Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cậu có gọi không?"

Trên giường, Đa Ninh ngồi xếp bằng, vẻ mặt có phần do dự, nghĩ một chút rồi nói: "Có thể Miêu Miêu đã nghỉ ngơi..."

"Làm gì có đôi nào yêu nhau nghỉ ngơi sớm như vậy." Nhan Nghệ phủ nhận, đôi mắt mang theo một phần ý cười: "Tất nhiên bọn họ phải làm chút chuyện rồi."

Chút chuyện?
Vậy càng không thể gọi. Đa Ninh thả di động xuống, lắc đầu nói: "Vẫn là ngày mai đi."

"Nói đùa, nào có chuyện tốt hơn chuyện chúng ta gặp nhau." Nhan Nghệ vỗ vỗ tay cô "Gọi đi, thuận tiện hẹn Miêu tỷ đi chơi."

Đa Ninh liếc Nhan Nghệ một cái, giống như Nhan Nghệ đang lừa cô nhưng lại cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều rồi.

Về phần vì sao đột nhiên gọi điện thoại cho Miêu Miêu thì...

Nửa giờ trước, cô cùng Nhan Nghệ thảo luận biện pháp làm sao để Chu Diệu để tâm đến cô, bàn tới bàn lui lại chuyển tới chuyện Miêu Miêu theo đuổi Ô Giang thời đại học. Cô cùng Nhan Nghệ đều người thất bại trong tình cảm nhưng Miêu Miêu không giống vậy, là người ổn định trong tình yêu.

Dùng lời nói của Nhan Nghệ chính là: "Ô Giang ấy à, lúc ấy là nam thần lạnh lùng nổi danh trong trường học của chúng ta, bao nhiêu cô gái đều thất bại, cũng chỉ có Miêu tỷ ngắt xuống đóa hoa cao ngạo này. Như vậy trọng điểm là, rốt cuộc Miêu tỷ dựa vào là cái gì mà chinh phục Ô Giang! Khuôn mặt, dáng người hay là con người cô ấy? Luận về khuôn mặt Miêu tỷ không bằng cậu, luận về dáng người mình nhanh chóng đè bẹp cô ấy, chúng ta ấy mà... không khác nhau lắm. Cho nên, cậu biết Miêu tỷ dựa vào là cái gì thu phục Ô Giang không, sự chân thành hay kiên trì?"

Nhan Nghệ dừng lại nhìn cô.

Đa Ninh lắc đầu, chờ Nhan Nghệ trả lời. Cô còn cho là đây là một câu hỏi mang tính vi mô, không nghĩ tới chỉ là câu nghi vấn thuần túy.

Bởi vì, Nhan Nghệ cũng lắc đầu nói: "Mình cũng không biết."

___

Cho nên cứ như vậy, cô cùng Nhan Nghệ quyết định gọi điện thoại cho Miêu Miêu, tâm sự chiến thuật trêu ghẹo đàn ông.

Chín giờ tối, điện thoại của Miêu Miêu nhanh chóng được kết nối nhưng không ai nghe máy. Đa Ninh đợi nửa phút, Nhan Nghệ định cúp máy thì đúng lúc này, di động lại kết nối được.

"Miêu Miêu, mình là Đa Ninh..." Đa Ninh cười mở miệng, tự giới thiệu.

"Anh là Ô Giang." Bên kia im lặng một lát rồi cất tiếng lạnh lùng trả lời cô. Nhận điện thoại là Ô Giang không phải Miêu tỷ, vừa mở miệng đã lời ít ý nhiều.

"..."

Giọng điệu của Ô Giang không tốt, nhất thời Đa Ninh nói không nên lời, không cẩn thận đánh liều hỏi: "Chào anh, Ô Giang. Miêu... Miêu có ở đó không?"

"Cô ấy đang tắm, em tìm cô ấy có việc gì không?" Miệng nhàn nhạt làm bộ làm tịch.

"Ngại quá, quấy rầy rồi, ngày mai em lại gọi cho cô ấy." Đa Ninh trả lời rất nhanh, nói một câu hẹn gặp lại, tắt di động.

Đối diện, Nhan Nghệ nghe xong toàn bộ quá trình sớm đã cười đến run cả người. "Không biết vì sao nhưng mình thấy hình như Ô Giang đối xử với cậu đặc biệt lạnh lùng." Sau khi Nhan Nghệ cười xong, nghi hoặc nhả ra một câu.

Đa Ninh chớp chớp mắt. Có sao? Nhan Nghệ nói vậy cô mới ngẫm lại hình như Ô Giang đối xử với cô có chút quá mức lạnh lùng nhưng vì sao Ô Giang lại đối xử với cô như vậy, cứ coi như Ô Giang không để ý quan hệ bạn cùng phòng giữa cô và Miêu Miêu, anh ta cũng là bạn cùng phòng đại học của Chu Diệu.

"Chẳng lẽ là bởi vì Chu Diệu? Hình như quan hệ của lúc đại học của Ô Giang cùng Chu Diệu cũng không tốt lắm." Nhan Nghệ đoán nói.

Thật là như thế này sao, bởi vì Chu Diệu mà cô bị Ô Giang chán ghét? Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ một giây, cô thở dài sau đó vô tình xoa tay. Dù sao cô cùng Ô Giang cũng không thân quen, anh ta có chán ghét cô hay không cũng đâu ảnh hưởng đến cô.

Chán ghét là chuyện của anh ta, cô không quan tâm.
——

Ngày hôm sau, Nhan Nghệ đi phỏng vấn từ sớm, Đa Ninh ăn sáng xong thì bắt đầu viết kế hoạch lập nghiệp. Bởi vì căn hộ bên Tinh Hải Loan cô để Chu Diệu lo hợp đồng, cô không cần quản nó nữa; Chu Diệu đáp ứng trễ nhất nửa tháng thay cô bán đi.

Anh làm rất rõ ràng, dưới hợp đồng còn đóng dấu hai cái; còn cô để lại một dấu vân tay.

Tiếp tục ngồi trước máy tính gõ một lúc, Đa Ninh mở kẹp văn kiện ra; kẹp văn kiện có rất nhiều bản vẽ cô tự thiết kế, cô định gộp hết chúng vào bên trong kế hoạch. Con khỉ, sư tử, con mèo nhỏ, con nhím nhỏ... Đa Ninh không nhịn được có phần thất thần.

Làm thế nào mới có thể để Chu Diệu yêu cô?

Vấn đề này càng cân nhắc thì càng khó nghĩ. Từ nhỏ cô cùng Chu Diệu đã biết nhau, tự nhiên quan hệ vô cùng thân quen; trước khi kết hôn, có thể nói Chu Diệu là bạn bè tốt nhất của cô.

Cô tin rằng đối với Chu Diệu, vị trí của cô cũng không khác lắm.

Nhưng mà, quả thật Chu Diệu không có tình yêu nam nữ với cô, thời điểm kết hôn Chu Diệu đã nói rõ với cô, sau này anh gặp được người phụ nữ làm anh động tâm, anh sẽ đưa ra thỉnh cầu độc thân với cô.

Kỳ quái, thế hệ ông ngoại bà ngoại của cô là thanh mai trúc mã thường thường có thể trở thành người yêu nhưng thời buổi bây giờ hầu hết đều trở thành bạn bè tốt.

Đa Ninh cười cười tự giễu, nhìn thời gian trên máy tính, gọi video cho dì đang ở Toronto. Bởi vì nhất định sẽ tán gẫu rất lâu, cô đặt điện thoại di động trước máy tính; để webcam đối diện với mình.

Hiện tại bên Toronto đang là tám giờ, chỗ dì còn chưa nghỉ ngơi. Video nhanh chóng được kết nối, Đa Ninh giương lên khuôn mặt tươi cười, chào hỏi dì đang đắp mặt nạ phía bên kia màn hình: "Xin chào, mẹ xinh đẹp." Mẹ xinh đẹp là xưng hô thân thiết mấy năm gần đây với dì.

"Hello, Đa Ninh!" Đáp lại cô không phải dì, là một giọng trẻ con đáng yêu.

Giây tiếp theo, một cái đầu nho nhỏ nhô ra từ sau lưng dì, đáng yêu xuất hiện trên màn hình, bé con mặc áo ngủ in hình cừu con, không ngừng vẫy tay với cô, không ngừng kêu: "Đa Ninh, Đa Ninh, Đa Ninh, Đa Ninh..."

Ách, bởi vì hai ngày nay cô không gọi video qua đó, Thiểm Thiểm thấy được video của cô thì hưng phấn quá độ, càng không ngừng nhảy nhót trên giường.

"Thiểm Thiểm, em như vậy sẽ ảnh hưởng đến mặt nạ của mẹ xinh đẹp đấy." Đa Ninh nói qua video với bé con, sau khi nói xong còn làm một mặt quỷ cừu con rồi uốn éo qua webcam.

Thiểm Thiểm làm một mặt quỷ giống hệt cô, con bé này học nhanh nha.
"Được rồi Alice, con ngồi xuống nói chuyện với chị đàng hoàng đi." Dì nhìn qua màn hình, ôm lấy Thiểm Thiểm, khống chế được Thiểm Thiểm tính cách hoạt bát.

May mắn là chỉ cần thương lượng với Thiểm Thiểm, cô bé sẽ ngoan ngoãn nghe lời hơn một chút.

"Đa Ninh, chị ở Trung... Quốc... có tốt không?" Thiểm Thiểm bắt đầu hỏi cô, lúc nói hai chữ Trung Quốc có phần cố hết sức, Trung Quốc lại xa lạ với bé nên phát âm tiếng phổ thông không được tốt cho lắm.

"Tốt lắm nhưng có chút nhớ mọi người." Đa Ninh nói.

Thiểm Thiểm cười rộ lên ngọt ngào, lộ ra một hàng răng nho nhỏ, sau đó cũng biểu đạt nhớ nhung với cô: "Em cũng có một chút nhớ chị."

"Một chút là bao nhiêu?"

Thiểm Thiểm dùng tay nhỏ bé khoa tay múa chân.

Sau đó, bé hôn gió với cô, một cái lại một cái.

Nhanh quá, Đa Ninh không nhận kịp.

Tiếp sau đó, dì dạy một câu, Thiểm Thiểm nói một câu, đều là lời quan tâm.

"Đa Ninh, cháu ở Trung Quốc tìm được công việc chưa?"

"Đa Ninh, đồ ăn có hợp khẩu vị không?"

"Đa Ninh, gần đây chị có làm gấu bông không?"

"..."

Hàn huyên một hồi lâu, Thiểm Thiểm có phần đứng ngồi không yên, dì để Thiểm Thiểm tự chơi, sau đó đi tới bên ngoài phòng khách, thay đổi đổi giọng điệu mở miệng nói: "Đa Ninh, nhà bên đấy cháu đừng bán."

Đa Ninh: "..."

"Gần đây dượng của cháu cũng suy nghĩ cẩn thận, phá sản cũng không sao cả. Cùng lắm thì, chúng ta bắt đầu một lần nữa."

"Dì, một căn hộ mà thôi." Đa Ninh có phần trở tay không kịp nói: "Bán đi một căn hộ cũng không có gì, cháu còn một căn nữa mà." Vẻ mặt của dì không tốt lắm.

"Đúng rồi, cháu cho dì xem nhà bà ngoại." Đa Ninh cầm di động lên, giơ webcam, quay từng góc căn phòng rồi giới thiệu, "Dì xem, cháu sửa lại nhà của bà, có phải rất đẹp hay không!"

"Còn có, cháu cho dì xem sofa mới mua..."

Đa Ninh đi đến phòng khách, thấy điện thoại đang gọi video rung lên báo có cuộc điện thoại gọi đến. Cô thoát màn hình, hiện lên là cuộc gọi của Chu Diệu. Đa Ninh ấn tắt cuộc gọi của Chu Diệu trước, tiếp tục nói chuyện với dì; mười phút sau, cô gọi lại cho Chu Diệu một cuộc điện thoại.

"Vừa rồi sao lại ngắt điện thoại của anh." Câu đầu tiên Chu Diệu đã hỏi cô chuyện cúp điện thoại.

"Bởi vì em đang gọi video." Đa Ninh trả lời anh.

"Cùng bạn cùng phòng của em?" Chu Diệu đoán một chút.

"Không phải, cùng dì em ởToronto." Đa Ninh nói.

Đầu bên kia di động, Chu Diệu cười cười, trong giọng nói có hai phần vui vẻ sau đó anh nói với cô: "Anh phải tới Xuyên Thành công tác, có cần anh mua cho em cái gì không?"

"Anh... khi nào thì đi?" Đa Ninh vừa hỏi xông thì truyền đến tiếng loa thông báo đăng kí từ sân bay.

"Một lát nữa sẽ bay, đi hai ngày." Chu Diệu nói cho cô.

Đa Ninh ừ ừ. Hồi học đại học cô cùng Chu Diệu đã đến Xuyên Thành chơi một lần, rất thích đồ ăn vặt ở đó. Nếu Chu Diệu hỏi cô như vậy, cô cũng không khách khí, nói vài thứ.

Chu Diệu nói: "Được, có thể."

"Có làm phiền anh không?"

"Sẽ không." Chu Diệu nói với cô, "Anh nhờ Hà Hạo mua."

Đa Ninh: "... Ồ."

"Thực sự anh không có thời gian, bằng không trên đường trở về anh sẽ tự mua cho em." Chu Diệu có chút bất đắc dĩ, sau đó nói: "Anh phải làm thủ tục đây, trở về sẽ tìm em."

Đa Ninh: "Anh chú ý an toàn."

Chu Diệu chuẩn bị cúp máy, cuối cùng nói một câu ừ nhẹ nhàng ngứa ngáy bên tai Đa Ninh; sau tai không hiểu có chút nóng, có lẽ áp di động quá lâu. Đa Ninh tắt di động, duỗi tay sờ sờ sau tai.

——

Hai ngày kế tiếp, Đa Ninh luôn viết kế hoạch lập nghiệp. Bởi vì Chu Diệu nhiều lần nhắc đến thú bông của Đa Ninh, tạm thời cô đặt tên kế hoạch lập nghiệp này là — Hướng khai thác, sự ổn định nhãn hiệu thú bông Đa Ninh.

Buổi tối, Nhan Nghệ đã trở lại, uống một cốc nước lớn sau đó ngồi xuống nôn ra. Nôn năm phút, tiếp tục uống nước, lại nôn.

"Xong rồi xong rồi, mình bị sự thật đả kích nghiêm trọng!" Nhan Nghệ nằm ngã trên giường, không ngừng kêu gào.

Đa Ninh sờ sờ đầu Nhan Nghệ: "Không phải mới hai ngày sao?"

Nhan Nghệ thống khổ lắc đầu, sau đó hỏi cô: "Hôm nay cậu làm gì? Không tìm việc sao?"

"Lập kế hoạch." Đa Ninh nói cho Nhan Nghệ biết "Giống như cậu, cố gắng tìm việc làm."

"Kế hoạch gì?" Nhan Nghệ tò mò hỏi.

Đa Ninh: "Kế hoạch lập nghiệp."

Mắt Nhan Nghệ sáng rực lên: "Hạng mục lập nghiệp gì?"

Đa Ninh cười cười, miệng đắc ý: "Thú bông Đa Ninh."

Nhan Nghệ:... Tiểu Đa Ninh a!

Đa Ninh không nghĩ Nhan Nghệ quyết định mục tiêu làm việc của mình nhanh như vậy, xem xong bản kế hoạch còn chưa hoàn thành đã lập tức kích động không thôi muốn cô lập nghiệp, cùng nhau khai thác thú bông.

Cùng nhau lập nghiệp không thành vấn đề nhưng mà có phải quyết định của Nhan Nghệ đến quá nhanh hay không. Đa Ninh nhìn Nhan Nghệ nói: "Mình nghiêm túc."

Nhan Nghệ: "... Mình cũng nghiêm túc!"

Đa Ninh rất dễ bị thuyết phục, huống chi Nhan Nghệ hưng phấn đến không thể khống chế, lôi kéo tay cô không ngừng nói: "Nếu như phú quý chớ quên, nếu như phú quý chớ quên!"

Đa Ninh không khỏi nhắc nhở: "Lỗ thì làm sao bây giờ, cái gì mà nếu như phú quý?"

Đúng, đây là một vấn đề nghiêm túc, phải suy nghĩ hẳn hoi một chút. Sau khi Nhan Nghệ suy nghĩ một hồi lâu, mở miệng: "Nếu lỗ mình sẽ... bán mình trả nợ?"

Không phản đối, Đa Ninh sửa chữa kế hoạch, trong hạng mục người lập nghiệp tăng thêm tên của Nhan Nghệ.

Tên hạng mục lập nghiệp: Hướng khai thác, sự ổn định nhãn hiệu thú bông Đa Ninh.

Hạng mục người lập nghiệp: Hứa Đa Ninh, Trịnh Nhan Nghệ

____

Hiển nhiên, ngày hôm sau Nhan Nghệ không tìm việc nữa, cô ngủ đến tự tỉnh. Đột nhiên Đa Ninh có phần hiểu được nguyên nhân Nhan Nghệ nhất định muốn lập nghiệp với cô.

Hai ngày sau, Chu Diệu trở về từ Xuyên Thành, bản kế hoạch của cô cũng hoàn thành.

Gây dựng sự nghiệp cần đam mê và đường lối đúng đắn. Gần tối, Chu Diệu gửi tin nhắn đến. Đa Ninh đang thay quần áo ở phòng Nhan Nghệ, là một chiếc áo ngủ gợi cảm Nhan Nghệ cố tình đưa cho cô.

Bởi vì không liên lạc được với Miêu Miêu, tạm thời Nhan Nghệ biến thành quân sư chân chó của cô. Yêu cầu thứ nhất chính là bắt cô thay đổi phong cách.

"Bảo bối, cậu biết vấn đề lớn nhất của cậu là gì không? Cậu vừa xinh đẹp vừa đáng yêu chỉ không đủ gợi cảm."

"Trong tâm lý học nói đàn ông khó có thể ngăn cản cảm giác mới mẻ lại dễ dàng mất đi hứng thú cùng xúc động với người bên cạnh mình. Chuyện của cậu cùng Chu Diệu ấy mà, chính là vấn đề này."

"Đừng lo lắng, biện pháp này... "

"Hiện tại, cậu phải làm Chu Diệu nảy sinh cảm giác khác biệt với mình."

"Cậu phải thay đổi chính mình."

"Được."

Nhan Nghệ nói những lời có lí như thế, Đa Ninh gật đầu đáp ứng, sau đó mở miệng nói: "Buổi tối chúng ta tiếp tục nói, mình thay quần áo trước."

Nhan Nghệ: "Vì sao phải thay?"

Đa Ninh nói với Nhan Nghệ: "Chu Diệu gửi tin nhắn đến, lát nữa anh ấy sẽ đưa đồ ăn tới đây. Hiện đang trên đường đến."

"Thế lại càng không được. Đa Ninh, không cần thay." Nhan Nghệ không đồng ý, nhìn cô nói: "Đợi lát nữa trực tiếp đi ra ngoài mở cửa cho Chu Diệu, cậu phải mặc như này."

Cái gì?!...

Đa Ninh nghiêng đầu, nhìn áo ngủ hai dây màu hồng nhạt cùng quần đùi ngắn, hơi nhướng mày với Nhan Nghệ đứng đằng sau hỏi — Cậu chắc chứ?

Chắc chắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net