Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nơi Chu Diệu giới thiệu rất gần công ty anh, ngay phía đối diện. Trước đây là nơi triển lãm sản phẩm khoa học kỹ thuật nhưng việc làm ăn ế ẩm, ông chủ đành phải chết tâm về nhà yên phận. Lầu trên đã được một nhà xuất bản sách báo thuê. Còn lại lầu một là nơi triển lãm này đây.

Biết được sự việc, Nhan Nghệ không thể không cảm khái một câu: "...Đây chính là hiện thực phũ phàng a."

Đa Ninh liếc mắt nhìn Nhan Nghệ một cái "Vừa mới bắt đầu không thể suy nghĩ tiêu cực được."

Nhan Nghệ phủ nhận: "Không, hiện tại tớ càng quyết tâm hơn."

Đa Ninh gật đầu, vậy là tốt rồi.

Nhan Nghệ ho khan: "Hắc hắc, chờ chúng ta thất bại, tớ cũng có thể về nhà an hưởng tuổi già."

Đa Ninh: ". . ."

"Đùa thôi mà." Nhan Nghệ cười cười, đánh giá cách bày trí khu triển lãm, nơi này thực thích hợp làm văn phòng thiết kế thú bông. Cô mở miệng hỏi Chu Diệu "Chu tổng, tiền thuê chỗ này chắc phải nhiều lắm."

"Ừ, khá cao." Chu Diệu trả lời. Nhất là đối với người bỏ ra 10 vạn làm vốn. Nếu muốn thuê chỗ này, số tiền phải bỏ ra ít nhất gấp mười lần.

"Hứa tổng, thế nào?" Chu Diệu tiến lên hai bước, nhìn chăm chú cái người còn muốn đêm nay đi xem phim. Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, anh thích nơi này và cũng cảm thấy chỗ này rất thích hợp. Mấu chốt là chỗ này rất gần công ty anh, từ cửa sổ văn phòng tầng ba có thể nhìn sang.

Đánh giá xong, anh tiếp tục chờ Đa Ninh nói ra ý kiến của mình. Về phần Nhan Nghệ, Chu Diệu cảm thấy cô không thật sự có ý định lập nghiệp, chẳng qua là vừa ly hôn xong không có việc gì làm, thừa thời gian và tinh lực lăn cùng một chỗ với Đa Ninh.

Đa Ninh cũng rất thích nơi này, chỉ là cô đang băn khoăn giá thuê mặt bằng. Cô nhìn Chu Diệu, không cần nói anh cũng biết cô đang nghĩ gì, không nhanh không chậm nói một cái giá.

... Đa Ninh có phần sợ hãi. Cô không đủ táo bạo và can đảm để có thể đổ hết tài sản vào việc này.

"Em không cần lo lắng về tiền bạc." Chu Diệu nhàn nhạt mở miệng, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía công ty mình "Thấy không? Đối diện chỗ này còn có một công ty hoạt động tín dụng."

Đa Ninh: . . .

Tâm tư của cô còn chưa kịp dâng trào thì đã tan biến.

Lúc Chu Diệu nói không cần lo lắng về tiền bạc, cô còn tưởng anh muốn đầu tư hóa ra là đang PR cho công ty. Đa Ninh cắn môi nói: "Để em suy nghĩ, ngày mai trả lời được không?"

"Được." Chu Diệu gật đầu, không mặn không nhạt khuyên một câu "Nơi này thật sự rất được, giá thuê mà anh nói đã làm thấp nhất rồi, anh nghĩ em không nên bỏ qua chỗ này."

Đa Ninh: "Em hiểu..."

Chu Diệu không nói gì nữa, nói nhiều chỉ khiến giấu đầu lòi đuôi. Đè lại nụ cười trên môi, anh mở miệng "Hôm nay giúp em chuyện này, buổi tối mời anh ăn cơm đi."

Đa Ninh: "Tối nay sao?"

Đúng, tối nay. Phải là tối nay! Chu Diệu chớp mắt, mỉm cười.

Chu Diệu sở hữu đôi mắt một mí, mí mắt không dày, đuôi mắt hơi xếch lên nhưng rất đẹp. Đồng tử đen láy, mỗi khi cười thì ý cười luôn hiện rõ.

Đa Ninh ngẩn người nhưng vẫn không quên tối nay có hẹn xem phim.

"Không sao cả." Nhan Nghệ đẩy đẩy cánh tay cô "Ngày mai xem phim cũng được. Hôm nay, chúng ta mời Chu tổng ăn cơm."

Chặn được hôm nay cũng không ngăn được ngày mai? Chu Diệu đút tay vào túi quần, cười cười, anh thật sự muốn đuổi cái cô Nhan Nghệ này về Hải Thành...

Ba người không dùng cơm ngoài mà đến căn hộ gần đây của Chu Diệu. Từ quảng trường đến đó chỉ mất năm phút. Chu Diệu xách hai túi nguyên liệu, dụng cụ nhà bếp nhắc nhở người đi đằng sau một câu: "Hôm nay, anh cả về nhà rồi, không đến đây đâu."

Cho nên lát nữa không cần mời.

Đa Ninh ôm quả dưa hấu, giả bộ không nghe thấy lời Chu Diệu nói. Phía sau, Nhan Nghệ cầm một cái nồi lớn, vừa vào cửa vào nói: "Lầu đầu mời khách còn mang theo nồi đến."

Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ, rất muốn cười.

Nhan Nghệ cũng vui vẻ nhìn Chu Diệu nói: "Chu tổng à, mấy năm nay anh không vào bếp phải không?"

Chu Diệu đẩy cửa phòng bếp, trả lời: "Đúng là anh ăn ngoài tương đối nhiều."

Đa Ninh đem dưa hấu để xuống. Cô nhìn quầy bar hình chữ U trơn bóng, có thể thấy Chu Diệu ít sử dụng. Đa Ninh ngẩng đầu nhìn Chu Diệu hỏi: "Tủ lạnh đâu?"

Chu Diệu thay cô mở cửa tủ lạnh để dưa hấu vào. Anh vào ở căn hộ này chưa đến nửa năm, hầu hết đồ đạc còn rất mới.

Đương nhiên, quả thật anh không nấu cơm.

Bữa cơm chiều này do Đa Ninh và Nhan Nghệ trổ tài. Chẳng qua lúc Nhan Nghệ kết hôn thì có dì giúp việc nấu cơm, tay nghề không tốt chỉ có thể đứng một bên hỗ trợ. Đa Ninh thì khác, thao tác chế biến nguyên liệu rất thành thạo, điều này làm anh có phần kinh ngạc.

Mấy năm nay, đồ ăn của Thiểm Thiểm là do một tay cô chuẩn bị, rất xem trọng dinh dưỡng.

Nhìn cà rốt được cắt tỉa thành hình con thỏ, Nhan Nghệ nhịn không được phê bình "Thật xấu hổ."

Một bàn đồ ăn phong phú lại đẹp mắt. Đa Ninh đưa đĩa cá sốt chua ngọt cho Nhan Nghệ, quay đầu thì phát hiện người tiếp nhận là Chu Diệu. Anh nhìn từng đĩa thức ăn đa dạng trên bàn, độc mồm độc miệng nói: "Chẳng lẽ hương vị tệ nên muốn lấy số lượng bù chất lượng?"

Đa Ninh lười trả lời Chu Diệu, dùng một lúc vẫn nói: "Anh sẽ nhìn em với cặp mắt khác xưa thôi. Lát nữa, anh đừng ăn nhiều đấy."

Chu Diệu gật đầu, dựa vào thành bếp từ chối cho ý kiến. Đúng là cừu con lợi hại hơn rất nhiều, bất kể là phương diện nào.

"Hơn nữa, tay nghề của em còn được Chu đại ca truyền thụ." Đa Ninh cúi đầu đun nước, nói thêm.

Chu Diệu đúng thẳng, rời khỏi phòng bếp. Đến cửa bếp thì nói: "Khi nào cần giúp thì gọi anh."

Một lúc sau, cô cũng nấu xong. Món cuối cùng là canh sườn nấu măng tươi, Chu Diệu chủ động vào bê ra. Trên bàn có ba món mặn một món canh. Đa Ninh cởi tạp dề, khiêm tốn nhìn Nhan Nghệ và Chu Diệu "Hai người ăn đi."

Khoảng thời gian này, hầu như Nhan Nghệ và Đa Ninh dùng cơm ở ngoài, Nhan Nghệ không biết tay nghề nấu ăn của Đa Ninh tốt như vậy. Nhìn bàn đồ ăn phong phú, Nhan Nghệ vừa ăn vừa tán dương "Trời ạ! hương vị tuyệt thật... Tớ thật có lộc ăn."

Chu Diệu chuyên tâm dùng bữa, không muốn nói chuyện. Sợ mình mở miệng sẽ chỉ nói ra toàn là lời oán giận.

Hồi nhỏ, ba mẹ Đa Ninh luôn bận rộn, cô thường xuyên đến nhà anh ăn cơm. Nếu ba mẹ Chu cũng bận thì Chu đại ca nấu cơm, một nồi cơm rang đủ ba người ăn; bát lớn, bát vừa, bát nhỏ. Cho nên, theo những gì anh biết thì tay nghề Đa Ninh cũng không tốt như thế này. Trong trí nhớ của anh, cô vĩnh viễn là cô nhóc ngồi chờ cơm. Hơn nữa còn rất kén ăn, luyện ra một Chu đại ca nấu ăn giỏi; từ món đơn giản như cơm rang trứng, học làm mỳ sợi, bây giờ thành nha sĩ kiêm đầu bếp.

. . .

Hay là đồ bên Toronto không hợp khẩu vị. Hoặc là dì dượng không biết nấu ăn nên cô phải tự mình làm tất cả?

Chu Diệu vừa ăn vừa đoán già đoán non, bữa ăn chẳng mấy chốc mà xong. Anh ăn rất nhiều, trước kia ăn cơm rang trứng đều chia làm ba bát: bát lớn là của anh, bát vừa mới là của Chu đại ca, bát nhỏ tất nhiên là của Đa Ninh.

____________

Sau khi ăn xong, Chu Diệu đưa hai cô về đã là 9 giờ tối. Nhan Nghệ vuốt mái tóc bị gió thổi tung, Đa Ninh đứng một bên giúp cô buộc tóc lại. Chu Diệu ngồi trong xe, nhìn hai người thân thiết bên ngoài, cảm thấy mình không thể đắc tội Nhan Nghệ. Anh lên tiếng "Ngại quá, ngày mai anh mới có thời gian sửa kính xe."

"Không sao cả..." Nhan Nghệ quay đầu nói: "Rất mát mẻ."

Chu Diệu khởi động xe, lái chiếc xe thể thao vỡ kính về thành tây; không nghĩ rằng lại gặp anh trai đang đứng đợi thang máy, anh có phần chột dạ hỏi: "Anh về đây à?"

Chu đại ca có phần mạc danh kỳ diệu.

______

Ngày hôm sau, Chu Diệu hẹn Chu đại ca đánh bóng bàn. Chu Diệu ra tay rất mạnh, Chu đại ca không ngừng đi nhặt bóng, bất đắc dĩ hỏi: "Sao vậy? Lại phát nhiệt à?"

Tính cách hai anh em hoàn toàn bất đồng, cũng vì thế mà một người đi theo nghiệp nha sĩ một người mạo hiểm đâm đầu vào thị trường tài chính.

Có đôi lúc Chu Diệu nghĩ nếu anh là Đa Ninh thì sẽ thích Chu đại ca. Cũng không phải anh thiếu tự tin, chỉ là... Nếu nói Đa Ninh là con cừu nhỏ, từ nhỏ đến lớn đều được Chu đại ca chăm sóc như chăn cừu thì anh là con hồ ly đứng ngoài hàng rào như hổ rình mồi. Tất nhiên hồ ly sẽ không ăn cừu con, hai bên là bạn tốt mà.

Đánh bóng được nửa giờ, Chu Diệu ngồi xuống chiếc ghế dựa màu vàng còn Chu đại ca đang kiên nhẫn thu gom bóng.

"Anh để đó đi, lát nữa em qua dọn." Chu Diệu mở miệng nói.

Chu đại ca nhặt quả bóng cuối cùng, bước tới chỗ Chu Diệu nói: "Ba mẹ hỏi em có thể đưa Đa Ninh về nhà ăn cơm không kìa."

"Để em xem đã." Chu Diệu trả lời "Gần đây, bọn em đều rất bận."

Chu đại ca chỉ cười cười, cố ý nói thêm "... Ý của ba mẹ, em hẳn là hiểu rõ."

"Em biết." Chu Diệu gật đầu, tiếp tục uống nước.

"Đa Ninh rất tốt... Hai người rất xứng đôi."

Chu Diệu cười, ánh mắt hạ xuống, hỏi: "Anh. Anh nói thật đi. Anh thích Đa Ninh sao?"

"Thích." Chu đại ca trả lời không cần nghĩ ngợi, nhanh đến mức Chu Diệu phản ứng không kịp.

"Anh thích Đa Ninh, là tình cảm anh trai em gái ấy." Chu đại ca vỗ bả vai Chu Diệu, giải thích.

"Biết rồi."

Nhưng anh biết Đa Ninh từng thích Chu đại ca. Anh sẽ không nói ra, hoàn toàn không.

"Em đi trước đây."

"Đi đâu?" Chu đại ca tò mò hỏi. Hôm nay không phải Chủ nhật sao. . .

"Xem phim." Chu Diệu đi đến cửa, quay đầu bổ sung một câu "Cùng Đa Ninh."

Đa Ninh và Nhan Nghệ hẹn cậu em họ xem phim chiếu lúc 9 giờ 50 phút sáng. 9 giờ rưỡi hai người đến rạp chiếu phim thành phố, từ phía xa đã thấy cậu thiếu niên cao to đứng chờ gần áp phích.

Cậu thiếu niên rất cao, môi đỏ, răng trắng, khuôn mặt mê người mỉm cười; hấp dẫn rất nhiều người qua đường.

... Đúng vậy. Đây chính là nam phụ của cô.

Lúc này, Đa Ninh không dám tiến lên. Vừa rồi, Nhan Nghệ nói đó chính là cậu em họ, huyệt thái dương của Đa Ninh lập tức giật một cái. Cô còn đang loay hoay tìm cách trốn thì bị Nhan Nghệ đẩy xuống xe. Cô nàng nhanh chóng đạp ga rời đi, để lại cô đối mặt với cậu em tiểu thịt tươi.

Cậu ta cũng thấy cô, nhìn cô vẫy tay "Chị Đa Ninh."

Đối phương đã lên tiếng, cô cũng không thể quay mặt bỏ đi, đành thoải mái tiến tới "Chào em..."

"Chào chị, em là Lưu Hi." Cậu ta giới thiệu, khí phách bổ sung một câu "Lưu trong Lưu Bang, Hi trong Khang Hi."

Đa Ninh: ". . . Tên rất hay."

Cậu em tiểu thịt tươi tên Lưu Hi, nhũ danh là Lưu Tiểu Hi, vừa mới tốt nghiệp học viện điện ảnh. Bởi vì đi học sớm nên năm nay mới 19 tuổi. Hai người đối mặt, thầm đánh giá đối phương. Một lát sau, hai mắt Lưu Hi sáng rực lên "Chị Đa Ninh, người thật còn đẹp hơn trong ảnh. Thật vui được gặp chị."

Cậu không khác gì so với tưởng tưởng của tôi... Mặt Đa Ninh đỏ lên, xấu hổ muốn tìm chỗ mà trốn, chỉ có thể nói: "Cảm ơn cậu đã đến giúp tôi."

"Không cần cảm ơn đâu, em đến lấy kinh nghiệm mà." Vẻ mặt Lưu hi rạng rỡ, lộ ra hai cái lúm đồng tiền sâu "Thật không ngờ nữ chính đẹp như vậy. Em rất vui."

Bạn trẻ thời nay cái gì cũng có thể nói. Đa Ninh tiếp tục trả lời "Cho dù thế nào đi nữa thì vẫn cảm ơn cậu."

"Thật không cần... Đúng rồi, cái này cho chị." Lưu Hi đưa con gấu bông cho Đa Ninh "Chị họ nói chị thiết kế thú bông nên em mua gấu bông cho chị. Hi vọng chị thích."

Đa Ninh thấy không tốt lắm.

Lưu Hi vội vàng nói: "Yên tâm, tiền gấu bông em sẽ tìm chị họ đòi."

Vậy là tốt rồi. Đa Ninh lại cảm ơn, đưa tay nhận lấy nhưng Lưu Hi nói: "Gấu bông hơi lớn, để em cầm cho chị."

Bạn trẻ thời nay... thật lợi hại.

"Điều kiện của nam phụ nhất định phải như vậy." Lưu Hi nửa đùa nửa thật nói. Cậu ta ôm gấu bông rồi đi mua đồ uống và bỏng ngô, Đa Ninh đành dày mặt đuổi theo.

"Đúng rồi. Lát nữa, em sẽ thay đổi xưng hô. Để hợp hoàn cảnh, em sẽ chỉ gọi Đa Ninh." Cậu ta vừa lấy đồ uống vừa nói với cô.

Đâm lao thì phải theo lao. Đa Ninh gật đầu "Không vấn đề gì..."

Lưu Hi cười cười, trấn an cô "Không cần khẩn trương, lần đầu tiên diễn xuất đều như vậy, em sẽ dẫn dắt."

Quả nhiên tốt nghiệp học viện điện ảnh không giống người thường...

Trước giờ chiếu phim, hai người ngồi nói chuyện phiếm làm Đa Ninh hiểu hơn về Lưu Hi, cũng hiểu được giấc mộng trở thành ảnh đế của cậu ta. Chưa gì cậu ta đã nhập vai. Lưu Hi diễn xuất tốt lắm, không hổ là người được đào tạo cơ bản. Lời thoại mang tình ý, ánh mắt thâm tình chờ cô trả lời.

Được ảnh đế tương lai cổ vũ, Đa Ninh hưng phấn phối hợp.

Kế tiếp chính là chờ nam chính xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net