Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"... Nếu em muốn tìm đối tượng, tại sao không nghĩ đến anh?" Vừa nói xong, Chu Diệu phát hiện mình lỡ lời, không cẩn thận giấu đầu lòi đuôi.

Nhưng anh cũng mong chờ câu trả lời của Đa Ninh.

Ánh mặt trời giữa trưa có phần chói mắt, Đa Ninh nhíu mày nhìn hướng khác. Như thế sẽ không thấy được vẻ đang khẩn trương của cô, khiến Chu Diệu phát hiện sự khác thường.

"Nghĩ... chuyện gì?"

Cho đến bây giờ cô luôn nhát gan, chuyện liều lĩnh nhất cô từng làm là đăng kí kết hôn với Chu Diệu. Cô không hối hận nhưng phải thừa nhận khi đó cô như cừu con bị Chu Diệu nắm mũi dắt đi vậy. Anh nói kết hôn thì kết hôn, anh nói ly hôn thì ly hôn. Hiện tại thì thế nào? Cô không thể cứ thế mà đồng ý, không thực hiện ý định ban đầu nữa. Đến mấy năm sau, nếu xuất hiện thêm một Diệp Tư Tư thì phải làm thế nào? Quan hệ giữa bọn họ lại chấm dứt? Thiểm Thiểm sẽ ra sao?

Cho nên cô đem vấn đề này trả lại cho Chu Diệu, chờ câu trả lời của anh.

Chu Diệu dựa vào ghế, anh nhớ đến lời mà Đỗ lão sư nói lúc anh về nhà mấy ngày trước, anh cảm thấy mẹ nói rất có lý. Bất đồng ở chỗ Đỗ lão sư thuyết phục anh còn anh muốn thuyết phục Đa Ninh.

"Thật ra... lần này em trở về, anh đã có ý nghĩ này." Chu Diệu nhìn thẳng về phía trước, thẳng thắn nói. "Có ý nghĩ" là một cụm từ rất mập mờ, anh luôn có ý niệm này trong đầu, Cố Gia Thụy cho anh 3 lời khuyên và cha mẹ Chu tận tình khuyên bảo.

"Có ý nghĩ gì?" Đa Ninh hỏi, liếc mắt nhìn Chu Diệu.

"Ở bên nhau lần nữa." Chu Diệu nói ngắn gọn.

Đa Ninh cũng nhìn về phía trước. Cô cảm thấy tình huống này thật giống năm năm trước, chỉ cần cô gật đầu đồng ý thì hai người sẽ khôi phục quan hệ như xưa.

Nhưng có thể sao?

"Chu Diệu, tại sao anh lại nghĩ vậy?" Đa Ninh tận lực hỏi một cách thản nhiên nhất.

Chu Diệu nhìn cô, sắp xếp từ ngữ rồi nói: "Trước hết, chúng ta cùng nhau lớn lên, từ nhỏ đến lớn đã hiểu rõ lẫn nhau, không ai có quan hệ thân thiết hơn hai ta. Em cũng thân quen người nhà anh, sẽ không xảy ra vấn đề mâu thuẫn lớn. Bọn họ nhìn em lớn lên, đều rất thích em. Quan trọng nhất là công ty anh cũng đã đi vào quỹ đạo..." Chu Diệu nhướng mắt, đây là lời Đỗ lão sư nói.

Nhưng anh cảm thấy đàn ông khoe mẽ thành tựu và sự nghiệp rất ấu trĩ. Anh thở dài nói ra lý do khác "Còn có dù sao chúng ta cũng đã là vợ chồng chân chính, không đúng sao?"

Vợ chồng chân chính? Có ý gì... Đa Ninh không nói gì cả.

Chu Diệu cũng trầm mặc. Nếu không phải tình huống cấp thiết, anh cũng không muốn nói ra chuyện bọn họ đã có quan hệ nam nữ. Anh không muốn Đa Ninh xấu hổ càng không muốn dùng chuyện này làm lý do.

Không nghĩ rằng Đa Ninh đáp: "Thế nhưng em không muốn chung chồng với người khác."

Được, tốt lắm. Chu Diệu nghiêng đầu, nói: "Anh đây này." Anh là người đàn ông rất chung thủy với vợ.

Đối với lời Chu Diệu nói, Đa Ninh chỉ nở nụ cười, thật muốn nhắc anh Diệp Tư Tư thì thế nào. Lời định nói lại không cách nào nói ra được. Lần này trở về, cô muốn mình quên đi chuyện cũ.

Chỉ tiếc hôm nay Chu Diệu thất bại rồi. Năm năm trước là anh dẫn dắt mối quan hệ này nhưng hiện tại thì không. Hơn nữa cô còn học được thói xấu rồi.

"Để em suy nghĩ." Rồi bổ sung một câu: "Quan hệ chúng ta rất đặc biệt, em phải suy nghĩ kĩ."

Chu Diệu gật đầu. Anh cảm thấy mình giờ đã có tư cách cạnh tranh vị trí bạn trai, cẩn thận hỏi: "Suy nghĩ kĩ có phải là sẽ ưu tiên không?"

Anh nghĩ hay thật đấy. Đa Ninh không nhìn anh nữa, tháo dây an toàn ra rồi trả lời: "... Không phải." Cô nói xong thì trực tiếp đẩy cửa xuống xe.

Anh cho rằng cô sẽ nói phải, đúng không? Đa Ninh bước nhanh vào tiểu khu, khí thế dâng trào, đôi giày dưới chân chút nữa đá đến chân cầu thang.

Chu Diệu ngồi trong xe, khuỷu tay tựa vào cửa kính, nhìn theo bóng Đa Ninh lên lầu. Anh khó hiểu nhíu mi. Trước giờ, anh luôn là người nóng tính nhưng lại có đoạn tình cảm sâu đậm với Đa Ninh lâu đến vậy. Thanh mai trúc mã hay là bạn tốt nhất đều là những thân phận không thua gì người yêu, thậm chí là cả quan hệ vợ chồng. Bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành nước ấm nấu ếch.

Nước ấm nấu ếch, không nóng lại không lạnh. Không có gì tốt hơn cũng không có gì tệ hơn.

Anh tiếp tục ngồi trong xe, tay phải đặt lên tay lái rồi nhớ lại chuyện cũ. Năm năm qua không dễ dàng gì đối với anh, từ lúc lập nghiệp đến giờ thay đổi rất lớn. Truyền thông thì thổi phồng sự việc, nói phét đủ thứ; các đối tác cũng giả dối tán dương. Chỉ có anh mới rõ năm năm qua anh đã trải qua những chuyện gì, để có được thành công ngày hôm nay anh đã trả giá như thế nào...

Nhớ lại năm năm này, anh nghĩ đến nhật kí của Đa Ninh đầu tiên. Quyển nhật kí màu hồng nhạt, bên ngoài bìa là một con cừu. Còn bao nhiêu cô gái đã học đại học mà vẫn có thói quen viết nhật kí đây? Chu Diệu không biết nhưng Đa Ninh là một trong số đó.

Trong nhật kí, cô sẽ vẽ này nọ rồi ghi lại tâm tình mỗi ngày; từ nhỏ đến lớn, cô đã có thói quen như thế.

Đương nhiên anh sẽ không làm ra những chuyện nhìn lén nhật kí của Đa Ninh. Thật sự ngày đó không cẩn thận nhìn thấy một dòng, ai bảo cô viết một nửa rồi không cẩn thận để trên bàn học.

Năm đó anh học năm hai, cô học năm nhất. Hôm đó anh hẹn cô đi chơi. Đa Ninh còn đang gội đầu trong nhà vệ sinh, thấy cửa phòng không đóng, anh trực tiếp đi vào. Chu Diệu nghiêng người tựa vào ghế thì thấy quyển nhật kí còn đang mở đặt trên bàn. Anh không cố ý xem nhưng nhịn không được nhìn thoáng qua.

Mở đầu nhật kí là nói đến Chu đại ca, phía dưới còn vẽ một hình trái tim. Anh cảm thấy thật ấu trĩ! Còn chưa kịp làm gì thì Đa Ninh vội vàng từ nhà vệ sinh ra, đoạt lấy nhật kí trong tay anh, sắc mặt ửng đỏ nói: "Chu Diệu, sao anh lại xem trộm nhật kí của em?"

"Anh không cẩn thận thấy thôi mà." Chu Diệu phản bác, nhìn tóc cô còn đang ướt sũng thì rất muốn cười. Có cần phải gấp thế không...

Đương nhiên anh vẫn chưa hết giận đâu. Quen biết nhiều năm như vậy mà cô còn cất giấu tâm tư của mình. Anh nói không chút suy nghĩ "Hóa ra em thích anh trai anh?"

"... Em không có!"

"Còn nói là không có. Anh đều thấy cả rồi." Anh đưa tay vỗ mặt bàn, kiêu ngạo nhìn cô "Hóa ra em muốn làm chị dâu của anh, ý tưởng không tồi."

"Chu Diệu, em đã nói là em không có!" Đa Ninh ôm quyển nhật kí, lớn tiếng nói, mắt hơi hồng. Mái tóc ẩm ướt vừa vặn che đi ánh mắt.

Thoạt nhìn rất khẩn trương.

Anh không muốn cãi nhau cũng không muốn nhiều lời, anh cần thời gian để bình tĩnh lại, chỉ nói câu xin lỗi rồi rời đi. Chu Diệu còn tiện tay thay cô đóng cửa, trong lòng chửi thầm một câu không có mắt.

Mặc dù chuyện này khiến hai người chiến tranh lạnh một tuần nhưng tuần sau tất cả lại trở về quỹ đạo ban đầu, anh và cô rất nhanh khôi phục mối quan hệ như trước.

Anh sẽ không nổi giận với cô; cô cũng sẽ không bận tâm đến anh. Cô thích anh trai mình thì sao chứ? Người bên cạnh cô lúc này là anh.

Chuyện cứ thế cho đến khi anh tốt nghiệp đại học. Lúc đó, anh đã nghĩ tới chuyện thổ lộ, thừa thắng xông lên một phen nhưng nửa đường lại thôi. Quan hệ giữa hai người khá phức tạp, đột nhiên thổ lộ thì hơi kì lạ.

Kết quả Đa Ninh tốt nghiệp chưa bao lâu thì cô và anh đi đăng kí kết hôn.

Mẹ Đa Ninh hy vọng anh có thể chăm sóc cô. Anh lập tức mượn cơ hội này mà tiến thêm một bước, lúc Đa Ninh đau khổ nhất thì đưa cô đi đăng kí kết hôn.

Chu Diệu luôn cảm thấy mình có chút vô sỉ nhưng thế thì sao chứ? Chỉ là có đôi khi làm người có thể vô sỉ nhưng lại không thể quá tham lam. Để anh phát triển công ty, Đa Ninh đưa tài sản mà mẹ để lại cho cô. Cô dùng một khoản để mua căn hộ còn lại toàn bộ đưa cho anh.

Giống như hồi nhỏ, cô đem lọ tiền tiêu vặt của mình đưa cho anh giữ. Bởi vì anh nói với cô sau này anh muốn mở ngân hàng cho nên cô trở thành khách hàng đầu tiên của anh.

Cô tín nhiệm anh như thế làm anh không nhịn được mà hỏi một câu "Đa Ninh, em cứ vậy mà tin anh sao?"

Cô gật đầu, nói: "Tất cả người nhà em đều cho rằng bác cả rất lợi hại vì bác ấy là ông chủ công ty niêm yết giá nhưng em thấy như thế chưa là gì cả. Chu Diệu, về sau anh sẽ lợi hại hơn bác cả rất nhiều... Trong nhận thức của em, anh là người lợi hại nhất!"

Anh khôn khéo như vậy, không trở thành ông chủ lớn thì rất đáng tiếc. Cô còn nhân tiện trêu ghẹo anh.

Anh gật đầu. Đúng vậy, anh thừa nhận mình là con hồ ly giảo hoạt.

Chỉ là đôi khi hồ ly giảo hoạt cũng có khi lo sợ đi đứng trước thách thức. Số tài sản đó là mẹ Đa Ninh để lại cho cô, anh vẫn còn lo ngại nên vẫn hỏi cô "Nếu... anh nói là nếu không thể thu hồi vốn thì phải làm thế nào đây?"

Đa Ninh không trả lời anh, cô cười rộ lên lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, nhìn anh nói: "Thì em tìm anh khóc nháo thôi."

...

Đoạn thời gian sau đó, anh thật sự sợ cô khóc; càng sợ mẹ cô trên trời hối hận vì đem Đa Ninh phó thác cho anh. Lúc mẹ cô hấp hối hy vọng anh chăm sóc Đa Ninh thì anh lại lừa hết tiền của cô.

Quyết định mạo hiểm đẩy công ty vào tình trạng khốn cùng. Không những hoạt động tín dụng bị ảnh hưởng nghiêm trọng mà còn có nguy cơ bị khởi tố. Đa Ninh không chỉ là vợ anh mà còn lại đại cổ đông của công ty. Chuyện này phải làm sao đây? Điều anh nghĩ đến là chỉ có cách ly hôn với cô, nhanh chóng đem số tiền đó trả lại cho cô.

Số tiền đó là mẹ Đa Ninh liều mạng để lại cho cô. Lúc đưa tiền cho anh, ngoại trừ sự tín nhiệm thì cô còn có chút đau lòng, so với lúc bé thì đau lòng hơn.

Lúc đưa lọ tiền tiêu vặt, cô nói: "Chu Diệu, anh mở ngân hàng cũng không thể trộm tiền của em."

Lúc đưa tài sản mà mẹ để lại cho mình, cô nói: "Chu Diệu, anh phải cẩn thận đấy."

Thật xin lỗi. Anh như con thiêu thân đâm đầu vào biển lửa.

Anh dùng nửa tháng để suy nghĩ có ly hôn hay không, cũng dùng thời gian đó để nghĩ xem cơ hội trở mình hay không. Đương nhiên là không, anh phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Đúng lúc đấy có người theo đuổi anh, cô ta rất tự tin.

Cuối cùng anh cũng quyết định, anh nhìn người phụ nữ kia rồi nói: "Được, tôi sẽ ly hôn."

Đêm đó, anh nói với Đa Ninh anh muốn ly hôn, bịa ra một lý do. Tất nhiên Đa Ninh sẽ không tin, anh không có biện pháp đành đưa tấm hình của người phụ nữ kia cho Đa Ninh xem "Cô ấy rất được, đúng không?"

Đa Ninh mắng: "Chu Diệu, anh là thứ đàn ông nông cạn."

Đúng, anh chính là kẻ nông cạn.

Việc ly hôn thuận lợi hơn anh tưởng, Đa Ninh đồng ý rất nhanh, cô còn chúc phúc cho anh.

Trước khi mẹ Đa Ninh gặp chuyện không may, ý định của cô là đến Toronto làm nghiên cứu sinh. Vì mẹ cô xảy ra chuyện, cô và anh kết hôn mà ý định đó bỏ dở. Bây giờ đã ly hôn rồi, cô cũng có thể tiếp tục hoàn thành việc học, tạm rời khỏi thành phố này và anh. Chu Diệu cảm thấy rất tốt, dù sau này khó khăn thế nào, anh cũng có thể hoàn toàn đập nồi dìm thuyền(*).

(*) Đập nồi dìm thuyền: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký – Hạng Vũ bản kỷ", dùng để ví chiến đấu đến cùng, quyết một trận tử chiến.

Cuối cùng, hoạt động của công ty tín dụng Nhất Nguyên đạt được thành công trên đất Mỹ, đạt được thành tựu trên thị trường, trở thành mạng lưới đầu tiên hỗ trợ tài chính trong nước với nước ngoài. Anh đứng ở tầng cao nhất của một khách sạn cao cấp New York gọi điện thoại cho Đa Ninh, nói cho cô biết Nhất Nguyên đã được đưa ra thị trường, ngày kia có bữa tiệc chúc mừng ở New York, không biết cô có thể đến hay không.

Đa Ninh vui vẻ chúc mừng anh nhưng sau đó khó xử từ chối "Thật xin lỗi, Chu Diệu. Em không đến được."

"Tại sao? Toronto và New York cũng gần mà." Không phải là chưa đến năm trăm dặm sao? Anh nói tiếp "Em đến đây đi, anh sẽ mua vé máy bay. Mấy ngày sau anh có thời gian, sẽ đưa em đi chơi hai ngày."

"Chu Diệu, em thật sự không đến được." Đa Ninh vẫn từ chối, cô nói: "Em... Dì em bị bệnh, em muốn chăm sóc dì."

"Dì em không phải đã có dượng chăm sóc rồi sao?"

Đa Ninh vẫn không đồng ý, qua một lúc mới nói: "Thế này đi, lúc đó anh gửi ảnh chụp cho em là được mà."

"Được." Anh đáp ứng, cúi thấp đầu nói thêm một câu "Nhưng ngày hôm đó khá bận, phải xem thế nào đã."

Bữa tiệc chúc mừng còn chưa kết thúc thì anh đã rời khỏi hội trường náo nhiệt, Chu Diệu đi đến ban công chăm chú nhìn ánh trăng tròn hay không, nghĩ đến đêm nay mình có bao nhiêu vui vẻ.

Anh cũng không quá vui vẻ. Anh nhớ đến lời nói của Đa Ninh, tuy rằng bác cả là ông chủ công ty niêm yết giá nhưng cô cảm thấy cũng không có gì ghê gớm.

Đa Ninh nói đúng. Đưa công ty ra thị trường không có gì ghê gớm cả. Không chỉ không có gì ghê gớm còn không có ý nghĩa gì hết.

___________

Từ radio chiếc xe tải quảng cáo phát bài hát xưa thật xưa của Trương Quốc Vinh. Bài hát này rất quen thuộc với Chu Diệu vì Đa Ninh thật thích, anh cũng từng hát cho cô nghe. Bây giờ nghe thấy, cảm thấy ca từ thật đi sâu vào lòng người.

Nhất là câu cuối cùng "Nghĩ lại sau này gặp lại...". Chu Diệu hừ hừ, hơi thở tràn ngập nóng giận và buồn bực, đẩy cửa xe.

Đến trước hành lang, còn chưa kịp gõ cửa thì đã nhận được điện thoại của cục cảnh sát thông báo đã bắt được tên trộm máy tính, muốn anh đến cục cảnh sát làm việc một chuyến.

Anh nói cảm ơn rồi cúp máy, Chu Diệu gõ cửa căn hộ 201 hai cái. Rất nhanh có người ra mở cửa, Đa Ninh đứng trước cửa nghi hoặc nhìn anh "... Sao anh lại ở đây?"

"Anh chưa đi." Chu Diệu giải thích, ngữ khí có chút thương lượng hỏi: "Em có thời gian không? Đến cục cảnh sát với anh."

"Làm gì?"

"Heo bông của anh tìm thấy rồi."

Trên đường đến cục cảnh sát, Đa Ninh mới hiểu rõ tên trộm kia không chỉ trộm máy tính của anh mà còn trộm cả con heo bông kia. Đa Ninh không nói gì, không biết tên nào ngay cả heo bông cũng không tha.

Còn chưa đến cục cảnh sát, Đa Ninh đã nhận được một cuộc gọi từ dãy số lạ. Không giống Chu Diệu sẽ không nghe cuộc gọi từ số lạ; Đa Ninh đều sẽ nghe, cho dù đó là nhân viên tiếp thị thì cũng sẽ lễ phép từ chối rồi cúp máy.

Tuy nhiên người gọi không phải người lạ.

"Xin chào, xin hỏi..."

"Tôi là Ô Giang."

... Ô Giang?

Chu Diệu đang lái xe thì liếc nhìn một cái rồi tiếp tục thờ ơ làm việc của mình. Đa Ninh nắm chặt di động, từ tốn hỏi: "Ô Giang, có việc gì sao?"

"Mấy ngày nay Miêu Miêu có liên hệ với em không?" Ô Giang khách khí hỏi.

"Không có." Đa Ninh trả lời rất nhanh, cô đoán có thể đã xảy ra chuyện gì đó nhưng anh ta chỉ nói một câu làm phiền rồi, trực tiếp cúp máy.

Đa Ninh: Miêu Miêu bỏ nhà ra đi sao?

Cho dù Ô Giang không nói gì nhưng Đa Ninh có thể đoán được Miêu Miêu bỏ nhà đi, vì thế anh ta mới hỏi cô. Chu Diệu nghe cuộc đối thoại của cô và Ô Giang thì mỉm cười hỏi: "Có lầm hay không? Tìm vợ ở chỗ em à?"

Đa Ninh: ...

"Thật hay mà! Tìm được heo bông của anh rồi, vợ của cậu ta lại bỏ nhà ra đi." Chu Diệu khẽ nhếch môi, tiếp tục nói: "Thật sự là một nhà vui vẻ, một nhà sầu lo."

"Anh có thể đừng mỉa mai nữa không?"

Chu Diệu đồng ý, đổi cách nói: "Cho nên nói có đôi khi làm người, ngàn vạn lần đừng ăn trong bát, nhìn trong nồi."

Đa Ninh hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, cô đoán Chu Diệu có khả năng biết chuyện gì đang diễn ra, trực tiếp hỏi: "... Anh đang nói Ô Giang đã làm chuyện gì có lỗi với Miêu Miêu sao?"

Cho nên lần trước Miêu Miêu mới không khống chế được cảm xúc.

Làm chuyện gì có lỗi? Chu Diệu vẫn không thay đổi giọng điệu "Anh không biết."

Đa Ninh: Anh không biết thì đừng nói!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net