( ฅ'ω'ฅ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

0.

Gần đây nhà bên cạnh đang được tu sửa, đến cả ngày nghỉ cũng truyền đến tiếng máy móc đinh tai nhức óc cùng tiếng gõ lọc cọc. Tuy trời vừa sẩm tối cũng đã dừng hẳn nhưng tai tôi vẫn ù cho đến tận đêm, đầu đau như muốn nứt ra, vậy nên đêm đến tôi sẽ mất ngủ. Quá buồn chán, tôi với tay mở cây đèn ở đâu giường, sau đó lấy ra một chiếc radio mà mẹ tôi để lại.

Radio ngày xưa không tiện lợi được như bây giờ, cần phải vặn những chiếc nút để điều chỉnh. Tôi vất vả xoay tới xoay lui mới tìm được vài kênh. Đêm đã khuya, radio cũng không được như ban ngày muôn màu muôn vẻ. Có rất nhiều những câu chuyện tình cảm nhưng tôi lại thấy nó quá đỗi vô vị; cũng có những bài hát nhưng lại không hợp gu của tôi lắm. Cuối cùng tôi cũng dừng lại ở một kênh, người kể chuyện vẫn đang tiếp tục đọc một cái gì đó.

Giọng nói của người này rất trong trẻo, làm người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu. Tôi nghe trong chốc lát, nhận ra anh ta tựa hồ đang đọc diễn cảm một bài thơ. Khi đọc xong sẽ dừng lại một chút, sau đó lại cất tiếng nói: "Xin chào các thính giả nghe đài, tôi chính là bạn của bạn, Lele."

Tôi không nhịn được nở nụ cười, các DJ không sử dụng tên thật là chuyện rất bình thường, nhưng hầu hết những DJ nam sẽ đặt cho mình một cái tên thật nghệ thuật nhưng lại không quá nữ tính. So với họ thì cái tên Lele có vẻ dễ thương hơn nhiều.

Sau đó anh ấy lại đọc một đoạn văn xuôi khác, tuy hơi dài nhưng cũng không làm cho người nghe cảm thấy nhàm chán. Tôi dần dần cảm thấy buồn ngủ, với tay tắt radio và ánh đèn ở đầu giường. Trước khi ngủ cũng lẩm nhẩm băng tần của đài để chắc chắn đã ghi nhớ thật kỹ.


1.

Tôi hiếm khi có được một giấc ngủ ngon. Hôm sau đến bệnh viện, đồng nghiệp kiêm bác sĩ điều trị vô cùng hài lòng với trạng thái tinh thần của tôi, đây là một điều không thường xuyên xảy ra. Anh ấy lo lắng hỏi có phải tôi đã tăng liều lượng của thuốc không, tất nhiên tôi đã không làm vậy. Tôi nói với anh ấy mình đang nghe một chương trình trên radio, nó đã đưa tôi vào giấc ngủ. Anh ấy muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị một y tá trong khoa của tôi lo lắng ngắt lời: "Bác sĩ Park, tôi biết anh lại đến khoa tâm thần để tán gẫu nên mới đến đây. Có một bệnh nhân vừa được đưa vào cấp cứu. Anh mau đến." Tôi trả lời rồi nhanh chóng rời đi, cũng không biết anh ta có tin hay không.

Sau đó tôi thường xuyên nghe chương trình đọc diễn cảm của người này, cũng phát hiện ra những chủ đề mà Zhong Chenle đọc cũng không cố định. Đôi khi sẽ là những bài văn xuôi hơi dài, cũng có lúc là những bài thơ hiện đại, khi khác lại là những trích dẫn được chọn lọc từ những cuốn tiểu thuyết. Tôi đoán để thu thập những thứ này anh ấy đã phải hao tâm tổn trí không ít.

Anh cũng sẽ huyên thiên về chuyện gia đình sau khi đọc xong một bài thơ. Trong giọng nói của anh ấy tràn ngập niềm vui. Anh nói 2 ngày tới sẽ chuyển đến nhà mới, ngôi nhà hiện tại anh đang ở cách đài phát thanh đến hơn 20 phút lái xe, anh sẽ chuyển đến một nơi gần với chỗ làm hơn. Đột nhiên tôi lại nghĩ đến căn hộ nơi tôi đang ở rất gần đài phát thanh của anh ấy, từ đây đến đó chỉ mất 5 phút đi bộ.

Căn nhà bên cạnh dường như đã sửa sang xong, vài ngày rồi không còn nghe những tiếng động ồn ào nữa. Không biết người sắp dọn đến sẽ như thế nào, tôi chỉ hy vọng đó không phải là một người ồn ào.

Khu chung cư này một tầng chỉ có hai căn hộ, căn sát bên là của một cụ già mua sau đó cho thuê lại. Người thuê đầu tiên rất thích tụ tập bạn bè đến tổ chức tiệc tại gia, ca hát ầm ĩ. Cách âm ở đây thật sự không tốt lắm, chúng tôi thường xuyên cãi vã, còn phải gọi quản lý đến để giải quyết. Sau này ông cụ biết chuyện, nhất quyết không gia hạn hợp đồng thuê nhà cho tên đó.

Tôi ở nhà một mình vào cuối tuần, hưởng thụ sự nhàn rỗi hiếm có. Chuông cửa đột ngột vang lên vào thời điểm tôi đang loay hoay với đống bánh gạo chiên trong nồi. Chẳng qua sáng hôm nay tôi khí thế hừng hực mà chạy đến siêu thị mua bánh gạo. Tôi chưa bao giờ tự mình làm, thực hiện theo từng công đoạn được ghi trên bao bì nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Tôi đánh rơi chiếc muỗng, chạy ra cửa nhìn vào mắt mèo. Một thanh niên đang đứng ở cửa, trên tay cầm một vật gì đó.


2.

Khi tôi mở cửa anh ấy liền mỉm cười với tôi, đem vật đang cầm trên tay đưa đến cho tôi: "Xin chào, tôi mới chuyển đến căn hộ sát bên, tôi mang cho cậu một ít bánh."

Tôi nhận lấy và nói cảm ơn. Tôi luôn cảm thấy giọng nói của anh ấy có chút quen thuộc nhưng cũng không nghĩ nhiều, nói chuyện vài câu sau đó đóng cửa lại.

Sau này nghĩ về lần đầu tiên gặp mặt, tôi hối hận lúc đó không hỏi thẳng tên anh. Tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian, lúc đó tôi thật sự rất gấp, chỉ muốn nhanh chóng xử lý đống bánh gạo đã hỏng.

Tôi nếm thử, nó thật sự khó ăn. Vứt nó đi, tôi cầm lấy ví và chìa khóa ra khỏi cửa. Tôi quyết định sẽ ăn ở bên ngoài.

Đã một tuần kể từ khi anh ấy dọn đến. Tan làm tôi thường tình cờ gặp anh ấy bước ra từ trong nhà. Anh ấy chào tôi, tôi gật đầu, khách sáo hỏi anh ấy đi chơi sao. Anh ấy bảo rằng mình đi làm. Vào nhà rồi tôi mới cảm thấy kỳ quái, gần 8 giờ tối rồi, không biết công việc của anh ấy là gì, sao lại phải đi làm vào giờ này.

Tôi vừa mặc đồ ngủ xong thì điên thoại reo, thấy được tên người gọi liền trực tiếp tắt máy. Tôi biết ông ấy xem tôi như một cái thẻ ATM, tôi thật sự không muốn nghe giọng ông nên gửi cho ông một tin nhắn sau đó tắt máy.

Ai biết được sáng sớm hôm sau ông đã chạy đến khóc lóc om sòm.

Vừa ra khỏi cổng chung cư đã thấy ông từ đâu lao đến, tôi sợ đến mức lùi lại một bước, ông thuận thế mà ngồi sụp trước mặt tôi bắt đầu khóc lớn. Mọi người tò mò vây quanh chúng tôi, ông liền chỉ vào tôi khóc lóc, kể khổ rằng tôi đã không chăm sóc ông khi tuổi già. Các bác gái xung quanh xúm lại xem náo nhiệt, nói tôi là một đứa con bất hiếu.

Ông biết thừa tính tôi sẽ không nói những điều không hay trước mặt người lạ, ông lại nghiện đóng vai một ông già tội nghiệp bị chính con trai mình bỏ rơi. Những người xung quanh nhìn tôi bằng ánh mắt soi mói, chỉ trích cũng không sao, nhưng tôi xem vở tuồng cùng gương khó coi này bao năm qua đã quá đủ. Cơn giận trong tôi bùng phát, không nhịn được nữa đá một cước hất văng cánh tay ông ta.


3.

Đám đông vây quanh la hét kinh hãi, ông cũng giật mình, có vẻ ông cũng không ngờ tôi thật sự sẽ tức giận đến thế.

Tôi nhìn ông, muốn nói chuyện với ông bằng một cách bình tĩnh nhất có thể nhưng không ngờ lại lớn tiếng hơn: "Ông coi tôi là con trai sao? Năm tôi học cấp 2 mẹ bệnh tình nguy kịch, ông ở ngoài rượu chè be bét. Mẹ mất, tôi cầu xin ông hãy tổ chức tang lễ cho mẹ, khi đó ông thật sự xem tôi là con ông sao? Ông lấy hết tất cả tài sản mà mẹ để lại, tôi đi tìm ông, cần tiền để đóng học phí. Lúc ông đuổi tôi ra khỏi nhà có nghĩ đến tôi là con của ông không?"

Ông ấp úng muốn giải thích nhưng đám đông đã bắt đầu chuyển hướng. Không chịu nổi sự bàn tán cùng ánh mắt khinh thường của mọi người, ông vội vã đứng lên, ngay cả bụi cũng không phủi mà chạy đi mất.

Đám đông đã tản, chỉ còn lại một người đứng đó nhìn tôi, tôi nhận ra đó là người ở nhà bên cạnh. Anh ấy mặc quần áo thể thao, nhìn như mới vừa chạy bộ về, trong tay còn cầm theo sữa đậu nành và bánh quẩy. Tôi bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, nhìn anh ấy cười gượng. Tôi thấy anh ấy cau mày nhìn tôi. Chắc lúc này trông tôi rất khó coi.

Tôi muốn bước nhanh khỏi đây để đi làm nhưng anh ấy lại gọi: "Chờ chút."

Tôi quay đầu nhìn anh, anh cười nói: "Ăn sáng không?"

Tôi không biết mình bị thu hút vì điều gì, vở hài kịch vừa diễn ra cũng không còn nhớ, trong đầu chỉ đọng lại duy nhất một ý nghĩ đang không ngừng quấy nhiễu--

Đôi mắt của anh sao có thể sáng ngời như vậy.


4.

Vậy nên tôi cũng chẳng biết tại sao mình "thu hoạch" được sữa đậu nành nóng và bánh quẩy, kèm thêm một chút tâm trạng tốt.

Tối đến tôi lại mở radio. Tôi đã không nghe nó trong nhiều ngày, không biết phát thanh viên chuyển nhà có thuận lợi hay không. Khi nghe anh ấy nói: "Tôi là bạn của bạn, Lele", tôi luôn có cảm giác anh ấy thật sự là một người bạn thân của tôi.

Anh ấy mở đầu như thường lệ, sau đó nói hôm nay anh sẽ đọc bản dịch của một lời bài hát trước. Bản dịch này vô cùng tuyệt vời, nghe giống như một bài thơ hơn. Anh nói hôm nay hàng xóm của anh gặp phải chuyện không tốt lắm, thật ra anh muốn đọc cho người hàng xóm đó nghe nhưng cả hai lại không thân thiết mấy nên sẽ đọc cho các thính giả nghe đài.

Lòng tôi trở nên ấm áp lạ thường. Tôi đã sớm nhận ra được sự thấu hiểu cùng dịu dàng trong con người Lele. Ở trong khu rừng thép khổng lồ này, tất cả đều mang trong mình một khả năng đặc biệt đó là lạnh lùng thờ ơ, họ chỉ mở lòng với những người khác để đảm bảo bản thân không bị thương tổn. Lele từ trước đến giờ luôn đơn thuần, trong sáng như vậy. Anh ấy muốn đọc thơ cho một người xa lạ, tấm lòng của anh ấy chính là một bảo vật vô giá.

"Con ơi nhớ lấy lời cha

Lớn lên ngay thẳng, thật thà thì hơn

Đường đời rộng lớn, mông mênh

Thẳng ngay, chân lý sẽ luôn vững bền

Chúc con dũng cảm, kiên cường

Vững chân sải bước trên đường tiến thân"

Tôi nhẩm theo:

"Chúc con dũng cảm, kiên cường

Vững chân sải bước trên đường tiến thân" (*)

Tôi đã nghe giọng nói của Lele gần 3 tháng, nhưng lúc này nó đột nhiên lại rất giống với người ở nhà bên cạnh. Cuối cùng tôi cũng hiểu được sự quen thuộc này bắt nguồn từ đâu trong lần đầu tiên tôi gặp mặt hàng xóm. Giọng nói của họ tương tự nhưng Lele lại trầm hơn một chút, nhưng nghĩ đến khoảng thời gian Lele chuyển nhà và câu chuyện ầm ĩ sáng nay tôi ngay lập tức khẳng định họ là cùng một người.

Trong thoáng chốc tôi có một cảm giác "Thần tượng ngẫu nhiên rơi xuống nhà bên cạnh". Tôi có chút mơ hồ khi trải qua cảm giác này, còn có những cảm xúc không thể nào giải thích.

Giọng nam trong trẻo trên đài đã đọc đến hồi kết--

"Tâm hồn son trẻ, trắng ngần không phai" (*)

((*): Bản dịch được trích từ bài đăng của Vũ Hà. Các ca khúc thấm đẫm chất thơ của chủ nhân Nobel Văn học 2016 được đăng trên Vnexpress)


5.

Tôi đã không đi xác minh xem người hàng xóm có phải là Lele hay không. Nhưng đến lúc gặp lại tôi đã hỏi tên của anh - Zhong Chenle, 1% nghi hoặc cuối cùng nay đã hoàn toàn chắc chắn.

Cuộc sống sau đó cũng không khác là bao. Tôi không phủ nhận mình có một chút ấn tượng tốt đối với Zhong Chenle, cũng khao khát sự ấm áp của anh nhưng lại không đủ can đảm để tiến đến gần hơn. Tôi theo chủ nghĩa bi quan, không nghĩ việc tiếp cận anh sẽ đạt được kết quả mà tôi mong đợi. Tốt hơn hết tôi chỉ nên quan sát anh ấy từ xa và chờ cho cảm giác đó dần tan biến theo thời gian. Đó là việc tốt nhất mà tôi có thể làm.

Đêm đến, tôi lấy chiếc radio ra, đột nhiên lại nghĩ đến lời nguyền trẻ con của cô gái tôi đã từ chối thời cấp 3. Với đôi mắt đỏ hoe, cô ấy nhìn chằm chằm tôi và nói: "Park Jisung, sẽ không một ai thích cậu."

Tôi không hiểu gì. Tôi vừa từ chối lời tỏ tình của cô ấy, không biết sự căm ghét của cô ấy từ đâu mà đến. Sau này mới biết được có người đã dùng tên của tôi cùng chơi trò mập mờ với cô ấy, cô ấy tỏ tình thất bại và gắn cho tôi cái mác "cặn bã". Tôi có thể hiểu nhưng không thể quên được câu nói đó.

Sẽ không một ai thích tôi.

Đương nhiên tôi biết. Từ trước đến nay tình yêu mà tôi nhận được luôn là sự thương hại. Sẽ không có ai thích tôi, tôi biết chứ.

Vậy nên tôi đem radio đặt lại chỗ cũ. Tôi không nghe, cũng cố gắng không nghĩ đến nó nữa.

Tôi nằm ngửa, cố gắng đi vào giấc ngủ. Nhưng đêm tối khiến cổ họng tôi luôn có cảm giác bị bóp nghẹt đến mức không thể thở được. Tôi trở mình, nằm cuộn người lại để cảm thấy dễ chịu hơn.

Nước mắt rốt cuộc cũng rơi.


6.

Cuối tuần tôi lại nằm trên giường để giết thời gian. Đang rầu rĩ không biết nên gọi món gì để ăn trưa thì tiếng chuông cửa vang lên. Tôi lê dép đi mở cửa và thấy Zhong Chenle đang đứng ở đó.

Tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng, theo bản năng đưa tay lên vuốt tốc. Có thể trông tôi rất ngốc nên anh ấy bật cười. Anh nói có nấu một ít thức ăn, chỉ mình anh ấy thì ăn không hết, hỏi tôi có thể ăn với anh ấy không.

Tôi gật đầu rồi theo anh ấy về nhà, mãi đến lúc ngồi trên bàn ăn mới nhận ra đầu óc hiện tại trống rỗng. Anh ấy hỏi có hợp khẩu vị của tôi không, tôi nói rất ngon, thế là anh ấy cười rộ lên. Anh gắp thêm cho tôi, bảo tôi ăn nhiều một chút, ánh mắt vẫn long lanh như thế.

Sau đó, Zhong Chenle thường mời tôi đến nhà anh ấy ăn cơm. Lý trí nói cho tôi biết không nên đi, nhưng khi đối mặt với anh ấy tôi thật sự không nghĩ được gì, cứ thế ngốc nghếch đi theo.

Mỗi bữa cơm anh đều nấu rất nhiều món, hai người cũng ăn không hết, tôi nghiêm túc khuyên anh ấy sau này nên nấu ít lại. Anh ấy cau mày, cúi đầu thật thấp, trông rất buồn. Lát sau mới ngẩng đầu nói: "Thật ra tôi muốn cùng ăn cơm với Jisung nên mới làm nhiều như vậy."

Tôi hơi ngạc nhiên, anh ấy dường như trở nên căng thẳng: "Tuy rằng nói như vậy không ổn lắm nhưng nhìn Jisung thật sự rất cô đơn."

Tối hôm đó tôi lại nghe radio. Chắc là để phù hợp hơn với bầu không khí, Zhong Chenle cố tình ép giọng hơi trầm. Tôi vừa nghe vừa tưởng tượng dáng vẻ lúc này của anh, lại không thể không nghĩ đến nhưng gì anh đã nói ban sáng. Tim tôi như thắt lại, tôi nghĩ đó là niềm khao khát của riêng tôi về sự ấm áp sắp không thể che giấu được nữa.


7.

Tôi và anh dần trở nên thân thiết hơn. Chúng tôi thường xuyên đi xem phim và chơi bóng rổ vào những ngày rảnh rỗi.

Tinh thần của tôi được cải thiện hơn rất nhiều. Bác sĩ điều trị cho tôi cũng biết ít nhiều về chuyện của tôi và Zhong Chenle. Anh ấy trêu tình yêu quả là liều thuốc đặc trị tốt nhất, hỏi tôi bao giờ thì thổ lộ.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tỏ tỉnh, nhất thời không biết nên nói gì. Anh ấy đợi nửa ngày không thấy tôi trả lời, dường như đã hiểu. Anh nâng giọng: "Em đừng có nói với anh em sẽ yêu đơn phương đến lúc chết nha, Park Jisung."

"Làm bạn cũng rất tốt." - Tôi nói.

Anh ấy trở nên nghiêm túc, ngồi vào cửa sổ phía đối diện: "Jisung, đây là lần đầu tiên em thích một người, anh thật sự mừng thay cho em. Nhưng điều này đối với tình trạng hiện tại của em lại là một con dao hai lưỡi. Kiềm chế tình yêu, miễn cưỡng trở thành bạn. Ban đầu thì không sao, càng lâu dài càng trở nên mệt mỏi, áp lực. Anh không hy vọng em tự mình đâm đầu vào chỗ chết. Hoặc là người yêu, hoặc là người dưng, cả hai lựa chọn đều tốt hơn bạn bè rất nhiều. Anh biết em đang nghĩ gì, em giỏi nhất trong việc bảo vệ mình khỏi thương tổn, nhưng anh lại hy vọng em có thể đối mặt một lần."

Tôi bị những lời anh nói làm xúc động. Tôi cảm ơn anh ấy, nói rằng mình sẽ suy nghĩ về điều đó. Anh ấy dựa vào ghế, bất lực nói: "Em còn suy nghĩ gì nữa vậy thằng nhóc. Cố chấp quá. Nói từ nãy đến giờ chắc vừa bước ra cửa em lại bỏ ra sau đầu, đi làm những gì em muốn."

Tôi thầm nghĩ ngoại trừ bản thân, người hiểu rõ tôi nhất chính là Lee Donghyuck. Tôi giơ tay lên, nhỏ giọng nói: "Full sun vạn tuế" Anh ấy cười đuổi tôi ra khỏi phòng: "Đi nhanh lên, em họ anh sắp đến rồi, nó muốn gặp anh để tư vấn chuyện tình cảm. Vốn là một bác sĩ tâm lý, như thế nào lại biến thành chuyên gia tư vấn tình yêu rồi. Mấy đứa nhóc này, không ai làm anh bớt lo một chút."


8.

Cuộc sống của tôi cứ trải qua như thế, cùng với Zhong Chenle .

Tôi nghe anh ấy đọc một đoạn văn trên radio, anh ấy nói muốn tiếp thêm sức mạnh cho chính mình.

"Nếu yêu ai thì nên nói ra. Cuộc sống chỉ dừng lại trong thoáng chốc, mọi thứ chỉ có ý nghĩa ngay tại thời điểm nó diễn ra. Đừng chờ đợi, đừng để sau này ngồi kể lại chuyện xưa."

Anh vừa hồi hộp vừa phấn khích, nói rằng anh đã quyết định sẽ tỏ tình với người mình thích. Tôi đột nhiên đã hiểu được những lời anh Donghyuck từng nói - Kiềm chế tình yêu, miễn cưỡng trở thành bạn. Ban đầu thì không sao, càng lâu dài càng trở nên mệt mỏi, áp lực. Tôi suy nghĩ một chút, nghĩ mình sẽ không thể thành tâm mà chúc anh cùng người khác trăm năm hạnh phúc.

Đêm đó tôi nằm mơ thấy anh. Anh rất hạnh phúc. Anh nói với tôi rằng anh đang yêu, sau đó xoay người nắm tay một cô gái rời đi. Đột nhiên một trận lũ ập đến. Tôi đứng tại chỗ, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Tôi choáng ngợp, trong nháy mắt đã bị nhấn chìm.

Vì tránh mặt Zhong Chenle mà sáng hôm sau tôi ra khỏi nhà rất sớm. Tôi thật sự không đủ can đảm để gặp anh.

Không ngờ chạng vạng về đến đã thấy anh ngủ gật trước cửa nhà tôi. Tôi tiến đến lay anh, anh mơ mơ màng màng nhìn tôi, mất mấy giây mới tỉnh táo trở lại.

Anh xiêu vẹo đứng dậy, tôi nhanh chóng đưa tay đỡ lấy. Anh nhắm mắt. Ước chừng đã ngồi một lúc lâu, đứng lên sẽ cảm thấy choáng váng.

"Tại sao em lại tắt điện thoại?"

Dĩ nhiên tôi không cố ý. Điện thoại hết pin. Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra giải thích với anh. Anh qua loa gật đầu. Tôi hỏi anh tại sao lại ngủ trước nhà của tôi. Anh không trả lời, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Sau đó lại không đầu không đuôi mà tỏ tình với tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến mọi thứ sẽ phát triển theo hướng này. Anh ấy thấy tôi không có phản ứng, toàn thân dường như co lại, xoay người muốn bỏ đi. Tôi vội vàng kéo lấy tay anh, lắp ba lắp bắp, nói rằng tôi cũng vậy.

Hai chúng tôi nhìn nhau một lúc lâu rồi cùng cười rộ lên. Tôi nói tôi cũng rất thích anh nhưng lại không dũng cảm được như anh.

Anh ấy bước lên phía trước ôm lấy tôi. Tôi không quen với những cái ôm nhưng lại dang tay ôm lấy, trước anh ấy một bước. Đây là thời điểm mà giọng nói của anh ở gần bên tai tôi nhất.

Anh nói: "Thật sự anh cũng rất hèn nhát. Nếu để lỡ hôm nay, anh nghĩ cả đời này mình cũng không thể thổ lộ được nữa."


9.

Sau khi đã ở bên nhau, tôi vẫn thường xuyên thắc mắc tại sao Chenle lại thích tôi. Tôi thấy mình không hề nổi trội về ngoại hình lẫn tính cách. Có đôi lúc tôi còn nghĩ rằng anh ấy biết tôi đã trải qua những chuyện tồi tệ, từ sự đồng cảm mà chuyển hóa thành tình yêu.

Tôi kể khổ với anh Donghyuck. Anh ấy đánh vào trán tôi một phát, hung hăng nói: "Cái thằng này. Nghĩ nghĩ cái gì, sao không hỏi thẳng cậu ấy?"

Vậy nên tôi thật sự hỏi Chenle: "Tại sao anh lại thích em?" Tôi đã hỏi một câu ngớ ngẩn như thế.

Anh nói từ lần anh cho tôi sữa đậu nành và bánh quẩy ở cổng chung cư, anh ấy đã bắt đầu thích tôi. Tim tôi cảm thấy vỡ vụn. Tôi hỏi anh đối xử tốt với tôi có phải vì thấy tôi quá đáng thương hay không.

Anh ấy lắc đầu: "Khi đó anh thấy em rất đẹp trai. Sau khi nghe cuộc trò chuyện của em và ba anh nghĩ rằng cuộc sống của em đã rất vất vả. Lúc bé không có ai che mưa che gió nhưng vẫn trưởng thành rất tốt. Trưởng thành rồi vẫn có thể một mình đảm đương mọi thứ. Khi ấy anh đã nghĩ, người này thật sự rất đẹp trai."

Tôi nhìn thấy mình được phản chiếu bởi đôi đồng tử đen láy của anh. Lòng tràn ngập ấm áp, tôi hối hận vì đã nghĩ về anh như vậy. Chàng trai của tôi có đôi mắt đẹp và trái tim nhân ái nhất, anh luôn nhìn nhận mọi thứ một cách tích cực nhất.


10.

Tôi rủ Chenle đi xem phim vào cuối tuần. Anh nói anh muốn đến thư viện thành phố để đọc sách, hỏi tôi có muốn đi cùng anh hay không. Tôi suy nghĩ sau đó đồng ý. Hãy coi đó là một buổi hẹn hò độc đáo.

Chúng tôi chọn một vài cuốn sách và tìm vị trí để ngồi. Tôi lặng lẽ quan sát Chenle. Anh mang theo một cuốn sổ và một cây bút. Gặp đoạn mình yêu thích sẽ ghi chép lại từng câu một, cuốn sổ của anh ấy đã kín chữ cả rồi. Cuối cùng tôi cũng biết được ngọn nguồn những câu trích dẫn và bài thơ mà anh ấy thường đọc trên đài, anh đã lấy cuốn sổ này ra và đọc nó một cách thật truyền cảm.

Hôm sau tôi đến trung tâm mua sắm, chọn mua một cuốn sổ và một chiếc bút để tặng Chenle. Nghĩ một chút, tôi yêu cầu người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net