RR

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Cảm ơn một người em bí ẩn đã giúp chị beta nó nhaaa)


Ngôi làng kia trông như một vết sẹo nằm giữa lòng thành phố, mọc lên ở một nút giao thông, nơi giao lộ của sự kết hợp giữa hiện đại và lạc hậu. Bên cạnh nó chính là tuyến Metro số 3 – nằm ở một vị trí đắc địa cạnh khu thương mại.

Xe dừng lại ở đầu ngõ, ba cậu vẫn cùng tài xế kiêm trợ lý đặc biệt bàn bạc, tìm cách quy hoạch lô đất mới mua. Phác Chí Thành muốn xuống xe.

Cậu không nghĩ đến sẽ trở lại nơi đây. Ba cậu đã thu mua nơi này.

Mọi thứ đều không hề thay đổi. Những ngôi nhà thấp bé và dột nát, những con hẻm thường xuyên ngập lụt vì chất thải và tiếng sủa không ngừng từ những con chó hoang. Đồ lót nữ đầy những màu sắc sặc sỡ treo tùy tiện trên dây điện, kéo dọc khắp lối đi. Hai bên đường la liệt những quán ăn Trung Quốc bẩn thỉu và đầy dầu mỡ tràn ra cả lòng đường. Ngoài ra còn có cửa hàng đồ chơi người lớn tự phục vụ mở cửa 24 giờ được phủ một chiếc rèm nhựa ở phía ngoài, hiện tại vẫn đang hoạt động.

Cậu đột nhiên giật mình, cảm giác hết thảy đều thay đổi rồi. Nơi đây vừa nhỏ lại vừa bẩn, vừa bế tắc lại vừa khốn cùng.

Cậu làm thế nào để gói lại tất cả những kỷ niệm về tuổi trẻ, về tình yêu, về Chung Thần Lạc vào trong trí nhớ?

Cậu vô thức chạm vào điếu thuốc trong túi rồi lại bực bội rút tay về, ba cậu đang nhìn.

Cậu hiện tại là một đứa con trai không thể ngoan ngoãn hơn: tốt nghiệp khoa kinh tế ở Anh, tính tình lễ phép, nhã nhặn. Phác Chí Thành - người đã lên bản tin thời sự do đột ngột mất tích, cậu đã chạy trốn khỏi nhà vì mối tình đồng tính của mình, Phác Chí Thành khi đó đã sớm không còn nữa.

Dù sao mọi thứ cũng đã thay đổi.

Dù là ngôi làng trong thành phố hay nơi mà Phác Chí Thành đã từng ẩn náu cũng đều khác biệt, tất cả hoàn toàn khác xa.


Quay về chốn cũ luôn dễ khiến cho bản thân cảm thấy đa sầu đa cảm, đó là những cảm xúc vốn không nên có. Phác Chí Thành đứng cuối ngõ, ngây người nhìn cánh cổng gỉ sét của ngôi nhà thứ hai bên tay phải.

Cậu nhìn qua khe cửa, sân trước mọc đầy cỏ dại, có vẻ đã lâu rồi cũng không có ai lui tới. Giàn dây leo năm đó cùng nhau trồng, không biết tự khi nào đã chết rồi. Cậu rốt cuộc cũng hiểu, gió thu làm sao có thể mang về mùa xuân.

Nó hệt như cơn ác mộng lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cậu hằng đêm sau khi anh rời khỏi nơi đây. Cậu bị ngăn lại bởi một cánh cổng sắt, chỉ có thể đứng nhìn Thần Lạc vui vẻ ca hát ở bên trong, không tài nào vào được.

Tựa như bây giờ, dù Thần Lạc không có ở đây nhưng cậu vẫn bị cánh cổng sắt này ngáng đường.

Cậu vẫn nhớ rõ viên gạch thứ ba ở phía bên trái của cánh cổng hơi lỏng lẻo, cả hai có trí nhớ không tốt, thường xuyên quên mang chìa khóa nên đặt ở đó một chiếc dự phòng. Cậu ngồi xổm lụi cụi tìm, quả nhiên nó vẫn còn ở đó, bọc từng lớp từng lớp túi nilon. Chìa khóa vẫn nguyên vẹn nhưng cửa vẫn không thể mở. Cậu đem chiếc chìa khóa còn nguyên như mới với phần lưỡi bén ngọt bỏ vào trong túi.


Cậu đi dọc theo con hẻm, đến cuối đường rẽ phải, đây là cửa sau của cửa hàng tự phục vụ 24 giờ với các sản phẩm dành cho người lớn.

Cậu bước vào, dù là ban ngày nhưng bên trong vẫn đèn đóm lập lòe mờ ảo, nền gạch màu hồng bị bao người qua lại giẫm đạp mà chuyển đen, máy bán hàng tự động vẫn còn nguyên những món đó.


Cậu vẫn nhớ lần đầu tiên cả hai vào đây là do quên mang chìa khóa, lủi vào đây ngủ tạm một đêm. Khi đó cậu ngượng ngùng không dám nhìn những món đồ chơi trong tủ, Chung Thần Lạc thấy thế còn đùa: "Làm tại đây có phải rất kích thích không? Có thể mua đồ chơi tại chỗ nè", sau đó cúi gập người cười nắc nẻ.

Anh ấy lại đảo mắt nhìn quanh, thấy camera ở phía trên lại thản nhiên nói: "Không được, anh không muốn chia sẻ cơ thể quý giá của Chí Thành với người khác."

Sau đó cả hai cũng không cùng nhau làm tình mà lại lui vào một góc, ngồi hôn nhau thật lâu thật lâu bằng một tư thế kỳ lạ. Thần Lạc thu người lại thành một nắm bé xíu, vùi vào lòng cậu rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Đêm thu khá lạnh, gió vẫn có thể lùa qua tấm rèm nhựa nhưng cả hai vẫn luôn dựa sát vào nhau, độ ấm lúc này là thích hợp hơn cả.

Thần Lạc đã ngủ say, còn cậu thì vẫn tỉnh.


Cậu ngẩng đầu nhìn camera, khẽ cười sau đó bước ra khỏi cửa đón ánh mặt trời.


Cậu đứng ở ven đường đợi ba, ông vẫn đang nhìn trợ lý khoa tay múa chân nói về việc nên quy hoạch khu đất này như thế nào, nhưng đột nhiên phía bên kia lại xuất hiện một thân ảnh, cứ thế đâm sầm vào tầm mắt của cậu.

Giày trắng, quần áo thể dục cũng trắng nốt, trông thật tương phản với khung cảnh nơi đây.

"Thần Lạc." Cậu hốt hoảng gọi lên một cái tên, nghe rất thân thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ.

Người ấy nghe thấy thế cũng khựng lại, nhưng không hề ngoảnh đầu.

"Thần Lạc." Cậu ngập ngừng tiến lên từng bước, rốt cuộc cũng đợi được đến khi người ấy quay lại.

Hai má của anh đã hóp đi rất nhiều, xương quai hàm hiện lên rõ ràng, thậm chí còn có chút sắc bén, đôi môi khẽ mấp máy nhưng lại không nói thành lời. Cậu nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, đôi đồng tử đen láy đó vẫn luôn sáng ngời như vậy.

Gặp lại nhau sau bốn năm, thời khắc này cả hai cứ thế nhìn nhau trong yên lặng.

Cậu chợt nhớ đến một bài thơ ngắn của Byron trong lớp học phân tích thơ.

Nếu gặp lại vào một ngày khác

Tôi nên lấy gì để đối mặt với em?

Lấy nước mắt,

Lấy trầm mặc.

Phác Chí Thành bắt đầu rơi nước mắt, cả Chung Thần Lạc cũng vậy.

Nếu không có sự tiếc nuối cùng với không cam lòng, thì nước mắt sao có thể rơi được trong vô thức như kia?

"Chí Thành, em khỏe không?" Chung Thần Lạc đưa tay chạm vào những giọt nước mắt của chính mình. Một cơn gió từ đâu thổi đến làm tung bay tà áo khoác của anh, sau đó anh lại nở nụ cười.

Phác Chí Thành không biết phải trả lời như thế nào, gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu phủ nhận.

Mâu thuẫn hệt như ngay lúc này đây, Thần Lạc đang đứng trước mặt nhưng cậu không biết phải ôm chầm lấy anh hay đưa tay ra bắt.

Ba cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm cả hai từ xa, dường như cảm nhận được giữa hai người tồn tại 'từ trường' lạ, ông gọi Phác Chí Thành quay về. Phác Chí Thành gật đầu, bảo cậu sẽ quay lại ngay lập tức nhưng bản thân vẫn đang đứng im không xê dịch.

"Cho em một cái hẹn đi." Cậu thêm số điện thoại của mình vào trong danh bạ của Thần Lạc, sau đó nhấn gọi.

Xong xuôi, Phác Chí Thành quay lưng muốn rời đi, nhưng mới đi được vài bước lại ngoảnh lại, ôm lấy thân hình nhỏ bé ấy vào lòng.

"Tạm biệt." Thần Lạc đã nghe cậu nói như thế.

Anh nhìn thật chăm chú tấm lưng ấy cùng với bộ quần áo là lượt thẳng tắp, bóng dáng của người thanh niên đạp xe trên phố năm ấy đã sớm không còn sót lại chút dấu vết nào.

Bốn năm.

Đã bốn năm rồi.

Ở đời có rất nhiều người dù không đau ốm nhưng vẫn kêu khóc oán than, vậy mà những bệnh nhân nguy kịch thật sự chỉ có thể chết lặng - không đau, không cười cũng chẳng khóc. Có lẽ phần máu thịt này gắn liền nơi trái tim, nó mất đi, để lại cho mọi người nỗi đau thấm nhuần đến tận xương tủy. Năm này qua năm khác, cứ như vậy hôn mê sâu.

Phác Chí Thành cũng nhớ nhung Chung Thần Lạc theo một cách tương tự như thế.


Người mà cậu luôn ngày nhớ đêm mong hiện đang ngồi đối diện với cậu, anh thêm sữa vào cốc cà phê rồi lặng lẽ khuấy.

"Anh vẫn sống ở đó sao? Nơi đó sẽ được giải tỏa để quy hoạch lại."

"Không, hôm qua anh đến gặp bạn thôi. Bạn bè của anh sống ở đó." Chung Thần Lạc nói dối. Mặc dù anh đã chuyển đi một thời gian khá dài nhưng anh thật sự không có một người bạn nào ở đó. Đó luôn là thói quen của anh, anh sẽ quay lại nơi ấy khi không tìm được cảm hứng viết.

"Ừm. Anh vẫn viết kịch bản sao?"

"Đúng vậy. Viết lách và viết kịch, thỉnh thoảng cũng chơi piano để kiếm thêm tiền." Người hỏi người đáp theo kiểu mẫu, cứ như thể họ hoàn toàn là hai người xa lạ.

"Sao nói chuyện của anh không vậy. Dạo này em thế nào rồi?" Chung Thần Lạc dời tầm mắt khỏi ly cà phê, nhìn về phía Phác Chí Thành, trông vô cùng khách sáo và cẩn thận, nhưng điều đó lại khiến Phác Chí Thành trở nên tức giận.

"Em ngây ngốc ở Anh hết bốn năm, vừa trở về. Em rất nhớ anh nên vô cùng không vui." Lời bộc bạch đầy nhiệt huyết của cậu cũng không thể đẩy bầu không khí lên cao trào, thay vào đó là sự xấu hổ của cả hai. Cậu giương đôi mắt đỏ hoe nhìn, nhưng chỉ có thể thấy bàn tay không tự chủ của mình khẽ run, ngay cả Thần Lạc đang ngồi trước mắt cũng nhòe dần.

Cậu bật khóc, nước mắt lăn dài trên đôi gò má, tí tách chạm vào mặt bàn bằng cẩm thạch. Đợi đến khi cậu nhận ra, trước khi cậu kịp đưa tay gạt nước mắt đã cảm nhận được một sự ấm áp khác.

"Sao em vẫn thích khóc nhè như một đứa bé vậy?" Tay của Chung Thần Lạc vẫn luôn ấm áp và mũm mĩm như thế. Sau khi lau đi những giọt nước mắt, anh đột nhiên véo lấy má của Phác Chí Thành, khiến nó phát ra những tiếng động buồn cười.

"Cảm giác vẫn kỳ diệu như vậy." Chung Thần Lạc bắt đầu cười, dù đã cố gắng hạ thấp âm lượng nhưng tiếng cười khanh khách của anh cũng không thể giấu đi sự vui vẻ.

Họ câu được câu không nói về tình hình hiện tại, nhưng Phác Chí Thành đã bắt đầu phân tâm bởi chiếc xe màu đen có rèm che ở bên kia đường. Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nói đã đến lúc phải trở về.

Chung Thần Lạc nhìn theo hướng vừa nãy, trong lòng cũng trở nên rõ ràng.

"Chí Thành, anh muốn mời em đi xem một vở kịch." Phác Chí Thành đưa tay nhận lấy vé, sau đó lại vội vã rời đi.

Không lâu sau cậu nhận được một cuộc điện thoại của ba, ông ấy yêu cầu cậu về nhà, ăn một bữa cơm với con gái của một gia đình quyền thế nào đó, là du học sinh mới trở về nước.

Cậu ngồi trong xe cười khổ.

Đã trôi qua ngần ấy năm nhưng có lẽ Chung Thần Lạc vẫn là người mà ông đề phòng nhất. Ông sợ chỉ với một nụ cười, một cái hôn là anh ấy đã có thể bắt cóc đứa con trai của mình và giấu nó đi mất.

Dường như cậu cũng rất sợ Chung Thần Lạc. Cậu sợ mình chỉ cần quay lại sẽ lập tức bật khóc, bỏ lại tất thảy ở phía sau, nói với cậu ấy cả hai hãy bỏ qua tất cả.

Cậu chợt nhớ đến chiếc vé xem kịch nhàu nát trong túi.

Nó có cái tên rất lạ - RR, thiết kế cũng rất khó hiểu, chỉ là hai chữ cái được lồng vào nhau, nửa đen nửa hồng.

Cậu đưa mắt nhìn đến tên đạo diễn và biên kịch.

Chung Thần Lạc.


Tối thứ sáu, cậu bị chặn tứ phía trên đường vành đai 2 trong giờ cao điểm. Cậu hạ cửa sổ, châm thuốc, hút một cách mất kiên nhẫn. Một điếu lại một điếu, cứ thế hút liên tục.

Sau đó cậu gọi điện thoại cho tài xế, để xe ở lại đường cao tốc trên cao, dường như không muốn sống nữa mà liều mạng chạy.

Áo sơ mi cắt may tinh tế vì động tác chạy của cậu mà bị cuộn lại nhàu nhĩ, tóc mái vuốt ngược cũng bị gió thổi làm rối tung. Nhưng cậu lại bắt đầu cười, nụ cười ngày càng trở nên ngông cuồng. Dù hơi thở của cậu lúc này mang theo cái khói bụi mịt mù đặc quánh nơi thành thị nhưng cậu vẫn tiếp tục cười. Ở nơi cao tốc vào giờ cao điểm này, cậu rốt cuộc cũng tìm thấy sự tự do và thoải mái mà mình đã lãng quên trong suốt một thời gian dài.

Và cậu định nghĩa tất cả những điều này đều là vì Chung Thần Lạc.

Cậu sẽ khiến Chung Thần Lạc trở về bên mình.


Khi cậu bước vào, đèn vẫn chưa tắt, rạp hát nhỏ chật kín người, chỉ còn hai chỗ trống ở giữa của hàng đầu tiên - một là của cậu, ghế còn lại hẳn là của Thần Lạc.

Đã lâu lắm cậu không quay lại nơi đây, không biết được vở kịch nhỏ nổi tiếng này đã được biểu diễn ở thành phố này ba năm rồi. Cứ vào thứ hai hằng tuần, hầu như dưới hàng ghế khán giả đều không còn ghế trống.

Cậu ngồi đợi Chung Thần Lạc đến, nhưng trong bóng tối, cậu thấy Chung Thần Lạc đang ngồi trên bậc thang đọc sách, bao quanh cậu ấy là một chùm tia sáng yếu ớt. Chung Thần Lạc đã sẵn sàng để mở đầu vở kịch bằng một màn độc thoại, những người ngồi cạnh cậu nhỏ giọng bàn luận - Hôm nay đổi diễn viên rồi.

Anh bắt đầu đoạn độc thoại của mình với thanh âm trong trẻo dễ chịu. Rõ ràng đó chỉ là những từ ngữ đơn điệu, nhưng qua giọng đọc của anh ấy lại trở nên sinh động biết bao. Phác Chí Thành dõi theo anh từng bước di chuyển trên chiếc thang, nhìn anh đùa nghịch với những dây leo khiên ngưu quấn trên đó, nhìn đôi môi linh hoạt của anh mấp máy đoạn độc thoại. Dù đây là lần đầu tiên xem vở kịch này nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

"Nếu cậu muốn đặt tên cho thế giới nhỏ được phác họa từ những dây hoa khiên ngưu--

Chính phủ có thể sẽ gọi nó là một ngôi làng trong thành phố, như tên gọi, đó là kết quả của sự phát triển đô thị không đồng đều.

Chủ đầu tư có thể sẽ gọi đây là khu thương mại tiếp theo, bởi vị trí của nó thật sự rất tốt, nằm ở nút giao thông trên cao, ngay lối vào của tuyến Metro số 2.

Và tôi có thể gọi nó là vườn địa đàng, bởi vì nó thuần khiết và xinh đẹp, hoặc cũng có thể gọi là thanh xuân, là tiếc nuối.

Cuối cùng tôi lại gọi nó bằng cái tên của người ấy - Xingxing."

Thần Lạc đứng trên bậc thang nói ra hai chữ cuối cùng, khóe miệng tùy ý nhếch lên, đây là nét quyến rũ chỉ có thể toát ra từ Chung Thần Lạc.

Cậu đã nhận ra ngay khi thấy chiếc thang lốm đốm những vệt sơn trắng được hoa khiên ngưu quấn quanh, nhân vật mà Chung Thần Lạc đang hóa thân, không ai khác chính là bản thân anh ấy. Ngay lúc này đây, cậu ngồi ở dưới sân khấu cũng đã thấy bóng dáng của chính mình.

Cậu thấy họ ngồi trong ánh đèn rực rỡ phức tạp, ngồi trên một chiếc giường gỗ kê bằng gạch đỏ. Thần Lạc đang cười, nhưng người diễn vai cậu lại đang khóc.

Thật buồn cười khi phải nói rằng đây chính là sau khi họ cùng nhau làm chuyện đó lần đầu tiên. Khi ấy bọn họ vừa dọn nhà đến, đó là sau buổi tối họ qua đêm ở cửa hàng bán những vật dụng dành cho người lớn vì không có chìa khóa.

Có lẽ đó là tình tiết tiếp nối sự dang dở sau nụ hôn của Chung Thần Lạc, anh như thế mà lại ngủ mất.

Tuổi trẻ ngây ngô, cả hai đều mang theo hơi thở gấp gáp cùng nhịp tim đập vội vã, cứ thế tùy ý đụng chạm, trao đổi chất lỏng trong cơ thể. Quần áo cũng vội vã cởi ra, sau đó lấy chăn bông quấn quanh người. Rèm cửa bay phấp phới khiến ánh nắng theo đó mà len vào, dừng lại nơi làn da sáng bóng và mịn màng của Thần Lạc, khóe mắt của anh vẫn ươn ướt vì đau nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.

Quá trình hiện thực hóa trí tưởng tượng của cậu thiếu niên vô cùng hỗn loạn và bối rối. Bắt đầu vội vã, va chạm tùy ý, ngay cả biện pháp bảo vệ cũng gấp gáp đến mức không thể dùng.

Cậu chôn vùi thứ nóng rực của mình vào cơ thể Chung Thần Lạc, phun trào một luồng nhiệt cháy bỏng, nó mang theo tình yêu của họ, đẩy cả hai đến bến bờ của sự vĩnh cửu. Sau đó họ ôm nhau nằm nhìn lên trần nhà thở dốc, trông như hai chú cá bị đại dương bao la kia bỏ rơi, há hốc mồm cầu xin một chút hơi thở cuối cùng.

Tối đến Thần Lạc đột nhiên phát sốt, gương mặt trắng nõn của anh đỏ bừng như say rượu. Phác Chí Thành luống cuống lấy khăn mặt đắp lên trán anh, nhưng tất cả đều vô dụng. Cậu lo lắng đến bật khóc, Thần Lạc đang sốt cũng vô cùng bối rối, anh cố gắng an ủi cậu, bảo rằng sẽ không có chuyện gì.

Ba giờ sáng, cậu đạp xe đưa Thần Lạc đi cấp cứu. Đến nơi, trong ánh mắt hung dữ và sự khiển trách hơi gay gắt của bác sĩ, cậu như một lần nữa được tham gia lớp học giáo dục giới tính.

Sau đó, họ mua một chiếc bồn tắm bằng nhựa màu đỏ vì nhà thuê của cả hai không có máy nước nóng. Đun sôi nước, sau đó điều chỉnh nhiệt độ, phiền phức muốn chết nhưng cả hai luôn cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Sự nghèo túng và nỗi xót xa đã đánh cắp đi niềm thỏa mãn nhỏ nhoi đó, hệt như viên socola ngọt ngào trộm được từ trong túi của mẹ. Sau này ở London, cậu thác loạn với cả nam lẫn nữ trong quán bar, cùng nhau tắm trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi. Khi đó, cảm giác trống trải như đang đi trên một hoang mạc rộng lớn cũng sẽ theo làn nước mà trôi đi mất. Sự ấm áp này không khiến cho cậu cảm thấy lòng tràn đầy hạnh phúc mà rơi nước mắt nữa.


"Tình yêu chính là như thế, là sự kết hợp giữa tinh thần và thể xác.

Không có tinh thần, đó chỉ là khát vọng nguyên thủy tồn tại trong mỗi con người, chỉ là một cách để giải tỏa, không hơn."

Chiếc bồn tắm màu đỏ trên sân khấu bị Thần Lạc kéo vào trong, kêu cót két, để lại cho mọi người một tràng thở dài.


Phân cảnh tiếp theo ở cửa hàng tiện lợi, Thần Lạc đứng bên cạnh cậu, tay cầm chả cá, Xingxing lại nằm dài ra quầy thu ngân để điền vào tờ vé số.

Đó là vào ngày sinh nhật của cậu. Cậu chia 100 tệ mà mình kiếm được từ việc phát tờ rơi làm hai nửa: một nửa dùng để mua xổ số, nửa còn lại dùng để mua món chả cá mà Thần Lạc thích nhất.

Tuổi hai mươi, tiền cậu có, nhưng tình thì lại không!

Cậu đoạn tuyệt với gia đình và chạy đến nhà Thần Lạc. Cuộc sống nhỏ của hai người đều phải dựa vào phí sinh hoạt ít ỏi của Thần Lạc và một ít tiền lương mà anh cóp nhặt được từ việc dạy thêm piano, mọi thứ khi đó dường như tạm ổn. Vì trốn gia đình, cả hai không thể đường đường chính chính ở trong ký túc xá, đành phải chạy ra ngoài thuê nhà.

Vì quá yêu nên sinh lòng dũng cảm, từ một cậu chủ tiêu tiền như nước, Phác Chí Thành đã kiên trì sống một cuộc sống như vậy suốt hai năm.

Nếu không phải Thần Lạc bỏ đi, cậu nghĩ có lẽ họ sẽ sống như vậy đến thật lâu về sau.


Trên sân khấu, Thần Lạc đang ngồi trong cửa hàng tiện lợi, tay lật từng trang báo, sau đó lại sững sờ khi nhìn thấy thông báo tìm người của công ty nhà họ Phác. Anh ngẩng đầu nhìn Xingxing, miệng cười chua chát, tay run run đánh rơi miếng chả cá vào tờ báo.

Sau đó trên sân khấu lại bắt đầu ca hát nhảy múa hoành tráng.

Trong màn biểu diễn tưng bừng của nhóm, chỉ có Lele và Xingxing ngồi tại chỗ, một mình một cõi.

Xingxing vẫn nằm dài ra đó điền vào tờ vé số một cách ngây ngốc, số thứ nhất chính là ngày sinh của Thần Lạc, số thứ hai là ngày của cậu, số thứ ba là ngày bọn họ gặp nhau và số cuối cùng chính là tuyến xe buýt số 128 ngày ngày vẫn đưa cả hai về nhà.

Nhưng Lele lại xoay người đi mất.

Tờ vé số khi ấy vẫn chưa kịp dò, nhưng hiện tại cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Món chả cá mà Thần Lạc yêu thích, hơn phân nửa đều vào bụng của cậu. Vườn địa đàng được bao bọc bởi những dây leo của hoa khiên ngưu nháy mắt biến thành một mảnh tịch mịch, hoang vu.


Sau hai mươi tuổi, cậu không thiếu tiền nhưng lại thiếu thốn đủ thứ.

Sự hỗn loạn của ánh sáng và bóng tối trên sân khấu có lẽ cũng chính là nội tâm rối bời của cậu sau sự kết thúc đột ngột của một mối tình ở tuổi mới lớn. Cho dù là diễn xuất có cường điệu đi chăng nữa thì nó vẫn đã giảm bớt phân nửa sự rối rắm trong lòng của Phác Chí Thành khi đó.

Cậu dùng số tiền cuối cùng của mình để mua say nơi góc phố, sau đó chán nản quay về nhà. Về đến nhà lại bị đưa sang nước ngoài, bắt đầu những chuỗi ngày mất phương hướng nơi đất khách quê người.

Mới hôm qua, cậu nhân danh tình yêu phất cờ chống lại cả thế giới, hôm nay lại chao đảo trong đống hoang tàn, đổ nát và ảm đạm. Chung Thần Lạc ra đi, mang theo mười năm mà cậu những tưởng tình yêu chính là nỗi cô đơn của toàn nhân loại. (?)


Ánh sáng chia sân khấu ra làm hai thế giới.

Một nửa trong trẻo, một nửa yên ắng. Một nửa rộn ràng nhộn nhịp, một nửa tịch mịch như cảnh thu. Nửa là Xingxing, nửa là Lele.

Bỗng nhiên trên sân khấu đổ mưa, bọn họ bung tán ô, gặp lại nhau trong một đêm mưa mịt mù. Sau bốn năm, họ lại đứng trước mặt nhau, miệng cười nhưng rơi lệ.

Họ bắt đầu mỗi người một câu, ngâm nga bài thơ đó.

Nếu gặp lại vào một ngày khác

Tôi nên lấy gì để đối mặt với em?

Lấy nước mắt,

Lấy trầm mặc.

Phác Chí Thành cũng lẩm nhẩm đọc theo.

Khán giả đồng loạt đứng lên vỗ tay, sẵn sàng chờ màn hạ màn của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net