Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Diệu vội buông tay ra, quay đầu trừng mắt nhìn Đa Ninh. Đa Ninh vừa chỉ mới lui ra sau, thật không ngờ Chu Diệu lại cầm tay Nhan Nghệ, cô còn nghĩ rằng anh nhập vai nhanh thế...

Hắc hắc. Nhan Nghệ thu hồi móng vuốt. Chu tổng quả nhiên không phải người tùy tiện có thể mượn một chút. Lúc đưa ra lời đề nghị vô sỉ kia, cô cũng không nghĩ nhiều, cứ tùy ý để cảm xúc khống chế lý trí. Suy nghĩ kĩ thì có thể nhìn thấy nguyên nhân sâu xa, trong lòng cô cũng rất rõ ràng: Đối mặt với Vương Diệp và Ngô Tâm, cô vẫn còn cảm thấy tự ti khó có thể tiêu tan.

Tự ti... Nhan Nghệ không muốn thừa nhận nhưng đây là sự thật. Chuyện ly hôn là do cô chủ động đề xuất, cũng không phải vì giải thoát cho mình mà là một kẻ thất bại lựa chọn bị đánh cho tơi bời, chật vật rời khỏi chiến trường hôn nhân.

Đối với cuộc hôn nhân này, cô không có khả năng và tự tin. Chỉ trông vào một ít hành vi không quá quang minh chính đại mà làm bản thân thoải mái hơn đôi chút. Chẳng hạn như lần trước cô tìm Cố Gia Thụy cùng lời thỉnh cầu vừa rồi.

Xét đến cùng là cô không tin có thể dựa vào chính mình mà đả kích Ngô Tâm và Vương Diệp... Sự thật chính là vậy.

Lần đầu tiên là Đa Ninh giúp cô.

Lần hai là cô tìm Cố Gia Thụy.

Lúc này vẫn nên lựa chọn xem như không thấy thì hay hơn...

Nhưng Vương Diệp và Ngô Tâm lại cố tình thấy cô, hai người tiến về bên này. Nhất là Ngô Tâm, khóe miệng còn hơi hơi cười, tựa hồ người quen lâu ngày gặp lại.

Nhan Nghệ:...

"Đi qua đi." Chu Diệu nhìn hai người đứng nghệt ra ở đó. "Chẳng lẽ chờ bọ họ đến đây diễu võ dương oai?"

"Chu tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Ngô Tâm lại nhận ra Chu Diệu, sau đó giải thích với Vương Diệp một tiếng, giới thiệu thân phận và công ty của Chu Diệu. Nhẹ nhàng đem trận chiến cẩu huyết này biến thành cuộc gặp thương vụ, từ giới thiệu thành chủ động.

... Vị này là Ngô tiểu thư, thật là hào phóng a. Chu Diệu có phần hiểu được vì sao cuộc hôn nhân của Nhan Nghệ lại thất bại. Đẳng cấp hoàn toàn không giống nhau, hệt như đồng thau không thể so với vàng bạc.

Vương Diệp cẩn trọng vươn tay ra chào anh. Chu Diệu bắt tay, từ từ mở miệng "Trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên Vương thiếu rất giống với tưởng tượng của tôi."

Vương Diệp nhất thời không thể trả lời.

Bởi vì câu này cũng chẳng phải ý hay lời đẹp gì cho cam, hắn và vị Chu tổng này cũng không quen không biết. Ngô Tâm nhận ra Chu tổng là vì bạn bè trong giới ở thành phố A. Hiểu rõ công ty người này gần đứng đầu tài chính quý mới đây. Nhưng Chu tổng đối với hắn nói lời trăm nghe không bằng một thấy này khẳng định đều là nghe vợ trước Nhan Nghệ của hắn nói.

Nhất định cũng không phải lời tốt đẹp gì.

Đúng rồi, vị Chu tổng này làm sao có thể cùng vợ trước của hắn và Đa Ninh đến khu công nghiệp Thiên Sơn này. Trong lòng Vương Diệp có chút nghi hoặc, sắc mặt cũng có chút quái dị, làm bộ khách khí đặt câu hỏi với hai người trước giờ vẫn im lặng.

"Nhan Nhan, Đa Ninh. Sao mọi người lại đến đây?"

Đây là khu công nghiệp, chẳng lẽ bọn cô cũng đến vì chuyện làm ăn? Vương Diệp không quá tin điều này.

Đa Ninh xem như nhận thức Vương Diệp và Ngô tiểu thư rồi. Hiện tại có Chu Diệu ở đây, cô hoàn toàn không cần mở miệng, nâng nâng cằm, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Vương Diệp.

Nhan Nghệ cũng lười đáp lại, may mắn là Chu tổng không có nghe sự sắp xếp của cô, bằng không cô sẽ bị Ngô Tâm cười vào mặt rồi. Giống như lúc trước khi ly hôn cô tìm vị Ngô tiểu thư này đánh nhau, khí thế còn chưa kịp thể hiện thì đã bị cô ta xoay vòng vòng một phen.

"Không biết Chu tổng đến Thiên Sơn là vì có công chuyện sao?" Ngô Tâm thay Vương Diệp hỏi. Cô ta cười dài, giảm bớt sự xấu hổ của Vương Diệp. Chỉ có phụ nữ ngốc nghếch mới muốn đối phó phụ nữ, người phụ nữ thông minh luôn chỉ đối phó với đàn ông.

"Không có chuyện gì, tôi chỉ làm tài xế đưa hai bà chủ này đến bàn chuyện thôi." Chu Diệu đáp. Ngô Tâm cố ý xem nhẹ vợ trước của Vương Diệp, anh cố tình muốn nhắc tới, một lần nữa đem trọng điểm quay trở lại Nhan Nghệ và Đa Ninh.

Đối với lời giới thiệu đơn giản của anh, Đa Ninh nhất thời thẳng lưng. Đừng nói là Nhan Nghệ, chuyện này cũng làm cô thích chí.

Ngô Tâm giả dối chào hỏi Chu Diệu, kết quả anh nói chỉ làm tài xế cho bọn cô... Quả thật là so với đóng vai người theo đuổi còn hãnh diện hơn.

Sau đó, không đợi Ngô Tâm hỏi tiếp, Chu Diệu đã tiên hạ thủ vi cường, xem nhẹ sự hiện diện của cô ta, trực tiếp hỏi Vương Diệp: "Xem ra vị này là tân hoan ... vợ mới của Vương thiếu."

Vị này, vợ mới... Chu Diệu dùng từ thật trực tiếp nhưng hình như có gì không đúng.

Vương Diệp đang muốn giải thích.

"Ngại quá." Chu Diệu cười, còn nói: "Vương thiếu mới là người nổi tiếng gần xa, nhất là mọi người đều biết chuyện gia đình của cậu. Tôi nghe thấy nhà nhà ở thành phố A đều nói cậu chuẩn bị tái hôn... Thật sự là chúc mừng, chúc mừng! Hiện tại, tình cảm nam nữ giả dối không đáng tin cậy. Đối với hôn nhân, ai ai cũng sợ hãi và cẩn thận. Khó có được người như Vương thiếu nhanh như thế lại tìm được tổ ấm mới. Thật sự rất lợi hại, cho đàn ông chúng tôi mặt mũi a."

Vương Diệp: "Chu tổng..."

Chu Diệu cúi đầu cười, một chút cũng không phát hiện lời vui đùa của mình đã là người trước mặt xấu hổ không thôi, lại nói tiếp một câu: "Nhưng tốc độ của Vương thiếu nhanh như vậy chẳng lẽ là song hỷ lâm môn?"

Nói xong, tầm mắt nhẹ nhàng xẹt qua Ngô Tâm, quét mắt nói: "Phụng tử thành hôn?" (*)

Phụng tử thành hôn (*) 奉子成婚 theo mình hiểu thì cụm từ này có nghĩa mang thai trước khi kết hôn.

Vương Diệp: "..."

Ngô Tâm: "..."

Chuyện nên nói cũng đã nói, nên nói móc cũng đã nói móc, vậy tạm biệt được rồi chứ nhỉ; miễn cho nói quá nhiều thành ra như các bác gái đứng đầu đường thay nhau khua môi múa mép. Chu Diệu thu lại ý cười, một câu chấm dứt câu chuyện "Chúng tôi còn có việc, không cùng hai người nói nữa. Tạm biệt."

Tạm biệt...

Chu Diệu đem chuyện trong nhà người ta nói ra khách khí lại uyển chuyển, còn hai mặt khen tặng đối phương bạc tình bạc nghĩa. Đối với lần biểu hiện này của Chu Diệu, Đa Ninh rất vừa lòng, muốn cho anh ba mươi sáu ngón cái. Lúc đi vào nhà xưởng, cô còn chủ động cầm tay Chu Diệu.

Kết quả bị người ta giật ra.

"Nếu không rõ anh là người của ai thì tay này vẫn đừng nên cầm loạn... Không được, không được." Chu Diệu nói với Đa Ninh, sau đó làm bộ rụt rè.

Đa Ninh: "..."

Nhan Nghệ nhịn không được cười, đối với Đa Ninh nhướng mày.

Lạ nha. Đa Ninh làm bộ không nhìn thấy, nhanh chân đi trước, sau đó Chu Diệu đuổi kịp, đặt cánh tay lên đầu vai cô, cùng cô vào trong nhà xưởng. Trên đường đi, nhẹ nhàng nói một câu: "Giúp được một lần hai lần, không giúp được cả đời a."

Đa Ninh hiểu được Chu Diệu đang nhắc nhở cô. Nhưng bạn bè không phải là chỗ dựa cho nhau sao? Giống như có lúc cô cần thì Nhan Nghệ cũng sẽ vì cô mà nghĩ cách, vô điều kiện đứng về phía cô.

Không phải... Chu Diệu nói rõ ý mình "Nếu muốn hả giận thì phải tự mình cố gắng." Bằng không lần này thắng chồng trước và tiểu tam, lần sau chạm mặt sẽ thế nào? Tiếp tục bị đả kích, khó chịu trong lòng.

Bạn bè là chỗ dựa nhưng tự tin thì chỉ có thể tự mình có.

Chu Diệu nói hai câu, Nhan Nghệ nghe được câu thứ hai. Kỳ thật từ lúc chạm mặt Vương Diệp đến giờ, trừ bỏ hả giận, suy nghĩ cũng có chút loạn.

Chu Diệu nói đúng. Nếu muốn hả giận, chỉ có thể tự mình cố gắng.

Vì sao rõ ràng lần trước đã lấy lại mặt mũi nhưng khi nhìn thấy Vương Diệp và Ngô Tâm, cô vẫn cảm thấy tức giận và bất bình, thậm chí tự ti. Bởi vì khi đối diện họ, cô chỉ là kẻ bại trận không có lý tưởng, sự nghiệp. Mặc kệ là trước khi ly hôn hay là sau khi ly hôn, cô chẳng cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc. Cô cứ như vậy thì đừng nói là không thể ngẩng mặt đối diện Vương Diệp mà khi nhìn lại mình cũng cảm thấy bản thân thật trơ trẽn.

Cho dù chuyện Vương Diệp và Ngôn Tâm là vì lỗi của hai người họ nhưng cô cũng biết xã hội này có đôi khi không phân rõ phải trái, chỉ có thực lực mới chứng minh.

"... Chu tổng, anh nhìn người tương đối chuẩn, anh cảm thấy em có thể tự cố gắng sao?" Đơn đặt hàng được xử lí tốt, lúc ngồi trong xe Nhan Nghệ hỏi Chu Diệu.

Đa Ninh ngồi ở ghế phó lái, quay đầu nhìn Nhan Nghệ đang ngồi ở ghế sau. Từ nhà xưởng về, cảm xúc của Nhan Nghệ không được tốt lắm.

"Tại sao lại không thể?" Chu Diệu nhàn nhạt đáp lời "Không phải cùng Đa Ninh lập nghiệp sao?" Tuy rằng là nói thế nhưng trong lòng Chu Diệu hiểu rõ cô nàng lập nghiệp với Đa Ninh nhưng chủ yếu là vì thừa thời gian.

Lời của Chu Diệu càng làm Nhan Nghệ thêm hổ thẹn, bởi vì có thể nghe được anh đang nói móc cô.

Đa Ninh nhìn Chu Diệu.

Ngữ khí của anh hòa hoãn hơn, nói thêm một câu: "Có đôi khi không cần thắng nhất thời mà phải nghĩ cho về sau."

Chu Diệu nói những lời này tương đối nghiêm túc, thậm chí xem như câu tâm đắc của anh... Bởi vì năm năm năm trước anh cũng đã từng thua.

"Hiện tại chỉ cần trầm ổn hơn là có thể thắng chính mình." Lúc dừng lại tại trạm thu phí, Chu Diệu lại nói một câu. Hoàn toàn xem trọng mặt mũi Đa Ninh, đương nhiên cũng coi như lấy lòng vị bạn tốt này của cô.

Bằng không Trịnh Nhan Nghệ lại bỏ tiền ra mời nam phụ số ba, nam phụ số bốn thì chỉ khiến anh thêm phiền.

Chu Diệu đã biết Lưu Tiểu Hi là do bọn cô mời đến nhưng Đa Ninh lại không biết. Cô lấy tiền qua trạm thu phí đưa cho Chu Diệu. Giọng Lưu Tiểu Hi vẫn vang lên trong điện thoại.

Không chỉ Đa Ninh không biết mà Nhan Nghệ và Lưu Tiểu Hi cũng không biết – thân phận nam phụ bị phát hiện.

Tại sao Chu Diệu biết? Từ khi anh thêm Lưu Hi vào WeChat, biết được cậu Lưu Hi này tốt nghiệp học viện điện ảnh thì đã cảm thấy thật kỳ quái. Sau đó thì anh nhờ Hà Hạo điều tra. Kỹ thuật máy tính của Hào Hạo tốt lắm. Lúc học đại học còn bái một vị hacker làm thầy. Đột nhập vào máy tính Lưu Hi, xem hết nhật ký nói chuyện thì hiểu rõ mọi chuyện – hóa ra Lưu Hi ra giá một vạn tệ nhưng cò kè mặc cả mới có giá năm ngàn tệ.

Thật ra Chu Diệu kiểm tra Lưu Hi chính là cảm thấy hành vi của cậu ta khả nghi... Không ngờ tra ra giao dịch này. Thật sự là để kiếm thêm một khoản thu nhập thì người trẻ hiện nay có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Cũng may Lưu Tiểu Hi là người "tay làm hàm nhai" mà thôi. So với mấy người trẻ tuổi hoạt động tín dụng bên công ty anh thì còn tốt lắm. Một bộ phận người đi vay tiền là sinh viên chưa trải đời, cả trai lẫn gái đều có; 80% trong số đó còn kéo cả cha mẹ vào.

Cái này gọi là vừa hút máu vừa khinh bỉ họ. Chu Diệu cảm thấy mình chính là như thế. Nhưng hoạt động tín dụng tài chính là đòn bẩy thúc đẩy kinh tế. Cũng không phải vì những người trẻ tuổi này không có năng lực, lại càng không phải thế giới công nghệ buộc cha mẹ bọn họ bỏ tiền mồ hôi nước mắt.

Nhưng vì sao lại có số ít người như vậy?

Có quỷ mới biết. Anh chỉ biết nhiều bậc phụ huynh không giáo dục con cái tốt. Trường học hay xã hội cũng có vấn đề; giáo viên, nhà trường không dạy tốt... Xã hội rất tàn khốc, ông chủ không nhân tính.

Đây cũng là nguyên nhân Chu Diệu không có thiện cảm với trẻ con... Nghĩ đến đây thì nhớ đến mình, Đa Ninh và Thiểm Thiểm.

Bé con đang cùng dì dượng ra ngoài uống sữa và ăn bánh vòng. Đang ăn thì có hai chị gái muốn cùng bé chụp ảnh chung, Thiểm Thiểm nhìn dì.

Nhưng dì lại từ chối,trong tiềm thức dì cảm thấy Internet trong nước rất không an toàn. Hai chị gái kia đành tiếc nuối rời đi, dì sờ đầu Thiểm Thiểm nói: "Không nên nói chuyện với người lạ, được không?"

Thiểm Thiểm gật đầu, đã quên mình vẫn là bé con nói năng không nhanh nhẹn cho lắm.

Dượng ngồi đối diện cũng sờ đầu Thiểm Thiểm, nhìn dì nói: "Chỉ là chụp một bức ảnh... Em không cần đề phòng như vậy, vì Alice quá đáng yêu mà."

"Vậy là anh không biết rồi." Dì trưng bộ mặt không vui nói: "Anh không biết tin tức trên mạng truyền đi rất nhanh sao, nếu có người tìm hiểu Alice thì làm sao bây giờ?"

"Alice chỉ là trẻ con! Bọn họ tìm hiểu một đứa nhỏ để làm gì, xem xem mỗi ngày đứa nhỏ ăn bao nhiêu sữa bột sao?" Dượng dùng tiếng Anh trả lời vợ mình, nhún nhún vai tỏ vẻ không thể lý giải được.

Dì bị chồng phản bác nhưng vợ chồng người Trung thì cũng nên dùng tiếng mẹ đẻ mà cãi nhau "Đó là vì anh không hiểu tình hình trong nước, không biết hiện tại trên mạng có bao nhiêu thứ đáng sợ. Chẳng lẽ anh muốn ảnh chụp Alice bị biến thành cái gì..."

Dì thắng. Bởi vì dượng là Hoa kiều, cũng rất ít lên mạng. Chuyện này rất đáng sợ sao?

Thiểm Thiểm cũng không hiểu. Bé chu cái miệng nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ, vui vẻ khi nhìn thấy Đa Ninh, thiếu chút nữa hoa chân múa tay vui sướng đứng lên.

... Đa Ninh!

Đa Ninh biết dì dượng đưa Thiểm Thiểm đi đâu nên trực tiếp cùng Chu Diệu lại đây. Không lập tức đi vào quán mà Đa Ninh đến cửa sổ sát đất, ngồi xổm xuống.

Thiểm Thiểm nằm úp sấp trên sofa gần cửa sổ sát đất, đem mặt dán lên kính, muốn cùng cô thân ái.

Dì ngồi bên cạnh ra hiệu không được với Đa Ninh, nói với Thiểm Thiểm mặt kính bẩn. Sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Diệu bên cạnh Đa Ninh, anh cũng ngồi xuống nhìn bé con vui đến quên trời quên đất.

Sau đó cùng Đa Ninh đứng lên.

Dì dượng rất thương Đa Ninh nên có khả năng họ còn muốn mặt lạnh một thời gian nữa, làm bộ không biết Thiểm Thiểm là đứa nhỏ của Chu Diệu. Về chuyện Thiểm Thiểm, hiện tại anh cũng không rõ dì dượng Đa Ninh rốt cuộc nghĩ thế nào.

Nhưng anh biết rõ nếu như anh muốn quyền giám hộ của bé con thì không chỉ là nhận lỗi mà còn phải "cắt đất đền tiền."

Tính tình của anh và Đa Ninh khác nhau, gặp chuyện gì cũng là hai suy nghĩ riêng biệt. Thời gian trà chiều còn lại, Thiểm Thiểm còn nửa cái bánh vòng, từ trong khay lấy ra đưa cho Đa Ninh.

Chu Diệu cười hỏi Thiểm Thiểm "Có thể cho anh một miếng không?"

Thiểm Thiểm nhìn Đa Ninh: Làm sao bây giờ!

Đa Ninh đưa bánh vòng trả lại cho Thiểm Thiểm, hỏi bé "Có muốn cho Chu Diệu... ca ca một chút không?"

Con ngươi Chu Diệu thoáng trầm lại.

Thiểm Thiểm gật đầu, sau đó dùng bàn tay nhỏ bé chia nửa cái bánh ngọt thành hai phần, một nửa đưa cho Đa Ninh, một nửa đưa cho Chu Diệu.

"Cảm ơn Alice." Chu Diệu nói.

Thiểm Thiểm lắc đầu, tỏ vẻ không cần khách khí. Sau đó dựa vào ghế sofa, kết quả nhìn thấy Pitt ngồi đối diện bé trưng vẻ mặt đau khổ, dùng tiếng Anh nói: "Alice, you don't love me, do you?"

Thiểm Thiểm tiếp tục dựa vào ghế sofa, đầu tiên là không biết tốt xấu nở nụ cười, âm thanh đủ lớn nói: "There is no more!"

Sa đó đưa hai tay nhỏ bé ra, ánh mắt tỏ vẻ thật sự không có, cũng không có cách nào a!

Thiểm Thiểm như vậy, có điểm giống... Chu đại gia!

Dì dượng đã hẹn trước với cô Đỗ, buổi tối sẽ đến Chu gia ăn cơm. Thời điểm xuất phát, dì nói với Chu Diệu "Cảm ơn."

Chu Diệu cười cười "Bố mẹ cháu định đặt nhà hàng nhưng cháu nghĩ dì dượng lâu rồi chưa ăn cơm nhà nên thôi."

"Dì cũng không thích để Alice ăn ngoài. Mấy thứ bên ngoài rất không sạch sẽ." Dì dừng một chút rồi nói: "Lần trước Đa Ninh để Thiểm Thiểm ăn tôm hùm, con bé không sợ Alice bị đau bụng sao?"

Đa Ninh cong cong môi, thay Thiểm Thiểm cột tóc lại.

Alice được dì ôm, bởi vì nghe thấy dì nhắc đến tôm hùm nên chu miệng nói: "Ăn... ngon."

"Đứa nhỏ tham ăn." Dì vỗ nhẹ tay Thiểm Thiểm.

Bé con biết dì đang phê bình, nhếch miệng cười.

Chu Diệu mở cửa xe cho họ, cũng không nói gì. Nhìn hình ảnh cha mẹ giáo dục con cái bình thường này làm lòng anh thật hụt hẫng. Cho nên người nhà tạm thời không nên biết là tốt nhất.

Nhưng bọn họ cũng ... mờ mắt thật rồi.

Bởi vì dì dượng Đa Ninh muốn đến nhà ăn cơm nên chạng vạng bố Chu và Chu đại ca tan ca sớm. Ngoài cửa Chu gia, dì dượng nắm tay Thiểm Thiểm xuống xe, như là mang theo trẻ nhỏ đến Chu gia làm khách.

Thiểm Thiểm ngẩng đầu nhìn mấy người Chu gia chào hỏi, âm thanh nhẹ nhàng, đáng yêu bởi vì có chút ngượng ngùng.

"Ông nó này, tôi đã nói với ông rồi đấy... Alice là đứa nhỏ rất thông minh a!" Sớm gặp qua Thiểm Thiểm, cô Đỗ hưng phấn nói với ông Chu "Tiếng Anh, tiếng Trung đều nói tốt. Quả thật giống con lai."

Đa Ninh: "..."

Chu Diệu: "..."

"Lợi hại như vậy a." Ông Chu hơi hơi cong thắt lưng, hòa ái dễ gần nhìn Thiểm Thiểm, dùng tiếng Trung hỏi: "Alice, tiếng Trung của cháu tốt hơn hay tiếng Anh tốt hơn?"

"Tiếng Anh ạ." Thiểm Thiểm đáp.

Ông Chu: ...

"Khụ!" Chu đại ca đứng phía sau ho khan, ông Chu ngồi xổm xuống, tỏ vẻ không cần hỗ trợ, dùng tiếng Anh hỏi:

"Where are you from?"

"Toronto." May mắn là Thiểm Thiểm nghe hiểu "tiếng Anh" của ông Chu.

"What 's your name?"

"Alice."

"How are you?"

Thiểm Thiểm gật đầu: "Fine."

Không biết hỏi gì nữa, ông Chu nghĩ nghĩ lại nói: "How old are you?"

Thiểm Thiểm chớp mắt, cười hì hì nói: "Four."

Chu Diệu yên lặng, tại sao lúc ấy anh không dùng cách này hỏi tuổi Thiểm Thiểm nhỉ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net