Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc dì dượng bất ngờ quay lại Toronto làm Nhan Nghệ vừa từ nhà chị gái về không thể tiếp thu được.

"Vậy Thiểm Thiểm thì thế nào?"

"Cũng tạm thời về Toronto." Đa Ninh ngồi trên sofa, bình tĩnh trả lời.

Hai chữ "tạm thời" đủ để có thể thấy được tâm tình Đa Ninh bây giờ như thế nào. Nhan Nghệ cũng ngồi xuống sofa, do dự một lúc rồi lại hỏi: "Có phải đã có chuyện gì xảy ra không?"

Đa Ninh lắc đầu, hoàn toàn không có.

Nhan Nghệ lại nhìn Đa Ninh, nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Đa Ninh, có phải cậu luyến tiếc khi dì đưa con bé đi?"

Đa Ninh không biết trả lời như thế nào, chắc chắn có nhưng nhiều hơn là lo lắng. Cô lo cuộc sống sau này, lo rằng mình có thể chăm sóc Thiểm Thiểm tốt không, còn lo cho mối quan hệ giữa cô và Chu Diệu, có thể cho Thiểm Thiểm môi trường trưởng thành ổn định và khỏe mạnh hay không.

... Đối với quyết định của dì, chỉ có thể nói vì còn chưa đến lúc. Ước chừng cũng là lo rằng Chu Diệu sẽ làm ra chuyện gì đó mà dì cố ý lúc anh đi công tác mấy ngày mà vội về Toronto.

Vì không muốn Chu Diệu cản đường.

Thế nhưng cô và anh đã thống nhất rồi, đợi anh trở về sẽ cùng nhau cam đoan với dì: Để Thiểm Thiểm ở trong nước, hàng năm kì nghỉ đông và nghỉ về đều đưa con bé đến Toronto. Đa Ninh thừa nhận cô cũng giống Chu Diệu, cũng muốn nói cho Thiểm Thiểm mọi chuyện; càng hy vọng bé gọi cô một tiếng mẹ mà không phải Đa Ninh.

Đa Ninh và mẹ, cho dù cũng thân thiết như nhau nhưng nói cho cùng cũng không giống nhau.

Thế nhưng cô cũng phải thừa nhận, lúc trước cô đồng ý với quyết định của dì cũng là bởi cô không có dũng khí một thân một mình chăm sóc Thiểm Thiểm. Sợ mình không thể cho con bé một cuộc sống tốt, cũng sợ bé không có cha mà bị tổn thương.

... Có đôi khi cô cũng không biết làm sao mới tốt. Trên đời này, thiếu nhất là sự thỏa mãn, nhiều hơn cả là sự thỏa hiệp.

Đa Ninh che mặt, vô thanh vô tức khóc. Từ sân bay trở về, Đa Ninh như hóa ngốc, nhìn bức tranh Thiểm Thiểm vẽ để lại, trong lòng toàn là mùi vị chua chát và bất đắc dĩ.

"Nhan Nghệ... Tớ thật sự rất kém cỏi." Đa Ninh mở miệng nói.

"Chỗ nào kém cỏi!" Nhan Nghệ vỗ bả vai Đa Ninh, vui cười nói: "Về sau không phải là nhà thiết kế thú bông nổi tiếng sao!"

Đa Ninh hoàn toàn bị Nhan Nghệ hạ trong một nốt nhạc.

"Thật đấy, một chút cũng không kém, ngược lại rất lợi hại." Nhan Nghệ nghiêm túc nói "Ít nhất là tớ cảm thấy thế... Thật ra tớ thử nghĩ rằng nếu tớ là cậu thì sẽ làm thế nào. Có lẽ tớ sẽ không sinh đứa nhỏ, không phải vì không nuôi nổi con bé mà là căn bản không dám lấy cuộc đời của bản thân đổi lấy điều không thể."

Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ, lau nước mắt. Chuyện này không phải có dám hay không, chỉ là suy nghĩ của mỗi người không giống nhau. Nhưng mà cô cũng cảm thấy an ủi phần nào.

Nhan Nghệ còn nói "Tóm lại mỗi người đều cảm thấy có lúc bản thân thật kém cỏi. Như vậy chúng ta mới có cơ hội cố gắng a."

Đa Ninh cười.

"Nói thật ra tớ cảm thấy mình mới kém cỏi!" Nhan Nghệ thở dài, sau đó nói ra suy nghĩ của mình "Ly hôn rồi còn háo sắc a." Đối tượng lại là hòa thượng.

Đa Ninh bị lời nói của Nhan Nghệ dời đi sự chú ý, hỏi: "... Cậu háo sắc ai?"

"Không... không có ai cả." Nhan Nghệ cầm điều khiển từ xa, mở tivi lên rồi nói "Ý tớ là ba người này... nam thần mới của tớ!"

Đa Ninh nhìn tivi, cô biết rõ ba đứa nhỏ này a. Lúc còn ở Toronto, cô thường xuyên cùng Thiểm Thiểm xem tiết mục của họ, bé cũng rất thích ba đứa nhỏ này.

"Bọn chúng vẫn còn nhỏ." Đa Ninh nói với Nhan Nghệ.

"Đúng a." Nhan Nghệ nhìn tivi không chuyển mắt "Bây giờ ai lại thích ông chú chứ, phải thích tiểu thịt tươi."

Khụ.

Nhan Nghệ hơi nghiêng đầu nhìn Đa Ninh. Rất dễ lừa cô a... Nói cái gì cũng tin.

Thật ra Đa Ninh nghĩ Nhan Nghệ như vậy là vì muốn an ủi cô; Đa Ninh cũng không muốn mãi như thế này. Cô đứng dậy, nói: "Tớ muốn đi siêu thị, cậu đi không?"

Nhan Nghệ còn đang giả vờ, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc, chỉ tivi nói: "Để tớ xem xong tiết mục của họ đã."

--

Thứ Hai tuần sau, Chu Diệu muốn mở cuộc họp báo tuyên bố làm sáng tỏ sự việc trên mạng. Hà Hạo đã bố trí hội trường khách sạn. Vì dì dượng Đa Ninh về Toronto mà Chu Diệu về sớm một ngày, tự mình đưa quà cho Thiểm Thiểm. Không thất hứa với con bé.

Sau khi Thiểm Thiểm đi, Đa Ninh hỏi Chu Diệu "Anh mua cái gì vậy?"

"Sáng mai là có thể nói chuyện với Thiểm Thiểm rồi, em hãy hỏi con bé."

Chu Diệu lúc nào cũng ra vẻ ung dung như vậy, Đa Ninh có thể nhìn ra. Lúc anh kiên trì đưa cô từ sân bay về, rõ ràng đáy mắt một mảng tĩnh lặng. Lúc xuống xe, Đa Ninh nói với Chu Diệu một câu "Thật xin lỗi." Là cô không để Thiểm Thiểm ở lại.

Chu Diệu đột nhiên vươn tay kéo lỗ tai cô. Đa Ninh bị kéo tai liền quay đầu, đối diện Chu Diệu.

"Đa Dương, em nghe rõ đây." Chu Diệu kéo tai cô, nói "Thiểm Thiểm bị dì em mang đi, anh không cần em xin lỗi, bởi vì chúng ta đi chung trên một sợi dây. Em hiểu chưa?"

Rất nhiều năm rồi không ai kéo tai cô như vậy, hồi nhỏ bố mẹ cô cũng không dùng cách này để nói chuyện – "Chu Diệu, anh buông tay ra đã."

Chu Diệu không nghe theo, còn cố ý kéo kéo, tiếp tục nói: "Em giấu anh chuyện của Thiểm Thiểm bốn năm, đại gia anh đây không cần biết em so đo cái gì nhưng hiện tại em nghe rõ đây, chúng ta mới là bố mẹ của Thiểm Thiểm... Anh mới là bố ruột của con bé. Chúng ta phải đứng cùng trận tuyến, biết không?"

"Cho nên em đừng xin lỗi anh, anh không nhận."

Đa Ninh che lỗ tai bước xuống xe, lúc này mới quay đầu lại nói: "Chu Diệu... Xem ra anh mới là người so đo!"

...

Đến siêu thị, Nhan Nghệ vô tình nhìn thấy lỗ tai trái của Đa Ninh có chút hồng mới hỏi lí do. Đa Ninh nghĩ nghĩ, cảm thấy mình bị Chu Diệu trả đũa.

Luôn là như vậy, cô không thể phản bác lại anh, cuối cùng lại tức giận bất bình nghĩ đến mấy lời anh nói. Đa Ninh lấy một bịch bánh quy mà Thiểm Thiểm thích ăn trên kệ hàng xuống. Nhan Nghệ nói: "Con bé đi rồi..."

"Chỉ là tớ cũng thích ăn vị này."

Đúng lúc này, Chu Diệu nhắn tin cho cô "Anh đã nói chuyện của Thiểm Thiểm cho bố mẹ."

Chu Diệu đã hỏi ý kiến cô về chuyện này, cô cũng muốn để họ biết; không nghĩ anh vừa về đã nói, cũng không biết họ phản ứng như thế nào.

... Không biết thái độ của hai người với Chu Diệu và cô như thế nào.

Còn có thể có phản ứng gì! Có thể có thái độ thế nào!

Đánh... đáng đánh... Sau đó giữ sức để còn đưa cháu gái về a! Nhan Nghệ khoa trương nói.

--

Sự thật là ông Chu và cô Đỗ không biết chuyện dì dượng đã quay lại Toronto; hai người còn chuẩn bị một cái hồng bao, đợi hai ngày nữa sẽ gửi Chu Diệu đưa cho Đa Ninh, để cô chuyển cho Alice làm quà gặp mặt.

Lần trước vì nói chuyện vui quá nên quên mất, hồng bao này đành để sau. Kết quả đứa con lớn về nói với họ là dì dượng Đa Ninh và Alice đã đi rồi, anh vừa tiễn họ đi.

"Sao lại gấp như vậy!" Cô Đỗ nhớ mình còn chưa đưa hồng bao, nói với ông Chu "Hồng bao đâu? Chúng ta còn chưa đưa mà!"

Chu đại ca biết đối với bố mẹ mình mà nói thì hồng bao tương đương thể hiện sự yêu thích của mình đối với đứa nhỏ.

"Con đã đưa hồng bao hộ rồi ạ." Chu đại ca mở miệng nói. Đương nhiên, hồng bao kia là của anh nhưng nói như vậy là vì lát nữa muốn tránh tội đồng lõa.

"Như thế nào lại không nói với chúng ta một tiếng!" Cô Đỗ đứng dậy, còn chút thầm oán. Nhưng mà nghĩ đến đã đưa hồng bao cho Alice rồi nên cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Alice thật đáng yêu, không biết sau này có cơ hộ gặp lại không."

Chu đại ca ho khan một tiếng.

Ông Chu cầm điều khiển đổi kênh, cười nói: "Đợi Đa Ninh và Chu Diệu kết hôn, dì dượng con bé nhất định đưa Alice đến tham gia hôn lễ... Đến lúc đó chẳng phải gặp được sao?"

"Đúng vậy." Cô Đỗ cười ha ha gật đầu "Nghĩ lại mới thấy bọn họ thật có phúc khí a."

"Mấu chốt vẫn là gien tốt." Ông Chu phụ họa "Bà xem Đa Ninh, Hiểu Lan, còn có mẹ của Đa Ninh nữa; không phải đều mắt to da trắng sao."

Chu đại ca: ...

"Thật hâm mộ quá!" Cô Đỗ cảm khái, nhưu có như không nhìn đứa con lớn. Đối với đứa con út, bà có thể chỉ trích thúc giục; đối với đứa lớn, bà không có biện pháp lải nhải nhiều.

Chỉ có thể diễn trò như vậy để nói lên tâm tình muốn ôm cháu nội mà thôi.

Ông Chu cũng bắt đầu diễn, thở dài nói: "Đừng quá hâm mộ, đều là mệnh."

Chịu không nổi mất!

"Khụ khụ!" Chu đại ca lại ho khan hai tiếng, nói với hai người "Lát nữa Chu Diệu có chuyện muốn nói với bố mẹ."

"Nói gì?" Ông Chu hừ hừ "... Bố lười nói chuyện với nó."

"Xem ra là chuyện theo đuổi Đa Ninh a." Cô Đỗ tương đối lạc quan.

Ông Chu không tin cho lắm, hỏi lại cô Đỗ "Kết hôn rồi ly hôn đều không nói cho chúng ta biết, bà cảm thấy chỉ là theo đuổi Đa Ninh mà vị Chu lão bản kia sẽ nói cho chúng ta biết sao?"

"Chu Diệu muốn nói gì?" Cô Đỗ liền hỏi con cả trước.

"Hẳn là tin tức tốt." Chu đại ca rời khỏi chiến trường trước "... Đợi lát nữa nó về đây nói cho bố mẹ biết."

Thần thần bí bí, cô Đỗ và ông Chu nhìn nhau, tiếp tục xem tivi.

Chu Diệu cầm chìa khóa xe vào nhà; tivi phòng khách đang mở, bố mẹ anh đang cười ha ha vì tiết mục giải trí. Chu Diệu không đổi giày, trực tiếp đến gần sofa.

Cô Đỗ ngẩng đầu nói một câu: "Trong bếp còn có cháo, con muốn ăn một bát hay không?"

Tốt lắm. Xem ra anh trai anh chưa nói gì cả.

"Không cần, đợi con nói chuyện xong rồi ăn." Chu Diệu nói, sau có cầm điều khiển trên bàn trà, tắt tivi. Ông Chu nghiêng đầu nhìn anh.

"... Con muốn nói chuyện gì?" Người hỏi là cô Đỗ.

Ông Chu có vẻ không muốn nghe cho lắm.

Chu Diệu không nhanh không chậm ngồi xuống sofa, trong khoảng thời gian ngắn không biết mở miệng như thế nào. Nhưng mà chuyện của Thiểm Thiểm, đối với họ mà nói là chuyện tốt.

Anh cảm thấy rất kỳ quái, thật sự hai người một chút cảm giác đều không có sao?

Vì thần sắc Chu Diệu nghiêm túc nên không khí trong phòng có chút biến hóa vi diệu, trở nên ngưng trọng.

Cô Đỗ có chút căng thẳng, chẳng lẽ Đa Ninh có! Trực tiếp hỏi: "... Đa Ninh có thai sao?"

Chu Diệu gật đầu.

Cô Đỗ và ông Chu ngồi đối diện, đều hít một hơi sâu.

"Năm năm trước." Chu Diệu lại bỏ thêm một câu.

"..."

"..."

Chu Diệu cong cong môi, ngữ khí có phần ôn nhu: "Tên tiếng Trung của Alice là Thiểm Thiểm."

Ông Chu vẫn là "..."

Cô Đỗ cũng là "..."

Chu Diệu tiếp tục cong môi, tận lực đem việc này thành tin tốt "Alice chính là con gái của con và Đa Ninh, cháu gái của bố mẹ."

Ông Chu hoàn toàn không phản ứng kịp "Cái kia... này... làm sao có thể."

Alice là cháu gái của ông... Aliec Chu??? Chu Thiểm Thiểm??? Ông là ông nội???

Người đột nhiên lên chức làm bà nội là cô Đỗ đã sớm nắm chặt hai tay lại, mái tóc xoăn của bé con nhìn như con lai kia chẳng lẽ di truyền từ bà? Khó trách lần đầu tiên gặp đã cảm thấy thân thiết như vậy.

Tim đập thình thịch, cô Đỗ che ngực; bà nghĩ tới ---

"Con bé đi rồi sao?" Âm thanh run rẩy, có thể khóc bất cứ lúc nào. Cho dù vừa rồi đã biết dì dượng Đa Ninh đưa Alice quay lại Toronto.

Chu Diệu gật đầu. "Chỉ là tạm thời."

...

Tối nay, ông Chu và cô Đỗ nhất định khó ngủ. Kích động, tiếc nuối, ảo não, đau lòng... Các lại cảm xúc cứ xoay vòng, hận không thể đem Chu Diệu hung hăng đánh một trận.

Sau khi ông bà Chu lên lầu, Chu Diệu và Chu đại ca ngồi ngoài hoa viên nói chuyện phiếm.

Đêm nay trăng rát sáng, trong hoa viên chỉ mở đèn tường; hai người đàn ông cao 1m8 ngồi đối diện nhau, hình ảnh có phần hư hư thực thực.

Chu đại ca dựa vào ghế tựa nhìn em trai mình, nói ra suy nghxi trong lòng "... Thằng nhóc may mắn."

Đúng vậy, may mắn. Mặc kệ chuyên như thế nào, đều rất may mắn.

Chu Diệu nhận lấy lời này.

"Anh nói cho em biết, nhất định không thể trách Đa Ninh." Chu đại ca cường điệu nói.

"Sẽ không." Sao anh có thể.

Chu đại ca gật đầu. Vậy là tốt.

Chu Diệu ngẩng đầu. Thiểm Thiểm quay về Toronto, trong lòng anh có thể hiểu được; tất nhiên sẽ không trách Đa Ninh, cũng hiểu nguyên nhân mà cô đồng ý. Đa Ninh không phải là người hay tranh cãi, nhất là đối với người thân. Bốn năm nay, Đa Ninh sống cùng dì dượng, cùng nhau chăm sóc Thiểm Thiểm. Sự tồn tại của dì dượng rất đặc biệt với cô.

Có thể nói là vô cùng tín nhiệm họ.

Thậm chí so với anh, Đa Ninh càng tín nhiệm họ hơn.

Cho nên hôm nay anh phải từ Mỹ về gấp, không phải là để ngăn cản mà là để tiễn. Nếu không anh đã để Đa Ninh chỉ có thể chọn anh hoặc là dì. Huống chi, vì Thiểm Thiểm... Đa Ninh nhất định sẽ chọn dì.

"Cố gắng thể hiện tốt." Chu đại ca để ly xuống.

Chu Diệu ha ha cười, sau đó nhắn tin cho Đa Ninh. Qua một lúc, nhìn anh trai mình hỏi "Anh không định tìm đối tượng sao?"

"Anh... không vội." Chu đại ca đứng lên, cười nói "Đoạn thời gian này, bố mẹ nhất định không thúc giục anh."

Mấy năm trước, Chu đại ca có quen một người. Thời điểm hai người bàn chuyện kết hôn, cô ta lại cùng người yêu cũ dính lấy nhau. Đáng thương cho Chu gia bọn họ, đồ cưới đều đã đưa.

Hai mươi tám vạn, không nhiều không ít; cũng là một nửa tích góp cả đời tân tân khổ khổ. Đại khái việc này ảnh hưởng đến Chu đại ca, không có ý định tìm đối tượng kết hôn.

Haiz!

Chu Diệu xoay cổ, nhìn di động. Vừa rồi anh nói nhiều như vậy, Hứa Đa Dương chỉ nhắn lại— Ừm.

Ừm?

...

"Ngày mai, anh qua chỗ em làm khách, có tiện làm thức ăn chay không?" Đa Ninh vừa nhắn tin cho Chu Diệu vừa nhắn cho người đã lâu không gặp - Cố học trưởng.

Đa Ninh hồi âm cho Cố học trưởng "Tiện ạ." Dừng một chút lại nhắn "Hoan nghiêng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net