Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quả thực Thiểm Thiểm có chút thẹn thùng nhưng mà không phải vì nhìn thấy đại soái ca Chu Diệu mà là vì Đa Ninh đã lâu không gặp. Con bé vừa vui vẻ vừa xấu hổ đứng ở đó. Mỗi ngày đều nói chuyện nhưng gặp trực tiếp lại không giống như vậy. Đa Ninh cũng như thế, vành mắt hơi hồng nhìn Thiểm Thiểm rồi dang tay ra.

Dì dượng cũng đã lấy hành lý xong, hai cái vali lớn và một cái vali nhỏ của Thiểm Thiểm. Ngoài ra còn có cặp sách nho nhỏ Thiểm Thiểm đeo trên lưng.

Ngượng ngùng của đứa nhỏ tựa như bong bóng xà phòng, rất nhiều nhưng tan biến cũng rất nhanh. Thấy Đa Ninh dang hai tay, Thiểm Thiểm chạy nhanh về phía cô. Con bé chạy khá nhanh, không để ý đến người xung quanh; Đa Ninh lên tiếng nhắc nhở Thiểm Thiểm, sợ con bé đụng hành khách đang di chuyển. Hành khách nào cũng thấy được một cô bé đang rất vui vẻ; bọn họ đều hiền hòa, khuôn mặt mang ý cười nhường đường cho Thiểm Thiểm.

Thiểm Thiểm cứ như thế thuận lợi chạy tới, đến chỗ kiểm tra hành lý thì nhân viên sân bay cũng không ngăn cản Thiểm Thiểm mà chỉ ôn nhu xoa đầu con bé.

Thiểm Thiểm cúi đầu tiếp tục chạy về phía Đa Ninh rồi sa vào lòng cô. Đa Ninh ngồi xổm xuống thuận tiện ôm Thiểm Thiểm. Hai tay con bé vòng qua cổ Đa Ninh, đầu ghé trên bả vai cô, nhỏ giọng mở miệng: "Đa Ninh, em rất nhớ chị."

"Chị cũng rất nhớ em..." Thiểm Thiểm.

Đa Ninh ôm Thiểm Thiểm, nhẹ nhàng trả lời.

Thiểm Thiểm lại nói: "Mỗi ngày đều nhớ."

... Cô cũng thế.

Khó khăn lắm Thiểm Thiểm mới nói được hai câu đều là tiếng Trung. Lúc máy bay sắp hạ cánh, mẹ vừa chải đầu vừa nói với Thiểm Thiểm: Lát nữa đến Trung Quốc thì phải nói tiếng phổ thông không thì sẽ bị chú cảnh sát bắt đi.

Thiểm Thiểm quay đầu nhìn về phía "chú cảnh sát" vừa mới xoa đầu bé rồi lại ôm Đa Ninh.

Đa Ninh cũng xoa đầu Thiểm Thiểm, nhìn Chu Diệu đang đứng bên cạnh. Dáng người anh thẳng tắp, hơi hạ mắt nhìn cô nói: "Anh đi giúp dì dượng em đẩy hành lý."

Trước khi đi, anh cười rồi nhìn Thiểm Thiểm hỏi một câu: "Alice, có nhớ anh không?"

Hai người chỉ thấy nhau một lần qua webcam. Thiểm Thiểm quay đầu sang nhìn về phía Chu Diệu, nhất thời không phản ứng kịp. Đa Ninh nhận thấy Thiểm Thiểm lắc đầu, con bé thích soái ca nhưng không nhớ rõ đã nhìn thấy ở đâu. Tuy nhiên, Thiểm Thiểm vẫn gật đầu rồi lại ôm Đa Ninh.

Đa Ninh bị Thiểm Thiểm ôm cứng, không cách nào đứng lên được. Dì dượng cách đó không xa, Chu Diệu bước nhanh về phía hai người. Ân cần hỏi thăm rồi cầm hành lý, khách sáo hàn huyên hai câu.

Chu Diệu đã có cơ hội gặp dì của Đa Ninh, đó là một nữ cường nhân; điều này làm Chu Diệu bắt tay nói chuyện với dượng của Đa Ninh nhiều hơn. Cho dù anh không thích gặp dì của Đa Ninh nhưng cũng không thể đắc tội với người này. Quan hệ giữa Đa Ninh và bố cô ấy đã bất hòa, dì là trưởng bối quan trọng nhất của Đa Ninh là điều không thể nghi ngờ.

Sau này, hai người làm hôn lễ thì dì của cô còn ngồi ở vị trí chủ vị!

Ngược lại, dượng của Đa Ninh lại là người đàn ông Hoa kiều rất ôn nhu. Lần đầu tiên gặp, so với tưởng tượng của anh thì còn trẻ hơn. Lúc dì của Đa Ninh định cư ở Toronto thì đã gặp một giáo sư kinh thế học Hoa kiều. Về sau, vị giáo sư kinh tế học này lại mở một công ty tài chính.

Đáng tiếc lại phá sản.

Chu Diệu cũng là người trong ngành, tất nhiên anh rất rõ ngành này không chỉ thể dựa vào lý luận mà chủ yếu phải dựa vào hướng đi nhưng cho dù là thế thì khi gặp khủng hoảng tài chính vẫn sẽ lâm vào tình trạng cửu tử nhất sinh. Cho nên khi Đa Ninh về nước và muốn bán căn hộ kia để quay vòng vốn tài chính cho dượng là hành động vô cùng ấu trĩ.

Đương nhiên anh hy vọng tất cả đều là do Đa Ninh không nghĩ đến chuyện đó mà không phải bị giật dây.

"Chu Diệu, cảm ơn cháu." Dì nhàn nhạt nói cảm ơn với anh "Cháu bận rộn như vậy mà còn đón chúng ta."

"Điều nên làm thôi ạ." Chu Diệu khéo léo lễ phép cười nói: "Bố mẹ cháu cũng biết hai người về nước, họ không biết hai người về được bao lâu nên rất muốn mời hai người ăn một bữa cơm... Có lẽ dì và bố mẹ cháu lâu rồi không gặp nhau phải không?"

"Đúng vậy, đã lâu dì không về nước." Dì trả lời Chu Diệu, tầm mắt nhìn đến Alice rồi nói thêm "Sau khi sinh Alice, dì phải chăm sóc con bé nên không thể về nước."

"Alice rất đáng yêu, thật vui cho dì dượng." Chu Diệu nói thêm một câu chúc mừng.

"Cám ơn!" Cuối cùng cũng nhìn thấy nụ cười trên mặt dì của Đa Ninh "Đây là lễ vật đặc biệt mà ông trời ban cho dì và Pitt."

Lễ vật đặc biệt... Thật sự làm người ta thấy nghi ngờ a.

"Đúng rồi, lần này dì và Pitt về nước khá lâu, có thể cùng cha mẹ cháu ăn cơm nói chuyện."

Chu Diệu gật đầu phụ họa "... Khó có cơ hội về nước, tất nhiên là phải ở lại lâu một chút."

Ứng phó với trưởng bối không phải là sở trường của Chu Diệu nhưng không thể không nói chuyện với họ. Nhất là với dì của Đa Ninh, vị có nụ cười giấu dao này. Chu Diệu không nói gì nữa mà chỉ phụ giúp đẩy xe hành lý.

Chỉ là đi lâu như vậy sao mà mới từ cửa số 2 đến cửa số 6 thôi... Vì trong đoàn người có một cô bé chân ngắn còn muốn tự mình đi, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh.

Đây là lần đầu tiên đến Trung Quốc, rất tò mò sao?

Chân ngắn lại cản trở chính là Alice, con bé không chỉ muốn tự mình đi mà cũng không cần Đa Ninh cầm cặp sách cho mình. Cả đoàn người vì Alice mà đi chậm rãi, không vội vàng. Đáng thương cho Chu Diệu chân dài nhất, cứ đi một bước lại ngừng một bước.

Thật sự không chịu nổi, Chu Diệu xoay người ôm lấy Alice. Đa Ninh nhìn Chu Diệu, dì dượng cũng nhìn anh, nhất là dì; ánh mắt kia không che giấu sự thăm dò.

"Anh ôm em một lát được không?" Chu Diệu thân thiết hỏi Thiểm Thiểm.

Đối với soái ca, Thiểm Thiểm vĩnh viễn là tiểu mê muội. Chu Diệu vừa hỏi thì Thiểm Thiểm nghiêm túc yên lặng, đặt hai tay lên bả vai Chu Diệu.

Đa Ninh không phản đối: ... Thiểm Thiểm thật sự là đứa nhỏ dễ bị dụ dỗ.

....

Đa Ninh và Chu Diệu đã đón được người, Nhan Nghệ cũng bắt được Cố Gia Thụy. Bộ dạng cô hơi yếu ớt gọi một tiếng: "Cố Gia Thụy..."

Bộ dáng lấy lòng muốn nhờ vả.

Cố Gia Thụy tao nhã đứng trước cửa màu đỏ thắm, nhớ đến lời căn dặn của lão phương trượng: phụ nữ dưới núi chính là hổ, ngàn vạn lần phải tránh... Đối với anh mà nói thì phụ nữ khiến anh coi là hổ không nhiều lắm nhưng trước mắt chính là người phụ nữ như thế.

Hòa thượng thì phải quên chuyện trước đây nhưng cũng không phải là mất trí nhớ. Cố Gia Thụy xuất gia mấy năm nhưng vẫn bị chuyện trước đây ảnh hưởng một chút.

Hơn nữa, trời sinh tâm địa tốt lại hay nhớ về tình bạn trước đây nên nếu có bạn cũ muốn anh giúp thì anh cũng không cự tuyệt. Chẳng hạn như Chu Diệu đáng ghét kia, anh vẫn nguyện ý giúp cậu ta sớm ngày tu thành chính quả.

Nhưng —đối với lời thỉnh cầu của Nhan Nghệ thì Cố Gia Thụy lại lắc đầu cự tuyệt: "Không được."

Cô muốn nhờ anh lừa mẹ chồng cũ? Phụ nữ a, yêu cầu vô lý như thế nào vẫn có thể đề nghị.

"Cố Gia Thụy, coi như là bạn cũ... giúp em được không?" Nhan Nghệ cắn môi thỉnh cầu, kéo áo Cố Gia Thụy.

Cố Gia Tụy nhìn tay Nhan Nghệ, lên tiếng nhắc nhở: "Trịnh thí chủ, nam nữ thụ thụ bất thân, xin đừng kéo áo bần tăng như thế."

Cố Gia Thụy nhắc nhở Nhan Nghệ giờ anh đã xuất sư rồi, là một hòa thượng hoàn toàn hướng phật. Nhan Nghệ lại cho rằng thân phận hòa thượng của anh chỉ là chức nghiệp thôi, một chức nghiệp có thể lừa dối người.

"Cố Gia Thụy, anh giúp em đi mà." Nhan Nghệ tiếp tục van nài.

Cố Gia Thụy vẫn cự tuyệt như cũ, thái độ rất kiên định. Anh không phải là người dễ đánh mất nguyên tắc.

Được! Nhan Nghệ hít sâu một hơi, quyết định ra đòn sát thủ, cô nhìn Cố Gia Thụy nói: "Chúng ta từng có đoạn tình cảm ở KTV, giúp em một lần?"

KTV?! Là chuyện gì?

Cố Gia Thụy: ...

Cố Gia Thụy cẩn thận nhớ lại, lúc xuất gia anh đã quên hết chuyện tình cảm nam nữ, chỉ cần không nghĩ đến thì sẽ không lay động được bản thân, chân thành tự nhiên thanh tâm quả dục. Nhưng anh lại có trí nhớ tốt, chỉ cần thoáng hồi tưởng một chút thì có thể nhớ cảnh tượng lúc đó, cũng cảm nhận được xúc cảm kinh người.

"Coi như anh bồi thường em lần đó thiếu chút nữa thì bị anh..." Nhan Nghệ nói thêm một câu vô cùng không biết xấu hổ.

Thiếu chút nữa cái gì? Cố Gia Thụy không nhìn người trước mặt, trong lòng mắng thầm... Thật sự muốn đòi mạng mà, anh đã là hòa thượng mà cô còn muốn báo đáp ân tình.

"Vào đây rồi nói." Cố Gia Thụy mở miệng.

"... Cảm ơn đại sư!"

Nhan Nghệ đã đến căn phòng này một lần, cũng chính là lần cô nhìn thấy Cố Gia Thụy nằm trên giường chơi di động. Cố Gia Thụy nằm nghiêng trên giường, khuôn mặt sáng lạn không thể che đi việc anh cầm điện thoại trong tay.

Chơi rất thành tạo, thao tác thuần thục.

Đại sư còn chơi di động... Nực cười! Chính vì Cố Gia Thụy như thế nên cô mới bạo gan nhờ vả anh chuyện này.

Có một số việc Nhan Nghệ không phải cố tình trả thù mà thật sự là bất đắc dĩ.

Hải Thành chỉ nhỏ như lòng bàn tay, chuyện bát quái một đồn mười, mười đồn trăm. Cô và Vương Diệp mới ly hôn mấy tháng mà anh ta đã chuẩn bị cưới vợ mới. Hôm qua, mẹ cô bất bình gọi điện cho cô nói chuyện này.

Cái gì mà mẹ chồng cũ đã tìm người xem giúp ngày sinh tháng để của Vương Diệp và Ngô tiểu thư, còn nói cô và Vương Diệp không hợp mới ly hôn...

Ly hôn chính là ly hôn, Nhan Nghệ cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì cả. Chính là không nghĩ bố mẹ cô vì chuyện này mà phải khó chịu.

Có đôi khi hàng xóm nói chuyện phiếm nhưng lại rất có ý tứ. Rõ ràng người sai là vương gia, lại vì vương gia sớm có chuyện vui, thiếu chút nữa thì giơ ngón cái tặng cho anh ta! Chế giễu hay là xem náo nhiệt, bọ họ sẽ chẳng biết được nguyên nhân, chỉ hy vọng mọi chuyện càng nháo càng lớn; trở thành những lời đàm luận lúc rảnh rỗi.

Được, để cô thỏa mãn bọn họ!

Gia đình anh ta không phải muốn xem ngày sinh tháng đẻ của Vương Diệp và Ngô tiểu thư sao, cô tìm cho bọn họ một đại sư! Quan trọng nhất là Cố Gia Thụy được mẹ chồng cũ của cô vô cùng tín nhiệm.

Cố Gia Thụy: ...

Đối với lời nhờ vả của Nhan Nghệ, Cố Gia Thụy thầm lắc đầu. Trong lòng người thế tục luôn có các loại chấp niệm. Anh là hòa thượng, cho dù sự tình như thế nào cũng phải làm tròn bổn phận khuyên ngăn chứ không phải nối giáo cho giặc.

Thay cô lưu lại nghiệp chướng.

Nhưng Nhan Nghệ lại không muốn nghe đạo lý của Cố Gia Thụy. Cô không muốn Ngô tiểu thư thuận lợi bước vào nhà họ Vương, cô chính là muốn Ngô gia và Vương gia trở thành trò cười...

Nghiệp chướng a nghiệp chướng! Cố Gia Thụy thở dài một hơi: "Nhan Nghệ, vì sao phải như vậy?"

Cố Gia Thụy không gọi là Trịnh thí chủ nữa mà gọi tên cô. Quan hệ gần lại một chút, sự ủy khuất trong lòng cũng dễ nói hơn, Nhan Nghệ hấp hấp mũi, ngẩng đầu nhìn cái đầu trơn bóng của Cố Gia Thụy nói:

"Anh không biết đối với phụ nữ thì ly hôn mang đến tổn thương sâu đến thế nào đâu... Anh là hòa thượng làm sao biết được chứ!"

Viền mắt đỏ hồng.

Cố Gia Thụy bất đắc dĩ cúi đầu. Anh biết...

Nhưng anh không muốn biết.

Chỉ là anh không đành lòng, dễ dàng cảm động.

Quên đi, vậy nối giáo cho giặc một lần. Về chuyện có lưu lại nghiệp chướng hay không... Thiện tai thiện tai.

Đôi tay nhỏ ôm chặt cổ anh, Chu Diệu có chút cảm thấy khó thở nhưng vẫn mỉm cười. Anh chưa từng ôm trẻ con, hôm nay chính là lần đầu tiên. Trước kia, trong nhà có trẻ con thân thích muốn anh ôm, anh trực tiếp gọi Chu đại ca đến.

Xem ra cô nhóc này không chỉ không kháng cự mà còn thật tín nhiệm anh, rất cao hứng để anh ôm.

Dưới tầng hầm để xe của sân bay, Đa Ninh phụ dì kéo hành lý; thỉnh thoảng liếc nhìn Chu Diệu ôm Thiểm Thiểm. Đây là lần đầu tiên Chu Diệu ôm con bé nên tâm trạng cô có chút kỳ diệu.

Sau đó, mọi người dừng lại cạnh một chiếc xe thương vụ màu đen có vẻ đắt tiền.

Hôm nay, Chu Diệu không đi xe riêng của anh mà đi xe thương vụ của công ty đến đây. Nhà hàng cũng đã được đặt trước; đó là nhà hàng ở trung tâm thành phố, rất gần khách sạn mà dì dượng của Đa Ninh ở lại. Dùng xong bữa cơm chiều, đưa bọn họ về khách sạn là anh có thể đưa Đa Ninh đi.

Chu Diệu tự lái xe thương vụ, chỗ ngồi phía sau thoải mái nên mọi người đều ngồi ghế sau. Lúc Đa Ninh lên xe, anh thay cô mở ghế phụ thì lại bị từ chối.

Suốt đường đi, Đa Ninh giống cô hướng dẫn trong nhà trẻ giới thiệu cho Alice cảnh vật xung quanh.

Qua kính chiếu hậu, anh thấy Alice dán hai mắt mình vào cửa xe, hưng trí dào dạt nhìn ra ngoài. Xe ra khỏi sân bay, Chu Diệu giảm tốc độ lại; thuận lợi cho việc quan sát của Alice cũng tiện cho việc Đa Ninh giải thích.

Nhưng dì lại nhắc nhở Đa Ninh: "Đừng để Alice nói chuyện, càng nói con bé càng hưng phấn. Trên máy bay, con bé không ngủ được nhiều."

Đa Ninh lập tức không nói nữa.

"... Bây giờ còn chưa tối mà?" Alice đột nhiên mở miệng.

Đây chính là lời của cô bé không có khái niệm giờ giấc gì cả, Chu Diệu vừa lái xe vừa có chút buồn cười, không nhịn được hơi nhếch môi. Dì nhắc nhở làm Đa Ninh cũng hơi xấu hổ. Thiểm Thiểm hưng phấn, tất nhiên cô cũng hưng phấn theo.

Quên rằng Thiểm Thiểm vừa ngồi máy bay mười tiếng đồng hồ...

Thực ra, mấy năm nay cô chăm sóc Thiểm Thiểm lớn lên nhưng vì dì chăm sóc con bé rất tốt nên có đôi khi cô không biết làm thế nào mới ổn. Nhưng Thiểm Thiểm thật sự không thấy mệt, kéo tay dì nói: "Chỉ cần trời tối thì con sẽ đi ngủ, được chứ?"

Dì đành đồng ý.

Thiểm Thiểm không chỉ gọi thẳng tên dì mà còn gọi thẳng tên dượng cô. Tuy nhiên, điều này không phải là vì Thiểm Thiểm không lễ phép mà là hai người cố ý tập thói quen này cho con bé, trẻ con nước ngoài gọi thẳng tên bố mẹ rất nhiều.

Lúc ngồi xuống ngồi bàn tròn kiểu Trung, Thiểm Thiểm gọi Pitt và Đa Ninh làm Chu Diệu hơi để ý vài lần, dì nhìn anh giải thích "Cách dạy trẻ nước ngoài và trong nước không giống nhau, Alice có thói quen gọi tên chúng ta."

Chu Diệu gật đầu tỏ ra đã hiểu "Vừa rồi cháu nghe thấy dường như Alice còn có tên tiếng Trung phải không ạ?"

Thiểm Thiểm ngồi đối diện Chu Diệu, nghe hiểu lời Chu Diệu nói thì gật đầu. Đúng, Thiểm Thiểm có hai tên.

"... Thiểm Thiểm đúng không?" Chu Diệu hỏi, nhìn Thiểm Thiểm.

Thiểm Thiểm gật đầu.

Đa Ninh cúi đầu. Lúc ở sân bay, vì quá kích động nên cô đã gọi tên tiếng Trung của con bé.

"Không phải Thiểm Thiểm, là San San..." Dì mở miệng nói với Chu Diệu.

Thiểm Thiểm và San San, tiếng Trung của con bé không tốt nên cảm thấy hai cái tên này không có gì khác nhau, lúc dì nói tên con bé là San San thì vẫn gật đầu.

Đa Ninh vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa thấy buồn cười, cô ngẩng đầu nhìn đèn lồng, Thiểm Thiểm cũng nhìn theo cô, chỉ chỉ đèn lồng nói: "Đây là... đèn lồng!" Không sai, phát âm tốt lắm. Trình độ tiếng Trung của Thiểm Thiểm lúc được lúc không.

Chu Diệu cũng không hỏi nhiều nữa. Anh đưa thực đơn cho dì của Đa Ninh rồi đưa cho Alice một cái máy tính bảng, vừa có thể gọi món vừa có thể chơi trò chơi. Thiểm Thiểm... Không phải, San San vui vẻ nhận lấy, không quên nói với anh "Cua... cua."

Chu Diệu còn nghi ngờ có phải lúc ở sân bay mình nghe nhầm hay không. Nhưng chuyện đó cũng không sao cả vì Thiểm Thiểm rất đáng yêu, hơn nữa anh thấy Alice khá giống Đa Ninh.

Lúc gọi món, Chu Diệu vừa cầm điện thoại giới thiệu đồ ăn ở nhà hàng này cho họ vừa hỏi một vấn đề "Xác suất thành công của lần đầu tiên thụ thai là bao nhiêu?"

Dừng lại một chút, anh lại bỏ thêm định ngữ phía trước: Hai bên đều là lần đầu.

"Hai bên đều là lần đầu thì xác suất thành công của lần đầu tiên thụ thai là bao nhiêu?"

———————-

Tác giả nói suy nghĩ của mình:

Alice, con là Thiểm Thiểm đúng không?

Đúng.

Con là San San đúng không?

... Đúng.

Rốt cuộc con là Thiểm Thiểm hay là San San?

... Con là Alice.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net