Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chu Diệu, em hiểu anh muốn làm gì..." Đa Ninh ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo lại kiên định "...nhưng không được."

Cả người nóng bừng, không gì có thể giúp anh được. Chu Diệu vẫn muốn thử thuyết phục Đa Ninh nhưng cô không đồng ý, Đa Ninh đẩy anh ra, xoay người trở về phòng.

Bên trong truyền đến tiếng khóa cửa.

Chu Diệu chớp chớp đôi mắt đỏ ngầu, anh dựa vào tường không nói gì cả.

Cứ thế mà kết thúc sao!

Trong phòng, tim Đa Ninh vẫn còn đập thình thịch, cả người ướt đẫm mồ hôi. Cô ngồi bên giường, nghĩ lại sự kiện phát sinh đêm nay.

Dùng bữa tối xong, mặc dù không còn ngại vì mặc áo tắm hai mảnh nhưng lúc ra khỏi phòng vẫn không tránh được sự xấu hổ, cô đành phải khoác thêm áo choàng tắm rồi mới yên tâm đi ra.

Trong suối nước nóng, cô xuống sau, lập tức xoay người, không dám nhìn thẳng Chu Diệu. Kết quả vẫn không giữ bình tĩnh được, vội vàng kiếm cớ về phòng.

Vì để thêm can đảm, cô còn gọi nhân viên đưa rượu lên.

Đa Ninh nằm xuống giường, mặc kệ quá trình diễn ra như thế nào nhưng cô đã thành công.

Ngẫm lại, Đa Ninh cũng không hề bất ngờ. Từ nhỏ đến lớn, cô đã như vậy rồi. Chỉ cần đặt ra mục tiêu, khó khăn đến nhường nào cô cũng nhất định hoàn thành.

Cô cầm điện thoại, Nhan Nghệ nhắn tin hỏi tình hình thế nào, Đa Ninh trả lời lại bằng một cái icon thắng lợi.

Phòng bên cạnh, Chu Diệu còn đang tắm nước lạnh. Di động vang lên, anh nhìn dãy số hiển thị, trực tiếp tắt máy.

Sáng hôm sau, Đa Ninh ra khỏi phòng tìm nước uống. Hiện tại mới 5 giờ sáng, cô cho là cô dậy sớm hơn Chu Diệu nhưng vừa đi ra hành lang thì đã thấy Chu Diệu.

Chu Diệu tựa vào quầy bar, trên tay cầm chai nước. Thể chất anh dễ phát nhiệt nên từ nhỏ đến lớn đều phải uống rất nhiều nước. Một chai nước như thế chỉ cần hai ba ngụm là giải quyết xong.

Nhưng mà ngoại trừ chai nước Chu Diệu đang uống thì cô không tìm thấy chai nào nữa. Cô nhìn Chu Diệu muốn hỏi anh uống hết rồi sao?

"Tối hôm qua anh khát, đều uống hết rồi." Chu Diệu mở miệng nói với cô.

Đa Ninh không biết phải nói gì. ". . ."

Chu Diệu đưa cho cô chai nước vẫn còn một nửa, Đa Ninh nhận lấy, uống hai ngụm rồi trả lại cho anh "Cảm ơn."
"... Đừng khách sáo." Chu Diệu đáp, khẩu khí nhàn nhạt mang theo hai phần làm bộ làm tịch.

Đúng vậy, phải như thế. Tối qua cô không để Chu Diệu chiếm tiện nghi là một quyết định sáng suốt. Mục đích của cô và Chu Diệu không giống nhau.

——

Ngày hôm nay là thứ Hai, Chu Diệu còn phải đến công ty làm việc còn Đa Ninh về hoa viên Lam Thiên tiếp tục công việc thiết kế của cô. Dù sao thiếu chút nữa tối qua hai người xảy ra quan hệ nên trên đường về cả hai đều duy trì trầm mặc.

Lúc cô xuống xe, Chu Diệu đột nhiên mở miệng nói: "Chuyện tối qua... thật xin lỗi."

... Chu Diệu đang xin lỗi cô sao? Cô mím môi, cố làm cho bản thân tự nhiên "Không sao cả..."

"Ừ." Chu Diệu gật đầu, anh nghiêng đầu tiếp tục nói với cô "Có đôi khi đàn ông nhịn không được, thành ra tương đối xúc động."

Giọng Chu Diệu rất bình tĩnh, giống như đang giảng giải kiến thức sinh lý hoặc là đang tự mình kiểm điểm.

Đa Ninh nghĩ Chu Diệu đang tự trách mình, cô càng ngượng ngùng, không biết nên nói thế nào, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ đã biết "Em hiểu... không sao cả." Tối qua là cô cố ý khiến anh nhịn không được bốc hỏa rồi sau đó lại cự tuyệt anh.

"...Tối hôm qua không dọa em chứ?" Chu Diệu nhìn cô.

Đa Ninh lắc đầu.

"Vậy là tốt rồi... Đúng rồi, gần đây em có muốn mua cái gì không? Anh mua cho em."

Đa Ninh: ...

Rõ ràng Chu Diệu muốn tạ lỗi với cô, giống như cô đã bị Chu Diệu ôm lên giường rồi.

Hiện tại giá cả thị trường tốt vậy sao, chưa xảy ra chuyện gì vẫn có bồi thường? Đa Ninh nhìn Chu Diệu, cô thấy trong mắt anh vẫn còn tia máu, thật sự cô thấy hơi bất an, nuốt nước miếng nói: "Chu Diệu, anh cũng rõ quan hệ chúng ta như thế nào... anh không cần để ý..."

"Ừ." Chu Diệu gật đầu, tâm tình tốt hơn một chút, anh nhìn cô cười rồi nói: "Anh cũng nghĩ thế..."

"Đúng vậy."

"Mặc dù là thế nhưng anh vẫn mua thứ gì đó cho em." Chu Diệu nói, thái độ rất kiên quyết "Đây là lần đầu tiên anh đối xử với một cô gái như vậy, hơn nữa người đó còn là em... Như thế này đi, em nghĩ xem muốn mua cái gì thì hôm nay nhắn tin cho anh, anh sẽ dành thời gian đi mua."

". . ."

Không đợi cô cự tuyệt, Đa Ninh đã bị Chu Diệu cưỡng chế xuống xe vì anh còn phải qua công ty dự cuộc họp. Đa Ninh cầm túi đồ trong tay, chậm chạp đi dưới bóng cây trong tiểu khu, cảm thấy mỗi bước chân đều như đi trên mây.

Ngoại trừ kinh ngạc ra, Chu Diệu còn làm cho Đa Ninh không thích ứng được.

Cảm giác như bị người ta an bài.

——

Đa Ninh không biết mình muốn cái gì cũng không nghĩ được mình thiếu cái gì. Về nhà, cô kể lại chuyện sáng nay cho Nhan Nghệ nghe; Nhan Nghệ cũng mờ mịt như cô.

Cuối cùng, hai người nhất trí muốn một cái máy lọc không khí. Hoa viên Lam Thiên được xây dựng lâu rồi nên không có hệ thống lọc không khí. Lúc hai người chuyển vào cũng đã tính đến chuyện mua một cái nhưng không chọn được loại nào tốt nên vẫn chưa có.

Nếu Chu Diệu khách khí như vậy thì Đa Ninh cũng không cần từ chối. Cô lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho Chu Diệu —— em muốn một cái máy lọc không khí.

Chu Diệu không trả lời lại, có lẽ anh đang họp. Nửa giờ sau, anh hồi âm —— anh mua thêm điều hòa cho em nữa nhé?

Đa Ninh: . . .

Rõ ràng là anh để cô tự chọn đồ thế mà khi cô muốn máy lọc không khí anh lại có ý kiến?

Đa Ninh nghĩ một lúc rồi nhắn lại —— không cần, em chỉ muốn máy lọc không khí.

—— "Được."

5 phút sau, Chu Diệu nhắn tin lại cho cô, ngoài ra còn bổ sung một câu: "Anh nhất định mua cái tốt nhất cho em."

. . .

Đôi khi, đàn ông thật sự kỳ quái. Nhan Nghệ không hiểu được đành thỉnh giáo Nhất Thành đại sư vấn đề này, tất nhiên cô không nói rõ đây là chuyện của Chu Diệu và Đa Ninh.

Tuy Cố Gia Thụy đã xuất gia nhưng bản tính vẫn thế, hẳn là anh ta có thể lý giải vấn đề này.

Không phụ sự kỳ vọng của cô, Cố Gia Thụy rất nhanh hồi âm, lời ít ý nhiều —— "Anh ta còn muốn có lần thứ hai."

Lợi hại! Một câu nói rõ trọng điểm. Nhan Nghệ không thể không cho Cố Gia Thụy một ngón tay cái.

Cố Gia Thụy vẫn như trước, lãnh đạm hồi âm bốn chữ: "Thiện tai, thiện tai."

. . .

Nhà xưởng bên Hải Thành gọi điện thoại báo đã hoàn thành công việc, họ còn gửi ảnh thú bông đã được đóng gói kĩ lưỡng cho bọn cô xem, đáp ứng hôm nay sẽ giao hàng cho bọn cô.

Đơn đặt hàng đầu tiên tuy lỗ vốn nhưng cũng đã hoàn thành, Đa Ninh và Nhan Nghệ vỗ tay ăn mừng.

"Còn đơn hàng nào nữa không?"

Nhan Nghệ lắc đầu: "Hết rồi..."

Cho nên cuối cùng vẫn phải đưa bản kế hoạch cho Chu Diệu xem, nhờ anh chỉ ra hướng đi cụ thể. Đa Ninh quyết định đến công ty Chu Diệu, muốn giải quyết chuyện này bằng cửa sau.

Hiện nay, công ty Chu Diệu hoạt động rất tốt. Từ khi cô trở về từ Toronto vẫn chưa qua công ty anh lần nào. Cô từng là cổ đông ở đó, nếu không cần thiết thì không cô muốn đi.

Cô cũng không biết ngoại trừ Hà Hạo ra thì còn ai trong công ty biết quan hệ giữa cô và Chu Diệu nữa không.

Sự thật là cô lo lắng thừa thãi rồi. Cô tìm được số điện thoại bàn tiếp tân trên mạng, bên kia khách khí nói với cô: "Thật xin lỗi, Chu tổng không tiếp khách chưa hẹn trước."

"Tôi họ Hứa, gọi là Hứa Đa Ninh." Đa Ninh giới thiệu.

"Thật ngại quá, Hứa tiểu thư." Bên kia lễ phép trả lời "Nếu cô muốn gặp Chu tổng, có thể liên hệ với trợ lí của Chu tổng. Chúng tôi thật sự không thể tiếp nhận cuộc hẹn trước với Chu tổng."

Nhưng trợ lí của Chu Diệu là ai...

Giải quyết việc này thật sự rất phiền toái, Đa Ninh trực tiếp gọi điện cho Chu Diệu, đi thẳng vào vấn đề: "Em muốn gặp anh, cần anh xem kế hoạch lập nghiệp, chừng nào anh có thời gian?"

—— "Lúc nào cũng được."

" Lúc nào cũng được " rõ ràng là một câu nói đùa, Chu Diệu hỏi cô: "Giữa trưa được không? Ngoại trừ thời gian ăn trưa, anh có một giờ để nghỉ ngơi. Em qua đây, chúng ta dùng bữa trưa luôn."

Tất nhiên, chuyện này không thành vấn đề. Đa Ninh nói: "Vậy trưa nay em qua công ty."

"Để anh gọi tài xế đón em." Chu Diệu thay cô an bài.

Đa Ninh: ". . . Anh còn có tài xế?"

Nhất thời, Chu Diệu không trả lời.

Đa Ninh cảm thấy thật có lỗi, cô không cố ý hỏi vậy cũng không có ý chế nhạo anh. Mỗi lần, cô gặp Chu Diệu thì anh đều tự mình lái xe, vì thế cô cho rằng Chu Diệu không có tài xế riêng.

Dừng một lát, Chu Diệu nói cho cô biết "Ừ, anh có tài xế... là một tài xế rất béo!"

Chú tài xế quả nhiên rất béo. Một chiếc xe thương vụ màu đen tới đón cô, xe dừng ở ven đường hoa viên Lam Thiên. Đa Ninh cầm theo bản kế hoạch đã được chuẩn bị kĩ càng lên xe.

Mặc dù cô từng là cổ đông công ty nhưng chưa bao giờ gặp chú tài xế này. Dù sao lúc ấy công ty vẫn chỉ là một công ty nhỏ.

Tài xế khách khí thay cô mở cửa, vừa xuất phát đã nói: "Lúc gặp đối tác, Chu tổng còn không để ta đến đón người đâu."

"Cháu và Chu Diệu... quan hệ tốt lắm." Đa Ninh giải thích.

"Đúng, đúng. Quan hệ không tốt thì làm sao Chu tổng an bài xe đến đón."

Đa Ninh gật gật đầu, cô trả lời rất khiêm tốn. Quan hệ giữa cô và Chu Diệu không chỉ có thế, tuy rằng hiện tại chỉ là vợ cũ.

Cô mở weibo, không nghĩ sẽ nhận được tin nhắn của Cố học trưởng. Cố học trưởng nói với cô tuần này anh ấy có việc cần xuống núi, hỏi cô có thời gian dùng bữa với anh hay không.

Tất nhiên là có thời gian, Đa Ninh đang muốn hỏi Cố học trưởng có mời Chu Diệu hay không thì anh đã nhắn tin trước —— "Đừng gọi Chu Diệu đi cùng."

Cái gì. . . Đừng gọi Chu Diệu đi?

Đa Ninh có thể một mình dùng bữa với Cố học trưởng nhưng không thể với Nhất Thành đại sư. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô ngồi dùng bữa với hòa thượng khoác áo cà sa thì cô đã cảm thấy rất áp lực rồi. Cho dù Cố học trưởng là hòa thượng có diện mạo xuất chúng nhưng cô tình nguyện Cố học trưởng không có diện mạo xuất chúng, miễn cho bị người khác nhìn chăm chú với ý nghĩ miên man.

"Cố học trưởng, vì sao không thể đi cùng Chu Diệu?" Đa Ninh hồi âm, nghiêm túc hỏi. Thật sự cô nghĩ không ra lý do Cố học trưởng mời cô ăn cơm nhưng không để Chu Diệu đi theo.

Đại sư nói chuyện rất chậm, nhắn tin cũng rất chậm, đến lúc gần đến công ty Chu Diệu, Cố học trưởng mới hồi âm ——

"Bởi vì bần tăng không muốn gặp cậu ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net