◝(⑅•ᴗ•⑅)◜

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạng vạng, tuyết rơi dày đặc. Khi Park Jisung mang theo đàn em chặn người ta ở một con ngõ nhỏ gần trường học thì nhận được tin nhắn của Zhong Chenle. Dưới chân hắn là một người đang nằm trên đất rên rỉ, máu mũi chảy ra thấm ướt một mảng nhỏ ở vạt trước của đồng phục.

Thường thì đại ca không cần tự mình ra tay, Jisung chỉ đứng đó dựa vào tường, chậm rãi nhả khói thuốc. Hắn lấy điện thoại từ trong túi áo khoác, nhìn thoáng qua sau đó dụi tắt, trả lời vài chữ rồi cầm lấy mũ bảo hiểm, xoay người leo lên xe muốn rời đi.

"Anh Jisung, bỏ qua cho nó dễ vậy sao? Thằng này làm chị dâu khóc rất nhiều đó." Không biết tên đàn em nào theo sau Jisung nhỏ giọng hỏi.

"Mấy ngày nay có vẻ Chenle không thích người ta gọi cậu ấy là chị dâu." Nhớ lại gương mặt đỏ gay của Chenle lúc sáng làm Jisung cảm thấy buồn cười, dường như đầu ngón tay cũng cảm nhận được nhiệt độ của đôi má trắng nõn và mềm mại. Jisung rất muốn gặp cậu ấy, vậy nên hắn vội vã khởi động xe.


Gió lạnh thổi những bông tuyết lạnh lẽo bay lất phất, hơi lạnh cũng theo đó mà vương trên tóc Jisung. Hắn chạy như đang đua, lao đến trước cổng trường cách giờ tan học một phút. Chenle đã gửi tin nhắn cho cậu vào bốn phút trước, nội dung vỏn vẹn chỉ có "2". Đây là ám hiệu mà trước đây họ đã giao kèo.

Chenle thường xuyên chiến tranh lạnh với Jisung. Vậy nên họ quy định, nếu Chenle có điều gì muốn nói với Jisung trong khoảng thời gian này hãy gửi cho Jisung một tin nhắn, trong đó, "2" có nghĩa là hãy đến đón cậu vào buổi tối.


Hôm nay cũng là một trong những ngày bọn họ ở trong giai đoạn đó. Sáng nay Jisung lái xe đưa Chenle đến trường, Chenle ngồi sau túm chặt hai bên hông áo khoác của Jisung. Cậu hỏi: "Jisung không nhận ra mặt tôi hôm nay có gì khác lạ sao?"

Nghe xong, Park Jisung lập tức dừng xe ở ven đường, xuống xe cởi mũ bảo hiểm cho Chenle. Hắn cúi xuống nhìn cậu, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt trắng mịn, "Sao mắt lại sưng như vậy? Cậu khóc sao?"

"Đúng vậy. Tôi khóc đó." Chenle kéo bàn tay lạnh lẽo của Park Jisung ra khỏi mặt mình, dùng giọng điệu khoa trương như muốn dọa hắn, "Tối qua, tôi mơ thấy tôi và Jisung đã hẹn hò, thật sự rất lãng mạn nhưng sáng thức dậy mới biết tất cả chỉ là mơ. Tôi ngồi trên giường, giận quá mà khóc hết mười phút."

Jisung nhìn Chenle vì quá nhập tâm mà cau mày, chỉ nghĩ cậu rất đáng yêu, "Đồ ngốc, chuyện này có gì mà khóc."

"Khi nào chúng ta mới chính thức hẹn hò đây?" Chenle nhanh chóng hỏi lại, giấc mơ kia dường như chỉ để mở đường cho câu hỏi này.


Có lẽ chỉ khi đối mặt với Chenle, sự ngây ngô ngốc nghếch mới dần hiện hữu ở một kẻ côn đồ như Park Jisung. Hiện tại hắn không biết nên dời tầm mắt đi đâu để trông thật tự nhiên nữa.

Có vẻ như đã đến lúc để tỏ tình, hơn ai hết, Jisung cũng rất muốn công khai mối quan hệ này. Hai người họ yêu nhau, trong lòng cả hai đều tỏ tường nhưng Jisung vẫn luôn cảm thấy căng thẳng. Mỗi khi ôm nhau cùng ngắm sao thì hồi hộp, nắm tay Chenle đi dạo thì xung quanh lại quá mức yên tĩnh. Cứ thế kéo dài đến bây giờ, khi cả hai đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc thì Jisung vẫn chưa tìm được thời điểm hoàn hảo như cậu vẫn nghĩ để nghiêm túc nói chuyện yêu đương cùng Chenle.

Không tỏ tình sẽ không có cách xác định rõ mối quan hệ. Cả hai vẫn là những thiếu niên trọng lễ nghĩa, từ giờ đến năm mười tám vẫn còn dài, nhưng thời gian để Jisung tìm ra cách để thổ lộ lại không còn nhiều. Có lẽ hắn nên vì tình yêu mà tự tạo cho chính mình một cơ hội đúng không? Jisung đã hạ quyết tâm thì bên kia đường lại truyền đến một tiếng hét to.

"Chào buổi sáng anh Jisung!!" Người nọ dừng một chút, sau đó lại cất tiếng, "Chị dâu! Chị cũng ở đây à! Chị dâu!! Buổi sáng tốt lành!!

Park Jisung không có thời gian nhìn xem người đó là ai, hắn nghe Zhong Chenle lớn tiếng hô:

"Park Jisung!!" Tai và má của Chenle nhanh chóng chuyển sang màu cà chua, "Ai nói tôi là chị dâu của hắn! Cậu lại bắt nạt tôi!!"

Vì thế, cuộc chiến tranh lạnh đầu tiên của tháng 12 được Chenle đơn phương tiến hành trước kỳ nghỉ đông một ngày.


2.

Jisung thật sự rất ghét thể loại học sinh ưu tú, nhưng hắn lại vô cùng yêu học sinh đứng top đầu - Zhong Chenle. Khoảng thời gian đó hệt như kịch bản của một bộ phim thần tượng được chiếu lúc tám giờ tối. Vào một ngày bình thường, Jisung bị Chenle đứng trên sân khấu của hội trường dùng khả năng tiếng anh lưu loát của mình đọc một bài diễn văn làm cho ngây ngất. Mọi thứ diễn ra rất đột ngột, thậm chí còn mang lại một chút hương vị của định mệnh. Giống như mọi người có thể lẩn tránh những cơn mưa tuyết, nhưng không thể không nghênh đón những làn gió buốt của mùa đông. Không cách nào phòng bị, cứ thế chấp nhận một thân ướt sũng, không tìm được nơi để trốn cũng không có cách nào trốn thoát được.

Jisung thật sự không nghi ngờ gì nữa, Chenle chính là làn gió mát đến bên hắn vào năm mười tám tuổi, khẽ khàng trộm đi chiếc cúc áo thứ hai từ chiếc áo đồng phục của hắn, sau đó ngây ngốc đứng đó chờ hắn đến bắt lấy. Hóa ra trên đời thật sự vẫn còn một làn gió như thế, làm hắn sa vào tình yêu chỉ sau một cái búng tay. Và rồi tình yêu mãnh liệt cùng non nớt của tên côn đồ Park Jisung đã chính thức bắt đầu.


Sau bài diễn văn đó một ngày, Jisung nghĩ hắn sẽ đến lớp của Chenle tìm cậu ấy rồi cùng nhau ăn cơm trưa. Điều này nghe mới mạo hiểm làm sao! Trước đó, cả hai chưa từng nói chuyện trên mạng, cũng chẳng có ai khác giới thiệu họ với nhau. Giờ tự học đến, Jisung đứng ở cửa sau gõ cửa lớp 2 ban A, hắn xuyên qua ô cửa kính chạm mắt cùng Chenle. Trong nháy mắt gương mặt của Chenle đã đỏ bừng, có lẽ các học sinh ưu tú đều ngây thơ như thế!

Chờ Chenle ra khỏi lớp, Jisung trực tiếp đi thẳng vào chủ đề, hỏi cậu có muốn ăn trưa cùng nhau không. Chenle đỏ mặt không đáp, nhìn chằm chằm Jisung một lúc lâu, cuối cùng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu thật đẹp trai."

Khoảnh khắc đó đã chấm dứt chuỗi ngày thầm mến của Jisung - một ngày, cũng là lúc mối tình giữa Chenle và Jisung bắt đầu.


Sau sự việc ở cổng trường vào ban sáng, đến hiện tại Jisung vẫn chưa gặp được Chenle. Khi Chenle không vui đều sẽ không muốn gặp hắn, mỗi lần như vậy Jisung đều ở trong lớp mà ngủ. Nhưng hôm nay lại khác, Jisung muốn tìm thời gian để thổ lộ. Hiện tại tỏ tình với Chenle là một vấn đề vô cùng cấp bách, vậy nên hắn quyết định gọi cho bạn của mình, người hắn nghĩ sẽ tường tận nhất trong chuyện yêu đương - Na Jaemin, học sinh năm 2 của ngôi trường quý tộc cạnh bên.

"Nên tỏ tình khi nào hả? Học sinh trung học yêu đương không phải cuối tuần hẹn hò, ngày nghỉ thì đi du lịch, thỉnh thoảng sẽ tặng nhau những món quà nhỏ sao?" Na Jaemin dường như đang trong giờ học, nó dừng lại một chút, tiếp tục hạ giọng, "Mày tin tao đi, tất cả cũng chỉ có nhiêu đó thôi. Ngày mai vừa đúng lúc vào kỳ nghỉ đông, nếu không được thì mày thử nghĩ xem cậu ta thích cái gì."

Sau khi cúp máy, Jisung chợt nghĩ đến Chenle thích mùa hè và biển. Nhưng hiện tại trời đã bắt đầu vào đông, hắn nên làm thế nào bây giờ? Nếu đã như vậy, chi bằng cả hai hãy đi du lịch nước ngoài. Ngay lập tức, Jisung lấy điện thoại đặt hai vé máy bay, ngày mốt sẽ khởi hành, hắn sẽ đưa Chenle đến ven biển của một quốc gia nhiệt đới. Lòng khấp khởi biết bao khi nhìn thấy dấu tích xanh, báo hiệu cho việc đã thanh toán thành công. Lúc này đây, Park Jisung cảm thấy sự buồn bực trong lòng đã vơi đi không ít.

Nhiệm vụ hoàn thành quá nhanh khiến buổi chiều của hắn trở nên nhàm chán, Chenle lại không chịu ra khỏi lớp, vậy nên Jisung đành trốn học đến quán internet chơi game. Chơi được một nửa, hắn hay tin tên trộm bài kiểm tra của Chenle tuần trước đã đến, vậy nên hắn sai người đến dạy dỗ tên đó một bài học.


Jisung đậu xe trước cổng trường, chờ Chenle tan học. Dù vẫn còn một khoảng cách khá xa nhưng Jisung đã nhìn thấy đôi tay trắng nõn của Chenle vẫy vẫy trên không trung với dáng vẻ cuống cuồng.

"Có chuyện gì vậy Chenle?" Jisung nhận lấy cặp sách của cậu, sao nó lại nặng đến thế? Có vẻ như ban A có rất nhiều bài tập về nhà.

"Jisung giận sao? Có phải tôi phiền phức quá hay không?" Chenle cúi đầu nhìn lớp tuyết ngả màu vì bẩn, "Tôi vừa đến lớp của cậu, muốn đợi cậu đi cùng nhưng bạn cùng lớp lại bảo chiều nay cậu không đi học."

"Tôi..." Jisung chỉ vừa kịp thốt lên một chữ đã bị Chenle ngắt lời.

"Quên đi vậy! Jisung yêu tôi, tôi biết." Sắc mặt của Chenle thoáng chốc trở nên nghiêm túc: "Đừng nói chuyện đó nữa, tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi - Cậu thích tôi gọi cậu là gì?"

Jisung rất muốn Chenle gọi hắn là 'chồng', nhưng hắn nghĩ dường như thời điểm này không thích hợp cho lắm. "Gọi tôi là anh trai đi!"

"Jisung thật kỳ lạ."

"Sao?" Jisung véo đôi má mềm mại của Chenle, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên. "Tôi cũng có chuyện quan trọng muốn hỏi. Ngày mốt cậu có rảnh không? Tôi muốn đưa cậu đi ngắm cảnh biển."

"Biển mùa đông đâu có đẹp, đóng băng hết cả rồi!"

"Vậy thì ra nước ngoài xem biển mùa hè!" Park Jisung tự tin nói.

Chenle lại thay đổi nét mặt, cậu tươi cười rạng rỡ, "Thật sao? Jisung đỉnh quá!"


Mặc dù Chenle tươi cười xán lạn là thế, nhưng Jisung vẫn luôn cảm thấy cậu hơi lo lắng. Sự căng thẳng kỳ lạ này vẫn liên tục kéo dài cho đến khi cả hai đặt chân đến đất nước đó, Jisung nghĩ mãi cũng chẳng tìm ra nguyên do khiến Chenle hồi hộp như vậy.

Bởi vì không thể giao tiếp với mọi người nơi đây nên hành trình đi đến bờ biển của họ trở nên khó khăn. Xe taxi đưa họ đến một vùng đất hoang dã, nằm gần bên cạnh một ngọn núi, sau đó lại dành ra năm phút đồng hồ để nói cho họ biết nơi họ đang đứng cách biển không xa. Dù là thế nhưng cả hai vẫn bị lạc. Quanh co tới lui, nửa giờ sau họ cũng bỏ lại được dãy núi tăm tối sau lưng. Trước mặt cả hai bây giờ là một đại dương mùa hè xanh ngát xanh, xanh đến độ chói mắt.

Nước biển tinh khiết đến gần như trong suốt. Chenle ném ba lô của mình lên bãi cát trắng bị nắng vàng hun nóng, kéo tay Jisung chạy về phía bãi đá ngầm mấp mô phía trước. Sau khi ngồi xuống tảng đá lớn nhất, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Biển mùa hè hừng hực nhiệt huyết và đẹp đẽ vô ngần, ngay cả một làn gió thổi nhẹ đến cũng để lại dư vị dễ chịu. Nhưng Jisung lại không thể bình tĩnh để thưởng thức nó, bởi vì theo như kế hoạch đã định, Jisung sẽ tỏ tình với Chenle tại đây.

Dường như xung quanh quá mức tĩnh lặng đã khiến hắn quên mất lời tỏ tình mình đã học thuộc lòng, bây giờ lựa chọn từ ngữ một lần nữa liệu có kịp hay không? Jisung thoáng có chút hối hận, nhẽ ra hôm đó cậu nên hỏi Na Jaemin xem thời điểm này phải nói thế nào mới trở nên lãng mạn?

"Jisung, nhắm mắt lại đi!" Chenle nói, ngữ khí như đang kìm nén sự kích động, "Khi nào nghe tôi gọi thì cậu mới được mở mắt nha!"

Jisung ngoan ngoãn nhắm mắt lại, gió biển dập dìu lướt qua gò má. Sự căng thẳng của Chenle dường như đã truyền sang hắn, nhịp tim thế mà lại tăng nhanh không báo trước. Jisung mở to mắt khi cảm nhận được Chenle vỗ vào vai hắn, trước mắt hắn bây giờ là bàn tay trắng nõn của Chenle, trong tay cầm một phong thư màu hồng phấn, hòa vào khung cảnh xanh mát của biển thế này lại đem đến cho người ta một loại xúc cảm hư ảo vô thực.

"Đây là gì?"

Chenle nghiêng đầu. "Thư tình gửi cho Jisung."

Có lẽ đây chính là nguồn cơn của sự căng thẳng phải không? Dường như trái tim hắn ngay lập tức đã hoàn toàn được lấp đầy.

"Cậu mau mở ra xem đi, tôi đã viết rất lâu đó."

Lúc này đây Jisung thật sự rất khẩn trương, thư tình do chính tay Chenle viết chính là thứ đáng quý nhất trên đời. Hắn cẩn thận mở phong thư.

"Gửi đến anh Jisung yêu quý..."

"A! Cậu không cần phải đọc ra đâu!"

Chenle hoảng sợ lấy tay che miệng Jisung, lòng bàn tay cậu ấy rất thơm, cũng rất ấm áp. Nó khó mà diễn tả thật chính xác, giống như hương sữa được đun sôi, hương thơm duy nhất chỉ Zhong Chenle mới có được.

Gió biển làm thổi bay những tập giấy ghi chú đầy màu sắc rực rỡ, nhân đó cũng cướp đi mất chiếc mũ che nắng trên đầu Chenle. Cậu tựa hồ cảm nhận được sức nặng trên đầu đã giảm đi một ít, vỗ vài cái lên đỉnh đầu mới phát hiện mũ đã không còn nữa. Thế nên cậu cởi kính râm, nhanh chân chạy theo chiếc mũ rơm phía trước, vừa chạy vừa hét lớn: "Mũ! Đừng chạy!!"

Thật sự rất hạnh phúc khi có thể ở bên một người như Chenle, cậu ấy luôn giống như một đứa trẻ - Jisung đã nghĩ như thế. Hắn ngồi xuống tảng đá ngầm bên cạnh, nghiêm túc đọc bức thư tình quý giá mà Chenle đã viết cho mình.

--

Gửi đến anh Jisung yêu quý!

Chào, tôi là Zhong Chenle đây, là bạn trai tương lai đáng yêu của Park Jisung. Từ trước đến nay, tôi luôn thừa nhận rằng Park Jisung là người đã phải lòng tôi trước, nhưng tôi cũng muốn nói cho Park Jisung một bí mật, thật ra thì tôi mới là người rung động trước!

Vào lễ kỷ niệm thành lập trường ngày hôm đó, ở hàng ghế cuối cùng có một cái đầu nhỏ màu nâu nhạt rất dễ dàng nhận thấy. Vì mãi chú ý đến chỏm tóc nâu mà bài diễn văn của tôi đã mắc lỗi rất nhiều, tựa như dòng máu trong tôi cũng đã chuyển sang một màu nâu rất đẹp. Hôm đó, áo khoác đồng phục của Jisung bị mặc ngược. Giữa một rừng người với màu áo trắng, chỉ duy nhất Park Jisung mang một sắc đen, khác hẳn so với đám đông. Lý do tôi thích cậu, có lẽ là vì cậu mặc quần áo màu đen như thế trông rất hợp. Nếu nói như thế, có phải đã quá mức đơn giản rồi hay không?

Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu có thể đến bên Jisung với tư cách là người yêu thì thật tốt, Park Jisung liệu có nghĩ như tôi không? Sau này, khi Jisung đến lớp tìm tôi, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong mắt tôi, Jisung thật sự khác hoàn toàn so với mọi người trên thế giới. Tôi ghét những người hút thuốc nhưng lại rất thích Jisung. Tôi thích mùi khói thuốc từ trên người Jisung, thích cái cách mà Jisung nắm chặt tay tôi, thích dáng vẻ Jisung mỗi lúc muốn hôn tôi, thích cái cách Jisung chịu đựng tính khí của tôi. Tôi còn thích ngồi sau xe máy của Jisung, thích được Jisung bắt nạt, thích thấy Jisung vì tôi mà dạy dỗ đám người đó một bài học. Tôi không thể kiềm chế nổi bản thân mình, tôi thích hết thảy mọi thứ thuộc về cậu.

Tôi cũng tự hỏi, có phải tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi khuôn mặt đẹp trai của Park Jisung hay không? Sau này tôi đã dần hiểu được, dường như thứ tôi thích chính là trái tim của cậu. Dù cho có một ngày, khuôn mặt của Jisung trở nên xấu xí, lòng tôi khi đó vẫn sẽ không dao động, ngược lại sẽ càng thêm yêu Jisung hơn. Có vẻ như tôi thật sự là một người truyền thống nhỉ, nếu đã say mê Jisung rồi, tôi mãi cũng chỉ thích một mình Jisung thôi.

Tôi biết Jisung cũng rất quan tâm đến tôi, vì cậu vốn luôn xem trọng việc này nên mới không thể dễ dàng thổ lộ. Nhưng điều này đối với tôi mà nói cũng không quan trọng. Từ trước đến nay vẫn luôn là Jisung bảo vệ tôi, tôi cũng muốn được một lần bảo vệ cậu ấy. Nếu có thể ở bên cạnh Jisung, tôi nguyện ý nói tôi yêu cậu ấy một vạn lần.

Từ một người không quá dũng cảm, Chenle.


3.

Cuối cùng Chenle vẫn không tìm được chiếc mũ, có lẽ nó đã bị gió cuốn vào lòng đại dương kia. Lo Chenle sẽ bị hắt nắng, Jisung cởi áo khoác của chính mình đưa cho cậu. Hai người đi bộ cả một quãng đường dài mới có thể tìm được một khách sạn nhỏ mang phong cách mục vụ châu Âu, mỗi căn phòng đều được bao phủ loang lổ những mảng giấy dán tường in hình hoa lá.

Chenle thật sự đã mệt rã rời. Sau khi nhận phòng, cậu không còn một chút sức lực nào, đôi mắt nặng trĩu không thể mở, cứ thế tựa hẳn vào người Jisung. Nhưng chỉ cần Jisung hỏi đến cậu thì Chenle sẽ quả quyết trả lời rằng cậu không hề mệt.


Nằm trên chiếc giường đôi được trải chăn bông mềm mại, Chenle rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, cả người đều lọt thỏm vào trong chăn, chỉ để lộ ra chỏm tóc màu đen nho nhỏ. Jisung thấy thế cũng không muốn đánh thức cậu, cậu cứ thế ngủ một mạch, trời chạng vạng tối mới lờ mờ tỉnh giấc.

"Park Jisung, cậu đâu rồi?" Cậu mơ mơ màng màng nhìn bóng lưng của Jisung đứng bên cửa sổ, lòng biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi. Chenle giở chăn nhảy khỏi giường, không buồn mang dép mà chạy đến đứng cạnh Park Jisung, như một đứa trẻ mà ôm lấy cánh tay hắn, "Trong phòng tối quá, đèn ở đầu giường cũng không đủ sáng."

Park Jisung dụi điếu thuốc vào lon coca, những đốm sáng lập lòe giờ đây chỉ còn vương lại chút khói thuốc. Dù cho cậu ấy có thích mùi thuốc lá từ trên người hắn đi chăng nữa thì hắn cũng không muốn phổi của Chenle chịu thương tổn.

"Tôi ra ngoài mua cho cậu một cái đèn khác sáng hơn, được không?"

"Những thứ đó tầm thường lắm, tôi muốn cái này nè." Chenle biếng nhác chỉ vào ngôi sao sáng nhất. Ánh trăng dịu nhẹ soi vào khung cửa sổ, nhìn cậu lúc này như một tác phẩm điêu khắc của nét đẹp Hy Lạp cổ đại, đó là một khuôn mặt thuần khiết, chưa một lần bị mài mòn bởi thế giới độc ác bên ngoài.

Jisung đột nhiên liên tưởng đến hôn lễ, một loại nghi lễ mà những người yêu nhau muốn kết thành một mốt quan hệ trọn đời.

Rất lãng mạn! Ánh trăng là mạng che mặt của Chenle, mặt trăng sẽ là chiếc nhẫn cưới của cậu. Với lớp ren sáng màu vô hình trên tấm lưng trần trắng nõn, Chenle dường như đã sẵn sàng trở thành người tình một đời của Park Jisung.

Hắn cúi đầu đón nhận một nụ hôn, sau đó tựa cằm mình trên đỉnh đầu Chenle.

Tuổi mười tám khi ấy, làn gió lướt ngang hai gò má làm người ta không thể cầm lòng được, chiếc cúc áo thứ hai của đồng phục học sinh đánh mất rồi cũng không thể tìm lại, nhưng ngay lúc này đây Chenle thật sự đang ôm chặt lấy hắn, điều này mang đến cho Jisung một loại khoái cảm mãnh liệt, hệt như đang được bao bọc chặt chẽ bởi sự ngọt ngào. Hắn dường như không còn gì để nuối tiếc mà có thể đánh đổi tất cả mọi thứ trên đời. Ai nói cùng dấu thì không thể hút lấy nhau?

"Được rồi cục cưng, tôi sẽ lấy nó cho cậu sau."

Jisung trả lời Chenle của hắn.


Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net