Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ông Chu lâu lắm rồi mới nói tiếng Anh, kết quả còn chưa nói được mấy câu thì cảm thấy không đủ dùng, bỗng chốc dùng hết vốn từ tiếng Anh của mình. Làm sao bây giờ! Nghĩ nghĩ lại nói một câu: "Nice to meet you."

Đồng thời đưa tay của mình ra.

Hắc hắc. Thiểm Thiểm cũng đưa tay mềm mềm đặt trên bàn tay to của ông Chu, âm thanh ngọt ngào trả lời: "Nice to meet you, too."

Quả nhiên Alice rất đáng yêu! Ông Chu nhịn không được khen ngợi một phen "Good... good!"

Được ông Chu khen ngợi, Thiểm Thiểm có chút vui vẻ; mỉm cười lộ ra những cái răng nho nhỏ. Quay đầu nhìn Đa Ninh, dì dượng và Chu Diệu. Chu Diệu hơi rũ mắt, kéo kéo khóe miệng, lập tức đè lại ý cười gian.

Sau đó đưa tay phải của mình ra, cầm lấy tay người bên cạnh.

Đa Ninh nghiêng đầu nhìn Chu Diệu, anh nhìn cô cười, một độ cong rất nhỏ. Đáy mắt bao hàm ý cười, phảng phất ám hiệu cho cô – anh hoàn toàn cùng cô đứng một chỗ.

Đa Ninh cúi thấp đầu, khóe miệng cũng lơ đãng mỉm cười.

Chu Diệu có thể làm như không biết gì, cũng không nói cho chú Chu và cô Đỗ. Phương thức xử lí của anh làm Đa Ninh cảm thấy an tâm không ít.

Nói vậy là Chu Diệu cũng sợ nói sớm quá làm cho chú Chu muốn đưa Thiểm Thiểm về bên cạnh mình.

Không... Không phải. Không nói cho bọn họ là vì Chu Diệu muốn biết – bọn họ sẽ mờ mắt đến bao lâu.

Ông Chu muốn đưa Thiểm Thiểm vào nhà lắm rồi, lúc vào đến cửa, đầu óc linh hoạt nói một câu tiếng Anh hoàn toàn mới: "Welcome to our ... home."

Thiểm Thiểm ngẩng đầu "Thank you."

Một đoàn người vào nhà còn có Chu đại ca, ánh mắt ôn nhu nhìn những lọn tóc trên trán Thiểm Thiểm... Có thể do anh lo lắng nhiều. Lúc nãy, bố nói tiếng Anh vẫn trôi chảy lắm, trao đổi cũng rất tốt.

Sự thật ông Chu lâu rồi không sử dụng tiếng Anh. Ông là nha sĩ, danh tiếng tốt, trong bệnh viện có cơ hội trao đổi đi nước ngoài cũng dành cho mấy người trẻ. Về phần tiếng Anh thì đối vối ông không quan trọng, nếu có người ngoại quốc đến khám thì trực tiếp chuyển cho thằng con cả cấp dưới hoặc là gọi trợ lý phiên dịch. Ông không giống mấy vị nha sĩ lâu năm khác, vì theo đuổi thời đại quốc tế hóa mà bắt đầu học tiếng Anh, tuổi một bó to còn tự tìm khổ.

Quan trọng nhất là hai đứa con trai của ông đều không có khả năng tìm cho ông con dâu ngoại quốc, tự nhiên cũng không sinh con lai. Không giống lão Triệu làm nha sĩ trong bệnh viện bọn họ, hai đứa cháu ngoại đều là con lai, vì muốn trò chuyện với chúng mà cần tiếng Anh.

Nhưng ông Chu vạn vạn không ngờ rằng đứa nhỏ nhìn có vẻ giống con lai này... là cháu gái ruột của mình.

Thiểm Thiểm đi theo ông Chu vào nhà, bé nhìn xung quanh rồi nói: "What a beautiful house!"

Đây là điều bé học được từ nhà trẻ, cô Amanda nhắc bọn nhỏ khi đến nhà người khác làm khách thì nhất định phải khen nhà của họ. Nhưng mà Thiểm Thiểm nói nhanh quá làm ông Chu không phản ứng kịp.

... Thiểm Thiểm ngẩng đầu chờ ông đáp lời.

Dì tiến lên nói với Thiểm Thiểm "Alice, con quên lúc ở trên máy bay mẹ đã dạy con nói thế nào rồi sao?"

Thiểm Thiểm kéo tay ông Chu, dùng tiếng Trung nói lại lần nữa "Nhà... rất đẹp."

Dì cười cười, nói với ông Chu "Alice cũng có thể nói tiếng Trung."

Thiểm Thiểm gật đầu, tỏ vẻ chính mình có thể.

Ông Chu ho khan, quả nhiên đứa nhỏ giống con lai này hệt như lời bà Đỗ nói, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn. Vốn dĩ nhà Chu gia ở căn hộ khác nhưng khi Chu Diệu học đại học thì đổi thành ngôi nhà hiện tại. Bởi vì tuổi cũng đã cao nên chọn căn nhà hai tầng, còn có hoa viên. Lúc mua căn hộ này cũng là vì hoa viên, tiện cho việc sau này chơi đùa cùng con cháu, hưởng thụ cuộc sống về già.

Từ phòng khách đi ra chính là hoa viên. Ông Chu đưa Thiểm Thiểm ra ngoài hoa viên, dì dượng cũng đi theo. Mỗi ngày ông Chu đều chăm sóc cây cỏ tốt lắm. Hoa viên chừng bốn mươi mét vuông, có bộ bàn ghế và xích đu. Ông Chu đưa Thiểm Thiểm ra đây là để bé chơi xích đu.

Không đứa nhỏ nào không thích xích đu, Thiểm Thiểm nhìn thấy thì mắt cũng sáng lên; bé rất muốn chơi. Thiểm Thiểm chỉ vào xích đu, cười a a hỏi ông Chu "... Cháu có thể chơi một chút không?"

"Of course... sure." Ông Chu ôm Thiểm Thiểm ngồi lên xích đu.

Xích đu hơi cao, dì theo bản năng đứng lên đi đến bên bé xem chừng, sợ Thiểm Thiểm ngã. Đương nhiên cũng chỉ là đề phòng mà thôi – Thiểm Thiểm trên xích đu lắc lư đôi chân, thật sự rất vui a.

Cùng với dì đứng lên còn có Chu Diệu. Sau đó, anh ngồi xuống, tiếp tục tán gẫu với dượng Pitt về tài chính trong và ngoài nước.

Trong nhà, bữa cơm đã được chuẩn bị tốt rồi. Đa Ninh đi theo cô Đỗ đến nhà bếp hỗ trợ bưng thức ăn, cùng vào nhà bếp còn có Chu đại ca. Anh vội đuổi cô ra "Nơi này có anh là được rồi."

Đa Ninh vẫn kiên trì bưng đồ ăn ra, nhìn những món ăn phong phú trên bàn là có thể đoán người làm là Chu đại ca.

"Đúng vậy, là anh cố ý tan ca sớm... Cảm động chưa!" Vẻ mặt Chu đại ca ung dung, tầm mắt nhìn ra bên ngoài nói một câu "Alice thật đáng yêu... rất giống em hồi nhỏ."

Đa Ninh chạm vào mũi, nở nụ cười "... Phải không?"

"Đương nhiên, em quên là anh nhìn em lớn lên sao." Chu đại ca cũng cười nói.

Thế nhưng Chu đại ca chỉ lớn hơn Chu Diệu ba tuổi, so với cô thì lớn hơn bốn tuổi. Rõ ràng là cùng nhau lớn lên, sao lại thành Chu đại ca nhìn cô lớn lên. Lời trong lời ngoài, ý tứ của Chu đại ca là hồi nhỏ anh không chiếu cố cô không ít.

Đa Ninh tiếp tục cười, Chu đại ca có thể thấy được Thiểm Thiểm giống cô, anh có thấy bé con cũng có chút giống Chu Diệu không?

Chu đại ca bị ông Chu gọi vì có việc muốn hỏi anh, vấn đề cũng thật khẩn cấp – "Này, nha sĩ tiếng Anh nói như thế nào? Là teeth doctor à?"

Ông Chu rất muốn nói chuyện phiếm với Thiểm Thiểm. Bé con dùng tiếng Trung hỏi: "Ông làm gì ạ?"

Ông Chu trả lời: "Nha sĩ a."

Thiểm Thiểm không biết nha sĩ là gì, lắc đầu hỏi: "Nha sĩ là gì?"

Ông Chu cho rằng Alice không hiểu nha sĩ là gì liền gọi con cả lại đây. Về phần vì sao không hỏi Chu Diệu thì có thể lí giải: trong hai đứa con, ai có thể trông cậy vào thì trong lòng ông Chu đã có đáp án rõ ràng.

Chu lão bản... Nếu hỏi nha sĩ tiếng Anh nói thế nào không bị cười nhạo đã là tốt lắm rồi.

Chu đại ca ngồi xổm xuống, nói với Thiểm Thiểm nha sĩ tiếng Anh là dentist. Nhưng bé con cũng không biết dentist là gì. Mắt to nhìn lại Chu đại ca.

Còn có chút thẹn thùng.

Chu đại ca thập phần kiên nhẫn,dùng những từ tiếng Anh đơn giản giải thích cho Thiểm Thiểm biết. Bé hơi mở miệng, lộ ra những cái răng nho nhỏ, hiểu được.

Bởi vì là nha sĩ nên mỗi ngày Chu đại ca đều khám răng cho một số đứa nhỏ; trong túi của anh luôn mang theo một ít đồ ngọt. Anh nhìn Alice, từ trong túi lấy ra một ít kẹo... Đáng tiếc cũng không có bao nhiêu.

Kẹo màu sắc rực rỡ nằm trong lòng bàn tay rộng, Chu đại ca đưa đến trước mặt Thiểm Thiểm.

Thiểm Thiểm lấy một viên, nói cảm ơn.

Chu đại ca nở nụ cười. Thật sự rất giống Đa Ninh hồi nhỏ, chỉ lấy mỗi một viên.

"Đều cho em."

Chu đại ca ôn nhu nhìn Alice, lại ôn hòa nói thêm "Kẹo đều là của em."

Lúc này Thiểm Thiểm mới cầm lấy, còn nói cảm ơn.

Bé có kẹo xinh xinh... Nhưng dì không thích bé ăn nhiều đồ ngọt như vậy. Thiểm Thiểm muốn tìm Đa Ninh chia sẻ niềm vui nho nhỏ này nhưng nhìn xung quanh thì chỉ thấy người mà bé quen thuộc nhất là Chu Diệu ca ca.

Hơn nữa anh còn đang nhìn mình.

Thiểm Thiểm nhịn không được chia sẻ niềm vui, bé chạy qua chỗ anh, tay cầm chỗ kẹo vừa được cho, vui vẻ nói: "I have five candies!" Sau đó nhìn Chu đại ca cách đó không xa, nói cho Chu Diệu biết là vị ca ca kia cho.

Vị kia cũng không phải ca ca ... mà là bác.

Chu Diệu rũ mắt xuống, tầm mắt dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiểm Thiểm rồi nhìn xuống mấy viên kẹo màu sắc rực rỡ trong tay bé. Anh duỗi tay sờ đầu Thiểm Thiểm, đáy mắt ôn nhu như nước.

Nhưng anh nhất định vẫn phải nói với Thiểm Thiểm:

"Không phải năm cái mà là bốn cái."

Thiểm Thiểm: ...

Nhìn thế nào cũng thấy đứa nhỏ này hệt tiểu thiên sứ, Chu Diệu nhịn không được cúi đầu cười, chỉ mấy viên kẹo trong tay Thiểm Thiểm đếm 1, 2, 3, 4... Không phải năm cái, đúng không?

Thiểm Thiểm gãi đầu, có chút ngượng ngùng.

Cảm ơn "Chu Diệu ca ca" giúp bé đếm lại. Lúc nói cho Đa Ninh, Thiểm Thiểm nói chính xác bé được cho bốn cái kẹo. Đa Ninh nhìn trong tay Thiểm Thiểm cầm hai cái, cô không nói gì.

Thiểm Thiểm cười rất đắc ý, nhìn Đa Ninh a miệng, trong miệng bé còn một viên này!

Còn một viên...

Chu Diệu bên cạnh cũng hơi a miệng, ở trong miệng anh này.

Đa Ninh: ...

Bữa cơm chiều diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Khách lớn và "khách nhỏ" đều rất vừa lòng. Đặc biệt là dượng Pitt, ông cầm đũa khen tay nghề Chu đại ca không ngớt. Thiểm Thiểm cũng rất vui vẻ. Dì luôn nghiêm túc cũng cười nói trò chuyện với bố Chu, mẹ Chu.

Nhìn mọi người, Chu Diệu không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng lúc này... Người nhà anh đều mờ mắt hết rồi, không chỉ thế mà còn khen loạn. Tỷ như bà Đỗ khen mắt Thiểm Thiểm giống dì như thế nào, ông Chu khen da Thiểm Thiểm trắng giống dượng Pitt ra sao, sau đó cùng nhau khen dì dượng thật có phúc khí.

Khen đến mức khuôn mặt dì dượng đều là ý cười, nhất là dượng Pitt. Ông vuốt đầu Thiểm Thiểm nói: "Đúng vậy. Rất nhiều người nói Alice rất giống tôi."

Trước kia dượng Pitt thật sự là giáo sư kinh tế học sao? Thật là nhìn không ra... Chu Diệu dựa lưng vào thành ghế. Quả nhiên đúng vậy, giáo sư kinh tế học, mười điều thì có chín điều là nói hươu nói vượn.

"Tính cách." Pitt nghịch ngợm nói thêm một câu.

Ông Chu cười rất sung sướng, cũng không nghĩ gì nói với Pitt "... Con gái nhỏ đương nhiên giống bố!"

Chu Diệu: ...

Đa Ninh chớp mắt, yên lặng cúi đầu.

Không thể không nói bữa cơm ở Chu gia làm dì dượng đắc ý đến hỏng rồi. Vốn dĩ vì chuyện của Chu Diệu năm ấy khiến dì đối với toàn bộ Chu gia có chút bất mãn, cho rằng bọn họ không dạy dỗ Chu Diệu. Hiện tại tốt lắm... Cảm tình quay về như trước, rất tốt.

Loại cảm giác này là thế nào đây nhỉ?

Buổi tối, Đa Ninh đưa dì dượng và Thiểm Thiểm trở về Tinh Hải Loan, Chu Diệu đến công ty một chuyến. Chín giờ tối, bọn Hà Hạo còn phải ở lại công ty tăng ca bàn hạng mục. Chu Diệu ngồi xuống ghế, thân thể tựa vào thành lưng ghế. Máy tính trước mắt vẫn sáng, anh đem ngón áp út đặt lên văn kiện, im lặng một hồi.

Đa Ninh vừa gửi cho anh hình Thiểm Thiểm say ngủ. Chu Diệu cầm di động, nhắn lại "Còn em?" Ảnh của cô, anh cũng muốn.

Đa Ninh lười hồi âm. Cô thấy tâm tình đêm nay của Chu Diệu không ổn mới gửi ảnh Thiểm Thiểm qua cho anh. Đêm nay, Đa Ninh trực tiếp ngủ ở Tinh Hải Loan.

Văn phòng vang lên tiếng gõ cửa hai cái, Hà Hạo đẩy cửa ra, đứng ngoài một lát. Thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Chu tổng Chu lão bản thế mà buổi tối đến công ty tăng ca còn có thể cười rộ lên.

Hà Hạo vào trong văn phòng, trong khoảng thời gian này anh luôn đi công tác, kết quả vừa về thì nghe được tin bát quái nổ tung. Hà Hạo chống tay lên bàn, nghiêng đầu thăm dò "Mọi người trong công ty đều nói dạo này cậu có chuyện tốt?"

Sự thật là nhóm đồng nghiệp kia tuy không dám nói chính xác, chỉ lộ ra ý tứ Chu tổng của bọn họ có khả năng làm cha!

Chu Diệu hạ tầm mắt, anh đã nói với Cố Gia Thụy, đối với Hà Hạo cũng không giấu diếm, trực tiếp nói: "Đa Ninh sinh cho tôi một đứa con gái... Một tiểu thiên sứ."

Hà Hạo: "..." Miệng mở lớn, vẻ mặt thật khó tin.

"Chúc mừng!" Thật lâu sau mới nói ra hai chữ.

Chu Diệu gật đầu, nhận câu chúc mừng này.

Hà Hạo chưa rời đi, Chu Diệu hỏi anh tiến trình tăng ca đêm nay. Sự tình tương đối cấp bách nên Chu Diệu mới đến công ty một chuyến. Hà Hạo trả lời tiến trình phi thường thuận lợi. Sau đó, do dự nói: "... Diệu tử, cậu có tiền không? Cho tôi mượn một ít được không?"

Hà Hạo mở miệng, Chu Diệu liền hiểu được lý do, thiếu chút nữa thì quên gần đây anh đang mua nhà.

"Sao vậy? Thiếu tiền à? Nhắm trúng căn hộ như thế nào?" Chu Diệu hỏi.

Hà Hạo có phần khó xử nói: "Chính là chuyện mua nhà... Tôi và Văn Na nhìn trúng một căn hộ ở khu mới gần Tinh Hải Loan."

"Tốt..." Không đợi Hà Hạo mở miệng nói con số, Chu Diệu nói: "Tôi có thể cho cậu mượn hai mươi vạn."

Về phần vì sao không đợi Hà Hạo mở miệng nói bao nhiêu là vì nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi thì khẳng định muốn mượn số tiền cao hơn con số này. Khu nhà mới bên Tinh Hải Loan... Không cần nghĩ nhiều cũng biết chỗ đó đắt thế nào.

Vượt xa khả năng kinh tế của Hà Hạo.

Nhiều năm làm bạn bè, Chu Diệu không phải keo kiệt. Chẳng qua với khả năng kinh tế của Hà Hạo và Trịnh Văn Na vẫn cố tình nhìn trúng nơi cao cấp. Chu Diệu có thể lý giải bọn họ muốn một bước tìm đúng chỗ tốt nhưng việc Hà Hạo muốn mua căn hộ đắt đỏ này không thể tránh việc có liên quan đến Trịnh Văn Na.

Nếu là người khác, Chu Diệu hận không thể để bọn họ gồng trên lưng khoản vay mua nhà, mua xe. Như vậy bọn bọ mới bán mình thay ông chủ là anh làm việc. Nhưng đây là Hà Hạo, dù sao cũng là bạn cùng phòng thời đại học. Chu Diệu lắc đầu nói với Hà Hạo "Cậu hà tất gì vì Trịnh Văn Na như vậy..."

Đàn ông có thể vì phụ nữ dốc sức làm hết thảy nhưng phải xem đối tượng như thế nào.

Hà Hạo đương nhiên hiểu được ý tứ của Chu Diệu, anh cười nói: "Đa Ninh là cô gái khó tìm."

Chu Diệu không quá tin lời này, châm chọc nói: "Mấy cô gái bình thường rất nhiều... Không xứng với cậu đâu, Hà Hạo."

Hai tay Hà Hạo đặt trên mặt bàn, xấu hổ cười cười "Nếu diện mạo Đa Ninh cũng bình thường, giống Vương Tiểu Tinh của công ty chúng ta ấy nhưng tính cách tốt, năng lực tốt. Cậu có thể để ý sao?"

Ha! Chu Diệu kéo khóe miệng, nghĩ một chút rồi hỏi "Vương Tiểu Tinh nào?"

Hà Hạo: "..."

Chu Diệu cảm thấy mình không hiểu tình cảm nam nữ nhưng đối diện Hà Hạo, nhất thời sinh ra cảm khái, anh nói: "Hà Hạo, căn bản cậu không hiểu tình cảm nam nữ chân chính."

Dừng một chút lại nói: "Hoặc là nói... Căn bản cậu quá cảm tính."

Hà Hạo: ...

Được rồi, hắn thua... Có người thật sự xem mình là tình thánh!

Tối đó,Chu Diệu và các đồng nghiệp tăng ca đến hai giờ, sau đó trực tiếp ngủ ở công ty. Vấn đề của Hà Hạo tuy nhàm chán nhưng lúc nằm trên ghế sofa, Chu Diệu vẫn nghĩ đến.

Đại khái từ nhỏ đến lớn hai người cùng nhau lớn lên. Với anh, Đa Ninh chính là Đa Ninh. Đối với Đa Ninh mà nói Chu Diệu đại khái cũng là Chu Diệu. Không phải ông chủ, không phải người giàu mới nổi, không phải kim cương trong mắt một số nữ nhân. Nếu còn có thân phận nào, nhất định chính là ba ba của Thiểm Thiểm.

Tâm tình thật ôn nhu. Cho dù chỉ ngủ được năm tiếng, từ hai giờ sáng đến bảy giờ, Chu Diệu khó có được giấc ngủ an ổn, say sưa đến vậy. Kết quả, sáng tinh mơ lại gặp kẻ vô lại đến cửa.

Làm hoạt động tín dụng tài chính, Chu Diệu sẽ không sợ vô lại, đối phó với loại người này có rất nhiều biện pháp nhưng vô lại sở dĩ thành vô lại, nguyên nhân chỉ có một, ngoại trừ ngang ngược, bọn họ còn rất ngu xuẩn!

Cũng là tối hôm qua, vì Đa Ninh không về hoa viên Lam Thiên nên Nhan Nghệ một người tự hỏi nhân sinh sau này, cả đêm không ngủ.

Nửa đêm, Lưu Tiểu Hi nhắn tin cho cô:

"Chị, chị nói xem em và Đa Ninh còn có hy vọng không?"

Nhan Nghệ: "..."

Lưu Tiểu Hi lại nhắn "Nếu theo đuổi nhưng không được đền đáp, có phải là bị vứt vỏ hay không?"

Cái gì mà bị vứt bỏ? Chưa từng có được không...

Nhan Nghệ gửi cho Lưu Tiểu Hi hồng bao hai trăm tệ rồi nói: "Sau này, cậu không cần diễn nữa."

Ngại quá, Lưu Tiểu Hi trả lại hồng bao cho Nhan Nghệ, để lại ba chữ "Em, không, muốn!"

Nhan Nghệ: ...

Thế nhưng Lưu Tiểu Hi và Đa Ninh làm sao có thể, Nhan Nghệ an ủi nam phụ nửa giờ sau đó nghĩ đến bản thân; cô mới là người đáng thương nhất được không. Lưu Tiểu Hi có thể có 1% khả năng, nếu Chu Diệu treo máy... Phi phi phi, nhưng cô và Cố Gia Thụy đến 1% cũng không có.

Thật vất vả mới an ủi được Lưu Tiểu Hi, Nhan Nghệ lên mạng hỏi "Thích hòa thượng thì phải làm sao bây giờ? Có biện pháp nào không?"

Cú đêm trên mạng rất nhiều, rất nhanh trả lời cô. Phiền não là thuần một sắc thiện tai, thiện tai và ai di đà phật.

Chỉ có mấy cái ý kiến nhưng hoàn toàn không có khả năng thực thi. Chỉ có một lời khá thấm thía từ ID "Phồn như tuyết rơi giâm cành khai" đáp : "Thiện tai, thiện tai. Nữ thí chỉ hà tất phải luẩn quẩn trong lòng."

Nhan Nghệ nhìn ID này... Đây không phải ID của Cố Gia Thụy hồi đại học sao?

— Tác giả nói suy nghĩ của mình —

Tiểu trường kịch

Sau lần đầu phòng của Chu Diệu và phòng 606 của Đa Ninh gặp mặt, lúc này mấy người Đa Ninh mới nhập học.

Thừa dịp Chu Diệu không ở đây, Hà Hạo khơi ra đề tài: "Mấy người thấy phòng 606 bên kia ai xinh nhất?"

Ô Giang không tham gia.

Cố Gia Thụy trả lời: "Đa Ninh."

Hà Hạo: "Tôi cũng thấy là Đa Ninh. Đáng tiếc..."

"Thảo luận thì thảo luận... nhưng tôi phải nói một câu: vợ bạn không thể lừa!" Cố Gia Thụy mỉm cười, nhìn thấy Chu Diệu mặt lạnh từ ngoài cửa vào phòng thì nói thêm một câu.

"Thật ra tìm bạn gái không thể chỉ nhìn mặt."

Hà Hạo: "Vì sao?"

Cố Gia Thụy vỗ vai Hà Hạo "... Sau này cậu sẽ hiểu."

Hà Hạo: ...

Vì sao tôi tìm Trịnh Văn Na, chẳng lẽ không phải đại sư chỉ điểm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net