Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu Ô Giang gọi điện cho cô, chứng tỏ anh ta thật sự không tìm thấy Miêu Miêu. Rốt cuộc Miêu Miêu đã đi đâu?

Trong ký túc xá, nhà cô và Nhan Nghệ gần nhất, chị đại và Miêu Miêu đều từ tỉnh khác đến. Nhất là Miêu Miêu, cô ấy đến từ thành phố ở tây bắc, căn bản không có người thân và bạn bè ở thành phố A. Cho đến bây giờ, cô cũng không biết nhiều về chuyện của Miêu Miêu và Ô Giang. Chỉ là lúc cô ở Toronto, Miêu Miêu từng nói thông báo trong nhóm phòng 606 tình hình của cô và Ô Giang, rất vui vẻ nói mình ở lại thành phố A vì tình yêu.

Đa Ninh gọi cho Nhan Nghệ, cô nàng cũng nhận được điện thoại của Ô Giang nhưng Miêu Miêu cũng không liên lạc với cô.

"Lần trước nháo thành như vậy, làm sao Miêu Miêu có thể liên lạc với chúng ta." Nhan Nghệ có chút khó chịu nói: "Dù sao cũng mặc kệ, hy vọng đừng gặp chuyện không may là tốt rồi."

"Cậu cũng đừng quản." Nhan Nghệ lại dặn Đa Ninh "Miêu tỷ cũng không phải con nít nữa."

Đa Ninh nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi cúp máy.

"Yên tâm. Nếu không tìm thấy thì báo cảnh sát." Chu Diệu cũng nói với cô "Hiện tại cảnh sát làm việc rất tốt, heo bông của anh mà còn tìm thấy kìa."

... Đa Ninh không biết phải nói gì, quan trọng là máy tính của anh đấy, không phải heo bông được chứ? Nếu không báo cảnh sát rằng anh mất heo bông, xem cảnh sát có để ý đến anh hay không.

Đúng vậy, cho nên anh thật cảm ơn tên kia đã trộm luôn máy tính. Chu Diệu cong miệng, mặt mày tràn đầy ý cười tiếp tục nhàn nhã lái xe.

...

Chỉ là heo bông không tìm thấy.

Cảnh sát đưa laptop cho Chu Diệu, giọng điệu vui vẻ nói: "May mắn cậu báo án sớm, vận khí tốt nên đối phương còn chưa kịp đem máy tính đi bán."

Máy tính Chu Diệu giá trị hơn vạn, Chu Diệu chỉ hỏi: "Heo đâu?"

Cảnh sát khó hiểu hỏi: "Cái gì heo?"

Chu Diệu bất đắc dĩ nói rõ "Hắn ta không chỉ trộm máy tính mà còn cả heo bông." Rõ ràng lúc báo án, anh còn viết heo bông trước máy tính cơ mà.

Cảnh sát vẫn mờ mịt, ho khan hỏi: "Heo bông... rất quý sao?"

"Rất quý." Chu Diệu trả lời, đến cả nháy mắt cũng không có.

Có thể đừng lừa cảnh sát như vậy được không. Đa Ninh vội vàng kéo cánh tay Chu Diệu, cảm kích nhìn vị cảnh sát nói: "Cảm ơn chú đã giúp anh ấy tìm được máy tính, heo bông cũng không nhiều tiền."

Vị cảnh sát xị mặt, nhìn Chu Diệu nhíu mày, ý hỏi cậu còn gì muốn nói.

"Tôi muốn gặp tên trộm."

"..." Cảnh sát không nghĩ người bị hại lại kĩ tính thế này, nhìn cô gái bên cạnh cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của cậu ta. Có lẽ heo bông đó thật sự rất quan trọng.

Tên trộm bị nhốt tại phòng tạm giữ, thoạt nhìn là người đàn ông rất trung thực, tầm ba mươi tuổi. Đa Ninh và Chu Diệu vào phòng tạm giữ, ông ta trầm mặc ngồi ở ghế dựa gần tường, cúi đầu xuống.

Chu Diệu đứng ở bên ngoài, trực tiếp hỏi heo bông ở đâu và vì sao muốn trộm heo bông của anh.

Ông ta ngẩng đầu, khuôn mặt khắc khổ, ánh mắt ảm đạm nhưng không nói bất cứ lời nào.

Đa Ninh cũng cảm thấy kì quái vì sao người đàn ông này lại muốn lấy thú bông. Nhìn bộ dáng sợ hãi của đối phương, cô ngẩng đầu nói với Chu Diệu: "Quên đi, tìm được thì anh cũng không cần."

"Vì sao phải thế." Vẻ mặt của Chu Diệu không được tốt lắm, đời này anh không chịu nổi nhất loại người đi ăn trộm. Tuổi còn trẻ mà chuyện gì cũng không làm, cố tình đi làm trộm; còn chọn đồ tốt nhất của người khác mà ra tay.

Đối phương đại khái cũng biết Chu Diệu là ai, một lúc sau thì khoa tay múa chân với Chu Diệu một phen. Hóa ra là người câm.

Chu Diệu hoàn toàn không hiểu ông ta đang nói cái gì nhưng thần sắc cũng bình thường trở lại.

Lúc ở Toronto, Đa Ninh có tham gia cuộc thi thiết kế thú bông cho trẻ em khuyết tật nên cũng học được một ít ngôn ngữ ký hiệu. Đại khái cũng hiểu ông ta đang nói cái gì, cô làm động tác không có việc gì rồi mở miệng nói với Chu Diệu "Em biết heo bông ở đâu rồi... Anh đừng đi tìm, lần sau em làm cho anh một con khác, hàng thủ công."

"Qua vài ngày nữa là sinh nhật con gái ông ấy, đối phương đưa heo bông làm quà sinh nhật cho con gái rồi." Từ cục cảnh sát đi ra, Đa Ninh giải thích với Chu Diệu.

"Em nói dối đấy à?" Chu Diệu không quá tin tưởng.

"Là thật, em không lừa anh." Đa Ninh ngẩng đầu, cô đương nhiên biết ông ta làm kẻ trộm là không đúng nhưng ông ta vẫn là một người bố.

"Tình thương của cha thật rẻ tiền." Chu Diệu đánh giá.

Đa Ninh có chút tức giận, phản bác "Chu Diệu, không phải ai cũng lợi hại như anh." Người đàn ông kia là một người câm, có lẽ ông ta đến từ nơi nghèo khó, xa xôi hoặc là vừa bị mất việc, không có năng lực sinh tồn.

Đương nhiên đó cũng không phải là lý do để biện bạch cho hành vi trộm đồ của ông ta. Nói ra cũng đáng thương, cảnh sát vẫn giam giữ ông ta mười ngày.

"Cho nên anh phải đồng tình với sự đáng thương của ông ta sao? Không so đo việc đối phương trộm máy tính, thú bông mà còn đưa tiền làm từ thiện sao?"

Chu Diệu phản bác làm Đa Ninh không biết nói gì, dừng một chút rồi nói: "Em chỉ cảm thấy tình thương của cha không rẻ tiền như anh nói."

Có người quýnh lên thì dễ đỏ mặt.

Chu Diệu không muốn tranh cãi với Đa Ninh, anh thở dài. Chu Diệu biết Đa Ninh dễ mềm lòng, so với mình thì cô thiện lương hơn nhiều... Không sao cả, như vậy hai người mới xứng. Chu Diệu đặt tay lên bả vai Đa Ninh, cười cười nói: "Được, không phải sau này em sẽ làm con khác cho anh sao? Vậy cứ để lại cho con gái ông ta đi."

Đa Ninh: ...

"Chỉ là anh cảm thấy nếu con gái ông ta biết heo bông là cha mình trộm thì sẽ không cao hứng nổi, ngược lại cảm thấy rất mất mặt." Chu Diệu chậm rãi nói rồi nói thêm một câu "Không phải ai cũng có thể tùy tiện làm cha."

Không phải ai cũng có thể tùy tiện làm cha... Khá khen cho câu nói này.

"Xem ra về sau anh nhất định là người cha tốt." Đa Ninh nhịn không được nói ra một câu.

"Đúng vậy. Dù là ở phương diện nào, anh đều có thể đảm nhận trọng trách làm cha." Nói xong còn nhìn cô cười cười.

Đa Ninh: ...

Thế nhưng có một số việc không phải chỉ cần nói là được.

Đa Ninh ngồi ở ghế phụ, thoáng ngẩng đầu nhìn sườn mặt Chu Diệu còn tay trái lại trượt ảnh trong điện thoại rồi cúi đầu nhìn ảnh Thiểm Thiểm đáng yêu.

Trong lòng vừa ngọt ngào vừa xót xa.

"Chu Diệu, anh cảm thấy người cha tốt thì có bộ dáng như thế nào?" Đa Ninh quay đầu hỏi Chu Diệu.

"... Không đánh đứa nhỏ?" Anh nghĩ một lát rồi mới đưa ra đáp án.

Màn hình di động tối đen, Đa Ninh cất điện thoại vào túi xách... Cô không nên trông chờ quá nhiều.

"Thực ra, về sau có lẽ anh là người cha rất nghiêm. Anh không đồng ý cưng chiều đứa nhỏ." Chu Diệu mở miệng nói, tiếp tục nói vài câu về cách dạy con của mình "Cưng chiều là hành vi không quan tâm con cái của cha mẹ. Hơn nữa đứa trẻ còn nhỏ, hành vi này sẽ hình thành nhân cách của chúng. Hồi bé, anh thường bị cha đánh nhưng anh rất đồng ý với phương châm giáo dục của ông. Hiện tại nhiều đứa nhỏ hư như vậy, chính là vì cha mẹ chúng làm hư..."

Đa Ninh thật không biết nên nói thế nào với Chu Diệu, cô cắn răng nói: "... Anh cho rằng mấy đứa trẻ đều như anh lúc nhỏ sao?"

"Không khác lắm, trong mười người thì phải có chín." Chu Diệu cười nói, nhớ lại chuyện trước kia rồi nói: "Nhưng em chính là một phần mười kia."

"Cho lên lần trước anh nói thích con trai là vì..." Đa Ninh nhắc lại lời Chu Diệu lúc ở suối nước nóng rồi lý giải "Anh muốn áp dụng phương châm của cha anh?"

"... Cũng không phải."

Chu Diệu thật không hiểu vì sao Đa Ninh lại thích thảo luận vấn đề con cái, thảo luận trước anh mới có cơ hội làm cha. "Không phải mọi người đều nói con gái giống ba, con trai giống mẹ sao?" Chu Diệu giải thích "Anh cảm thấy... con gái giống mình thì không tốt lắm."

Giống anh?

Càng nói thì càng thấy khoái trá, Chu Diệu hết sức vui vẻ nói: "Em xem nếu con gái giống anh thì sẽ có đôi mắt một mí, mũi to, nhiều lông; không chừng tính cách còn rất táo bạo. Nghĩ thôi mà thấy sợ rồi."

Đa Ninh haha hai tiếng. Nghe Chu Diệu nói vậy thì cảm thấy thật may mắn.

"Nhưng dù sao cũng là con mình..." Chu Diệu khẽ cười "Dù không ưa nhìn nhưng vẫn là con của mình."

Đa Ninh im lặng. Rốt cục cũng nói một câu dễ nghe.

_______________

Sau đó, Đa Ninh quyết định thuê địa điểm triển lãnh đối diện công ty Chu Diệu. Đương nhiên Nhan Nghệ không có ý kiến gì. Kiếm được một địa điểm tốt làm văn phòng rất quan trọng.

Cách bày trí địa điểm triển lãm vốn cũng rất tốt rồi, đơn giản, thoải mái. Cô và Nhan Nghệ chỉ cần mua thêm kệ và sofa. Kệ dùng để mẫu thú bông, Đa Ninh nghĩ đến trong phòng ngủ của Thiểm Thiểm có hẳn một thành phố thú bông thì muốn chuyển một nửa tới đây.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc gọi điện cho dì thì mới biết Thiểm Thiểm phát sốt, trên trán dán một miếng hạ sốt hoạt hình, con bé ngồi trên đệm mềm chơi đùa.

Tuy rằng cơ bản không sao cả, trong tay còn cầm xếp gỗ chơi nhưng Đa Ninh vẫn rất lo.

Mùa đông ở Toronto lạnh hơn ở đây, tuy rằng khí hậu cũng dần ấm lên nhưng chỉ cần trở lạnh là Thiểm Thiểm lại dễ phát sốt, ho khan. Con bé đang sốt nên cô cũng không nói nhiều để dì đưa con bé đi ngủ sớm.

"Đa Ninh... khi nào thì trở về?" Thiểm Thiểm đột nhiên hỏi cô, nói một câu tiếng phổ thông rất tốt. Vì sinh bệnh mà con bé không hoạt bát như bình thường nhưng đôi mắt to vẫn chớp chớp như trước.

"Thiểm Thiểm nhớ sao?" Đa Ninh hỏi, rất muốn ôm Thiểm Thiểm một cái.

Thiểm Thiểm nghiêm túc gật đầu.

...

Tối đó, Đa Ninh nằm mơ thấy Thiểm Thiểm nhào vào người cô, thân thể nho nhỏ, mềm mềm dán chặt vào ngực cô. Ba giờ sáng, Đa Ninh tỉnh lại thì thấy mình không phải đang ôm Thiểm Thiểm mà là thỏ bông.

Hai ngày trước, Nhan Nghệ gợi ý có thể để Thiểm Thiểm về nước rồi khiến Chu Diệu nghi ngờ thân phận của con bé, để anh tự mình phát hiện sự thật.

Thế nhưng Đa Ninh cảm thấy hành động này khá mạo hiểm, cô không biết đối với Chu Diệu thì Đa Ninh là bảo bối hay chỉ là...bom nổ chậm. Thiểm Thiểm hoạt bát rất thích cười nhưng vẫn là đứa nhỏ mẫn cảm. Thiểm Thiểm mới bốn tuổi, còn sống trong thế giới mà mọi người đều thích con bé...

Đa Ninh lên mạng tìm web công ty Chu Diệu. Cô phát hiện không ít người xin ý tưởng lập nghiệp, hơn nữa còn cung cấp bản kế hoạch. Bên cạnh đó, cũng không ít người xin hỗ trợ vốn vay.

Đa Ninh nghiên cứu một hồi rồi gọi điện thoại cho Chu Diệu, anh vừa nhấc máy thì cô đi thẳng vào vấn đề "Em muốn vay vốn của công ty anh."

Chu Diệu: "..." Qua một lúc mới đáp: "Được."

Đa Ninh nói cô vừa mới xem phương thức vay, sau đó hỏi ý kiến Chu Diệu. Tiếng ghế tựa ma sát với mặt sàn và tiếng bút gõ vào mặt bàn truyền qua điện thoại, anh nói với cô "Hình thức hoạt động tín dụng cũng không tệ lắm, em có thể thử."

Thật ra Đa Ninh không cần phải đi vay để gom tiền, chẳng qua là vì cô muốn hiểu hơn về cách làm việc của anh, cô không biết gì về tài chính cả.

"Nhưng cho vay lập nghiệp rất khó thông qua xét duyệt."

Chu Diệu nói tiếp "Thế này đi. Tối nay, anh qua chỗ em giúp em viết báo cáo, tỉ lệ thông qua sẽ lớn hơn."

"Cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo." Chu Diệu nhắc nhở: "Anh còn chưa biết kết quả thế nào đâu."

...

Thật xin lỗi, đề nghị cho vay của em còn chưa được thông qua.

_______

Ba ngày sau, báo cáo mà Chu Diệu giúp cô viết ngay cả sơ thẩm cũng không được thông qua. Quả nhiên rất khó để được xét duyệt.

Chu Diệu nhanh chóng nói: "Để anh xem."

Nửa giờ sau, báo cáo được thông qua. Trên giấy tờ cho vay 10 vạn kia ghi tên chủ nợ là Chu Diệu.

Đa Ninh ra khỏi phòng, đứng cạnh cửa hỏi Nhan Nghệ "Tớ mượn Chu Diệu 10 vạn, lãi suất hàng năm là 12%, cậu thấy thế nào?"

Nhan Nghệ còn đang nằm trên sofa đắp mặt nạ thì bật dậy "... Chu Diệu điên rồi sao?"

Đa Ninh chỉ cười.

Nhan Ngệ rất nhanh hiểu ra, cho dù đang đắp mặt nạ nhưng không che được biểu tình sinh động "Đa Ninh, cậu lợi hại thật đấy... Hay cậu nghĩ thông qua phương thức này thì có thể trực tiếp bán mình gán nợ?" Hắc hắc hắc!

Đa Ninh:...

Không có chuyện đó đâu. Nhưng từ cách nói của Nhan Nghệ, Đa Ninh có thể suy nghĩ một chút.

Đa Ninh tiếp tục cười, cô đến trước mặt Nhan Nghệ nói: "Nhan Nhan, tớ muốn tháng sau qua Toronto đưa Thiểm Thiểm về nước, cậu đi theo tớ được không?"

Nhan Nghệ lập tức giơ hai tay tán thành, nói: "Được, tớ thấy như thế tốt lắm... Nếu Chu tổng không nhận thì tớ làm cha Thiểm Thiểm cũng được."

Đa Ninh gật đầu, không thành vấn đề.

"Trời ạ, tớ thật mong Thiểm Thiểm về nước nhanh nhanh."

Đa Ninh cũng hy vọng như vậy nhưng cô không thể không nói: "Có đôi khi Thiểm Thiểm khá nghịch ngợm, có thể ảnh hưởng đến cậu." Con bé còn nhỏ, thời điểm nghịch ngợm sẽ không có chừng mực... Nhưng Thiểm Thiểm cũng rất ngoan.

"Đa Ninh, cậu không biết đâu. Tớ rất chiều mấy đứa trẻ. Cháu trai của tớ nghịch ngợm biết bao nhiêu mà tớ vẫn chịu được đấy thôi."

"Anh rể của cậu có đánh con không?"

Nhan Nghệ gật đầu "Đánh, đương nhiên đánh... Mỗi ngày đều đánh!"

Sau đó, bộ dạng Nhan Nghệ có chút rối rắm nói: "Hôm qua, tớ rảnh rỗi nên đến chỗ đại sư."

Đại sư? Cố học trưởng? Đa Ninh vỗ bả vai Nhan Nghệ nói: "Được đấy... có thể tu thân dưỡng tính." Đương nhiên nếu Nhan Nghệ có mục đích khác thì cô cũng không biết được.

"Cậu biết tớ nhìn thấy ai không?" Nhan Nghệ đột nhiên trầm giọng.

Ai? Đa Ninh không đoán được. Chẳng lẽ có nữ thí chủ khác sao?

"Mẹ chồng trước và Ngô tiểu thư." Nhan Nghệ nói.

Đa Ninh: ...

"Bọn họ từ Hải Thành đến đây nghe Cố Gia Thụy giảng phật, lợi hại chưa." Nhan Nghệ nhìn cô nói: "Fan đấy... bọn họ là fan của Nhất Thành đại sư đấy!"

Chuyện này làm sao có thể?

Hoàn toàn không có khả năng. Vật họp theo loài, Cố Gia Thụy kia có thể gây chú ý đến Ngô tiểu thư vân đạm phong khinh(*). Nhan Nghệ tựa vào sofa rồi lâm vào trầm tư.

Vân đạm phong khinh (*): mây gió điềm nhiên, chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.

Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ một cái, cô cũng khá hiểu tính cách của Nhan Nghệ, khẳng định là cô định làm gì đó, như thế mới không phụ cơ duyên trời cho này.

Đúng vậy! Nhan Nghệ lập tức lột mặt nạ xuống.

————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình

"Đại sư, cầu ngài giúp tôi!"

"Trịnh thí chủ... Đừng làm khó bần tăng được không?"

"Nhất Thành đại sư, chúng ta cũng được xem như từng lỡ tình duyên, giúp tôi một chút."

Cố Gia Thụy: ...

Không phải còn chưa có gì xảy ra sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net