Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Diệu đưa các cô đi câu rùa vàng.

Đoàn người xuất phát còn có Lưu Tiểu Hi, vì Đa Ninh muốn cùng Thiểm Thiểm ngồi ở ghế sau nên Lưu Tiểu Hi chủ động ngồi vào vị trí phó lái, tự nhiên cài dây an toàn.
"Cậu cũng đi?" Chu Diệu liếc mắt một cái.
Lưu Tiểu Hi ngồi thẳng người, chỉ nói một câu: "Cám ơn anh Chu."

Chu Diệu xoay xoay cổ, không nói gì. Trong kính chiếu hậu là hình ảnh hai lớn một nhỏ, có thể gọi là tiên nữ, tiểu tiên nữ và vương mẫu nương nương; trang phục lộng lẫy hệt như đi tham dự hội bàn đào.

Không, Alice nói là hội câu đồ ngốc.

Ở ghế sau, Đa Ninh cài dây an toàn cho Thiểm Thiểm, bé đung đưa hai cẳng chân.

Câu trả lời kinh người vừa rồi của Thiểm Thiểm là bị ảnh hưởng của Nhan Nghệ nhưng bé vẫn không hiểu câu đó nghĩa là gì, Thiểm Thiểm ngồi tên ghế hỏi: "Đa Ninh... Đồ ngốc là gì?"

Có đôi khi đầu óc trẻ nhỏ thật sự rất kỳ quái, những từ tiếng Trung trước đây cô dạy thì Thiểm Thiểm toàn không nhớ được; cố tình lại nhớ kĩ, tò mò đối với từ đồ ngốc. Sắc mặt Đa Ninh đỏ hồng. Không gian xe không lớn, bé nói gì mọi người đều nghe thấy. Cô lại không thể không trả lời Thiểm Thiểm.
"Kẻ ngốc là. . ." Đa Ninh nghĩ nghĩ, khó có thể mở miệng được. Nói như thế nào mới ổn, là một loại ba ba? Rùa? Hay là con tôm nhỏ?

"Kẻ ngốc là kẻ coi tiền như rác." Nhan Nghệ trả lời Thiểm Thiểm, thuận tiện sờ đầu bé, hướng Đa Ninh nhíu mày cười.

Thiểm Thiểm vẫn lắc đầu, có lẽ nghe không hiểu, lại hỏi Nhan Nghệ "Coi tiền như rác là cái gì?"

Nhan Nghệ cũng có chút khó trả lời: "Coi tiền như rác là. . ."

"Là một loại cá mè hoa." Đa Ninh giành trước trả lời, dùng tiếng Anh giải thích một lần "Bighead. . ."

Thiểm Thiểm liền hiểu rõ.

Chu Diệu ho khan hai tiếng, chạy xe ra khỏi tiểu khu. Bản lĩnh lừa dối tiểu hài tử của người nào đó thật sự là rất lợi hại. . . Nhưng phương pháp dạy trẻ nhỏ, không phải là luôn lấy bản thân làm gương sao?
Một bên mang Alice đi câu kẻ ngốc, một bên lừa Alice kẻ ngốc là cá mè hoa?

Chu Diệu có phần lo lắng cho tương lai của Alice, may mắn Đa Ninh không phải mẹ của bé, bằng không Alice. . . Chu Diệu không nghĩ vấn đề này nữa, ngược lại nghĩ về sau này vẫn để anh dạy dỗ đứa nhỏ của hai người là tốt nhất.
Một đêm thanh tỉnh, Chu Diệu đã xác định Alice không có khả năng là đứa nhỏ của anh và Đa Ninh; xét đến cùng có thể là vì anh rất muốn làm cha nên mới có suy nghĩ này. Ngẫm lại, anh cũng không hy vọng Alice là con của hai người. Năm năm không dài không ngắn nhưng bỏ qua khoảng thời gian này thì không cách nào bù đắp được.
Cũng là tối hôm qua, anh đặc biệt nhận thức rõ anh và Đa Ninh đã bỏ lỡ năm năm. Thế nhưng, đại khái bởi vì phía trước còn một chặng đường dài hai người sánh bước bên nhau nên anh cảm thấy không sao cả.
Nhan Nghệ chọn một nhà hàng gần bờ sông, hai bên đều là nhà cao tầng. Về đêm, chỗ này buôn bán rất khá, ánh đèn nhấp nháy đổi màu liên tục, phản chiếu xuống mặt sông thật rực rỡ, hệt như dải ngân hà giữa dòng nước.

Tầng hai nhà hàng, bốn người và một đứa nhỏ ngồi vào bàn. Thiểm Thiểm nằm úp sấp trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng thốt lên những tiếng đầy ngạc nhiên và hứng khởi, phía dưới có người câu cá, Thiểm Thiểm quay đầu nói: "Ha ha, câu cá kìa. . . Cá mè hoa!"

Đa Ninh mỉm cười, niết mũi Thiểm Thiểm. Thiểm Thiểm cao hứng nên nói tiếng Trung càng ngày càng lưu loát. Thật cảm ơn Thiểm Thiểm vừa mới chỉ nói cá mè hoa, không phải đồ ngốc gì đó.

Thiểm Thiểm tiếp tục nhìn ra ngoài, Đa Ninh thu ánh mắt, tầm mắt xẹt qua Chu Diệu.

Chu Diệu luôn nhìn Đa Ninh, nhân tiện nhìn Alice vài lần, tâm tình ảo diệu như mặt sông, hơi hơi gợi sóng. Anh cảm thấy Đa Ninh không giống người đã làm mẹ thế nhưng nhìn Đa Ninh và Thiểm Thiểm cùng một chỗ, nhất cử nhất động đều rất hài hòa, tâm tư lại có chút xao động, giống như gió khiến mặt nước êm lặng nổi sóng.

Nhất là vừa rồi anh nhìn khóe miệng Alice... tựa như có chút giống anh. Hoa mắt sao? Chu Diệu chớp mắt. Anh vẫn muốn bí mật đi kiểm tra ADN; không phải để nghiệm chứng mà là để bản thân hoàn toàn hết hy vọng. Bằng không cứ tiếp tục tình trạng này anh sẽ nổi điên lên mất.
Một ngày hai mươi tư giờ, hai mươi giờ đều hoài nghi Alice là con của mình... Quả thực làm anh không chịu được. Chu Diệu thở dài một tiếng, Lưu Hi ngồi hắn bên cạnh hỏi một câu: "Chu ca, anh đang cảm thấy chán sao?"

Chu Diệu nghiêng đầu.

Lưu Hi ngậm miệng, vẫn là nói chuyện với Thiểm Thiểm tốt hơn. Một đám người mà chỉ có Lưu Hi có thể nói chuyện hợp chủ đề với Thiểm Thiểm, nhất là thần thái, ngôn ngữ, trình độ hai người khá là tương xứng.

... Trẻ nhỏ tất nhiên hợp với trẻ nhỏ. Chu Diệu mím môi, thờ ơ lạnh nhạt; tâm tư vẫn còn dao động đột nhiên chao đảo mạnh như thuyền lớn bị ngoại lực tác động.

Lưu Hi cầm tai mình hỏi Alice xem lỗ tai cậu giống cái gì; bé cũng học Lưu Hi kéo tai nhỏ của mình hỏi Lưu Hi giống cái gì. Thời điểm Alice kéo tai, anh nhìn thấy lỗ tai bé có tướng phản cốt.
. . . Của anh cũng thế, là phản cốt.

"Ha ha. . ." Thiểm Thiểm và Lưu Hi nhìn nhau cười, thiên chân vô tà.

Chu Diệu cảm thấy mờ mịt, cả người giống như thuyền gặp sóng lớn tuy rằng sắc mặt vẫn như cũ. Sau đó, anh chủ động hỏi Lưu Hi: "Cậu có WeChat chứ? Thêm tôi đi."

Lưu Hi cũng có phần mờ mịt. Cũng may cậu chuẩn bị đầy đủ nhưng vì sao nam chính lại muốn thêm a~.

". . . Thêm vào đi." Nhan Nghệ cơ trí đã xóa những tin nhắn với Lưu Hi, nhìn Lưu Hi nháy mắt. Thêm đi! Thêm vào mới có tác dụng!

Chu Diệu dựa vào ghế xem WeChat của Lưu Hi, thứ đầu tiên anh nhìn thấy là bức hình bàn tay được vẽ thêm một chiếc đồng hồ. Chu Diệu liếc mắt nhìn Lưu Hi.

... Chiếc đồng hồ vẽ tay kia còn đó.

"Cảm ơn tiểu bảo bối đã vẽ." Hồi chiều, chính là Alice đã vẽ cho cậu; kèm theo bức ảnh là một loạt trái tim.

Lưu Hi cũng vẽ đồng hồ cho bé, mỗi tay một cái.

. . .

"Đa Ninh, cậu nói xem có phải Chu tổng đã phát hiện ra cái gì rồi không?" Trong toilet, Nhan Nghệ đứng ở phía sau hỏi.

Đa Ninh ôm Thiểm Thiểm rửa tay, Thiểm Thiểm đau lòng nhìn đồng hồ biến mất theo dòng nước, nói với cô: "Đa Ninh... Đừng xóa, nó rất đắt tiền..."

Lại một lần nữa, Thiểm Thiểm lại khiến người ta ngỡ ngàng.

Đúng vậy... là rất quý. Lúc vẽ đồng hồ cho bé, Lưu Hi cường điệu hai cái đồng hồ này rất rất đắt tiền... giá trị hơn mười vạn.
Đa Ninh ôm Thiểm Thiểm, nhìn Nhan Nghệ lắc đầu, cô không biết. Hai ngày nay, cô cũng rất rối rắm, không biết nên nói chuyện Thiểm Thiểm cho Chu Diệu biết vào lúc nào... Cho dù dì không cho cô nói.
Lần này Thiểm Thiểm về nước, chính là hy vọng Chu Diệu tiếp xúc và thích Thiểm Thiểm, sau đó cô lại nói cho anh biết mọi chuyện. Không phải vì Thiểm Thiểm là đứa nhỏ của anh mà khiến anh phải nhận bé.

Tâm tình mỗi ngày đều mâu thuẫn.

Nhan Nghệ nhận một cuộc điện thoại, là vị khách liên hệ lúc trưa. Đa Ninh ôm Thiểm Thiểm về chỗ ngồi trước, Chu Diệu và Lưu Hi cũng không nói lời nào với nhau. Nhan Nghệ rất nhanh về bàn, hưng phấn nói ra nội dung cuộc gọi vừa rồi "Khách muốn ngày mai gặp mặt bàn chuyện. Nếu thành... chúng ta sẽ có một vạn đơn đặt hàng!"

Một vạn...!

Đa Ninh và Thiểm Thiểm mở to hai mắt, một lớn một nhỏ, biểu tình lại rất giống nhau. Tuy rằng hoàn toàn nghe không hiểu nhưng trẻ nhỏ giỏi nhất là cảm thụ, có thể thông qua thần thái người lớn mà hiểu họ đang nói gì. Thiểm Thiểm nghe không hiểu Nhan Nghệ nói chuyện gì nhưng có thể biết Nhan Nghệ đang rất hưng phấn.

Tất nhiên bé cũng hưng phấn.
Thế nhưng ngày mai nếu muốn gặp khách, Thiểm Thiểm làm sao bây giờ? Cùng đi sao?

"Để anh trông Thiểm Thiểm."

"Em..."

Chu Diệu so với Lưu Hi giành nói trước hai giây, hai giây này chiếm tiên cơ trước. Chu Diệu nhìn về phía Đa Ninh, nói lại một lần: "Ngày mai em đi gặp khách, để anh trông Thiểm Thiểm."

Thiểm Thiểm: . . .

Bởi vì cảm xúc phức tạp, trên mặt Chu Diệu không có cười ý. Chu Diệu như vậy làm Thiểm Thiểm có chút kháng cự, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không cần.

Chu Diệu: . . .

Ngày hôm sau, vẫn là Chu Diệu trông Thiểm Thiểm. Qua một buổi tối, bé đã quên việc kháng cự việc Chu Diệu tình nguyện trông mình, tuy thế vẫn không nỡ xa Đa Ninh, cứ lôi góc áo Đa Ninh hỏi thời gian cô trở về.

Lần cô về nước, Thiểm Thiểm cũng hỏi cô như vậy.

Giao Thiểm Thiểm cho Chu Diệu, cô cũng hy vọng hai người có thời gian ở chung với nhau. Dì dặn cô như thế nào, cô cũng truyền lại lời như thế cho Chu Diệu.

Chu Diệu gật đầu, thần sắc có phần trịnh trọng, đáp ứng cô "Yên tâm đi, anh đưa Thiểm Thiểm đến văn phòng. Nếu không được thì đưa con bé đi công viên chơi."

... Cũng không cần, Thiểm Thiểm rất ngoan; chỉ cần đem cho con bé một ít đồ chơi hoặc là bút màu.

Nhan Nghệ đã chờ sẵn, cô ló đầu ra khỏi xe, trên mặt lộ ra ý cười sâu xa.

Chu Diệu cũng kéo khóe môi, thần sắc có phần ý tứ không rõ...
Chu Diệu ôm Thiểm Thiểm vào công ty, từ lầu một ôm lên lầu hai, từ lầu hai ôm lên lầu ba, sau đó ôm bé vào văn phòng. Đóng cửa lại.
Dọc đường Thiểm Thiểm ôm cổ Chu Diệu, tò mò nhìn những người xung quanh.
Tò mò hơn là nhân viên công ty, tròng mắt gần như rơi ra. Trong đó một nhân viên nữ đang uống nước, thiếu chút nữa phun ra ngoài; vội vàng lấy khăn tay lau miệng.

Trợ lý tiến vào, bưng một ly cà phê cho Chu Diệu, theo sau nhìn về phía đứa nhỏ đáng yêu ngồi trên sofa, cười hỏi: "Cháu muốn uống gì?" Trừ cà phê cũng chỉ có nước trái cây!

Nhưng Thiểm Thiểm: . . .

Đứa nhỏ không để ý đến anh, trợ lý có chút xấu hổ, anh chưa từng tiếp đón trẻ nhỏ đâu.
Qua một hồi lâu, Thiểm Thiểm dùng tiếng Anh mở miệng: "ice cream. . ."
Ở hoàn cảnh xa lạ, đối mặt với người xa lạ; Thiểm Thiểm theo bản năng nói tiếng Anh.
A? Kem ly. . . Đứa nhỏ đáng yêu này muốn ăn kem ly, làm sao bây giờ? Trợ lý nhìn về phía Chu tổng.

Chu Diệu: "Đi mua."

Thiểm Thiểm có thể hiểu lời này, sau khi trợ lý rời đi, bé vui vẻ nằm sấp trên sofa, cẳng chân vung vẩy. Động tác nhỏ như vậy... cùng với vẻ mặt vui vẻ; quả thật rất giống Đa Ninh.

Vừa rồi Chu Diệu đã tìm các cơ sở tư nhân xét nghiệm ADN của thành phố A, anh đã hoàn toàn hạ quyết tâm. Nhớ đến cuộc điện thoại hôm kia của Đa Ninh và dì, anh cảm thấy mình đoán nhầm hướng rồi.

Thử tư duy lại một chút, có phải dì dượng thay Đa Ninh nuôi đứa nhỏ. Nghĩ như thế, Chu Diệu cảm thấy đầu óc mình thông suốt hẳn ra.

Bởi vì Thiểm Thiểm ở chỗ này, Chu Diệu cầm một xấp A4 giấy và bút ký tên đưa cho Thiểm Thiểm chơi. . . Thế nhưng bút ký tên rất nặng, Thiểm Thiểm cầm không được, trả lại cho anh.

Chu Diệu cũng không biết chơi với trẻ nhỏ như thế nào, thứ anh biết duy nhất chính là gấp máy bay giấy.

Anh liền gấp một cái, lại một cái. . .
Máy bay giấy bay đến cửa sổ sát đất, bay đến bàn làm việc, bay đến cạnh cửa. . .

Toàn bộ quá trình, Thiểm Thiểm đều a miệng, bất tri bất giác đã quen đối với nơi này.

Thiểm Thiểm cũng quăng một cái giấy máy bay, kết quả bay đến chỗ giày bé. Chu Diệu xoay người nhặt về, một lần nữa lại phóng, bay đến bàn làm việc bên kia. Thiểm Thiểm hoan hô, sau đó quay đầu lại nói: "Em cũng bay như vậy." Dừng một chút, lại nói thêm một câu "Đại máy bay cũng bay tới."

Bé đều nói tiếng Trung, rất cố gắng.

. . . Một tay Chu Diệu đặt ở phía sau lưng Thiểm Thiểm, cười hỏi: "Vậy em là từ đâu bay tới?"

"Toronto." Thiểm Thiểm trả lời, lộ ra những chiếc răng nho nhỏ.

Tâm tư vừa động. Đáy mắt Chu Diệu lộ thần sắc phức tạp, nhìn đứa nhỏ trước mắt hỏi: "Thiểm Thiểm, vậy em hiểu rõ đến như thế nào chứ?"

Hoàn toàn bất đồng vấn đề, Thiểm Thiểm trả lời đáp án giống như cũ "Toronto. . ." Ngồi máy bay đến.

Chu Diệu lắc lắc đầu: "Anh muốn nói, em biết ai sinh ra em không, đến thế giới này như thế nào?"

Vừa mới dứt lời, Chu Diệu cũng có chút buồn cười, Thiểm Thiểm làm sao có thể hiểu rõ. Hắn cư nhiên hỏi một cái đứa nhỏ vấn đề này.

Ngoài ý muốn, Thiểm Thiểm hướng hắn gật đầu, tỏ vẻ chính mình hiểu rõ.

Không đợi Chu Diệu phản ứng, Thiểm Thiểm bắt đầu nói; bé toàn nói tiếng Anh, như là muốn kể chuyện cho anh nghe, mở đầu là one day, ở giữa kết hợp động tác và khuôn mặt biểu tình phong phú.
Trình độ tiếng Anh của Chu Diệu ấy mà, có thể đàm phán với đối tác các thương vụ.

Nhưng anh không hiểu Thiểm Thiểm nói gì.

Thiểm Thiểm còn đang nói, mồm miệng so với nói tiếng Trung thì rõ ràng hơn một chút giống như lời này bé rất quen thuộc, đọc làu làu, tốc độ rất nhanh. Vì nghe hiểu một ít, Chu Diệu rũ đôi mắt nói với Thiểm Thiểm: "Có thể nói lại một lần nữa không?"

Thiểm Thiểm gật đầu, lại bắt đầu từ đầu nói: "#¥¥%%. . . @##¥%. . . & "

Chu Diệu nghe thật nghiêm túc, lúc này đây anh cơ bản đã hiểu. Vừa rồi, Thiểm Thiểm nói một câu chuyện xưa, hẳn là Đa Ninh nói cho bé bởi vì bên trong xuất hiện cái tên Dolly.
Có một ngày, bởi vì Dolly làm mất đồ nên đã ngồi trên tảng đá khóc rất khổ sở, sau đó trên trời xuất hiện tiên nữ, tiên nữ đưa cho Dolly một đóa hoa màu sắc rực rỡ, đóa hoa đó có thể làm cho Dolly biến những gì xung quanh thành thứ mà cô muốn. Dolly dùng hồ nước đổi thành ánh mắt, bèo trong hồ biến thành tóc; biến ra một tiểu thiên sứ đáng yêu nhất trên thế giới.
Sau đó bang một tiếng, tiểu thiên sứ từ trên trời rơi xuống.
Thiểm Thiểm dùng tiếng Anh nói xong, nói đến đây thì khoa chân múa tay, ngửa đầu nhìn về phía Chu Diệu.

Viền mắt Chu Diệu đã hơi phiếm hồng.

Thiểm Thiểm không phát hiện cảm xúc dị thường Chu Diệu, cho rằng Chu Diệu nghe không hiểu, có phần uể oải. Bé chính là tiểu thiên sứ kia a. . .

"Alice, em chính là tiểu thiên sứ kia sao?" Chu Diệu hỏi, âm thanh rất trầm.

Thiểm Thiểm nhếch miệng, gật đầu. Giống như cũng có chút ngượng ngùng.

"Dolly cũng chính là Đa Ninh sao?" Chu Diệu lại hỏi. Lời nói đơn giản như thế nhưng lại rất khó khăn, yết hầy như bị cái gì đó chặn lại.

Thiểm Thiểm tựa vào đầu gối Chu Diệu, tiếp tục gật đầu. Dolly chính là Đa Ninh đấy...

Qua một hồi lâu, Chu Diệu lại mở miệng, cũng là lời thỉnh cầu nói: "Thiểm Thiểm, có thể hôn anh một cái chứ?"

Thiểm Thiểm vẫn là cười, sau đó gật đầu, không đợi Chu Diệu ôm lấy nàng, bé cúi xuống, trên đầu gối Chu Diệu, hôn nhẹ một cái.

Giống như một nụ hôn của tiểu thiên sứ.

. . .

Đúng vậy. Đa Ninh thật sự đã biến ra tiểu thiên sứ đáng yêu nhất nhất trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net