Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

—— "Bởi vì bần tăng không muốn gặp cậu ta."

Cố học trưởng nói trắng ra lý do làm Đa Ninh có phần ưu thương. Chu Diệu và Ô Giang không hợp thì thôi nhưng quan hệ với Cố học trưởng cũng không tốt sao?

Đa Ninh đột nhiên nhớ đến hồi nhỏ, cô và Chu Diệu cùng nhau lớn lên bên một đám bạn bè nhưng Chu Diệu tính tình không tốt lại rất khôn ngoan, thành ra không ai dám chơi với anh. Bởi vì cô cùng Chu Diệu quan hệ tốt cho nên những lúc đi chơi, bọn trẻ trong tiểu khu đều hỏi cô: Ninh Ninh, cậu có thể không kêu Chu Diệu đến được không?

Thật ra đều là anh kêu cô đi...

Nhưng đối với những lời của Cố học trưởng, Đa Ninh lại lý giải —— đây chỉ là ngạo kiều trong truyền thuyết mà thôi.

Từ thời đại học cho đến lần trước đi Thiên Đà Sơn, cô thấy quan hệ hai người không tệ lắm. Chu Diệu không thích liên lạc với bạn cũ, người khiến anh chủ động liên lạc lại càng ít, Cố học trưởng là một trong số ít đó.

Cho nên cô có nên gặp Cố học trưởng hay không đây? Nếu không thể đi cùng Chu Diệu thì có thể đi cùng người khác được không... Chẳng hạn Nhan Nghệ.

Trong lúc còn mải suy nghĩ, xe rất nhanh đến công ty Chu Diệu. Công ty anh tọa lạc ở thành tây thành phố A, gần đó là công viên lớn nhất thành phố. Bên ngoài tòa nhà là tên công ty và logo hình bồ câu đưa tin giương cánh bay.

Đối với Đa Ninh, cái logo này rất quen thuộc. Lúc ấy, Chu Diệu hỏi cô con gì mang lại cảm giác tín dụng nhất, cô nghĩ đến con chó đầu tiên nhưng Chu Diệu không thích nên cô lại nghĩ đến bồ câu đưa tin. Bồ câu giỏi khoản bay lượn lại rất mạnh mẽ, mặc kệ là bay xa bao nhiêu đều về rất đúng hạn. Nếu dùng một loại động vật để biểu thị sự tín dụng thì bồ câu là thích hợp nhất. Sau đó, cô thiết kế rất nhiều mẫu khác nhau. Chu Diệu chọn một bản vẽ hợp ý nhất làm logo công ty.

Đây là lần đầu tiên cô đến đây nên rất muốn chụp lại hình logo này làm kỉ niệm nhưng lại sợ làm mất mặt Chu Diệu, đành phải bỏ ý định này.

"Tôi đưa cô đến đây thôi, lát nữa còn làm việc. Văn phòng Chu tổng ở lầu ba." Tài xế dừng ở quầy tiếp tân, cười nói với cô. Sau đó chỉ về phía thang máy, ý bảo cô đi lên.

Đa Ninh gật đầu nói: "Cám ơn chú."

"... Không sao cả."

Cô vào sảnh, ngoại trừ hai người ngồi nói chuyện thì không có ai hết. Bọn họ cũng chỉ quét mắt nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục chuyện của mình.

Đa Ninh nhìn thời gian, bây giờ là giữa trưa.

Trong lúc cô chờ thang máy thì người đàn ông đang nói chuyện kia gọi cô: "Người đẹp, cô đến phỏng vấn sao?"

Không đợi cô trả lời, anh ta lại nói: "Bộ phận nhân sự đều ra ngoài ăn trưa hết rồi, cô phải đợi lâu đấy."

Anh ta có ý tốt nhắc nhở nhưng lại khiến Đa Ninh cảm thấy xấu hổ, cô quay đầu giải thích: "Tôi không đến phỏng vấn..."

Cô là tới tìm ông chủ của họ.

Cô không nói câu sau, thần sắc hai người càng nghi hoặc, nhíu mày nhìn cô.

Đa Ninh càng cảm thấy xấu hổ. Thật ra không thể trách bọn họ được. Quả thật cô rất giống người đến đây phỏng vấn. Hôm nay cô mặc áo sơ mi, quần bò và túi vải, trên tay còn cầm hồ sơ.

"Vậy cô đến đây làm gì?" Người đàn ông còn lại hỏi cô, giọng nói còn mang theo ý cười. Bọn họ đang trong giờ nghỉ ngơi nên cách nói cũng rất tùy ý, thậm chí mang theo một phần trêu ghẹo.

Nhưng bọn họ làm sao biết được mình đang đùa giỡn ai, là bà chủ cũ của họ đấy!

Mặt Đa Ninh đỏ lên, không biết phải nói gì.

Một người trong số họ còn nhiệt tình nói: "Nếu không cô ngồi đợi trong phòng họp ở tầng một đi, cà phê công ty chúng tôi không tệ lắm đâu, để tôi pha cho cô một ly."

Đa Ninh: ...

Hay là cô đợi Chu Diệu trong phòng họp?

Đúng lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân. Đa Ninh ngẩng đầu thì thấy Chu Diệu.

. . . Thật tốt quá, cô không cần lên nữa rồi.

Chu Diệu đi rất thong thả, hai tay đút túi quần. Hình ảnh này làm cô nhớ đến trước đây khi cô qua lớp anh đưa đồ, bạn cùng lớp của anh không ngừng hỏi cô, Chu Diệu cũng đi ra từ phòng học như thế này.

Anh làm bộ phiền phức và bất đắc dĩ, trừng mắt nhìn mấy đứa bạn không cho họ đến gần cô.

Hiện tại, anh chỉ cần liếc mắt đã khiến hai người kia từ nhiệt tình thành bộ dạng cẩn trọng, không hé môi một tiếng.

Chu Diệu cũng không nói gì, anh khoác vai cô, trực tiếp đi ra ngoài.

Hai người kia đều là thực tập sinh thế mà lại dám ngăn Đa Ninh không cho cô lên.

Đa Ninh: ...

Chu Diệu hỏi cô muốn hay đồ Pháp hay đồ Thái, món cay Tứ Xuyên hay món ăn Quảng Đông. Tất nhiên, cô cũng có thể chọn đồ Nhật, món ăn Phúc Kiến mà anh không thích nhất.

Đa Ninh tùy tiện chọn một nhà hàng.

Đối với sự lựa chọn của cô, Chu Diệu rất vừa lòng: "Tốt lắm. Đây cũng là lần đầu tiên anh đến đây."

Đa Ninh do dự một chút, Chu Diệu lập tức mang theo cô đi vào.

Nhà hàng được bày trí khá ổn nhưng không nhiều khách lắm, so với quán ăn đối diện thì khác hẳn. Cô ngồi xuống, hỏi Chu Diệu: "Bình thường, anh ăn bữa trưa ở đâu?"

Chu Diệu nói gần công ty có nhà hàng món Trung, nhân viên công ty anh thường dùng bữa trưa ở đó. Chỗ đó có thể xem là căn tin công ty.

Đa Ninh gật đầu, có phần hối hận vì chọn nhà hàng này nhưng vẫn mạnh miệng đỗ lỗi cho Chu Diệu "Sao anh không đưa em đến đó?"

"Nhà hàng đó toàn nhân viên công ty anh, gặp bọn họ..." Chu Diệu nhìn cô, bộ dáng nghiêm túc chớp mắt nói ra nguyên nhân "Anh sợ em ăn không vô."

Đa Ninh: . . .

Chu Diệu cười cười, anh nghiêm túc nói: "Nơi đó rất đông, anh cũng không muốn em phải chen chúc ở đó."

Trong lòng có chút ngọt ngào. . . Trong lòng cô thế nào đều viết lên trên mặt hết.

Chu Diệu nhìn cô một cái, bởi vì đồ ăn còn chưa mang lên nên anh xem trước bản kế hoạch của cô. Hệt như Chu Diệu xem bài thi của cô, sợ lát nữa anh phê bình, Đa Ninh chống má nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhìn dòng người lướt qua, nếu bọn họ cũng nhìn cô thì lập tức thu hồi tầm mắt.

Phía đối diện, Chu Diệu vẫn đang xem bản kế hoạch. Một khi đã xem cái gì anh đều rất nghiêm túc. Đa Ninh không làm phiền anh. Đến khi phục vụ đưa đồ ăn lên, Chu Diệu mới thả bản kế hoạch xuống, nói với cô: "Chúng ta dùng bữa trước đi."

Đa Ninh nhịn không được hỏi anh: "Anh cảm thấy thế nào?"

"Em thử nghĩ xem." Chu Diệu thản nhiên trả lời.

Thì ra là... không tốt. Đa Ninh cúi thấp đầu, thật may vì từ nhỏ đến lớn cô toàn bị Chu Diệu đả kích nên không cảm thấy thất vọng lắm.

"Bình thường, rất tốt." Chu Diệu mở miệng bổ sung.

"Thật sao?" Đa Ninh có phần không tin.

Chu Diệu lại bỏ thêm một câu: "Có khi nào anh lừa em chưa?" Anh nói không chút do dự.

Đa Ninh gật đầu, đúng a! Chu Diệu sẽ không lừa cô cho nên năm năm trước anh nói anh yêu Diệp Tư Tư, phải thật lâu cô mới xác định Chu Diệu không nói đùa...

Không thèm nghĩ đến chuyện này nữa, Đa Ninh cầm đũa bắt đầu ăn. Cô hiểu được vì sao lượng khách trong nhà hàng không nhiều rồi, trừ bỏ có vẻ cao cấp thì đồ ăn rất khó nuốt. Cũng may Chu Diệu không kén ăn mà sức ăn của cô không lớn, hai người tùy tiện ăn xong bữa trưa rồi cùng nhau về công ty.

Lúc trở về, nhân viên cũng đã dùng bữa xong cả. Đối với những ánh mắt tò mò, Đa Ninh cố ra vẻ bình tĩnh đi cạnh Chu Diệu.

Trong lòng hy vọng anh đưa cô lên văn phòng nhanh một chút.

"Đúng rồi, để anh giới thiệu cho em." Chu Diệu đột nhiên ngừng lại, nói với cô.

Giới thiệu? Không cần đâu. Sau này, cô cũng sẽ không đến đây nữa...

Đa Ninh cố tình dùng ánh mắt nhắc nhở Chu Diệu không cần giới thiệu, chỉ cần mang cô lên văn phòng anh là tốt rồi. Bình thường anh rất hiểu rõ cô đang nghĩ gì nhưng lần này lại khác.

Anh kéo tay cô đi về phía khu vực làm việc, ngữ khí điềm đạm nói: "Đây là bộ phận thị trường."

Đa Ninh không ngừng kéo áo Chu Diệu. Chu Diệu nhìn nhân viên, giải thích cụ thể "Công việc của bọn họ là nghiên cứu thị trường, thiết lập quan hệ, bình thường cũng phụ trách công việc đàm phán, hợp đồng... Ừm, tương đối trọng yếu."

... Tổng giám đốc nói bọn họ tương đối trọng yếu. Nhân viên bộ phận thị trường ngẩng đầu nhìn Đa Ninh mỉm cười.

Đa Ninh lập tức gật đầu đáp lễ bọn họ.

Chu Diệu lại nắm tay cô đưa cô đến khu vực khác, tiếp tục giới thiệu "Đây là bộ phận nghiên cứu, phát triển sản phẩm. Công việc của họ là thiết kế sản phẩm chủ lực, tham dự hạng mục quyết sách. Công việc rất bận rộn. Còn phải phân tích dữ liệu, cải tiến phương án,... Ừm, bọn họ rất quan trọng."

... Rất quan trọng, bọn họ rất quan trọng. Người của bộ phận nghiên cứu, phát triển sản phẩm cũng gật đầu thăm hỏi Đa Ninh.

Đa Ninh tiếp tục lễ phép đáp lễ.

"Đây là bộ phận quản lí." Chu Diệu lại mang cô đến khu vực khác giới thiệu. Cuối câu vẫn không quên bổ sung một câu rất trọng yếu.

. . .

Chu Diệu đem cô đi giới thiệu từ tầng một cho đến tầng hai. Ngoại trừ khẩn trương ra, cô rất bội phục anh. Bội phục Chu Diệu dùng năm năm đem công ty phát triển tốt như vậy. Hệt như lời anh giới thiệu, bộ phận nào cũng rất trọng yếu.

Phòng hệ thống và hỗ trợ khách hàng là nơi cuối cùng hai người đến, nơi này tương đối ồn ào nên Chu Diệu cũng không ở lại lâu. Ở đây cô gặp một gương mặt có phần quen thuộc, Trịnh tiểu thư.

Bạn gái của Hà Hạo.

Trịnh tiểu thư mỉm cười đi tới chỗ cô và Chu Diệu, đang muốn mở miệng thì Chu Diệu trước nói một câu: "Không cần tiếp đón." Sau đó, anh đưa cô lên tầng ba, cũng chính là văn phòng của anh.

Trên tầng ba chỉ có văn phòng của Chu Diệu, phía trước có một cái ban công rất lớn. Tầm nhìn rất tốt. Ông chủ đều là nhà tư bản, Chu Diệu cũng thế.

Đa Ninh vào văn phòng Chu Diệu, anh vẫn tiếp tục giới thiệu với cô "Nơi này chính là văn phòng tổng tài, là nơi anh làm việc, công việc của anh chính là quản bọn họ."

Đắc ý... Đa Ninh không có gật đầu thăm hỏi, cô ngồi xuống sofa đối diện bàn làm việc của anh. Lúc nãy, đi một vòng làm chân cô rất mỏi.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Tiến vào là một người ần ông trẻ tuổi, anh ta nhìn cô gật đầu.

Đa Ninh đứng lên, cũng gật đầu thăm hỏi.

Người vừa tiến vào là trợ lý của Chu Diệu. Anh ta bưng hai ly cà phê, một ly đặt trước mặt Chu Diệu, một ly đưa cho cô. Đa Ninh tiếp lấy, nói cảm ơn.

"Hứa tiểu thư, không cần khách khí." Trợ lý đáp lời.

Anh ta biết cô họ Hứa... Vậy có biết quan hệ giữa cô và Chu Diệu không? Đa Ninh không nghĩ nữa bởi vì anh ta bị Chu Diệu đuổi ra ngoài rồi.

Trong văn phòng chỉ còn hai người, thời gian nghỉ trưa của Chu Diệu cũng không còn nhiều, cô lập tức lấy giấy bút ra nói: "Anh nói đi."

"Được." Chu Diệu gật đầu. "Nhưng hiện tại anh chưa có đề nghị nào cụ thể, trước hết anh sẽ đem mấy vấn đề khái quát nói với em một chút." Dừng một lát lại bổ sung "Không cần ghi."

Phải ghi, cô phải nhớ kỹ để trở về còn cùng Nhan Nghệ tiếp tục thương lượng. Nếu Chu Diệu nói phức tạp, cô nghe không hiểu làm sao bây giờ.

—— Nhưng mà hoàn toàn không có khả năng này.

Vốn dĩ từ ngữ chuyên ngành rất phức tạp nhưng Chu Diệu lại dùng những từ ngữ vô cùng đơn giản nói ý tưởng, đề nghị của anh.

Tuy rằng anh không hiểu rõ ngành sản xuất thú bông nhưng dù sao anh cũng là thương nhân nên khi nhìn nhận vấn đề thì chú tâm hai khía cạnh, phát triển và lợi nhuận.

Hai khía cạnh này cũng là hai khuyết điểm trong kế hoạch của Đa Ninh.

"Nếu em muốn khai thác nhãn hiệu thì trước hết phải có bước dạo đầu thật tốt."Chu Diệu ngồi trên sofa, anh vừa lật kế hoạch vừa nói: "Anh thấy trực tiếp thiết lập website thương hiệu là tốt nhất."

Cái gì... Đa Ninh bị anh dọa sợ. Trong kế hoạch, cô muốn thông qua bên thứ ba để phát triển còn Chu Diệu lại đề nghị thiết lập website thương hiệu để trực tiếp tiến vào thị trường.

Với tình hình hiện tại, cô và Nhan Nghệ không có năng lực thiết lập website thương hiệu.

Vấn đề này, nếu Chu Diệu đã nói như vậy, khẳng định không phải một câu nói suông.

"Anh giúp em vấn đề này." Chu Diệu tiếp tục nhìn kế hoạch, cảm thấy phương án thiết lập website thương hiệu thích hợp nhất. Đối với anh, việc này không khó.

Anh có sẵn đội ngũ kỹ thuật.

Đa Ninh nghĩ Chu Diệu dùng nhân viên công ty anh giúp cô thì không được tốt lắm.

"Không vấn đề gì, việc này không làm khó được họ." Anh lại bổ sung một câu "Em cũng không phải người ngoài." Làm việc cho anh hay cho cô có gì khác nhau đâu.

Đa Ninh vẫn cảm thấy không tốt.

Chu Diệu có phần bất đắc dĩ "Thật sự không sao cả, cùng lắm thì sau này em mời bọn họ bữa cơm, mua cà phê cho họ là được."

Đa Ninh bắt đầu do dự, hỏi Chu Diệu: ". . . Anh có cho họ lương tăng ca không?"

Chu Diệu ngửa đầu, bình thường là không có. . . Cắn chặt răng, anh nhìn cô rồi lên tiếng: "Có, đương nhiên có! Anh là ông chủ tốt."

Thiết lập website thương hiệu của chính mình, đây là sự dụ hoặc rất lớn với Đa Ninh. Hơn nữa, Chu Diệu còn tình nguyện hỗ trợ. Đa Ninh rất hưng phấn, cô liền nhắn tin cho Nhan Nghệ, cô ấy liền trực tiếp gọi điện nói: "Đáp ứng, nhất định phải đáp ứng..."

Đa Ninh tắt máy, không để Chu Diệu nghe.

Chu Diệu cũng không quan tâm.

"Chúng ta có cần làm hợp đồng không?" Đa Ninh mở miệng hỏi.

"Làm chứ, đương nhiên phải làm." Chu Diệu đáp, nhìn cô nói tiếp "Cho em soạn hợp đồng, anh sẽ kí."

Đa Ninh: . . . Ý cô không phải như vậy.

Thời gian trôi rất nhanh, Đa Ninh nhìn di động, đã quá thời gian nghỉ ngơi của anh. Sở dĩ như thế là vì Chu Diệu đưa cô đi thăm công ty một vòng.

"Em về đây." Đa Ninh nói với Chu Diệu.

"Em về sao?" Chu Diệu dựa vào sô pha. "Em chờ anh... ăn cơm chiều không?"

Không được, Đa Ninh lắc đầu: "Em phải về bàn bạc với Nhan Nghệ, cô ấy là đối tác của em."

"Bên đối tác rất quan trọng đấy." Chu Diệu nhắc nhở cô, rõ ràng là nói cô chọn sai đối tác.

"Nhan Nghệ rất tốt." Đa Ninh thay Nhan Nghệ nói.

Chu Diệu cũng không phải người nhiều chuyện, anh nhìn đồng hồ, quả thật lát nữa còn có việc phải xử lý, anh không thể giữ Đa Ninh lại được.

Trước khi đi, Đa Ninh lại nghĩ đến tin nhắn của Cố học trưởng. Cố học trưởng nói cô không đưa Chu Diệu đi cùng nhưng không nhắc cô đừng nói cho Chu Diệu biết. Thế là Đa Ninh đem những chuyện có thể nói đều nói hết cho Chu Diệu, bao gồm cả việc Cố học trưởng không muốn gặp anh.

Chu Diệu trầm mặc, nhìn cô nói: "Chẳng lẽ em muốn đi?"

... Không đi được sao? Đa Ninh nhìn Chu Diệu, cô cũng không muốn đi nhưng khó khăn lắm Cố học trưởng mới có cơ hội xuống núi, hơn nữa anh còn mời cô ăn cơm.

"Tùy em." Chu Diệu làm bộ không quan tâm.

Nhưng cô hy vọng Chu Diệu có thể đi cùng mình. Đa Ninh rất nhanh nghĩ ra biện pháp, cô nhẹ giọng hỏi: "Thứ Bảy này anh rảnh không? Có thể làm như vô tình gặp bọn em."

Chu Diệu không nói gì, chỉ nhìn cô.

Được rồi, nàng biết Chu Diệu sẽ không đáp ứng mà.

Chu Diệu không đi, Nhan Nghệ có thể đi hay không đây?

Tài xế đưa Đa Ninh về hoa viên Lam Thiên, cô nói chuyện này với Nhan Nghệ, hỏi Nhan Nghệ có thể đi cùng cô không.

"Có thể a!" Ánh mắt Nhan Nghệ sáng rực, còn kích động hơn việc thành lập thương hiệu "Phải cùng đi chứ!"

Thật tốt quá, may mắn Nhan Nghệ không ngại chuyện cũ... Đa Ninh lập tức nhắn tin cho Cố học trưởng, hỏi thứ Bảy có thể đi cùng Nhan Nghệ hay không.

Nửa giờ sau, Cố học trưởng hồi âm —— Có thể.

__________

Trong điện thoại Nhan Nghệ cũng có vài đoạn đối thoại với Nhất Thành đại sư. Ngày hôm qua cô hỏi Cố Gia Thụy —— Nếu đại sư thấu hiểu như thế, có thể chỉ điểm tìm đối tượng tái hôn như thế nào được không?

Nửa giờ sau, Cố Gia Thụy gửi cho cô một đường link —— trang web kết bạn, tìm đối tượng.

TMD, cô không nên tìm Cố Gia Thụy nói chuyện! Thứ Bảy này cô nhất định phải đi, nhìn xem Cố Gia Thụy kia rốt cuộc biến thành cái dạng gì...

Không, không phải. Phải nói là đạt tới trình độ nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net