Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chạng vạng, Đa Ninh ngồi trên xe của Chu Diệu nhìn dòng xe cộ như mắc cửi. Xe sau nối đuôi xe trước thành một hàng dài. Sắc trời mơ hồ, thành phố lên đèn rực rỡ.

Toronto xa thật xa kia không náo nhiệt và chật chội như thành phố A. Xe mắc kẹt đã được nửa giờ, người luôn kiên nhẫn như Đa Ninh cũng không khỏi thở dài một tiếng. Chu Diệu bên cạnh thì bày ra bộ dáng đã quen với cảnh này rồi, tay đặt trên tay lái, thỉnh thoảng ngâm nga hai câu theo radio.

Giọng Chu Diệu rất tốt, cảm nhạc lại chuẩn. Trước kia, anh còn tự mình thu âm một CD làm quà sinh nhật cho cô, tất cả những bài hát trong CD đều là do anh hát. Lúc đó, cô thấy Chu Diệu tự kỷ nặng rồi nhưng khi cô đi Toronto thì trong chiếc vali không đựng được bao nhiêu vẫn có chiếc CD kia. Có đôi khi món quà giá trị không phải vì đắt tiền nên đáng quý mà vì ý nghĩa nên mới trân trọng.

Cho nên cô hy vọng Chu Diệu có thể chuẩn bị cho Thiểm Thiểm một món quà như thế.

Hôm nay hai người vào trung tâm thành phố chính là để chọn quà cho Thiểm Thiểm. Con bé cũng như những đứa trẻ khác, rất thích được người ta tặng quà; thích đến mức có người hàng xóm là Hoa Kiều đưa quà sinh nhật muốn Thiểm Thiểm gọi một tiếng ba ba thế mà con bé cũng gọi.

Không hề do dự.

Thật ra, đối với Thiểm Thiểm thì hai chữ ba ba không có ý nghĩa gì. Con bé cũng không gọi dượng cô là ba ba mà gọi bằng cái tên khác. Với Thiểm Thiểm, ba ba là khái niệm bỏ ngỏ.

Chu Diệu có thể lấp chỗ trống này không? Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn anh vài cái, Chu Diệu nhịn không được nhìn cô nói: "Sao lại nhìn lén anh!"

"Em không có nhìn lén." Mà là nhìn một cách quang minh chính đại.

Chu Diệu cong môi cười, tâm tình càng tốt hơn. Nếu bình thường một mình anh lái xe thì với tình trạng kẹt xe thế này, anh đã sớm muốn mắng chửi rồi.

Chậm chạp di chuyển, cuối cùng xe cũng chạy vào tầng hầm gửi xe.

Cửa hàng đồ chơi rất náo nhiệt, mỗi tầng đều có người thật mặc đồ thú bông đi lại. Lúc Đa Ninh đi ngang qua mèo Poko, cô không nhịn được nói: "Em hy vọng có một ngày thú bông của em có thể thành nhân vật kinh điển như vậy."

Lý tưởng này rất lớn, ánh mắt Đa Ninh lấp lánh, khóe miệng cũng cười hì hì.

Chu Diệu cúi đầu nhìn Đa Ninh túm lấy cánh tay anh nói suy nghĩ của mình, thật sự có phần đáng yêu cho nên gật đầu "Nhất định có thể."

Đa Ninh hơi ngượng khi Chu Diệu nói vậy, cô biết chuyện này căn bản không có khả năng. Muốn như vậy thì điều kiện quan trọng là nhân vật đó là nhân vật của bộ phim hoạt hình kinh điển. Đối với cô thì chuyện này xa tầm tay. Nhưng mà cô cũng thỏa mãn rồi, cô sắp có văn phòng làm việc của riêng mình.

Chu Diệu nhìn xung quanh, cảm thấy nơi này toàn mấy đứa trẻ hiếu động. Trong đó còn có một đứa nhỏ ngồi dưới đất khóc, trong tay cầm mô hình máy bay không chịu buông, nước mũi đều chảy hết vào miệng.

Chu Diệu lắc đầu nói: "Em chọn đi, anh trả tiền."

"... Quà của anh thì anh phải chọn."

Chu Diệu gật đầu nói được rồi tùy tay cầm một đồ chơi hỏi: "Thế nào? Thêm hồng bao là được rồi phải không?"

Vẫn là nên để cô chọn. Sau khi không đồng ý một đống đồ chơi mà Chu Diệu thấy được, Đa Ninh và anh lên tầng ba. Vừa nhìn thì Đa Ninh đã ưng ý ngay món đồ vòng quay ngựa gỗ kể chuyện cổ tích trên kệ. Ngựa gỗ được chế tác thủ công, chỉ cần nhẹ nhàng ấn nút trên ngựa gỗ là tự động xoay vòng và kể chuyện. Mỗi chú ngựa được chế tác không giống nhau, rất thật và sống động.

Chu Diệu đứng bên cạnh nói: "Không tồi."

"Khá đắt." Đa Ninh cười cười rồi vẫn quyết định mua vòng quay ngựa gỗ, cô cúi đầu nói: "Trả tiền là việc của anh, cũng không sao cả."

Đối với lời cô nói, Chu Diệu cũng cười rồi hỏi: "Alice ở đây bao lâu?"

"... Tầm một tháng." Nếu Chu Diệu nhận thức Thiểm Thiểm hoặc cô nói thẳng với anh thì con bé sẽ còn ở đây lâu hơn.

"Một tháng?" Chu Diệu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có phải hơi lâu không?"

Đa Ninh biết Chu Diệu không quá thích trẻ con nhưng cô vẫn bày bộ dáng mèo khen mèo dài đuôi nói: "Chu Diệu, Alice thật sự rất đáng yêu. Anh sẽ thích con bé thôi."
Chu Diệu mím môi: ". . . Đương nhiên."

Bởi vì trong lòng mong chờ cho nên dù công việc bận rộn nhưng thời gian vẫn không nhanh không chậm trôi qua.

Cuối tháng sáu, phòng làm việc thuận lợi khai trương. Đa Ninh đã đặt trước vé máy bay đi Toronto vào giữa tháng bảy, cô đã bàn với dì dượng chuyện đưa Thiểm Thiểm về nước, bọn họ cũng không có ý kiến gì.

Đa Ninh biết dì dượng nghĩ gì, Thiểm Thiểm sinh ra ở Toronto, nếu Chu Diệu khiến họ không hài lòng thì bất cứ lúc nào cũng sẽ đưa Thiểm Thiểm về.

Lúc trò chuyện với Thiểm Thiểm, con bé đang ăn bánh quy chocolate. Đa Ninh hỏi Thiểm Thiểm có muốn đến Trung Quốc với cô không. Chuyện này cô đã hỏi Thiểm Thiểm rất nhiều lần, mỗi lần con bé đều vui vẻ gật đầu.

Tỏ vẻ đồng ý.

Sau đó dượng liền giả bộ thật thương tâm.

Thiểm Thiểm nghiêng đầu nhìn dượng, con bé chớp mắt không biết nên làm thế nào. Nhưng nếu cô vẫn hỏi Thiểm Thiểm câu đó thì con bé vẫn sẽ vui vẻ gật đầu. Thật ra, trong lòng Đa Ninh cũng khó xử và lo lắng. Cô sợ Thiểm Thiểm không xa dì dượng được cũng sợ hai người nhớ Thiểm Thiểm.

Cô cũng không biết làm thế nào mới tốt.

Thiểm Thiểm bưng ly sữa uống một ngụm rồi nhìn dượng nói một câu tiếng Anh.

Một câu kia đều làm dì dượng cười to; Đa Ninh cũng vậy. Thiểm Thiểm biết mình nói đúng rồi, nở nụ cười để lộ hàm răng sữa trắng, đứng lên nhún nhảy theo nhạc.

Vừa rồi, Thiểm Thiểm nói: Putte, Đa Ninh sẽ còn đưa con về mà!

Với Thiểm Thiểm, hiện tại Toronto mới là nhà của con bé, tháng sau chỉ đến Trung Quốc chơi thôi. Con bé rất vui vì Trung Quốc có gấu trúc, Tôn Ngộ Không... và rất nhiều kẹo hồ lô.

Trước khi đi Toronto, Đa Ninh và Nhan Nghệ đến thăm chị cả. Chị ấy đến từ một thành phố ở phương bắc, thành phố A có chuyến bay thẳng đến đó.

Lúc chị cả gặp chuyện không may, Nhan Nghệ và Miêu Miêu đã đến đó một lần. Thời điểm đó, Đa Ninh ở Toronto không có cách nào trở về. Đến năm sau đó mới có thể về Bắc Kinh, trung chuyển một chuyến xe khách mới có thể đến thăm chị ấy.

Sau đó, cô và Nhan Nghệ đều không đến lần nào nữa. Không phải không tiện mà là khó có thể đối mặt.

Sức khỏe chị cả tốt nhất trong phòng ký túc xá, cho dù mỗi đêm đều thức khuya học bài thì hôm sau vẫn tràn đầy năng lượng. Bây giờ, chị ấy lại nằm trong bệnh viện, mỗi ngày đều dựa vào truyền dịch dinh dưỡng mà duy trì sinh mệnh.

Miêu Miêu nói trong bốn người bọn cô thì chị cả là người cố gắng nhất; Đa Ninh đồng ý điều này. Chị ấy không chỉ là thủ khoa đầu vào của khoa Văn đại học A mà còn cùng một chàng trai khác vào đại học. Đó là người trong lòng của chị ấy, hai người là bạn cùng bàn thời trung học, chị cả chủ động theo đuổi và thổ lộ. Sau đó cùng nhau học tập, cùng nhau thi vào đại học A.

Bọn họ rất đẹp đôi, khiến người ta cảm thấy tình yêu chính là năng lượng giúp con người tiến về phía trước.

Bởi vì hai người cùng vào đại học với nhau nên thời gian chị cả bên bọn cô ít hơn, cơ bản đều cùng một chỗ với bạn trai. Mặc kệ là thư viện hay căn tin đều như hình với bóng. Sau khi tốt nghiệp, hai người quyết định về quê làm việc. Tất cả đều tốt đẹp như nước chảy thành sông.

Có lẽ vì quá tốt đẹp nên ông trời ghen ghét. Một đêm, chị cả lái xe từ công ty thực tập về nhà thì bị tai nạn giao thông. Đó cũng là lần duy nhất bạn trai Trương Khởi Dương của chị không đón chị tan tầm...

Kết quả xảy ra chuyện.

Lúc cô và Nhan Nghệ tới thăm, ngoài cha mẹ chị thì còn có Trương Khởi Dương. Nhiều năm như vậy mà anh ấy vẫn luôn bên cạnh chị cả. Hai bác luôn miệng khen ngợi Trương Khởi Dương, đến mức bọn họ không biết làm thế nào mới phải. Lời nói có bao nhiêu chua xót và dày vò, Đa Ninh và Nhan Nghệ đều cảm nhận được, viền mắt hồng hồng. Cuối cùng Nhan Nghệ không chịu được đành rời khỏi phòng bệnh trước.

Đa Ninh lấy trong túi một số tiền rồi để vào phong thư đưa cho cha mẹ chị cả. Lúc đầu hai người từ chối nhưng cô kiên quyết đưa thì mới chịu nhận lấy không ngừng nói cảm ơn.

Đa Ninh nói câu tạm biệt rồi rời đi.

Trương Khởi Dương đưa cô ra khỏi phòng bệnh, đến hành lang thì nói: "Đa Ninh, cảm ơn em."

Đa Ninh ngẩng đầu nhìn Trương Khởi Dương.

"Hàng năm đều có một số tiền được gửi từ Toronto. Anh biết Dolly chính là em."

Đa Ninh nhẹ giọng nói: "Cũng không được bao nhiêu." Số tiền đó chỉ như muối bỏ biển.

Trương Khởi Dương lắc đầu "Mấy năm nay có rất nhiều người giúp đỡ Tiểu Mãn, thật cảm ơn vì có họ nên Tiểu Mãn mới có thể kiên trì đến tận bây giờ."

Viền mắt Đa Ninh càng đỏ hơn, lời an ủi nào cũng không đủ, cô nói với Trương Khởi Dương "Em về trước."

Trương Khởi Dương muốn tiếp đón cô và Nhan Nghệ "Hai người không ở lại sao?"

Đa Ninh từ chối, tốt nhất cô và Nhan Nghệ đừng làm phiền họ thì hơn.

Nhan Nghệ ngồi đợi dưới lầu, thỉnh thoảng lau nước mắt. Đa Ninh cũng ngồi xuống, vỗ vai Nhan Nghệ. Cô ngẩng đầu, sụt sùi nói: "Đa Ninh, tớ sợ..."

Nói một nửa đã nghẹn ngào hơn.

Đa Ninh tiếp tục vỗ vai Nhan Nghệ, cô hiểu, rất hiểu rõ.

"Tớ sợ gặp cha mẹ chị cả, còn cả Trương Khởi Dương nữa... Tớ rất cảm động khi bọn họ không buông tay nhưng cũng lo bọn họ có thể tiếp tục kiên trì được hay không..." Nhan Nghệ lại khóc vì không chịu đựng nổi.

Đa Ninh cũng nghẹn ngào, cô cũng không dám nghĩ đến vấn đề này. Chị cả có khả năng tỉnh lại hay không, bọn họ có thể kiên trì được nữa không... Đã năm năm trôi qua, sau này còn rất nhiều năm năm như thế nữa; nếu chị ấy vẫn như thế thì phải làm thế nào.

Đa Ninh không nghĩ được gì cả, cô rút khăn giấy đưa cho Nhan Nghệ.

"Liệu Trương Khởi Dương có buông tay chị ấy không?" Nhan Nghệ không nhận lấy mà quay đầu hỏi.

Đa Ninh cũng không dám trả lời, mặc kệ cô trả lời có hay không thì đáp án đều rất tàn nhẫn.

Hai người trở về thành phố A ngay hôm đó. Trên máy bay, Nhan Nghệ dựa vào vai Đa Ninh nói: "Cậu có thấy mấy người trong ký túc xá chúng ta đều gặp chuyện không may không?"

Đa Ninh biết tâm tình Nhan Nghễ vẫn chưa tốt, cô duỗi tay sờ đầu Nhan Nghệ.

"Cậu và tớ ly hôn, Miêu Miêu và Ô Giang chia tay, ngay cả chị cả và Trương Khởi Dương là cặp đôi người người hâm mộ cũng chịu cảnh bi thương." Nhan Nghệ thở dài, quay đầu hỏi: "Có phải phong thủy ký túc xá chúng ta không được tốt?"

Đa Ninh:...

Nhan Nghệ nghĩ nghĩ rồi càng khẳng định "Vì phong thủy không tốt nên chúng ta mới thảm như vậy?"

Đa Ninh không cho là đúng, cô thấy mình không thảm như vậy; cô có Thiểm Thiểm rất đáng yêu.

"Sau này sẽ tốt thôi." Đa Ninh vẫn trả lời.

"Chỉ mong vậy." Nhan Nghệ ngửa đầu ra sau, ngữ khí có phần bất bình "Cũng là phòng ký túc xá thời đại học nhưng mấy người Chu Diệu sao lại tốt số vậy chứ. Người là ông chủ, người là đại sư..."

"Không phải còn Hà Hạo và Ô Giang sao?"

"Đừng nói..." Nhan Nghệ không đồng ý "Tóc Hà Hạo bạc rồi nhưng bạn gái anh ta toàn là gái chân dài... Còn Ô Giang, không phải anh ta được đại tiểu thư coi trọng sao?"

"Tuy rằng vị tiểu thư kia là rổ rá cạp lại(*). Ơ, không đúng, kết hôn lần ba mới phải." Chỉ cần có ý tìm hiểu cũng biết đại tiểu thư Thiên Tín đã kết hôn hai lần, người đầu tiên là người ngoài nghề, người thứ hai là luật sư.

Rổ rá cạp lại(*):ví việc kết hôn giữa hai người đã từng có một đời chồng, đời vợ.

Không biết Ô Giang có vui nếu làm người chồng thứ ba không.

————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thiểm Thiểm chưa trở về, tiếp tục trường kịch nhé.

Thiểm Thiểm thay răng, ba Chu giao trọng trách này cho Chu đại ca, anh chỉ có thể đồng ý. Cho dù cẩn thận thế nào thì vẫn khiến Thiểm Thiểm sợ đau òa khóc.

Ba Chu lập túc ôm Thiểm Thiểm vừa nhổ răng xong dỗ: "Thiểm Thiểm không khóc a. Bác cả của cháu là người xấu, cư nhiên nhổ răng của Thiểm Thiểm. Sau này, chúng ta không bao giờ để ý đến bác cả nữa được không..."

Chu đại ca:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net