Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đa Ninh cầm thẻ phòng từ thang máy đi ra, thiếu chút nữa là đụng phải quản lí khách sạn. Nam quản lí lập tức lễ phép lui về sau hai bước, gật đầu hỏi thăm. Đa Ninh nhã nhặn đặt câu hỏi: "Xin chào, xin hỏi phòng 1921 ở đâu?"

"Rẽ trái sau đó rẽ phải, phòng 1921 là phòng thứ hai." Nam quản lí nói, nâng tay chỉ hướng cho cô.

Đa Ninh cảm ơn rồi nhanh chóng bước đi, trong lòng vẫn rất lo lắng tình trạng của Chu Diệu. Cô đã từng thấy anh uống say, khuôn mặt đỏ hồng rồi ôm cô hát "Ngôi sao nhỏ".

"Từng ánh sáng lấp lánh lấp lánh. Cả bầu trời là những ngôi sao nhỏ. Treo lơ lửng tỏa sáng trên bầu trời. Giống như... đôi mắt Đa Ninh..." Chu Diệu như vậy ngốc hệt đại tinh tinh. Nhất là bình thường anh luôn khôn khéo như hồ ly.

Trợ lý nói Chu Diệu đã say bất tỉnh nhân sự, chẳng lẽ lần này còn nghiêm trọng hơn?

Thẻ phòng trong tay chính là do trợ lý của Chu Diệu đưa cho cô. Đối với lời giải thích của trợ lý, trước khi vào thang máy cô không thể không hoài nghi hỏi một câu: "Nghiêm trọng như vậy sao cậu không đưa anh ấy đến bệnh viện?"

Trợ lý nhìn cô một lúc rồi dùng ánh mắt chân thành nói: "Vì khi Chu tổng bất tỉnh nhân sự thì luôn gọi tên Hứa tiểu thư..."

Luôn gọi tên cô? Cô thực sự trở thành nữ chính sao? Trợ lý xác định Chu Diệu gọi tên cô mà không phải Dương tiểu thư...?

Hoặc là Dương tiểu thư?

Đa Ninh xác định phương hướng không tốt, hơn nữa hành lang khách sạn được thiết kế theo hình cung, quanh đi quẩn lại thì cũng tìm được phòng 1921. Trước khi mở, cô gõ cửa hai cái rồi hỏi: "Chu Diệu, anh ở trong đó sao?"

Đúng, anh đang nằm chờ em đây... Chu Diệu nằm trên giường mở to mắt, nghĩ đến một vấn đề: trợ lý của anh có đưa chìa khóa cho cô hay không? Nếu như vậy, anh khỏi phải diễn cảnh tỉnh lại mà trực tiếp mở cửa cho Đa Ninh?

Chu Diệu cười hai tiếng. Công tác không xuất sắc, loại chuyện nhỏ này cũng làm không xong.

... Bên ngoài không còn tiếng động gì nữa, anh sợ Đa Ninh cứ thế mà đi rồi. Chu Diệu xoa xoa trán đang muốn đứng lên mở cửa. Đúng lúc này, cửa phòng khách sạn mở ra.

Chu Diệu lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ phải giả vờ như vậy...

Đa Ninh nhịn không được nhíu mày, cô đứng trước tivi nhìn người nằm trên giường. Vừa nãy cô hoa mắt sao? Đa Ninh nhìn Chu Diệu một lượt từ đầu đến chân, từng chút một...

Đa Ninh lắc đầu, cảm thấy mình không nên hoài nghi Chu Diệu, có vẻ như anh thật sự say. Vừa rồi là cô hoa mắt thôi.

Đa Ninh đi đến bên giường, quan tâm kêu một tiếng: "Chu Diệu..."

Không phản ứng.

Người trên giường hai má đỏ bừng, mày nhíu chặt, áo sơ mi trắng mở ra ba nút lộ ra bộ ngực cũng hơi phiếm hồng. Đa Ninh duỗi tay áp lên trán Chu Diệu, hơi nóng.

"Chu Diệu..."

Đa Ninh lại gọi một tiếng. Nếu anh còn bất tỉnh, cô định nhờ người khác đến trợ giúp.

Đúng lúc này, mí mắt Chu Diệu hơi run lên hai cái, đôi mắt hẹp dài nhập nhèm mở ra nhìn cô. Mắt anh cũng hơi đỏ, còn có thể thấy một ít tơ máu.

Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu?

"Anh thấy thế nào?"

"Đa Ninh, sao em lại ở đây..." Giọng Chu Diệu có chút không tròn vành rõ chữ.

Không phải anh luôn gọi tên cô sao...

Đa Ninh nhớ lúc gọi điện, trợ lý gọi cô là cừu (Dương) tiểu thư, cũng không xác định được Chu Diệu có phải gọi tên cô nhưng vẫn mở miệng nói: "Trợ lý của anh gọi cho em, muốn em lại đây chăm sóc anh."

"Cảm ơn..." Chu Diệu nhìn cô, cúi đầu nói lời cảm ơn. Giọng nói Chu Diệu rất hay, anh nhẹ giọng thì nghe rất ôn nhu.

Đã như vậy thì không cần khách khí. Đa Ninh gật đầu nói: "Lúc trợ lý của anh gọi tới, em còn chưa tắm rửa đâu." Nếu cô đang ở trong nhà vệ sinh thì căn bản sẽ không tiếp điện thoại.

Thật đúng lúc... Chu Diệu đưa tay ra.

Hiển nhiên Đa Ninh không thấy được hành động của Chu Diệu. Cô đứng lên nói: "Đúng rồi, để em xuống lầu mua thuốc giải rượu cho anh."

Chu Diệu: "..."

Một lúc sau Chu Diệu mới lên tiếng "Đa Ninh, anh không cần."

Chu Diệu cử động một chút, nhìn người đứng bên giường rồi nói: "Anh đỡ hơn rồi... Em lấy nước cho anh là ổn."

Đa Ninh lấy chai nước từ tủ lạnh mini phía đối diện, cô mở nắp ra định đưa cho Chu Diệu thì rụt tay về. Vì cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Cô có nên thừa dịp biểu hiện tốt một chút không? Bày ra bộ dáng phụ nữ ôn nhu và quan tâm?

"Để em giúp anh uống." Đa Ninh nói với Chu Diệu.

Ánh mắt Chu Diệu hơi híp lại, sau đó gật đầu nói: "Được."

Đa Ninh ngồi bên giường giúp Chu Diệu uống nước. Mỗi khi anh uống nước thì đều như trâu uống, hiện nay Đa Ninh còn giúp anh uống, thật sự là không thể giải khát đành yêu cầu "Không đủ, không đủ..."

Đa Ninh lại sợ để anh uống nhiều quá thì bụng sẽ không thoải mái nên dừng tay lại. Cô cũng không biết hiện tại tình huống của anh là như thế nào, nhìn có vẻ bình thường nhưng lại có chút không bình thường.

Lúc tới đây, cô để ý thấy một tiệm thuốc mở cửa 24/24 gần khách sạn nên vẫn nói với Chu Diệu "Em đi mua thuốc cho anh... Trước tiên, anh nằm xuống đã đi. Nếu không ngày mai tỉnh dậy rất đau đầu."

Nói xong, không đợi Chu Diệu trả lời, Đa Ninh cầm thẻ phòng và ví tiền ra khỏi phòng khách sạn.

Cửa phòng đóng lại không một chút do dự.

Chu Diệu chậm rãi đứng lên, xỏ đôi dép của khách sạn vào phòng vệ sinh. Người và người không giống nhau, anh không có biện pháp như Cố Gia Thụy bày ra bộ dáng toàn mùi dấm chua.

...

Đa Ninh ra khỏi khách sạn. Bây giờ là 8 giờ 30 phút, là thời điểm náo nhiệt nhất về đêm. Khách sạn ở trung tâm thành phố A nên từ chỗ cô đến đây không xa, lái xe chưa đến 10 phút là tới. Cô mượn xe Nhan Nghệ đến đón Chu Diệu về nhưng trợ lý lại sắp xếp phòng khách sạn cho anh rồi.

Đa Ninh gọi điện thoại cho Nhan Nghệ, giọng cô nàng vừa mơ hồ vừa có chút kính động: "Âm mưu, nhất định là âm mưu!"

"... Cậu nói thử xem?"

Nhan Nghệ bắt đầu phân tích, Đa Ninh cầm chặt điện thoại nghe, đến khi có đáp án thì Đa Ninh hít sâu một hơi. Trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.

"Đa Ninh, cậu định làm thế nào?"

Đa Ninh nhìn dòng xe cộ như nước chảy, mở miệng nói: "Mặc kệ anh ấy say thật hay giả, tớ cũng phải mua thuốc cho anh ấy đã."

Tiệm thuốc ngay phía trước, Đa Ninh vừa cúp máy thì thấy bóng người quen đi ra từ tiệm thuốc, cô không nghĩ nhiều mà gọi "Miêu Miêu..."

Không nghĩ rằng Miêu Miêu không liên lạc được lại vô tình gặp ở tiệm thuốc trung tâm thành phố.

Miêu Miêu cũng không nghĩ sẽ gặp Đa Ninh ở đây. Mái tóc Đa Ninh đen dài, thoạt nhìn rất tươi mát, tóc cô cũng dài nhưng chỉ tùy tiện cột lại. Hai người cùng mặc quần bò, áo phông chỉ khác nhau họa tiết. Rõ ràng lúc học đại học, lúc trang điểm thì cô đẹp hơn Đa Ninh. Năm năm sau, mỗi khi nhìn thấy Đa Ninh thì luôn thấy cô ấy đẹp hơn so với lần trước, còn cô thì lại bị cuộc sống làm thay đổi.

Nhưng dù có như vậy thì Miêu Miêu cũng không phải quá ghen tị với Đa Ninh. Lúc học đại học, quan hệ hai người thật sự rất tốt. Chỉ là cô cảm thấy không công bằng, vì sao tất cả mọi cố gắng của cô lại không thể so với Hứa Đa Ninh cái gì cũng không làm. Hóa ra, chênh lệch trong cuộc sống đại học chẳng có nghĩa lý gì, đi ra xã hội mới phát hiện chênh lệch đáng sợ như thế nào. Cô phải phấn đấu cả đời mới đạt được còn đối phương chỉ cần tốt nghiệp là có được những thứ tốt nhất.

"Miêu Miêu..." Đa Ninh theo bản năng kéo tay Miêu Miêu.

Miêu Miêu tùy ý để Đa Ninh cầm tay, cô cười một cái rồi nói: "Đa Ninh, thật trùng hợp."
"Mấy ngày này, cậu đi đâu vậy?" Đa Ninh trực tiếp đặt câu hỏi, ánh mắt lo lắng.
"Ô Giang tìm cậu?" Miêu Miêu cũng hỏi nàng, ánh mắt hơi tối.
"Ô Giang không chỉ tìm mình mà còn tìm Nhan Nghệ." Đa Ninh trả lời rồi nói tiếp "Hẳn là liên lạc với tất cả bạn bè."
Miêu Miêu thu thần sắc lại, không nói gì nữa.
Đa Ninh đành phải tiếp tục hỏi: "Mấy ngày này, cậu đi đâu vậy? Cậu và Ô Giang có phải..."
". . . Tớ không đi đâu hết." Miêu Miêu đáp "Tớ ở nhờ nhà người bạn thân gần đây."
Đa Ninh yên tâm một chút, mặc dù hơi tiếc nuối vì cô và Nhan Nghệ không còn là bạn tốt của Miêu Miêu. Miêu Miêu giật giật tay, Đa Ninh mới phát hiện mình còn đang cầm cổ tay Miêu Miêu.

Như vậy không được tốt lắm, Đa Ninh buông lỏng tay ra. Từng là bạn tốt cùng ký túc xá, cô mở miệng nói: "Miêu Miêu... chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Tìm một chỗ gần đây đi."

...

Trong phòng khách sạn, Chu Diệu súc miệng, chờ mãi không thấy người đi mua thuốc về. Chẳng lẽ Đa Ninh phát hiện mục đích của anh cho nên bỏ anh lại? Chu Diệu thầm lắc đầu, anh không thể nghĩ Đa Ninh vô tình như thế được.

Cho dù thế nào đi nữa vẫn không thể thay đổi bản chất cừu rất thiện lương, nếu cô hiểu ý đồ của anh thì vẫn sẽ đưa thuốc cho anh trước.

Chu Diệu tắm sạch sẽ, mặc áo ngủ ngồi trên sofa, nhìn kim đồng hồ chậm chạp chạy rồi tự hỏi nhân sinh. Di động nắm chặt trong tay.

Chu Diệu quyết định năm phút sau sẽ gọi điện thoại. Trên màn hình đã hiện sẵn số điện thoại của Đa Ninh.

Năm phút trôi qua nhanh chóng, Đa Ninh vẫn chưa về, Chu Diệu đứng lên gọi điện thoại, từ cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới, rốt cuộc thì cũng thấy một thân ảnh quen thuộc đi vào khách sạn.

Tâm tư trong lòng cũng dịu đi. Cô đi lâu như vậy chưa về, anh rất lo cô bị kẻ xấu bắt đi...

Kẻ xấu nhất trong cuộc đời Đa Ninh chính là Chu Diệu. Ngoài việc mua thuốc giải rượu, cô còn mang về một ly trà xanh. Kết quả, vừa mở cửa phòng thì đã thấy anh tắm xong mặc áo ngủ đứng lên.

"Anh... ổn rồi?"

"Anh nóng..." Chu Diệu giải thích "cho nên đi tắm nước lạnh một chút."

Đa Ninh trầm mặc, làn mi dài rũ xuống che ánh mắt. Như nghĩ đến điều gì, Đa Ninh đem thuốc và trà đặt trên bàn, nói với Chu Diệu "Anh tỉnh rồi thì em về đây."

Chu Diệu tiến lên một bước, không đồng ý để cô trở về "Không thể, đã khuya rồi. Em không thể một mình về được, anh sẽ lo."

Lời này là thật nhưng Đa Ninh không quá tin.

"Em lái xe rất an toàn!" Cô nhìn Chu Diệu.

"Anh đưa em về." Chu Diệu ngang ngạnh, làm bộ muốn cởi đai lưng áo ngủ rồi nhìn quay tìm quần áo của mình. Áo sơ mi và quần tây sớm đã ướt sũng để một góc trong nhà vệ sinh.

Chu Diệu không chê bẩn nhặt áo sơ mi ướt lên, muốn mặc vào.

Đa Ninh nhìn thấy động tác của Chu Diệu thì đành thỏa hiệp "Đừng... Em không về nữa."

Chu Diệu quay đầu lại, ghét bỏ nhìn áo sơ mi của mình rồi nói: "... Mặc vào cũng không ổn lắm."

"Ừ." Đa Ninh gật đầu, mím môi lại che ý cười.

Chu Diệu uống thuốc giải rượu rồi nằm giữa giường. Tuy là giường king size nhưng Chu Diệu lại nằm bá đạo như vậy. Đa Ninh cũng không tính toán với đồ ngốc giả say, nghiêng người nằm xuống.

Dáng người Chu Diệu và Đa Ninh quá khác biệt. Đa Ninh nằm bên mép giường cũng đủ để cô ngủ nhưng Chu Diệu kéo cô lại, lưng của cô dán lên toàn bộ lồng ngực của Chu Diệu.

"Em nằm như thế không sợ ngã sao?" Chu Diệu ôm cô hỏi.

Đa Ninh không trả lời, là tại ai nằm bá đạo như thế...

Nhiệt độ cơ thể Chu Diệu cao hơn người bình thường một chút. Khi Chu Diệu đến gần, cô có thể cảm thấy bầu không khí nóng hơn hẳn.

Càng nóng hơn là hô hấp nóng bỏng của Chu Diệu vờn nhẹ sau gáy Đa Ninh.

"Chu Diệu, anh nóng sao?" Đa Ninh hỏi, hơi động thân.

Chu Diệu nhất thời không trả lời, qua một lúc mới trầm giọng ừ một tiếng.

Đa Ninh không nói nữa, đột nhiên Chu Diệu xoay người cô lại để cô đối mặt với anh, sau đó cầm tay cô nói: "Không lừa em, em nhìn mắt anh này."

Nói xong thì híp mắt lại.

Đa Ninh hơi nghi ngờ, vẫn tới gần Chu Diệu rồi đưa tay đẩy mí mắt Chu Diệu lên.

"Là mí mắt dưới." Chu Diệu nói.

Đa Ninh lại đẩy mí mắt xuống, quả thật bên trong mí mắt có những điểm li ti màu trắng. Cô nhớ hồi nhỏ Chu Diệu từng bị bệnh mắt hột thì hỏi: "Là bệnh mắt hột sao?"

"Không phải, do phát nhiệt nên thế thôi." Chu Diệu nói với cô, tay đặt trên thắt lưng Đa Ninh...

Lúc này Đa Ninh mới ý thức được nửa người trên của cô dựa vào ngực Chu Diệu, hai người dán lại một chỗ với nhau. Cô cúi người nhìn mắt Chu Diệu, vài lọn tóc rũ xuống.

Ánh mắt hai người tĩnh lặng nhìn nhau một lúc, Chu Diệu cũng không nói gì chỉ ôm cô càng chặt hơn. Đa Ninh để mặc Chu Diệu ôm, lỗ tai áp lên lồng ngực rắn chắc của Chu Diệu.

Trong khoảng khắc đó, anh và cô không nói gì, căn phòng yên lặng đến mức có thể nghe âm thanh phố xá sầm uất, tiếng xe cộ qua lại và nhịp tim của Chu Diệu.

Từng tiếng một truyền vào tai Đa Ninh.

Mũi Đa Ninh hơi ngứa. Hai người ôm nhau chặt chẽ như vậy, cô có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thơm ngát trên người Chu Diệu, nhàn nhạt lại quen thuộc cùng với mùi rượu như có như không tản mát trong không khí.

"Chu Diệu, đêm nay là anh cố ý sao?" Cô thẳng thắn hỏi vấn đề trong lòng, hy vọng Chu Diệu có thể thành thật trả lời.

"Ừ." Chu Diệu thành thật nói.

Đa Ninh hừ hừ.

Chu Diệu chỉ cười cười, một bàn tay đặt bên hông Đa Ninh, một bàn tay vuốt mái tóc đen dài của cô. Trong kí ức của anh, đây là lần đầu tiên anh thấy cô nuôi tóc dài chừng này.

Lòng bàn tay của anh rất nóng, vuốt lên những sợi tóc hơi lạnh thật thoải mái.

Càng khiến anh thoải mái hơn là anh có thể ôm Đa Ninh thế này. Tim liền tim, Đa Ninh nhu nhuận như cừu con cuộn vào lòng anh. Cảm giác như vậy so với việc nam nữ hoan ái còn tốt hơn nhiều.

Tuy rằng, nơi nào đó của anh còn phải kìm nén.

Nửa người Đa Ninh nằm trong ngực Chu Diệu cũng đè nặng nhịp tim của anh, so với việc phóng thích tinh hoa thì còn tuyệt hơn.

Đột nhiên bị khẽ hôn một cái. Chu Diệu rất ngỡ ngàng chớp mắt.

Đa Ninh cũng chớp mắt, nhìn Chu Diệu nói: "Vì anh thành thật, thưởng cho anh."

Chu Diệu chẳng biết xấu hổ yêu cầu "Thêm cái nữa."

Đa Ninh đỏ mặt đáp "Sáng mai cho."

Còn muốn đợi đến sáng mai... Chu Diệu có phần tức giận, sao có thể đợi được!

Chu Diệu nhìn Đa Ninh ngủ ngon lành trong vòng tay anh, cảm thấy mình càng gần cương vị bạn trai hơn một chút. Tuy rằng thân phận bạn trai kém xa thân phận mà anh từng có.

Nhưng anh và Đa Ninh còn chưa có nói chuyện yêu đương đâu!

Thoáng nghiêng đầu, Chu Diệu khẽ hôn môi Đa Ninh, còn tiện thể liếm một chút.

Trời sinh đàn ông đều là lưu manh.

Sáng hôm sau, Đa Ninh cũng không thiếu cái hôn mà cô đã đáp ứng Chu Diệu.

Áo sơ mi và quần tây đều không thể mặc được, Chu Diệu chỉ có thể gọi điện cho phục vụ khách sạn nhờ đến cửa hàng gần đây mua cho anh bộ đồ.

Kích thước không có vấn đề nhưng phong cách thì chưa chắc.

Tuy dáng người của Chu Diệu rất hoàn hảo, không quá kén chọn quần áo nhưng quần tây kẻ sọc kết hợp với áo sơ mi xanh thẫm thật sự cộng cho anh thêm vài tuổi. Bộ quần áo này đưa cho bố anh mặc vẫn được.

"Không cho phép." Chu Diệu đưa Đa Ninh về hoa viên Lam Thiên, từ trong xe nói với cô.

Không cười a. Đa Ninh nhìn Chu Diệu, trong lòng có phần ngọt ngào, khóe miệng cong cong. Cô thật không phải cười trang phục của anh, nói thế nào đây nhỉ, bộ trang phục che đi khí chất sắc bén của Chu Diệu nhưng lại lộ ra sự trầm ổn...

Chính là ông chú điềm đạm đúng không?

Chu Diệu nhìn phía trước thì thấy bóng dáng một cậu thanh niên đứng trước hành lang. Như thế nào mà cậu còn chưa từ bỏ ý định, nhất định muốn anh đánh phải không!

Cậu là nam phụ chứ không phải vật hi sinh, sao có thể xuống đài nhanh như vậy... Lưu Hi cũng thấy "ông chú" nhìn mình, sau đó không đành lòng nhìn nữa.

... Phong cách thời trang của nam chính một lời khó nói hết a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net