Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đa Ninh, em là Tiểu Hi. (nam phụ của chị đây)

Đa Ninh nhận được lời mời kết bạn trên WeChat kèm theo một dòng ghi chú. Người này chính là Lưu Hi, Đa Ninh nhanh chóng đồng ý.

"Tớ đưa WeChat của cậu cho Lưu Hi." Nhan Nghệ ngồi bên cạnh nói, lý do rất hoàn hảo "Lưu Hi nói lần trước chưa làm tốt là vì không đủ hiểu biết về cậu và Chu Diệu. Cậu ta muốn hiểu hơn về cậu nên mới xin địa chỉ WeChat, lần sau mới có thể diễn tốt hơn..."

Chẳng lẽ còn có lần sau?

Ngoại trừ ảnh cá nhân thì nội dung WeChat của Lưu Hi toàn liên quan đến cô. Bộ phim mà hai người cùng xem, ảnh gấu bông và ảnh chụp hai vé xem phim.

Đa Ninh có thể thấy Nhan Nghệ để lại bình luận sôi nổi dưới nội dung, Lưu Hi cũng hồi âm nhanh chóng – cảm ơn đại gia đã quan tâm, hẹn hò rất thành công.

Nhan Nghệ ho khan một chút rồi cười nói: "Nói thật tớ cũng không nghĩ Tiểu Hi lại chuyên nghiệp như vậy. Có thể cậu ta sợ lộ chuyện nên tất cả các phương diện đều phải như thật."

Đa Ninh: ...

Một lúc sau, cô mới hỏi Nhan Nghệ một vấn đề "... Lưu Hi muốn diễn đến khi nào?"

"Lúc đầu chưa nói cụ thể." Nhan Nghệ dừng lại suy nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn Đa Ninh "Nhưng nói muốn diễn đến khi cậu và Chu Diệu chân chính ở bên nhau."

Đa Ninh cúi đầu nhìn chân.

"Có phải rất tuyệt hay không?"

"... Rất tuyệt."

Nếu nam chính vẫn trước sau như một thì nam phụ phải diễn đến lúc nào đây. Đa Ninh hít một hơi thật sâu, hiện tại kiếm tiền tiêu vặt không dễ a.

Không sai, trong xã hội hiện nay thì tốc độ tiêu tiền nhanh như sét đánh không kịp bưng tai. Đợt hàng đầu tiên, bọn cô còn không kiếm được một đồng, mỗi ngày đều phải chi tiền cho sinh hoạt hàng ngày. Cũng may mà mỗi ngày đều bận rộn, hôm nào cũng hừng hực ý chí chiến đấu, cảm thấy nỗ lực sẽ có được tương lai tươi đẹp.

Trạng thái như vậy chưa từng có ở Nhan Nghệ, đối với cô cũng là thế. Tháng sau, Thiểm Thiểm sẽ về nước. Cô muốn đưa hoạt động của văn phòng nhanh chóng vào quỹ đạo. Đa Ninh cũng rất vui vì đăng kí thành công tên Văn phòng thiết kế thú bông Alice.

Nếu phòng làm việc đã dùng tên tiếng Anh của Thiểm Thiểm thì Đa Ninh cũng muốn trang web cũng dùng "Alice's thành phố thú bông". Vì muốn nhanh chóng hoàn thành trang web nên cô đã gửi cho Chu Diệu mấy bản thiết kế của mình.

Hình ảnh vừa được gửi, Chu Diệu đã hồi âm "Anh thấy Dolly's thành phố thú bông thì hay hơn."

Dolly... Đây là tên con cừu được nhân bản vô tính đầu tiên trong sách sinh học nhưng rõ ràng Chu Diệu đang nói cô. Hồi sơ trung, Chu Diệu đã đặt biệt danh này cho cô. Đa Ninh rất không thích cái tên này nhưng đối với sự ngoan cố của Chu Diệu thì cô đành tiếp nhận. Hiện tại hai người cũng đã lớn rồi, anh sẽ không gọi cô là Đa cừu nữa.

Tất nhiên Đa Ninh sẽ không đồng ý với ý kiến của Chu Diệu, anh cũng không miễn cưỡng. Một lúc sau lại nhắn "Alice chính là con của dì em?"

Những ngón tay của Đa Ninh đặt trên bàn phím, vì do dự nên không trả lời.

Không đợi cô hồi âm, Chu Diệu lại nhắn "Cũng tốt, khỏi nhọc công nghĩ."

Đa Ninh: ...

Không cẩn thận gõ một dòng chữ S rồi gửi qua.

Một lúc sau, Chu Diệu cũng gửi lại một dòng chữ B.

Có đôi khi, Đa Ninh rất thắc mắc đối với người khác thì Chu Diệu sẽ thế nào? Cũng là như đối với cô sao?

Ông chủ vẫn có bộ dáng ông chủ. Thứ Bảy, Chu Diệu yêu cầu kỹ sư máy tính cao cấp và thiết kế đồ họa thay anh lập web "Alice's thành phố thú bông". Vì đây không phải công việc hàng ngày của họ nên lúc đề nghị thì Chu Diệu vẫn khá khách khí, đồng thời tính nhiệm vụ này vào mục trích phần trăm tiền trợ cấp.

Ông chủ đã lên tiếng, nhóm kỹ sư của hoạt động tín dụng Nhất Nguyên tất nhiên sẽ không có ý kiến gì, thậm chí có thể thấy bọn họ rất thích tăng ca. Chuyện này không làm khó được họ, chỉ là đều tò mò vì sao Chu tổng lại muốn lập trang web thú bông. Chẳng lẽ Chu tổng thấy ngành tài chính áp lực quá lớn nên muốn đổi nghề sản xuất thú bông sao?

Khi thấy được cô gái lần trước đến công ty, bọn họ nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Bọn họ đều biết vị Hứa tiểu thư này, Chu tổng đã đưa cô đi một vòng giới thiệu toàn bộ công ty. Sự thật không phải là giới thiệu nhân viên công ty mà là để giới thiệu bà chủ tương lai với họ. Sau ngày đó, rất nhiều lần nhân viên thảo luận nhỏ với nhau, thiếu chút nữa thì quên ông chủ không chỉ là nhà tư bản trẻ tuổi bóc lột sức lao động của họ mà còn là một người đàn ông biết yêu đương.

Thế nhưng rõ ràng có người nói Chu tổng đã kết hôn? Lời đồn này từ đâu truyền ra vậy...

Thứ Bảy là ngày tăng ca của nhân viên kỹ thuật để lập web thú bông, tất nhiên Nhan Nghệ và Đa Ninh cũng đến xem. Nhân viên đều còn trẻ tuổi, Nhan Nghệ tán gẫu với họ đến độ khí thế ngất trời.

Tán gẫu một hồi thì nói: "Chu tổng, công ty anh có nhiều đàn ông độc thân như vậy, anh không thấy mình có trách nhiệm giải quyết sao?"

"Chuyện mình còn chưa xong thì sao có thể quan tâm đến họ." Chu Diệu đáp, đồng thời liếc nhìn Đa Ninh một cái. Ngữ khí nhẹ nhàng lại mang theo ý chế nhạo bản thân.

Cả phòng lập tức im lặng, một bên lập trình một nghe lén. Hóa ra Chu tổng còn đang theo đuổi người ta a...

Hóa ra ông chủ bọn họ còn có thể theo đuổi phụ nữ!

Đa Ninh nhẹ giọng nói với Chu Diệu "Em và Đa Ninh đi mua cà phê và đồ ăn."

"Được." Tâm trạng Chu Diệu khá tốt mà gật đầu đáp ứng, anh nói tiếp "Em mua đồ ăn nhiều một chút, sức ăn bọn họ lớn lắm. Nhớ mua loại cà phê nhiều sữa và đường cho anh."

Bây giờ anh vẫn thích ăn ngọt à, không sợ bệnh tiểu đường sao... Đa Ninh thấy thể chất dễ phát nhiệt của Chu Diệu là có nguyên nhân, cũng may chú Chu là nha sĩ nên răng Chu Diệu vẫn còn tốt. Nếu không thì với tình trạng hồi bé thường xuyên ngậm kẹo như anh thì sớm bị sâu răng rồi.

Đa Ninh và Nhan Nghệ cùng đi mua cà phê và đồ ăn. Trên đường đi, qua một hồi phân tích thì hai người thấy hoàn cảnh bây giờ vô cùng tốt. Chỉ cần Chu Diệu và Đa Ninh làm ít chuyện thiên lôi câu động địa hỏa(*) rồi thêm hoạt chất phenylethylamine và dopamine(*) là có thể khiến hoóc môn tình yêu tăng hoa, trở nên thật sôi nổi và lãng mạn.

Thiên lôi câu động địa hỏa(*): 天雷勾动地 (Thiên lôi dẫn động địa hỏa). Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.

Hoạt chất phenylethylamine và dopamine(*): hoạt chất phenylethylamine 'đá' bạn vào bể tình; hoạt chất dopamine giúp duy trì ngọn lửa tình yêu. Ngoài ra, còn có hoạt chất endorphin giúp những người yêu nhau trải qua cuộc sống thường ngày theo cách vui nhộn và ấm áp nhất.

Đa Ninh cũng cảm thấy tình trạng hiện nay của cô và Chu Diệu tốt hơn dự đoán khi về nước của cô. Nếu nói về nguyên nhân thì có hai khả năng: Một là thời gian năm năm giúp mị lực của cô tăng lên; hai là vì Diệp Tư Tư trở thành bạn gái anh họ cho nên Chu Diệu nhận thấy rằng quay đầu là bờ. Là phụ nữ, cô đương nhiên hy vọng mình có thể dùng mị lực đả kích tình địch mà không phải đối phương tự động rút lui còn cô trở về nhặt lại...

Đa Ninh và Nhan Nghệ mua cà phê và đồ ăn không xa công ty Chu Diệu. Hôm nay là thứ Bảy nên cũng không đông lắm. Trên đường về, khi ngang qua văn phòng làm việc của hai người thì cả hai không hẹn mà nhìn vào.

Sau một hồi bày trí, phòng làm việc đã có sức sống hơn hẳn. Trên kệ gỗ là những chậu cây nhỏ mà mấy ngày nay cô và Nhan Nghệ chọn mua. Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa văn phòng làm việc. Đa Ninh nheo mắt lại, lúc xe lướt qua hình như cô thấy một cái đầu bóng loáng...

Hai bọn cô đứng im, nhìn cửa xe được mở ra. Người ra khỏi xe đầu tiên là người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi. Cửa ghế sau được mở, một đôi chân dài mang giày vải màu nâu bước ra.

Cố học trưởng!

Đa Ninh và Nhan Nghệ hoàn toàn ngỡ ngàng. Sau đó Nhan Nghệ nhảy nhót gọi pháp danh của Cố học trưởng "Nhất Thành đại sư, Nhất Thành đại sư!"

Cố học trưởng quay người lại, cũng thấy được bọn cô, thần sắc không đổi mà chắp tay lại chào.

Thế nhưng Đa Ninh không có cách nào đáp lễ, trên tay cô và Nhan Nghệ đều cầm cà phê và trà bánh.

"Quá khéo, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp đại sư!" Bây giờ Nhan Nghệ hoàn toàn có thể thích ứng được thân phận của Cố Gia Thụy, cứ mở miệng là đại sư. Tầm mắt Nhan Nghệ dừng lại ở chiếc xe màu đen kia, chậc chậc hai tiếng rồi hỏi: "Hôm nay, ngài đến đây là để hóa duyên?"

Tay Đa Ninh run run, không cẩn thận làm mấy ly cà phê sóng sánh ra ngoài một ít.

Đối với vẻ ngoài tươi cười của Nhan Nghệ, Cố học trưởng vẫn bảo trì phong thái khiêm tốn như trước, chỉ cười không nói nhìn cô và Nhan Nghệ.

"Nhất Thành đại sư là do tôi mời đến." Người nói là người đàn ông trung niên mặc sơ mi, ông ta tiến lên hai bước nhìn bọn cô hỏi: "Hai cô chính là tiểu lão bản thuê tầng dưới phòng triển lãm phải không?"

Tiểu lão bản... Ông ta là đại lão bản?

"Ngài là ông chủ công ty xuất bản ở tầng trên?" Nhan Nghệ ân cần thăm hỏi.

"Đúng, tôi họ Hoàng." Ông chủ Hoàng gật đầu, nói một câu khách sáo "Thật vui được trở thành hàng xóm tầng trên tầng dưới của hai cô."

Tầng trên là công ty xuất bản nên Đa Ninh có thể hiểu vì sao Cố học trưởng lại đến đây.

"Đại sư tìm ông chủ Hoàng để in kinh thư?" Nhan Nghệ không chần chừ mà hỏi.

Cố học trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, phủ nhận phán đoán của Nhan Nghệ.

Vẫn là ông chủ Hoàng giải thích "Sao đại sư lại cần in kinh thư chứ? Tôi cố ý mời Nhất Thành đại sư lại đây để ký hợp đồng sách mới!"

"..."

Làm người ta kinh ngạc vẫn là Cố học trưởng, không chỉ là đại sư mà còn là tác giả. Thời điểm tạm biệt, Đa Ninh chỉ về phía đối diện rồi nói với Cố học trưởng "Công ty của Chu Diệu ngay phía đối diện."

Cố học trưởng chậm rãi gật đầu nói: "Anh biết."

"Anh đến rồi?" Đa Ninh chớp mắt.

"Không, anh tra bản đồ." Cố học trưởng mỉm cười trả lời.

"...À."

Đa Ninh bắt đầu tưởng tượng Cố học trưởng ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ(*), tay cầm di động xem bản đồ quan sát chúng sinh... Đa Ninh nhịn không được cảm thán một tiếng, có đôi khi cường giả không phải là đứng trên bao nhiêu người mà là lòng có bao nhiêu rộng lượng.
Đệm hương bồ(*): đệm tròn làm bằng lá hương bồ.

Trái tim của Cố học trưởng hẳn là rộng hơn biển lớn.

Đa Ninh và Nhan Nghệ xách cà phê và đồ ăn về công ty Chu Diệu. Tất nhiên cũng nói đến chuyện Cố hoc trưởng đến ký hợp đồng bên công ty xuất bản phía đối diện. Bộ dáng Chu Diệu như đã biết nói với cô "Ngày hôm qua, anh ta có nói qua."

Cho nên dù Cố học trưởng đến đây cũng không đi chào hỏi sao?

Chu Diệu nhìn cửa sổ, thản nhiên nói: "Một hòa thương theo chủ nghĩa vị lợi(*) thì có gì hay mà gặp."

Chủ nghĩa vị lợi(*): Chủ nghĩa này chủ trương rằng giá trị luân lý của mọi hành động là dựa trên khả năng của nó đem đến hạnh phúc hay sung sướng cho tất cả mọi người. Chủ nghĩa này là một hình thức của chủ nghĩa hệ quả hay hệ quả luận (consequentialism), có nghĩa là giá trị luân lý của mọi hành động phải được đánh giá bởi kết quả của nó. Chủ thuyết này được phát triển nhiều nhất từ hai triết gia Anh là Jeremy Bentham và John Stuart Mill.

Chủ nghĩa vị lợi?

Đa Ninh không đồng ý, Cố học trưởng là được người ta mời đến sao có thể thành người theo chủ nghĩa vị lợi như Chu Diệu nói?

"Đâu chỉ thế." Nhan Nghệ uống cà phê rồi nói: "Quả thật là vàng đỏ nhọ lòng son(*), thấy tiền là sáng mắt. Căn bản là hòa thượng biến chất."

Vàng đỏ nhọ lòng son(*):Vàng bạc, tiền của bao giờ cũng kích thích lòng tham của con người, khiến người ta không giữ được lương tâm trong sáng.

"Đúng vậy." Chu Diệu gật đầu, khẳng định cách nói của Nhan Nghệ.

Hai đối một. Đa Ninh không nói gì nữa, chỉ có thể thương tâm cho Cố học trưởng.

Thế nhưng lúc kết thúc công việc Chu Diệu vẫn để Đa Ninh qua bên kia xem Cố học trưởng thế nào rồi mời bữa cơm tối.

Nhan Nghệ cũng tán thành "Cho dù thế nào thì cũng là bạn học... Không thể vì anh ta xuất gia mà kì thị."

...

Ngại quá. Cố học trưởng ôn hòa từ chối "Đa Ninh, nếu chỉ em mời thì anh nhất định đi nhưng nếu có bọn họ nữa thì anh không đi."

Đa Ninh ho khan, trong lòng vụng trộm oán trách một chút. Chẳng lẽ Cố học trưởng tinh thông đến mức có thể biết Chu Diệu và Nhan Nghệ nói xấu mình.

"Nếu không thì em cùng anh và ông chủ Hoàng đi ăn cơm chay?" Cố học trưởng đề nghị. Ông chủ Hoàng ngồi trong xe vẫy tay với cô.

Hay là ông chủ Hoàng là tăng hữu với Cố học trưởng? Đa Ninh lắc đầu từ chối. Không mời được người cũng không thể bị bắt cóc a.

Cố học trưởng lộ ra thần sắc tiếc nuối "Lần trước thật sự đáng tiếc, có thời gian anh còn muốn mời một mình em ăn cơm." Nói xong thì chắp tay tạm biệt cô rồi lên xe.

Đại sư rất bận... Đa Ninh nhìn xe rời đi, vẫn không rõ vì sao Cố học trưởng nhất định muốn mời cô ăn cơm... Cô chỉ có thể nghĩ đến lý do Cố học trưởng thật sự cảm thấy cô có tuệ căn, muốn cô quy y phật môn.

Đa Ninh vội vàng lắc đầu, thật là một suy nghĩ đáng sợ.

Nói thật thì cô nào có tuệ căn gì chứ. Lúc nãy Nhan Nghệ chỉ tùy tiện nhắc tới mà trong đầu cô toàn là hình ảnh thiên lôi câu động địa hỏa.

Có đôi khi cô cũng nên chủ động, đúng không?

Buổi tối, cuộc nói chuyện giữa cô và Thiểm Thiểm kết thúc, Đa Nghĩ đến lúc nãy mình mời Chu Diệu đi xem phim thì anh hỏi: "Nếu anh không đi thì em có tìm người khác không?"

"Sẽ không..."

Chu Diệu khó xử từ chối. Tối mai anh có cuộc hẹn phải tham gia, lần sau sẽ đi xem phim cùng cô.

Anh đã nói như vậy thì Đa Ninh cũng không nói gì nữa.

...

Chu Diệu thật sự muốn đi xem phim với Đa Ninh nhưng cuộc hẹn tối mai rất quan trọng, Hà Hạo và trợ lý đều cùng tham gia. Đối phương là người có tửu lượng rất tốt, hơn nữa tư duy còn kỳ quái...

Muốn xem thành ý đến đâu dựa vào bàn rượu.

Chu Diệu cũng thích phương thức như vậy, có thể thấy họ là đồ ngốc tiền lại nhiều. Tửu lượng Chu Diệu khá tốt nhưng lúc vào toilet rửa tay, rửa mặt thì cả người cũng đã hồng lên.

Rõ ràng cũng chỉ uống mấy chén. Tuy nhiên anh chính là như vậy, uống chưa được nhiều thì mặt đã đỏ lên có vẻ như đã say nhưng thật ra còn rất tỉnh.

Trợ lý lại dìu anh "Chu tổng... Anh không có việc gì sao?"

"Có."

Vậy không có việc gì... Trợ lý tiếp tục hỏi: "Lát nữa để tôi đưa anh về hay là gọi tài xế đến đón?"

Chu Diệu phà một hơi toàn mùi rượu, cầm di động trong túi quăng cho trợ lý.

"Cậu gọi người đầu tiên trong danh sách gọi cho tôi."

Trợ lý mở điện thoại, tìm được số đầu tiên —— Cừu của anh.

Như hiểu ra điều gì, trợ lý nhanh chóng gọi điện.

"Nhớ nói cho đúng." Hai tay Chu Diệu chống trên bồn rửa mặt, dặn dò một câu.

Tôi hiểu! Trợ lý gật đầu, cuộc gọi vừa được nhận thì lập tức mở miệng: "... Chào cô, Dương tiểu thư."(*)

(*): dương là cừu ấy mà.

"Thật xin lỗi... Thật xin lỗi, Hứa tiểu thư." Chu Diệu hung hăng trừng mắt khiến trợ lý sợ run người nhanh chóng sửa xưng hô, bắt đầu nói: "Chuyện là thế này, đêm nay Chu tổng uống nhất nhiều, bây giờ đã say đến bất tỉnh nhân sự..."

Bất tỉnh nhân sự? Chu Diệu nghe lý do của trợ lý mà nhịn không được nổi giận, thật sự không chịu được lại trừng mắt liếc trợ lý một cái. Bất tỉnh nhân sự... Lát nữa anh biết diễn thế nào?

Công việc khó làm nhất trên thế giới này chính là trợ lý, nhất là trợ lý của Chu tổng. Trợ lý nhìn thấy cái liếc mắt của Chu Diệu thì nhanh chóng nói: "Hứa tiểu thư... Cô có thể đến đây một chuyến không? Được được... Để tôi nhắn địa chỉ cho cô."

Trợ lý gian nan nói câu cuối rồi đưa di động cho Chu Diệu.

"Chu tổng, điện thoại đây ạ."

Có cần anh đặt phòng khách sạn luôn không?

...

Tốt lắm... Cuối cùng thì cậu trợ lý ngốc của anh cũng hữu dụng —— giúp anh đặt một gian phòng khách sạn sau đó đem "anh hoàn toàn say rượu bất tỉnh nhân sự" đỡ vào phòng.

Cừu của anh cũng đang trên đường đến.

Chu Diệu nằm trên giường vừa đau đầu vừa buồn cười nhíu mày, may là Đa Ninh là con cừu nhỏ dễ lừa, không hoài nghi lời đối thoại trăm nghìn chỗ hở này.

Nhưng giờ đây điều đó không quan trọng, lát nữa anh phải tỉnh dậy thật tự nhiên như thế nào đây?

-----------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ. Nhân sinh như diễn, toàn dựa vào hành động!

Chu tổng hẳn phải như vậy?

"Đa Ninh, anh đang ở đâu... sao em lại ở đây... Nóng quá..."

Thương thay Cố học trưởng bị Chu tổng và Nhan Nghệ ghét bỏ, kết quả một người áp dụng biện pháp của anh, một người đến nghe anh giảng thuyết giáo.

Cố học trưởng chỉ có thể tỏ vẻ: Thiện tai thiện tai. Moah moah!

Ngày mai gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net