Chương 3: Mọi thứ bắt đầu từ sự tò mò (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
kỹ những thuật ngữ mà Trần Hề đã từng nói qua.

Phương Nhạc thong thả ung dung ăn xong hai quả quýt, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ba đôi mắt mở to mờ mịt nhìn về phía mình, anh dừng một chút mới vứt vỏ vào trong thùng rác.

"Kỳ thi tuyển sinh cấp tỉnh." Anh nói.

Thành phố Hà Xuyên là tỉnh lị thành thị, có một số trường trung học có tiếng chỉ tuyển sinh giới hạn chỉ tiêu là học sinh trong thành phố. Nếu như học sinh từ các thành phố hoặc thị trấn khác trong tỉnh muốn vào trường trung học của thành phố Hà Xuyên thì về cơ bản chỉ có thể thông qua con đường tuyển sinh cấp tỉnh.

Trình độ giáo dục của trấn Tân Lạc có giới hạn, cũng chưa từng có học sinh nào trong các trường trung học cơ sở trên trấn từng đăng ký tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp tỉnh ở một thành phố trọng điểm như Hà Xuyên. Thật ra trước năm lớp tám Trần Hề cũng chưa từng nghe nói qua về việc này.

Thời điểm đó mẹ Trần đã bệnh nặng, trước khi bị bệnh bà từng đi đánh giày da cho người ta. Trước khai giảng vào lớp tám, Trần Hề cũng muốn có thể kiếm được một chút tiền, cho nên cô mới mang theo em trai đi lên phố đánh giày da cho người ta.

Buổi tối hôm đó cô đang đánh giày cho một vị khách nghe thấy vị khách này đang nói chuyện điện thoại.

"Trường Trung học phụ thuộc chỉ xếp thứ hai thôi, trường Trung học phổ thông số Tám mới xếp thứ nhất, thật ra hai trường trọng điểm không phân được cao thấp nhưng kết quả năm vừa rồi có thể thấy được đâu xếp thứ nhất, thứ hai... chắc chắn thi đua sẽ rất cạnh tranh. Năm trước trường Trung học phổ thông số Tám có chín học sinh được đề cử đi học Kinh đại và Khánh đại, nhưng hầu hết các học sinh vẫn tham gia thi đại học... Có phí tài trợ không? Tôi cũng không rõ cái này lắm, cũng không thấy nghe nói trường Trung học phổ thông số Tám và trường Trung học phụ thuộc có nhận phí tài trợ không. Thằng bé có hồ sơ học bạ ở nơi khác, có thể thử đăng ký thi tuyển sinh cấp tỉnh xem sao... Hiện tại nó đang học lớp chín, tôi cũng không rõ liệu có muộn quá hay không... Được, để tôi tra thử chút rồi nói cho anh biết."

Trong lòng Trần Hề tập trung vào hai thứ, cuộc điện thoại này đã tình cờ đánh vỡ chiếc kén tin tức của cô khiến cho trái tim còn non nớt của cô cũng trở nên chấn động.

Lần đầu tiên cô biết đến tỉnh lị thành thị trọng điểm, lần đầu tiên cô biết đến tỷ lệ phần trăm các trường trung học trọng điểm có thể trúng tuyển vào được Kinh đại và Khánh đại, cũng là lần đầu tiên cô nghe nói tới cái gọi là tuyển sinh cấp tỉnh.

Khai giảng năm lớp tám, Trần Hề tung tăng đi tìm chủ nhiệm lớp để lấy thêm thông tin. Những ngày sau đó, Trần Hề liều mạng dùi mài sách vở, soát đề, tới năm lớp chín chủ nhiệm lớp giúp cô để ý tin tức tuyển sinh cấp tỉnh của thành phố Hà Xuyên. Tháng mười Trần Hề đứng ở văn phòng chủ nhiệm lớp cùng giáo viên gọi điện thoại tới phòng tuyển sinh của trường Trung học phổ thông số Tám để dò hỏi xem tình hình cụ thể kỳ thi tuyển sinh cấp tỉnh năm nay của trường.

Tiếp theo cô gửi hồ sơ lý lịch của mình đến trường Trung học phổ thông số Tám qua đường bưu điện. Ở đó viết thành tích cao nhất của cô ở các môn học khác nhau, sau đó cô đã đạt đủ tiêu chuẩn để tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp tỉnh của trường Trung học phổ thông số Tám.

Năm nay trường Trung học phổ thông số Tám chỉ nhận ba mươi chỉ tiêu tuyển sinh cấp tỉnh trong phạm vi toàn tỉnh. Tết Nguyên Đán Trần Hề đi tới Hà Xuyên, buổi sáng cô tham gia bài kiểm tra thi viết và phỏng vấn kỳ thi tuyển sinh cấp tỉnh của trường Trung học phổ thông số Tám, buổi trưa đi tới bệnh viện thăm bà nội Phương rồi sau đó lại quay trở về trấn Tân Lạc. Trong vòng ba ngày cô đã nhận được kết quả vượt qua kỳ thi tuyển sinh cấp tỉnh, sau đó từng bước tiến lên. Chỉ cần cô vượt qua được kỳ thi tuyển sinh cấp ba là có thể thuận lợi tiến đến Hà Xuyên học trường Trung học phổ thông số Tám, vấn đề học bạ tất nhiên trường học sẽ giúp cô giải quyết.

Sau kỳ thi cuối kỳ năm lớp chín, Trần Hề thân là học sinh được tuyển chọn vào trường Trung học phổ thông số Tám sẽ lập tức phải tham gia một khoá tập huấn khép kín, đây cũng là lý do vì sao cô lại biến mất không thấy tung tích đâu.

Ngày hôm nay, mối quan hệ căng thẳng trong nhà họ Phương cũng thoáng được giảm bớt đi một chút. Bà nội Phương tiếp tục đi đến ở nhà con gái, Phương Mạt vẫn trở về ở nhà cậu làm bạn với mẹ Phương.

Dì Vương ham thích tiêu tán formaldehyde lại một lần quên kết thúc công việc, Phương Nhạc đút tay vào túi quần đứng ở trước cửa phòng trẻ em nhìn một hồi.

Gió thổi rèm cửa, dự báo thời tiết cho biết tới Tết Âm Lịch sẽ có nhiều lúc có mưa tuyết.

Chạng vạng tối quả nhiên trời đổ lớp tuyết dày, tuyết rơi liên tục tới ngày hai mươi chín. Một ngày trước khi trại huấn luyện của Trần Hề kết thúc, lớp tuyết đọng trên mặt đất đã dày cả thước.

Buổi sáng Phương Nhạc nhận được một cuộc gọi của ông chủ Phương, ông nói: "Nhãi con, Trần Hề nói lớp học của con bé bị cử báo gì gì đó nên hôm nay sẽ trở về. Hiện tại ba vẫn còn đang ở Nghi Thanh với chú Thẩm, con giúp ba đi đón Trần Hề trở về nhé. Tuyết rơi lớn như vậy ba sợ con bé không biết phải trở về thế nào, con bé còn chưa từng ngồi xe một mình bao giờ, thời điểm ăn tết nhiều bọn buôn người lắm!"

Phương Nhạc nhận được tin nhắn của ông chủ Phương gửi tới, là số điện thoại di động của Trần Hề mà ông chủ Phương đã giúp cô xử lý.

Phương Nhạc mặc áo khoác ngoài, đeo thêm túi xách nghiêng đi ra cửa đón người.

_Hết chương 3_
Editor: Vitamino

Tình hình là truyện sẽ có 86 chương chưa bao gồm ngoại truyện các bạn ạ, tác giả mới hoàn thành xong được mấy ngày còn mình mới mòn đ*t chạy xong chương 3 =))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net