(' ε ' )♡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Trước hết, tôi sẽ tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân.

Tôi là Park Jisung, là một con hamster nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều thích gọi tôi là Xingxing. Nếu tính theo tuổi của con người thì chỉ rất nhanh thôi tôi sẽ tròn 20 tuổi. Nói theo một cách khác, tôi sẽ trưởng thành sớm thôi!

Nhưng tôi lại không phải là một con hamster bình thường, mẹ nói rằng khi tôi bước sang tuổi 20, tôi có thể trở thành một phần trong thế giới loài người. Tuy nhiên, cũng sẽ có những trường hợp đặc biệt, nếu tôi uống rượu trước lúc đó, bộ dạng của tôi sẽ nhanh chóng biến thành 'nửa người nửa chuột' đó.

Suỵt, đây là một bí mật!

Mẹ cũng cảnh báo tôi rằng tuyệt đối không được để cho mọi người biết rằng tôi là một con chuột biết nói, nếu bị con người phát hiện, tôi sẽ bị những ông chú xấu xa mặc áo choàng trắng đến bắt đi mất!

Xingxing đã làm theo lời mẹ dặn, từ ngày được nhận nuôi đến giờ chưa bao giờ mở miệng nói chuyện cùng cậu chủ nhỏ. Tôi có thể giơ chân nhỏ lên mà thề: Đó là sự thật!

Cậu chủ nhỏ tên đầy đủ là Zhong Chenle, tôi thường gọi anh ấy là Lele. Sẵn cũng xin tuyên bố luôn là số QQ của anh ấy chỉ có một... xin lỗi, tôi lại nói sai mất rồi. Anh ấy đặc biệt đáng yêu luôn, dù lớn hơn tôi một tuổi nhưng thoạt nhìn trông rất nhỏ nhắn, dễ thương. Tôi nghĩ mình phải là anh trai của Lele mới đúng.

Khi Lele cười rộ lên sẽ xuất hiện râu mèo, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc phát ra âm thanh cá heo. Thành thật mà nói thì điều đó thật sự rất ồn ào, cái tai be bé đáng thương của tôi cũng vì thế mà phải chịu đựng không ít đau khổ đâu!

Nhân tiện, theo tôi thì Lele chính là một thiên tài toàn năng. Anh ấy có thể hát, có thể nhảy, còn biết chơi piano. Thể lực cũng rất tốt, đặc biệt là bóng rổ, anh ấy có thể cùng thần tượng của mình là Curry đấu một trận luôn! Dù sao thì tôi cũng thấy Lele vô cùng hoàn hảo.

Tôi đã sống với Lele được gần nửa năm rồi, tôi rất rất rất thích được chơi đùa cùng Lele, thật sự rất vui á. Mỗi ngày Lele đều chuẩn bị rất nhiều món ăn vặt cho tôi, nó rất ngon, vậy nên hiện tại trông tôi tròn vo, nhìn y hệt như một quả bóng hình hamster ㅠㅠ.

Tôi vốn nghĩ mình nên ăn uống điều độ để giảm cân nhưng Lele đã ngăn tôi làm điều đó, anh ấy nói anh ấy thật sự thích vẻ ngoài mũm mĩm của tôi bây giờ.

Sau đó, tôi thật sự nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc: Nếu như tôi gầy đi mà làm Lele đau lòng thì phải làm thế nào đây?

Tôi không nỡ làm Lele thương tâm.

Hì hì, tôi sẽ tiếp tục làm một quả bóng hamster vậy.

Đúng rồi, tôi còn lấy trộm sổ của Lele nữa. Vì không thể nói chuyện với Lele nên tôi quyết định sẽ giải sầu bằng việc viết nhật ký. Tôi giấu cuốn sổ nhỏ ở một nơi mà chỉ mình tôi mới có thể tìm ra. Mỗi khi Lele đi làm, tôi sẽ lấy nó ra, sau đó sẽ dùng một số phương pháp đặc biệt để lưu lại 'nét chữ' của tôi trên đó.

Nói đơn giản hơn chính là in dấu chân đó.

Lợi thế của cách viết nhật ký này chính là nếu nó có bị Lele phát hiện thì cũng sẽ chẳng có việc gì, dù sao thì anh ấy cũng không hiểu mà!

Có lẽ bây giờ mọi người đang rất tò mò về những gì tôi viết, tôi sẽ tiết lộ một ít thôi, tôi cũng cần có quyền riêng tư! Trước hết thì mọi người phải hứa với tôi là sẽ không mật báo nó cho Lele nha!

Chúng ta hãy bắt đầu với những dòng đầu tiên thôi nào!

Chủ nhật, ngày 5 tháng 4 năm 2020

Trời quang mây tạnh.

Cuối cùng thì tôi cũng trộm được một cuốn sổ nhỏ rồi! Tôi thật sự muốn nói cho Lele biết rằng tôi có thể nói chuyện, nhưng tôi không muốn mình bị bắt đi đâu ㅠㅠ. Đã qua một tuần rồi nhưng tôi vẫn còn giận mẹ, bà thật sự quá đáng, trời lạnh như vậy mà lại bỏ tôi ở trước cửa nhà của Lele, còn mặc kệ tôi nữa! Tôi còn nhỏ như vậy, nếu Lele không phát hiện đúng lúc thì bà sẽ vĩnh viễn mất đi đứa con yêu quý này! Hừ! Hừ! Hừ!

Lần đầu tiên được Lele ôm trong lòng bàn tay vẫn lưu lại cho tôi một cảm giác rất tuyệt vời. Tôi sợ độ cao, nhưng bàn tay ấm áp của Lele làm tôi cảm thấy an toàn tuyệt đối, dường như tôi cảm nhận được mình cũng không thật sự sợ mấy. Tôi ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay anh, anh ấy dùng bụng của ngón tay cái vuốt lại mớ lông rối bù trên đỉnh đầu bị gió làm thổi bay của tôi, tôi thoải mái nheo nheo hai mắt.

Sau đó, tôi được chuyển đến sống ở nhà Lele. Ban đầu, do không có chỗ ngủ nên khoảng thời gian đó tôi được ngủ cùng anh! Ngủ chung một giường nha! Điều kiện tiên quyết để tôi được vào phòng chính là bản thân phải sạch sẽ thơm tho trước đã. Tôi lớn đến vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tắm cùng một người đàn ông, còn là kiểu vào chung trong một cái bồn tắm. Tuy rằng tôi vẫn ở trong hình hài một con chuột, nhưng như thế không có nghĩa là tôi không biết xấu hổ! Tôi sẽ không miêu tả quá trình tắm rửa đâu, tóm lại, tôi suýt chút đã chảy máu mũi rồi đó!

Tối đến, khi chúng tôi ngủ cùng nhau, tôi ghé vào bên cạnh chiếc gối của Lele, cẩn thận quan sát gương mặt anh. Anh ấy thật sự rất đáng yêu với đôi má trắng nõn, nếu chạm vào chắc chắn sẽ đem lại cảm giác rất thích. Sau này tôi nhất định phải sờ một lần mới được!

Thứ năm, ngày 30 tháng 4 năm 2020

Có mưa.

Hôm nay, chiếc lồng do Lele đặt hàng qua mạng cho tôi đã được chuyển đến, lại còn là màu xanh mà tôi thích nữa. Nhưng từ nay về sau tôi chỉ có thể ngủ bên trong chiếc lồng sắt này. Huhuhu, tôi sẽ không còn được cảm nhận hương thơm của Lele quanh quẩn nơi đầu mũi khi ngủ. Tôi cực kỳ không vui! Tôi cũng biết phát cáu đấy!

Ngày hôm đó tôi đã tuyệt thực, dù Lele có dỗ như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn nhất quyết không ăn. Thực ra tôi rất đói, nhưng so với cuộc sống hạnh phúc sau này thì cơn đói này chẳng là gì cả, tôi không thể nhân nhượng!

Sau đó... sau đó tôi lại đầu hàng vì một bát Malatang, bởi vì nó thật sự rất thơm! Lele gọi Malatang vào buổi tối, anh ấy mở nắp hộp, sau đó lại đi đâu mất, một cỗ hương thơm cay nồng xộc vào mũi tôi. Món ăn này thơm quá, tôi nghĩ tôi có thể ăn nó!

Tôi lặng lẽ trèo lên đùi Lele, bày ra vẻ mặt đáng thương mà nhìn anh ấy. Tôi nghĩ hẳn là anh sẽ hiểu ý tôi: Em muốn ăn, rất muốn ăn! Thế mà anh ấy lại cự tuyệt tôi một cách không thương tiếc, còn ném tôi sang một bên. Aaaa! Lele, sao anh có thể đối xử với em như thế!

Tôi - Park Jisung - không phải là một con chuột dễ dàng bỏ cuộc đâu nha. Nhân lúc Lele đi vệ sinh, tôi lén lút di chuyển khỏi góc ghế sofa, thực hiện một cú nhảy hoàn hảo để chiếm lấy Malatang của Lele. Malatang bị tôi đánh đổ, nước súp cay ào ạt tràn vào trong miệng, tôi chưa kịp thưởng thức hương vị này thì cổ họng đã nóng rát. Trong tích tắc, tôi ngã xuống.

Lele, em xin lỗi, em không cố ý!

Lele lo lắng, hốt hoảng đưa tôi đến bệnh viện thú y. Sau khi cấp cứu xong, tôi đã có thể vui vẻ trở lại, chỉ là cổ họng của tôi không được thoải mái cho lắm. Lele trông như không được vui, sau khi đưa tôi từ bệnh viện thú y trở về cứ một mực im lặng như thế, không nói một lời. Tôi không hiểu được những cảm xúc phức tạp của con người, tôi nghĩ có lẽ Lele giận vì tôi đã đánh đổ Malatang của anh ấy. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh lại cúi đầu quan sát tôi. Chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, rất lâu.

"Cũng may là không có chuyện gì xảy ra." Đây là câu đầu tiên anh nói sau khi chúng tôi trở về.

"Xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho em." Đây là câu thứ hai.

Thứ tư, ngày 20 tháng 5 năm 2020

Trời nhiều mây.

Đến hôm nay tôi mới biết được, hóa ra thế giới loài người có nhiều ngày lễ tình nhân như thế. 14 tháng 2 là lễ tình nhân của phương Tây, 7 tháng 7 là lễ tình nhân ở Trung quốc, và 20 tháng 5 lại là một ngày được ước định để tỏ tình. Hì hì, vừa đúng lúc hôm nay cũng là một ngày lễ tình nhân. Lễ tình nhân hẳn là một ngày lễ rất thú vị, tôi nghĩ.

Nhưng tôi nên làm thế nào?

"Mua hoa tặng cho người cậu thích đi!" Dưới lầu, dì bán hoa nói thật to với người qua đường.

Ồ, hóa ra là một ngày lễ tặng hoa. Vui quá! Tôi muốn đem những bông hoa xinh đẹp nhất trên thế giới đến tặng Lele!

Tôi muốn xuống dưới lầu mua hoa cho Lele, nhưng hiện tại tôi đang bị nhốt trong nhà, không thể đi. Đột nhiên tôi nhớ đến mẹ, nếu mẹ ở đây nhất định mẹ có thể giúp được. Tôi lo lắng nằm lăn qua lăn lại trên ghế sofa, lăn từ bên trái sang bên phải, lông trên người vì tĩnh điện do lực ma sát tạo nên mà dựng lên hết cả, sự nôn nóng làm tôi biến thành một con nhím nhỏ.

Tôi nên làm gì bây giờ?

Đúng lúc đó, anh trai tôi Na Jaemin đột nhiên xuất hiện. Anh ấy dùng một tay nâng tôi lên, sau đó hôn tôi một cái thật thô bạo.

Lele, em đã không còn trong trắng nữa!

"Jisung của chúng ta làm sao vậy?"

Anh trai tôi là một con thỏ biết phép thuật, anh ấy có thể dễ dàng biến thành con người. Khi anh ấy sử dụng phép thuật thật sự rất ngầu luôn!

"Anh, sau này đừng có động chút là hôn em được không?" Tôi chán ghét vuốt vuốt đỉnh đầu.

May mắn thay, không có nước bọt.

"Không được~" Anh ấy bĩu môi: "Jisung, anh rất nhớ em đó!"

"Đừng đừng!" Tôi nhéo anh ấy một cái. "Anh, sao anh lại đột nhiên đến đây? Nếu như anh bị Lele phát hiện thì sao?"

"Nhớ em nên đến, cũng tiện đường đi làm cái này cái kia."

"Ồ, làm việc hả." Từ thật lâu về trước, tôi đã quá rõ tính tình của anh trai mình: "Anh, em có một chuyện muốn nhờ anh giúp..."

"Chuyện gì?"

...

Tối đến, tôi ngậm một bông hoa hồng đứng trước cửa nhà đón Lele. Ban đầu, Lele liếc mắt nhìn đến ban công cách đó không xa, sau đó lại ngồi xổm xuống, nhìn tôi với vẻ mặt hết sức kinh hãi. Tôi như lấy lòng mà đứng tại chỗ, xoay hết vòng này đến vòng khác, vẻ mặt của Lele lại mỗi lúc một đen hơn.

"Trời ơi, những bông hồng tôi khổ công nuôi dưỡng!"

Không phải anh đã nói là tất cả sẽ ổn sao? Anh lại lừa em!

Thứ hai, ngày 23 tháng 11 năm 2020

Trời quang mây tạnh.

Hôm qua là sinh nhật của Lele. Vào buổi tối, có hàng chục người đến nhà dự tiệc sinh nhật, tôi đoán có lẽ tất cả đều là bạn của anh. Bọn họ mang đến cả quà và thức ăn, không khí thật sự rất vui vẻ.

Sợ người lạ, tôi vốn có thể chui rúc vào trong chiếc chuồng nhỏ mà ngủ thật ngon, nhưng có một người thật không biết phép tắc mà kéo tôi ra ngoài! Anh ta tên là Lee Haechan! Không những thế, anh ta còn chọc vào đầu tôi. Chết tiệt! Khó chịu quá đi!

"Chenle, con hamster nhà em béo quá!" Lời nói của anh ấy đã đánh thẳng vào chỗ đau của tôi.

Còn anh là một viên socola phải không? Anh thì biết cái gì!

"Không biết phải làm sao luôn, em ấy ăn nhiều lắm." Lele đồng ý.

Ủa? Không phải trước đó anh đã nói tôi đáng yêu nhất khi tôi tròn tròn, tôi mũm mĩm sao?

Bữa tiệc của bọn họ rất phong phú: lẩu, gà rán, ramen, malatang,... có đầy đủ những món tôi muốn ăn nhưng không thể ăn được. Hừm, đợi tôi trưởng thành rồi tôi sẽ thử qua tất cả!

Đồ uống mà họ mang tới là thứ mà tôi chưa từng thấy trước đây, rót vào ly trông rất hấp dẫn, tôi thật sự muốn nhấp một ngụm.

Bữa tiệc này diễn ra đến tận khuya. Lát sau mọi người đều đã về hết, chỉ để lại trên bàn một mớ hỗn độn. Có lẽ Lele sẽ mất đến vài giờ để có thể dọn dẹp hết một mình. Lele tội nghiệp của tôi!

Nhưng Lele cũng không lau dọn ngay lập tức, anh ngồi trên ghế sofa, nghịch điện thoại một lúc rồi đi tắm. Tôi nhìn đến chiếc ly còn sót lại vài giọt thức uống màu đỏ, lòng ngứa ngáy.

Uống một ngụm hẳn là sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?

Tôi chui vào trong ly, vươn đầu lưỡi liếm một ngụm, đắng đến mức cả khuôn mặt đều rúm ró lại. Gu của con người thật kỳ lạ, tại sao lại muốn uống thứ nước đắng nghét như vậy?

Nửa đêm, tôi cảm thấy trong người khó chịu, mơ mơ màng màng đi ra khỏi lồng, sau đó tiến thẳng đến phòng Lele. Cửa phòng Lele đang mở, có lẽ bận bịu dọn dẹp đã làm anh mệt mỏi mà quên đóng nó.

Vừa bước vào, căn phòng liền tỏa ra một hương thơm ngào ngạt chỉ thuộc về Lele. Tôi thuần thục bò đến bên gối Lele, ngửi mùi sữa từ anh, ghé đầu vào gối rồi thiếp đi mất. Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ đến sự kỳ lạ của cơ thể mình: trừ tai và đuôi ra thì tất cả bộ phận khác đều đã mang hình dáng của con người!

Sáng nay tôi thức dậy sớm hơn Lele, anh vẫn đang ngủ say trong vòng tay tôi, điều này thật tốt làm sao! Nhìn Lele dụi vào ngực tôi, trái tim tôi như vỡ òa vì hạnh phúc. Tôi nhẹ nhàng chạm tay vào má Lele, cảm giác còn tuyệt vời hơn những gì tôi mong đợi. Trong lúc đó, tôi lại vô tình chạm phải môi anh...

Ôi! Tôi thật sự muốn hôn Lele!

Có lẽ lúc đó tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nếu không, tôi lấy đâu ra dũng khí mà hôn Lele. Dù chỉ là một cái chạm môi rất khẽ nhưng tôi trái tim tôi dường như đã nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, tưởng chừng sẽ vỡ nát.

Môi của Lele rất ngọt, so với kẹo còn ngọt ngào hơn.

Nhưng vì sao vành tai Lele lại đỏ lên như thế? Thật sự rất kỳ lạ nha!

Thứ năm, ngày 31 tháng 12 năm 2020

Trời u ám

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2020. Thời gian trôi qua nhanh quá, ngỡ như vừa mới hôm qua tôi được Lele đón về nhà.

Để chào đón năm mới, Lele quyết định sẽ xem một trận bóng để đợi đến khi đồng hồ điểm 0 giờ, thường thì anh ấy cũng sẽ đi ngủ vào khoảng thời gian này. Màn hình TV ở nhà Lele rất lớn, rất lý tưởng khi dùng nó để xem những trận bóng. Nhưng anh ấy lại không làm như thế, hầu hết các trận bóng đều được anh ấy xem qua điện thoại di động.

Tôi không có hứng thú với bóng rổ, nhưng Lele cũng không rảnh để chơi với tôi. Buồn chán, tôi chỉ có thể tựa lưng vào ghế sofa, ngước nhìn bầu trời sao bên ngoài cửa sổ. Hôm nay sao rất ít, có phải tất cả đều đã về nhà thăm mẹ trong đêm giao thừa?

Không biết bây giờ mẹ có đang nhớ đến Xingxing không, dù sao thì tôi cũng hơi nhớ mẹ. Mẹ đang làm gì vậy?

Nói đến đấy, tôi nghĩ Lele thật sự rất cô đơn. Anh ấy vẫn luôn sống một mình, gia đình rất hiếm khi đến thăm anh. Trong trí nhớ của tôi, mẹ Lele chỉ đến thăm anh vài lần, thường thì Lele sẽ cùng mẹ nói chuyện qua điện thoại.

Sức khỏe của Lele rất tốt, nhưng cũng không tránh khỏi những lúc bản thân cảm thấy khó chịu, hầu hết đều là anh một mình gắng gượng, trừ những trường hợp bất đắc dĩ. Có lần Lele sốt cao, mê man bất tỉnh, tôi hoảng sợ đến độ suýt khóc. Nếu anh Jaemin không cảm nhận được tín hiệu cầu cứu của tôi kịp thời, có lẽ tình trạng của Lele sẽ trở nên nguy hiểm.

Lele thật sự cần một người bạn để đồng hành, cũng như chăm sóc cho anh.

Nếu tôi có thể sớm trưởng thành hơn một chút thì thật tốt, khi đó tôi có thể ở bên cạnh Lele dưới hình dáng một con người. Tôi có thể an ủi mỗi khi anh buồn, động viên anh khi anh thấy chán nản, chăm sóc anh khi anh ấy ốm đau, và thậm chí có thể trở thành siêu nhân, đến bên anh khi anh cần tôi bất cứ lúc nào.

Điều ước trong năm mới của tôi rất đơn giản: tôi muốn mình có thể tiếp tục ở bên Lele, vĩnh viễn không bao giờ bị chia cắt.

Lele của tôi, năm mới vui vẻ.

Năm mới đến, xin được chỉ giáo nhiều hơn.


2.

Xin chào, đã lâu không gặp, tôi quay trở lại rồi đây. Mọi người đều khỏe cả chứ? Tôi đã sống trong cơ thể con người được vài tháng rồi, điều đó thật sự rất tuyệt. Nhật ký tôi vẫn viết, nhưng là viết trong mục ghi chú của điện thoại. Điện thoại là do Lele tặng, cả ốp lưng cũng thế.

Chiếc ốp được in hình Curry. Lúc mới nhận nó vô cùng quý giá, nhưng theo thời gian lại bị rách mất một góc bởi chính đôi tay thối của tôi, vì sợ Lele sẽ giận nên tôi vẫn chưa dám nói.

Nếu ngay cả ốp lưng mà cũng có bảo hiểm thì tốt rồi, tôi nhất định sẽ mua cho nó.

Đúng rồi, hiện tại thì phòng khách của Lele đã gần như trở thành phòng riêng của tôi, nhưng thi thoảng tôi cũng sẽ ngủ trong phòng Lele. Tất nhiên, đã ngủ thì phải ngủ trên giường, nhưng tôi chỉ có thể lặng lẽ trèo lên khi Lele đã ngủ. Có hôm tôi dậy muộn, mở mắt ra đã thấy Lele đứng cạnh giường, nhìn chằm chằm vào tôi rồi nở một nụ cười khó hiểu, sau đó, một chiếc gối giáng thẳng vào người tôi.

Phòng Lele thật thơm, không những thế còn được ôm anh ngủ cả đêm. Lele bây giờ cũng lười quản tôi rồi, thế nên tôi sẽ được đằng chân lân đằng đầu!

E hèm, xin lỗi vì nói hơi nhiều. Dưới đây là vài dòng nhật ký tiếp theo, nếu bạn quan tâm thì hãy kiên nhẫn đọc nó nhé!

Thứ sáu, ngày 5 tháng 2 năm 2021

Trời âm u.

Hôm nay là sinh nhật, cũng là ngày mà tôi chính thức được trở thành người lớn. Theo như quy định thì tôi cần phải trở về nơi mình sinh ra để làm lễ trưởng thành, vậy nên khuya hôm qua anh Jaemin đã đến để đưa tôi về nhà. Đêm đến, căn phòng chìm hẳn vào trong bóng tối, đến cả móng vuốt của mình tôi cũng không thể thấy. Để anh trai có thể tìm ra, tôi đã sớm đánh cắp một quả bóng rổ nhỏ có thể phát sáng, đợi Lele đi ngủ thì ôm nó vào lòng.

Về đến nhà, tôi nhận ra các nghi thức mà mẹ nói chỉ để đánh lừa con chuột nhỏ này thôi, mẹ chỉ muốn lừa tôi về nhà! Nhìn chiếc bánh kem mà mẹ chuẩn bị tôi vẫn có chút xúc động, nhưng không có sự hiện diện của Lele, lòng tôi cảm thấy như thiếu vắng một cái gì.

Nến vừa thổi tắt cũng là lúc tôi biến thành con người, mọi thứ đều rất tốt, tôi không cảm thấy khó chịu chút nào. Tôi vẫn chưa kịp vui mừng đã phải tự hỏi bản thân một vấn đề chí mạng: Tôi phải đối mặt với Lele thế nào đây? Tôi không còn là hamster nữa, Lele đương nhiên không thể nhận ra tôi, nhưng nếu tôi không quay về thì Lele sẽ lo lắng.

Sầu quá, thật sự quá sầu!

Cuối cùng tôi cũng quyết định trở về nói cho Lele biết sự thật, dù anh ấy có chấp nhận được hay không thì tôi vẫn muốn thẳng thắn một lần. Anh Jaemin đưa tôi về nhà Lele, sau đó liền rời đi, để tôi ngồi lại một mình trong phòng khách. Hôm nay Lele dậy rất sớm, nhìn thấy tôi cũng không ngạc nhiên mấy, ngược lại, tôi lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

"Lele, em... " Đây là lần đầu tiên tôi cất tiếng nói ở trước mặt Lele.

"Có chuyện gì vậy?" Anh ấy vô cùng bình thản.

"Em chính là con hamster mà anh đã nuôi khi trước, hiện tại em lại biến thành người." Tôi thú nhận.

"Ừ, anh biết."

"Anh có thể không tin em... Hả? Anh biết!?"

"Ừ, em quên rằng anh đã nhìn thấy dáng vẻ em 'nửa người nửa chuột' rồi sao?"

"Hả??"

"Hôm đó anh dậy sớm hơn em, anh cũng đã biết những chuyện em đã làm với anh, kể cả việc em biến trở lại thành chuột."

Tôi lập tức bưng tay che kín mặt, xấu hổ quá!

"Vậy em tên gì?" Anh cười.

"Park Jisung."

"Em có muốn quay về nhà của mình không?"

"Em sẽ quay về, nếu như anh đuổi em đi."

"Nhà anh rất lớn, thêm một người cũng không sao."

"Được!" Tôi vui vẻ hét lên.

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi chính thức sống chung một nhà với Lele, tôi rất hạnh phúc! Đây là sinh nhật tuyệt vời nhất trong đời tôi!

Thứ hai, ngày 22 tháng 2 năm 2021

Trời nắng.

Hôm nay trong nhà lại có một thành viên mới gia nhập, là một chú chó nhỏ màu trắng. Lele gọi nó là Daegal, tôi cảm thấy cái tên này không thuận miệng cho lắm, tôi thích gọi nó là Đầu To hơn cơ!

Đầu to đầu to, trời mưa không lo.

Thực tế thì tôi và Lele đều là vua đầu to, thậm chí vòng đầu của tôi còn lớn hơn Lele đến 1cm, khi trước ở nhà nhàn rỗi nên tôi đã đem đầu của cả hai ra đo đấy!

Chúng tôi cùng nhau đi đón Đầu To về nhà, nó bé xíu nên tôi chẳng dám ôm, sợ không cẩn thận sẽ làm tổn thương đến nó. Đầu To đáng yêu lắm nhưng lại vô cùng hoạt bát, vừa về đến nhà đã vội lật tung cái lồng nhỏ mà tôi vẫn thường ngủ khi trước. Sau đó nơi đó được cải tạo lại thành một cái ổ to hơn dành cho Đầu To.

Khi có Lele ở đó thì mọi thứ đều ổn, Đầu To thích dính lấy Lele, tôi chỉ cần ngồi bên cạnh nhìn hai người họ chơi đùa là được. Nếu Lele đi tắm hoặc đi vệ sinh, Đầu to sẽ phe phẩy cái đuôi nhỏ lao về phía tôi. Tôi còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là bỏ chạy rồi!

Dù không còn là hamster nữa nhưng chút phản xạ có điều kiện này vẫn còn đó. Đầu To nhìn thấy thế lại nghĩ là tôi đang đùa giỡn với nó, vui vẻ đuổi theo, tôi chỉ có thể hét to cầu cứu Lele mà thôi.

Tối đến, người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net