Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

". . . Chu tổng thích trẻ con sao?"

Trên đường đến chỗ hẹn, Nhan Nghệ hỏi Đa Ninh. Sở dĩ cô hỏi như vậy cũng là vì cô thấy Chu Diệu không quá bài xích trẻ con. Đa Ninh từ chối cho ý kiến, chỉ nở nụ cười nói với Nhan Nghệ "Thật ra Chu Diệu đối với Thiểm Thiểm... đã tốt hơn so với tớ tưởng tượng." Dừng một chút lại bổ sung một câu "... Anh ấy không phải còn chưa biết sao?"

Nhan Nghệ gật đầu, cô có thể hiểu nhưng vẫn bất mãn "Thật kỳ quái, Thiểm Thiểm đáng yêu như vậy mà Chu tổng vẫn không dao động là thế nào nhỉ?"

Đa Ninh cúi thấp đầu rồi lại ngẩng đầu nói: "... Cho tới nay, Chu Diệu không quá thích trẻ con. Với anh ấy mà nói, trẻ con chỉ có hai loại: chán ghét và không chán ghét."

Cơ hồ mỗi một câu đều là vì Chu Diệu giải thích.

Nhan Nghệ ồ một tiếng.

Thật sự cô không nói đùa. Đa Ninh nhìn phía trước. Đối với trẻ con, trừ bỏ không có yêu thương gì cho cam thì Chu Diệu còn không có kiên nhẫn. Cô nhớ rõ trước kia có lần cô đến Chu gia chơi, một bé gái muốn Chu Diệu ôm, anh trực tiếp đem đứa nhỏ đẩy mạnh vào lòng cô. Không hề khoa trương, đứa bé còn bị dọa đến khóc nấc. Tránh được con bé, anh còn nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân."

Lúc ấy, Chu Diệu cũng mới chỉ mười ba tuổi đúng không!?

"... Đa Ninh, nếu Chu tổng không phát hiện thân phận của Thiểm Thiểm, cậu muốn chủ động nói cho anh ấy biết sao?"

Vấn đề này, Đa Ninh nghĩ nghĩ rồi nói: "... Tớ còn đang suy nghĩ nói như thế nào với Chu Diệu."

Trên đời này có rất nhiều chuyện đều có hai mặt. Lần này trở về nước, hạn visa của Thiểm Thiểm chỉ là một tháng. Sau một tháng này, dì dưỡng vẫn muốn đưa Thiểm Thiểm về Toronto. Nhưng với tính cách của Chu Diệu, nếu anh biết Thiểm Thiểm là con gái mình thì hẳn là không có cách nào để chuyện đó xảy ra.

Thậm chí, còn có khả năng anh sẽ đòi lại quyền giám hộ Thiểm Thiểm. Đến lúc đó...

Chính là vấn đề này khiến Đa Ninh phải suy nghĩ rất nhiều lần, càng nghĩ càng thấy khó xử. Cô hy vọng sự tình sẽ được giải quyết một cách viên mãn, càng hy vộng cô và Chu Diệu cùng nhau giải quyết vấn đề này. Rất cần Chu Diệu tạm thời thỏa hiệp nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ... anh không phải là người dễ thỏa hiệp.

Đa Ninh khẽ thở dài một cái. Bởi vì quá hiểu rõ nên mới băn khoăn.

Cô càng sợ trong khi giải quyết chuyện này sẽ làm tổn thương Thiểm Thiểm.Tuy rằng, con bé vẫn còn nhỏ nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc chuyện gì cũng không hiểu. Bốn tuổi chính là độ tuổi trẻ nhỏ bắt đầu nhận thức thế giới này. Nếu xảy ra tranh chấp giữa Chu Diệu và dì dượng thì người bị tổn thương không phải là cô mà chính là Thiểm Thiểm.

Người lớn đau đầu có thể nghĩ biện pháp giải quyết, trẻ nhỏ chỉ biết bất lực và òa khóc.

"Yên tâm, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết." Nhan Nghệ mở miệng, chia sẻ những hiểu biết về cuộc đời mình hiểu được "Từ khi tớ và Vương Diệp ly hôn cho đến giờ, tớ đặc biệt hiểu được một đạo lý - Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."
Đa Ninh gật đầu, hoàn toàn đồng ý.

"Hiện tại, có một vạn đơn đặt hàng đang vẫy tay với chúng ta a." Chưa gặp khách, Nhan Nghệ đã rất phấn khởi.

Không phải vị khách này còn cần gặp mặt nói chuyện mới xác định hợp tác hay không sao?

"Đối với cuộc gặp mặt này, tớ tràn tràn đầy tin tưởng; cũng hoàn toàn tin vào cậu!" Nhan Nghệ nói, sau đó nhíu mày hỏi cô "Thế nào?"

Đa Ninh sẽ luôn động viên, sẽ không bao giờ tạt gáo nước lạnh; vô cùng cao hứng nói: "Đương nhiên, đối với tớ... cũng tràn đầy tin tưởng, đối với chúng ta tràn đầy tin tưởng."

Cũng là đối với cuộc sống và tương lai, tràn đầy tin tưởng!

Đôi khi, nhân sinh trừ việc "Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng" còn có một ít bất ngờ, duyên phận và cơ hội.

Hóa ra, ngày hôm qua người mà Nhan Nghệ gặp không phải là khách quý chân chính mà chỉ là người đại diện mà thôi. Hôm nay, muốn gặp mặt các cô bàn chuyện mới là vị khách chân chính.

Nói ra thì có chút lòng vòng nhưng sự tình lại không phức tạp như thế. Vị khách này chính là người mà lần trước cô và Nhan Nghệ lái xe đụng phải... Không, chính là cô và Nhan Nghệ vội vàng tham gia bữa tụ họp bạn cũ mà xảy ra va chạm xe với chủ xe kia – vừa là nhà từ thiện vừa là chủ xí nghiệp lớn nổi tiếng của thành phố A – Tạ Tư Nguy, Tạ tiên sinh.

Sở dĩ, Tạ tiên sinh liên hệ với bọn cô chính là vì sự cố lần trước Nhan Nghệ đã đưa cho đối phương một cái danh thiếp. Đương nhiên, người nhận danh thiếp là lái xe của ông ấy. Từ đầu đến cuối, Tạ tiên sinh đều ở trong xe không lộ mặt.

... Vạn vạn không ngờ tới đâm xe lại đụng ra một đơn hàng lớn.

Ngày hôm qua, Nhan Nghệ đã nói qua với người đại diện. Bây giờ, trong lúc ngồi chờ, hai người ngồi chờ đều dùng di động tìm tư liệu cụ thể về vị Tạ tiên sinh này.
Không tìm không biết, đã tìm thì dọa người nhảy dựng. Đối phương thật sự là đại nhân vật.

Chỉ là càng là đại nhân vật thì càng bình dị, gần gũi. Tuy rằng bình dị, gần gũi vẫn có khác biệt lớn với chân chính thân thiết, hiền lành. Dù sao vị Tạ tiên sinh này cũng không phải ông chú bình thường mua bánh quẩy, bánh bao bên đường.

Lúc mới xuống xe, cô và Nhan Nghệ còn nhắc nhở lẫn nhau lát nữa phải cố làm ra vẻ... Hiện tại hoàn toàn không cần giả vờ nữa, có vờ vịt như thế nào thì các cô cũng chỉ là rau mầm, có khác thì cũng chỉ là giữa mầm đậu xanh và mầm đậu tương mà thôi.

Đại nhân vật cũng chỉ là người.

...

Tạ tiên sinh là một ông chú tầm năm mươi tuổi, dáng người bình thường, bộ dạng bình thường nhưng mặt mày lại phú quý; mặc áo dài chần bông, quần dài, trên cổ tay là một chuỗi Phật châu. Không cần các cô tự giới thiệu, ông ta đã gọi đúng tên của bọn cô.

Một người là Trịnh tiểu thư, một người là Hứa tiểu thư. Hoàn toàn đã biết chi tiết về thân phận bọn cô.

Nếu như vậy, khẳng định Tạ tiên sinh cũng biết danh thiếp kia của bọn cô cũng mới tồn tại trong bao lâu. Đa Ninh thật sự không rõ vì sao Tạ tiên sinh lại tìm các cô để hợp tác. Tạ tiên sinh cười cười, nói với cô "Cháu ngoại của tôi rất thích con thỏ mà cô thiết kế."

Con thỏ...

Ánh mắt Đa Ninh khẽ mở to, thật không tưởng.

Tạ tiên sinh lại nói thêm "Đứa nhỏ đem về tận sáu con luôn đấy."

"Trời ạ!" Nhan Nghệ cảm khái "... Tạ tiên sinh thật có phúc khí! Thật sự nhìn không ra ngài đã có cháu ngoại rồi."

"Cảm ơn cô." Tạ tiên sinh mỉm cười, nói với Nhan Nghệ "Tuy biết Trịnh tiểu thư đang khen tặng nhưng tôi rất cao hứng."

Nhan Nghệ:...

Cô lặng lẽ gật đầu. Đúng là vừa rồi cô a dua nịnh hót.

Đa Ninh không am hiểu xã giao, cũng chỉ gật đầu theo Nhan Nghệ. Vừa rồi cô cũng hiểu rõ ý tứ của Nhan Nghệ.

Sau khi chào hỏi nhau, Tạ tiên sinh nói chính sự trước. Lần này, ông ấy tìm bọn cô là muốn đặt đơn hàng một vạn thỏ bông để từ thiện cho viện phúc lợi trong nước. Hơn nữa, sau đó còn có thể hợp tác với bọn cô để thiết kế mẫu thú bông mới.

Hoàn toàn không thành vấn đề!

Chuyện này rất có ý nghĩa, Đa Ninh mở miệng nói: "Tạ tiên sinh, nhất định sẽ cho ngài cái giá ưu đãi nhất."

"Không cần." Tạ tiên sinh cười cười "Tôi là người làm ăn, có thể thấy chất lượng thú bông của các cô rất tốt cho nên mới tìm đến. Tôi thích người chân thành, thứ các cô đáng được nhận thì nên nhận."

Đa Ninh: ... Được.

Cô cũng hiểu vị Tạ tiên sinh này căn bản không cần ưu đãi của bọn cô.

Một lúc sau, Tạ tiên sinh còn có chuyện nên đi trước nhưng vẫn sắp xếp vị đại diện đã gặp Nhan Nghệ mời các cô bữa tối. Đa Ninh và Nhan Nghệ không hẹn mà cùng xin miễn.

Tất nhiên vị đại diện kia cũng không miễn cưỡng.

Đa Ninh và Nhan Nghệ thong thả ngồi vào xe, trong tay cầm bản hợp đồng mà tâm trạng vẫn còn nhảy nhót. Đại diện của Tạ tiên sinh thay các cô mở cửa xe, nhìn bọn cô rồi gật đầu tiễn các cô trở về.

Đến lúc này, hai người mới không khỏi giấu ý cười. Năm phút sau, Nhan Nghệ dừng xe bên đường, Đa Ninh xuống xe vào quán KFC phía đối diện mua hai ly nước và một túi gà rán. Trở lại xe, hai người hân hoan cụng ly, dùng phương thức lúc còn học đại học để chúc mừng đơn hàng lớn này. Ngoài ý muốn hơn nữa là có thể hợp tác với vị khách VIP Tạ tiên sinh.

Chuyện này rất đáng mừng, Đa Ninh lập tức nhắn tin cho Chu Diệu "... Mọi chuyện đều tốt lắm!"

Chu Diệu liền hiểu rõ hợp đồng đã thành công. Anh hồi âm cho cô "Ừ, anh và Thiểm Thiểm ở công ty chờ em."

Xe rất nhanh đến công ty của Chu Diệu. Đa Ninh lau miệng, lúc xuống xe hỏi Nhan Nghệ "Có nhận ra tớ mới ăn gà rán không?"

Lau rất sạch sẽ, hoàn toàn không nhận ra... nhưng Nhan Nghệ có phần mờ mịt.

Đa Ninh cười cười, giải thích với Nhan Nghệ "Không thể để Thiểm Thiểm phát hiện, bằng không con bé sẽ tức giận." Cô đem túi gà rán bỏ vào thùng rác để tiêu diệt chứng cứ.

Nhan Nghệ: ... Hóa ra như thế, hóa ra còn có bà mẹ như vậy!

Trong văn phòng Chu Diệu, trợ lý mua nhiều vị kem ly khác nhau. Thiểm Thiểm đều muốn ăn hết nhưng vẫn chỉ chọn vị chocolate. Bé giống như con mèo nhỏ, ăn từng miếng bé được nửa hộp.

Sau đó thì đưa cho Chu Diệu.

Đây là để phần cho anh sao? Chu Diệu nhìn Thiểm Thiểm ăn kem, tâm tình cũng tan chảy theo đó. Lúc Thiểm Thiểm đưa nửa hộp kem cho anh, Chu Diệu hoàn toàn hóa thành bãi nước ngọt luôn rồi.

"Đa Ninh nói con nít chỉ có thể ăn một nửa... nếu không sẽ đau bụng." Thiểm Thiểm giải thích với Chu Diệu, vẫy vẫy tay, ngồi trở lại sofa. Tuy rằng ánh mắt còn nhìn theo nửa hộp kem.

Chu Diệu nhìn nửa hộp kem này, trái tim lại mềm yếu và chua xót; anh hít sâu một hơi, nhìn Thiểm Thiểm nói: "Còn một miếng nữa mới đến một nửa."

Thiểm Thiểm: ... Còn một miếng nữa sao?

"Cho nên em có thể ăn thêm một miếng nữa." Chu Diệu tiếp tục nói.

Thiểm Thiểm chớp mắt, sau đó gật đầu rất vui vẻ.

Một miếng cuối cùng là Chu Diệu đút cho Thiểm Thiểm, bé liếm môi rồi vừa lòng trở lại sofa. Về phần số kem còn lại, Chu Diệu hỏi Thiểm Thiểm "Để cho anh ăn sao?"

Thiểm Thiểm cũng không biết xử lí nửa hộp còn lại như thế nào, lúc Chu Diệu hỏi thì bé mới nghĩ đến, Thiểm Thiểm lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói: "... Em muốn để lại cho Đa Ninh." Lúc bé và Đa Ninh ăn kem, đều là bé một nửa, Đa Ninh một nửa.

"Nhưng Đa Ninh còn chưa về, anh ăn trước... Lần sau lại mua cho hai người, được không?" Mua cả đời, có thể chứ?

Ngữ khí Chu Diệu có phần thương lượng, Thiểm Thiểm hơi luyến tiếc nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Thương lượng thành công. Chu Diệu xoa đầu Thiểm Thiểm "Cảm ơn... tiểu thiên sứ."

Tiểu thiên sứ Thiểm Thiểm ôm chân, mặt đỏ hồng, tỏ vẻ không cần cảm ơn.

Căn bản không cần làm xét nghiêm ADN, tảng đá trong lòng Chu Diệu đã đặt xuống – Thiểm Thiểm chính là tiểu thiên sứ của anh và Đa Ninh. Lúc bé cúi đầu hôn đầu gối anh, tảng đá trong lòng cũng đã biến thành kẹo đường mất rồi. Trong nháy mắt, thân thể cứng ngắc còn trái tim thì chấn động, máu trong người như sục sôi lên. Tâm trạng vừa vui sướng vừa đau lòng, thuần túy lại chân thật. Lồng ngực như bị cái gì đó đánh trúng, sau đó phát hiện ra là một bàn tay nhỏ bé, mềm mại.

Thiểm Thiểm nhớ Đa Ninh, hỏi Chu Diệu "Đa Ninh... về chưa?"

Cách biểu đạt tiếng Trung của bé đơn giản hơn so với tiếng Anh rất nhiều, hơn nữa câu chữ có phần không liền mạch. Lúc thấy bé qua webcam, Chu Diệu còn cảm thấy đứa nhỏ này nói chuyện chưa rõ; hiện tại người trong vị trí này không phải Thiểm Thiểm mà là anh.

Lúc Đa Ninh lên văn phòng, cảnh đầu tiên cô nhìn thấy là Chu Diệu ăn kem,Thiểm Thiểm thì nhìn anh. Kem ly đã sớm chảy, chưa kể còn dính nước bọt của Thiểm Thiểm nhưng anh cũng không chê, vừa ăn vừa nói với Thiểm Thiểm "... Ăn ngon thật."

Thiểm Thiểm cười rất vui vẻ, cũng nói: "Ăn rất ngon!"

Đa Ninh đứng ở cửa, nhìn hai người ngồi trên sofa và một phòng toàn máy bay giấy. Một cái, hai cái, ba cái... Vừa đếm vừa nghĩ.

Đứng ngoài cửa văn phòng còn có trợ lý của Chu Diệu. Lúc đưa kem vào cho Thiểm Thiểm, cậu đã thật cẩn thận không giẫm vào máy bay giấy, bây giờ lại đưa văn kiện vào cũng không thể giẫm lên được. Đối mặt với Chu tổng và tiểu khả ái, cả chiều nay cậu không có tâm tình làm việc, chỉ nghĩ đến việc tiểu khả ái này là ai.

Chu Diệu cũng không có tâm tình làm việc. Đa Ninh muốn đưa Thiểm Thiểm về chỗ cô, Chu Diệu ngồi vào bàn làm việc, nói với cô "Chúng ta cùng đi, chờ anh ký tên một chút."

Thiểm Thiểm còn đang vẫy tay tạm biệt thì bỏ bàn tay nhỏ bé xuống.

"Đa Ninh, Thiểm Thiểm ăn kem ly..." Trong lúc ngồi chờ Chu Diệu, bé chủ động nói với Đa Ninh, sau đó chỉ về phía bàn làm việc của Chu Diệu nói cho cô biết là ai mua cho bé.

... Cô cũng ăn gà rán. Nhưng người lớn lại không thành thật như trẻ nhỏ, Đa Ninh nhìn Thiểm Thiểm, dùng tiếng Anh hỏi: "Có để phần một nửa không?"

Thiểm Thiểm không trả lời, ngượng ngùng lắc đầu.

Đa Ninh chọt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiểm Thiểm, Đa Ninh đưa một ngón tay, bé cũng đưa một ngón tay chạm vào đầu ngón tay cô. Chu Diệu không hiểu động tác nhỏ này của hai người có ý nghĩa gì. Anh cúi thấp đầu, hàng lông mi che đi cảm xúc nơi đáy mắt; tay phải cầm bút ký tên vào một hợp đồng hoạt động tín dụng, nét chữ rất cứng cáp.

Áy náy, đau lòng, hối hận, tiếc nuối...

Bên tai anh vẫn vang lên câu kia của Thiểm Thiểm "Bởi vì Dolly làm mất đồ nên đã ngồi trên tảng đá khóc rất khổ sở..."

Anh thật ngốc, luôn cho rằng chuyện anh và Đa Ninh ly hôn chỉ là một tờ giấy không cần phải bận tâm, khổ sở. Anh xem nhẹ chuyện này, vẫn cho là cô cũng như thế.

Đa Ninh và Thiểm Thiểm có một bí mật nhỏ. Lúc cô đến đây, Chu Diệu và Thiểm Thiểm cũng có bí mật nhỏ. Tuy Thiểm Thiểm có chút nghe không hiểu nhưng vẫn thật nghiêm túc nói: "Không cần nói cho Đa Ninh... Em từ Toronto đến đây sao?"

... Không phải.

Sau đó Thiểm Thiểm gật đầu. Hiểu được!

Đa Ninh và Nhan Nghệ mời Chu Diệu đi ăn bữa tối nhằm chúng mừng đơn hàng lớn chiều nay. Trên bàn ăn, Chu Diệu tự động xem nhẹ sự tồn tại của Nhan Nghệ. Làm bóng đèn của một nhà ba người, Nhan Nghệ cũng rất tự giác lái xe một mình lúc kết thúc bữa cơm; còn Đa Ninh và Thiểm Thiểm đều để lại cho Chu Diệu.

Giao thông thành phố A không được tốt, dễ tắc đường. Đa Ninh và Thiểm Thiểm ngồi ghế sau, Chu Diệu mở miệng hỏi: "... Có muốn mua ghế trẻ em cho Thiểm Thiểm không?"

Tuy là một câu thương lượng nhưng ngữ khí lại là khẳng định, Chu Diệu biết trẻ con cần ghế riêng của mình bởi vì anh nghe người ta nói vậy. Lúc mới lên xe, anh nhìn Đa Ninh thắt dây an toàn cho Thiểm Thiểm đã nghĩ đến vấn đề này.

Chu Diệu hỏi như vậy, Đa Ninh cũng có thể hiểu ý anh nhưng cô và Nhan Nghệ đã mua một cái...

"Không sao cả, anh cũng mua một cái." Chu Diệu nói.

Đa Ninh: ...

Hoa viên Lam Thiên.

Nhan Nghệ đến sớm hơn mười phút so với Chu Diệu. Xe chạy nhanh hơn, về sớm hơn nên cô đã sớm tiếp đón người đang chờ ngoài cửa... cô Đỗ.

Mẹ của Chu Diệu.

Hôm nay, cô Đỗ chỉ đến thăm Đa Ninh sống thế nào, thuận tiện đưa một ít đồ ăn cho Đa Ninh. Đợi một lúc thì thấy Đa Ninh và Chu Diệu về, còn dẫn theo một đứa nhỏ.

Thật giống hình ảnh một nhà ba người a... nhưng làm sao có thể có chuyện tốt như vậy. Cô Đỗ cao hứng tiến lên hỏi Đa Ninh "Là con gái của dì con phải không?"

Đa Ninh đứng bên cạnh Chu Diệu, lưng có phần cứng ngắc... vẫn gật đầu.

"Bộ dạng rất đáng yêu." Cô Đỗ nói. Mắt bà bị cận nhẹ, căn bản không cần đeo kính. Nếu không đeo kính thì nhìn cũng có vẻ hòa ái một chút, nhất là nhìn Thiểm Thiểm, vẻ mặt tràn ý cười "Bộ dạng sao lại đáng yêu như vậy chứ... nhìn rất giống con lai."

"Cháu tên gì? Là con lai sao?" Cô Đỗ ngồi xổm xuống, hỏi Thiểm Thiểm, cười rất thân thiết.

Chu Diệu đứng ngoài cửa, cũng không muốn nói cái gì. Anh hạ tầm mắt, thật sự không có gì để nói.

Mờ mắt... so với anh còn mờ hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net