Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì đưa bữa sáng tình yêu cho nữ chính nên sáng nay Lưu Hi cố tình ăn diện một phen. Đầu tóc gọn gàng, áo sơ mi xanh lá kết hợp với quần kaki. Toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái lại tươi mát.

Không nghi ngờ gì nữa, phong cách của cậu hôm nay chính là hình ảnh đang rất lưu hành của diễn viên phim thần tượng.

Nhưng nam chính sao lại thế này? Quần tây kẻ sọc kết hợp với áo sơ mi xanh thẫm... Đừng nói là diễn với cậu, đứng một chỗ với nữ chính cũng cực kỳ không xứng rồi. Quả thực như phim thần tượng đụng độ phim đề tài tình yêu thôn quê vậy.

Chỉ là nếu có thế thì nam chính vẫn là nhân vật cường hào.

Sau đó nam chính thực sự đi về phía cậu, Lưu Hi cầm bữa sáng lui về sau nửa bước, nhìn nam chính một cái rồi vẫn quay đầu nhìn về phía Đa Ninh.

"Đa Ninh..."

Đa Ninh cũng không ngờ sẽ gặp Lưu Hi, cô chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn Lưu Hi ý hỏi chuyện gì đang diễn ra?

Tại cậu nhàn rỗi không có việc gì làm nên đặc biệt diễn thêm. Lưu Hi nháy mắt với Đa Ninh.

Thật tình ý... Chu Diệu mắt lạnh liếc nhìn, ánh mắt ngoan độc nhìn mí mắt tiểu quý đang rút gân. Cậu ta gọi là gì, Lưu Hi? Đúng, Lưu Hi! Đối diện tình địch thì tốt nhất không thể mất phong độ nhưng đối với cái cậu Lưu Hi này thì Chu Diệu thấy giữ phong độ làm cái gì, không bằng trực tiếp giáo huấn cho cậu ta. Anh còn chưa gặp qua tên nào vô liêm sỉ như vậy, trèo tường còn mang theo ghế và thang.

Chuyện này cũng là chuyện thường tình, nam chính vĩnh viễn không thích nam phụ.

Lưu Hi cầm bữa sáng tiến về phía Đa Ninh, cười để lộ lúm đồng tiền, giơ bánh bao chiên và sữa đậu nành lên nói: "Em phải xếp hàng mới mua được, đều là những thứ em thích, hy vọng chị cũng vậy."

"Cô ấy không thích." Chu Diệu lạnh nhạt nói với tiểu quỷ tự mình đa tình.

Lưu Hi làm như không nghe thấy, cậu đưa bữa sáng cho Đa Ninh rồi nói: "Nếu chị thích thì mỗi ngày em đều đưa qua cho chị."

"Lưu Hi..." Đa Ninh không biết nên nói gì. Cô không biết đây là lời thoại hay là thật đâu.

"Em lên trước đi." Chu Diệu dành lấy bữa sáng từ tay Lưu Hi rồi nói với Đa Ninh, ngữ khí có vẻ rất bình tĩnh.

Đa Ninh cho rằng mình không thể để bỏ lại Lưu Hi, nếu thế thì có lẽ Chu Diệu sẽ đánh nhau với Lưu Hi. Chu Diệu mà động thủ thật, cô sợ dưới sự tra hỏi của anh thì Lưu Hi sẽ khai ra chân tướng mất.

"Đa Ninh, chị lên trước đi, không cần lo cho em. Anh Chu Diệu có lẽ có chuyện cần nói với em."

Anh Chu Diệu...

Đa Ninh thấy đi lên cũng tốt, cô lên rồi thì có thể kêu Nhan Nghệ xuống xem tình hình.

Nhan Nghệ ghé vào ban công nhìn xuống. Dưới lầu, Lưu Hi đã bị Chu Diệu ép đến chân tường nhưng vẫn ngẩng cổ không yếu thế... Nhan Nghệ xem thật say sưa, nói với Đa Ninh: "Tớ không xuống đâu."

Đa Ninh nghĩ nghĩ rồi nói: "Tớ thấy chuyện của tớ và Chu Diệu tiến triển khá tốt... Đừng để Lưu Hi xuất hiện nữa."

"Không thể a." Nhan Nghệ không ủng hộ "Khả năng là vì sự xuất hiện của Lưu Hi có tác dụng nên chuyện của cậu mới có tiến triển."

Đa Ninh không thể phản bác được.

Dưới lầu, Lưu Hi đã đi rồi. Chu Diệu lên xe rồi gọi điện cho cô. Không biết anh và Lưu Hi đã nói gì nhưng Chu Diệu rất bình tĩnh nói với cô "Anh đến công ty, buổi tối anh đến đón em đi ăn cơm."

"Không cần, để em đến chỗ anh. Buổi chiều, em và Nhan Nghệ phải qua văn phòng một chuyến."

Chu Diệu đáp ứng.

Đa Ninh và Nhan Nghệ cùng ngồi trên sofa trong phòng khách. Nhan Nghệ muốn hỏi cô tiến triển tối hôm qua, cô lại muốn nói cho Nhan Nghệ biết chuyện cô gặp Miêu Miêu. Cũng may Nhan Nghệ vẫn rất quan tâm chuyện của Miêu Miêu tuy rằng ngữ khí có phần cứng rắn.

"Nếu tớ gặp Miêu tỷ thì sẽ không để ý đến cô ấy." Nhan Nghệ nói.

Một chữ Đa Ninh cũng không tin.

Hôm qua, cô và Miêu Miêu đến quán trà gần đó một lát. Thoạt nhìn Miêu Miêu rất mệt mỏi, xem ra trong khoảng thời gian này cũng không sống tốt lắm. Miêu Miêu rất thích Ô Giang nhưng ngày hôm qua cô ấy nói: "Tớ và Ô Giang chia tay rồi."

Cho nên không cần thiết bên nhau nữa.

Thế nên lựa chọn ra đi sao? Mấy năm nay hai người chưa kết hôn nhưng đã cùng nhau mua phòng, mua xe. Kết quả một câu chia tay mà Miêu Miêu chuyển ra ngoài?

"Tớ làm gì có tiền để mua phòng, mua xe với Ô Giang. Tiền hàng tháng kiếm được đủ để mua đồ ăn rồi mua thực phẩm dinh dưỡng cho mẹ Ô Giang thôi..."

"Nhưng tớ vẫn tiết kiệm được một ít." Qua một lúc, Miêu Miêu lại nhìn cô nói: "Cho nên cậu không cần đồng tình với tớ... Tớ có gửi ngân hàng."

Miêu Miêu nói mấy câu chặn những lời Đa Ninh muốn nói.

"Thực ra tớ không nghĩ Ô Giang sẽ tìm mình." Miêu Miêu nhếch môi "Người ta nói mất đi mới biết quý trọng. Lúc nãy cậu nói Ô Giang liên lạc với tất cả bạn bè cũ để tìm tớ làm tớ rất thống khoái."

"Làm tớ cảm thấy không khó coi quá."

"Tớ phải đi rồi... Chúng ta từng là bạn cùng phòng, cậu đừng nói cho Ô Giang biết đã gặp tớ nhé."

...

Những lời Miêu Miêu nói, Đa Ninh đều nói lại với Nhan Nghệ. Cô nàng dựa vào sofa, lắc đầu nói: "Miêu tỷ quá xem trọng mặt mũi. Sĩ diện chỉ khổ thân."

"Vậy có nói cho Ô Giang không?" Đa Ninh hỏi.

Nhan Nghệ bĩu môi, nghĩ một lát rồi trả lời: "Chúng ta đừng nên can thiệp."

Đa Ninh gật đầu. Cô không phải người bao đồng, chỉ là có phần khổ sở thay Miêu Miêu. Nhưng cô và Nhan Nghệ quả thật không có tư cách xen vào. Tuy rằng bọn họ đã từng là chị em tốt của nhau nhưng hiện giờ không giống trước đây nữa.

"Chuyện của Miêu tỷ chỉ biết bất lực tòng tâm." Nhan Nghệ nói thêm "Không bằng chúng ta quan tâm chị cả đi."

Chị cả...

"Nhan Nghệ, sau khi phòng làm việc khai trương thì chúng ta đi gặp chị ấy đi."

"Được. Thật ra mấy năm nay tớ cũng muốn đi lắm nhưng tớ sợ."

Đa Ninh gật đầu, cô cũng như Nhan Nghệ.

Chiều đó, hai người đến văn phòng, biển hiệu và logo đều do Đa Ninh tự mình thiết kế; bọn cô chỉ cần đưa mẫu thiết kế cho bên công ty quảng cáo làm là được. Thời tiết hôm nay rất tốt. Sau khi nhân viên bên công ty quảng cáo rời đi, Đa Ninh đem vài bồn hoa hướng dương chuyển ra ngoài. Vừa ngẩng đầu thì thấy thân ảnh quen thuộc phía đối diện ...

Đa Ninh phủi bùn trên tay, chậm rãi đứng dậy.

Người đó là cha cô. Ngoại trừ ông ấy thì còn anh họ.

Giữa trưa, cha gọi điện cho cô hỏi tình hình gần đây thế nào sau đó gọi cô về nhà ăn cơm. Đa Ninh thật sự không muốn về, liền tìm lý do dạo này bận việc không có thời gian. Cha vẫn kiên trì hỏi cô bận việc gì, cô thấy việc này cũng không có gì để giấu diếm nên nói cho ông biết dự định của cô. Không ngờ ông nói sẽ qua chỗ cô, còn cả anh họ cũng đến.

"Công ty Chu Diệu ngay phía đối diện." Anh họ tiến lên hỏi cô, khuôn mặt tươi cười nhắc đến Chu Diệu "Gọi cậu ấy cùng đi uống cà phê được không?"

Đa Ninh thay Chu Diệu cự tuyệt "Buổi chiều anh ấy bận họp."

Nhan Nghệ bên cạnh cười hì hì tiếp lời "Lúc nào Đa Ninh cũng có thể gặp Chu tổng mà."

"Không sao." Cha cô nhìn anh họ nói: "Văn Nghiệp, lát nữa tìm Chu Diệu cũng được... Chúng ta trò chuyện với Tiểu Ninh trước."

Anh họ gật đầu rồi như ảo thuật gia đưa ra một tấm thiệp mời "Tháng sau, anh và Tư Tư kết hôn. Em nhất định phải tới."

Anh họ kết hôn với Diệp Tư Tư? Đa Ninh kinh ngạc nhận thiệp cưới màu đỏ.

Anh họ lấy lòng nói: "Tiểu Ninh, em là người đầu tiên anh đưa thiệp mời đấy."

"Anh, chúc mừng anh."

"Cảm ơn." Anh họ cười rạng rỡ "Cho nên... Hứa tiểu thư của chúng ta có thể nể mặt chú rể này mà bớt chút thời gian tìm chỗ uống cà phê được không?"

Đa Ninh không từ chối được cũng không có cách nào từ chối, cô nhìn anh họ nói: "Em đi rửa tay."

Gần đây có một quán Starbucks, bên trong không ít khách. Đa Ninh và anh họ ngồi một bên, cha cô ngồi phía đối diện. Từ lần gặp nhau ở nhà bà nội cũng đã được một khoảng thời gian rồi.

Cha cô mở miệng hỏi chuyện của cô, Đa Ninh trả lời cụ thể cho ông biết.

"Cũng tốt." Cha cô nghĩ rồi nói: "Cha nhớ trước kia con cũng rất thích vẽ. Hiện tại có thể làm công việc mình thích, thật sự rất tốt."

"Cảm ơn cha."

"Vậy cha mua xe cho con nhé."

Đa Ninh lắc đầu từ chối. Anh họ nói: "Đa Ninh, chú có ý tốt; em cũng không thể từ chối."

Đa Ninh không nói gì, anh họ lại nhắc "Đúng rồi, có phải ở trường bọn em có người tên Ô Giang không? Em có biết người này không?"

Đa Ninh kinh ngạc khi thấy anh họ nhắc đến tên Ô Giang. Thấy vẻ mặt của cô, anh họ cười cười giải thích "Đại tiểu thư của Thiên Tín hình như có cảm tình với cậu ta, muốn tìm Tư Tư làm bà mối nhưng cô ấy không phải sinh viên tốt nghiệp đại học A. Mặc dù là thủ trưởng của Ô Giang nhưng cũng không quen thân..."

Đa Ninh hiểu ra vấn đề. Lần trước, Chu Diệu cũng đề cập qua Diệp Tư Tư là phó tổng của Thiên Tín. Ô Giang tốt nghiệp xong cũng vào Thiên Tín làm việc. Chỉ không nghĩ mọi chuyện lại phát triển như thế này.

Đại tiểu thư của Thiên Tín hình như có cảm tình với Ô Giang? Miêu Miêu có biết không...

Đa Ninh mở miệng nói: "Em biết Ô Giang nhưng cũng không thân thiết với cậu ta."

"Anh biết... Đừng đề phòng anh được không?" Anh họ bất đắc dĩ nói: "Anh làm sao có thể để em làm chuyện này, anh chỉ đang nói chuyện bát quái với em thôi."

Không hiểu sao Đa Ninh cảm thấy không thoải mái, cô nhìn anh họ nói: "Đàn ông các anh mà cũng bát quái như vậy sao?"

"Bát quái giúp giảm stress, áp lực của đàn ông bọn anh rất lớn a... Đúng không, chú?" Anh họ cười ha ha nhìn cha cô.

Với loại đề tài này của Đa Ninh và anh họ, ba cô không muốn chen miệng vào, chỉ nhìn cô nói: "Đừng tạo áp lực cho bản thân. Có cái gì cần trong nhà hỗ trợ thì cứ nói với cha."

Đa Ninh gật đầu.

Đại khái cũng biết cô không thích gặp bọn họ, cha cô nói với anh họ "Thiệp cưới đã đưa rồi. Chúng ta về trước... Đa Ninh còn bận."

"Được." Anh họ không quên nói: "Anh cũng đưa thiệp cưới cho Chu Diệu. Đến lúc đó, hai người cùng đến nhé."

Đa Ninh lại gật đầu. Cô thật tò mò không biết anh họ có biết chuyện của Chu Diệu và Diệp Tư Tư không.

"Tháng sau, anh và Tư Tư chờ lời chúc phúc của hai người đấy!"

Đa Ninh vẫn gật đầu. Cô có thể thật tâm chúc phúc anh họ kết hôn với Diệp Tư Tư, còn Chu Diệu thì cô không dám chắc...

Hai người rời đi, Đa Ninh tiếp tục ngồi lại quán cà phê vì cô nhận được điện thoại của Chu Diệu.

Anh đang trên đường đến đây.

Sở dĩ Chu Diệu biết đương nhiên là do Nhan Nghệ báo tin. Anh họ nhiều lần muốn thông qua cô tìm Chu Diệu, Đa Ninh không biết lý do nhưng anh họ càng như vậy, cô càng không thể để Chu Diệu vì cô mà nói chuyện với anh họ.

Kết quả Chu Diệu vẫn muốn đến đây... May là cha cô và anh họ rời đi rồi.

"Đã đi rồi sao?" Chu Diệu vào Starbucks, vừa nhìn đã thấy vị trí của cô. Chu Diệu mặc áo thun trắng và quần jean, vừa đơn giản lại vừa soái; khác hẳn bộ dáng sáng nay của anh.

Đa Ninh cầm thiệp cưới nói với anh "Bọn họ đến đưa thiệp cưới cho em."

Chu Diệu nhìn tấm thiệp, chỉ tin một nửa nói: "Vậy cha em thì thế nào? Tìm em làm gì?" Ngữ khí của anh như sợ cô bị khi dễ.
Đa Ninh có phần bất đắc dĩ, nói cho Chu Diệu biết "... Cha muốn mua xe cho em."
Chu Diệu chăm chú nhìn Đa Ninh.

Đối với ánh mắt của Chu Diệu, Đa Ninh tiếp tục nói: "... Em không biết từ chối như thế nào."

"Anh giúp em." Chu Diệu nói, đưa tay ra về phía Đa Ninh.

Cô do dự rồi cũng đưa di động cho Chu Diệu. Anh trực tiếp dùng điện thoai của cô, tìm được số rồi gọi.

"Chú Hứa. Cháu là Chu Diệu."Anh dựa vào ghế gỗ, liếc nhìn cô một cái tiếp tục mở lời "Vừa rồi cháu bận họp, Đa Ninh cũng không nói cho cháu biết. Hiếm khi chú đến mà cháu không tiếp đón được, xin lỗi chú."

Đa Ninh thấp cúi đầu, thở phào nhẹ nhõm. May mà Chu Diệu vẫn rất khách khí.

"Đúng rồi, Đa Ninh nói chú muốn mua xe cho cô ấy?"

Đa Ninh ngẩng đầu nhìn Chu Diệu, tò mò không biết anh thay cô từ chối như thế nào.

"—— Thật sự là khéo, gần nhất cháu cũng muốn mua xe cho Đa Ninh." Chu Diệu mở miệng nói, cười cười, ngữ khí tự nhiên "Thế này đi chú Hứa, vẫn nên để chuyện đó cho cháu. Quan hệ giữa cháu và Đa Ninh, chú cũng biết. . ."

"Vâng ạ. Nếu không có việc gì thì cháu cúp máy đây, chú nhớ giữ gìn sức khỏe."

Nói hai ba câu tạm biệt. Chu Diệu cúp máy, đưa điện thoại trả cho cô.

Đầu óc Đa Ninh còn đang nghẽn mạng, cô tiếp nhận điện thoại nói: "... Cảm ơn anh."

"Tuy rằng chú Hứa mua xe cho em rất tốt nhưng... anh thấy em cũng sẽ không vui."
"Cái kia xe. . ."

"Cái kia xe ——" Chu Diệu cũng nói.

Đa Ninh vội vàng cướp lời "Em không cần dùng xe... Anh không cần mua thật."

Chu Diệu nói: "Anh muốn nói cuối tuần này có thời gian, chúng ta đi chọn một chiếc."
Đa Ninh vẫn đang lắc đầu, mặt đỏ hồng, thật ra cô đang nhớ một chuyện, nếu Chu Diệu thật muốn mua cái này cái kia, cô hy vọng là...

"Chu Diệu, khả năng là tháng sau Alice sẽ về nước một thời gian." Đa Ninh mở miệng nói vấn đề chính "Anh có thể mua quà gặp mặt cho con bé được không?"
Đa Ninh nói cẩn thận, cô rất khẩn trương.

Chu Diệu cũng thấy được sự khẩn trương của Đa Ninh, anh cười "Không thành vấn đề... Nhưng em phải đi chọn với anh, anh chưa từng mua gì cho trẻ con."

Đa Ninh gật đầu, khuôn mặt vui vẻ thấy rõ.

Chu Diệu cong môi, nói đùa "Đương nhiên nếu tháng sau công ty làm ăn tốt thì còn có thể có đại hồng bao a."

Đa Ninh:...

Nghĩ đến chuyện lúc sáng, Đa Ninh nói sang vấn đề khác "Sáng nay, anh nói gì với Lưu Hi vậy?"

Nói đến Lưu Hi, Chu Diệu lại tức giận. "Cậu ta nói dù bị anh đánh gãy chân cũng muốn thân tàn kiên quyết theo đuổi em."

Đa Ninh: "..."

Chu Diệu mỉm cười hỏi: "Cảm động à?"

Cảm động... Đa Ninh gật đầu, đồng chí Lưu Tiểu Hi thật có tinh thần chuyên nghiệp.

————————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu trường kịch ——

Thiểm Thiểm cầm quà của Chu Diệu, khuôn mặt vui vẻ như hoa hướng dương, ngẩng đầu nhìn Chu Diệu.

Chu Diệu nhìn động tác xoa tay không ngừng của Thiểm Thiểm... Ách, đây là không muốn quà chỉ muốn tiền sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net