Chương 1.1:Dị thế trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1.1:Dị thế trọng sinh
Editor:HamNguyet

Tần Lạc Y ngây ngốc ngẩng đầu, phượng mâu nhìn tỷ tỷ Tần Lạc Hàn lộ vẻ không thể tin.

Tỷ tỷ...Vì sao nói như vậy? Rõ ràng các nàng mạnh mẽ lôi kéo mình đến, các nàng đều nói muốn kiến thức phong thái lỗi lạc của Thái tử điện hạ một chút, mới mạnh mẽ lôi kéo nàng đi cùng!

Tam hoàng tử nơi xa một thân bạch y, ánh mắt nhìn phương hướng các nàng, mâu quang sâu thẳm lợi hại, như một cây đao dừng trên người Tần Lạc Y.

Tâm Tần Lạc Y nháy mắt chìm xuống đáy cốc, hàng lông mi cong dài chớp chớp, giãy khỏi tay Tần Lạc Hàn cùng Mạnh Uyển Tình muốn chạy đi.

Tần Lạc Hàn cùng Mạnh Uyển Tình đưa lưng về phía người trong đình, trong mắt hiện lên ác ý, không muốn buông tay ra, chân giẫm lên vạt y phục Tần Lạc Y, "Phanh" một tiếng ngã xuống hồ sen bên cạnh.

"A! Tần muội muội rơi xuống nước." Vân Khinh La trừng lớn mắt, nhìn người ngã xuống hồ sen, bàn tay mềm mại nâng lên che lại đôi môi đỏ mọng kinh hô.

"Người tới a, người mau tới a, cứu muội muội ta, mau tới cứu muội muội ta." Tần Lạc Hàn cũng mở miệng đứng lên hô to, vẻ mặt thất kinh, chỗ sâu trong đáy mắt, hiện lên đắc ý thản nhiên.

Mấy người trong lương đình bay nhanh vội vàng tới. Một đạo thân ảnh màu trắng, không chút do dự nhảy xuống, lát sau liền ôm Tần Lạc Y rơi xuống nước còn chưa chìm hẳn lên.

Tóc Tần Lạc Y ướt đẫm, dính trên hai gò má nho nhỏ, khăn lụa trắng nguyên bản trên mặt bị nước cuốn trôi mất, hé ra khuôn mặt đỏ bừng.

Bạch y nam tử đúng là Tam hoàng tử Sở quốc, phu quân được tứ hôn cho Tần Lạc Y-Sở Dật Tu, nhìn tiểu nhân nhi lạnh run trong lòng, ánh mắt hiện lên chút u quang.

Thái tử Sở Dật Phong bước nhanh tới, khuôn mặt tuấn tú mang theo quan tâm: "Tam Hoàng đệ, Tần cô nương không có việc gì đi?" Cũng không nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng chật vật kia.

Sở Dật Tu lộ ra một chút ý cười: "Uống mấy ngụm nước, hẳn là không có trở ngại, nhưng phải nhanh chóng đi thay y phục, bằng không sẽ dễ dàng cảm mạo..." Ôm Tần Lạc Y tiêu sái rời khỏi.

Tần Lạc Y hơi đứng lên, giọt nước trên y phục tí tách chảy từ trên người xuống, Tần Lạc Hàn vội vàng chạy lại, hướng tới Thái tử cùng Tam hoàng tử phúc thân, trong miệng liên tục nói lời cảm tạ.

Sau đó xoay người gấp gáp nói: "Muội muội, chúng ta nhanh đi đổi y phục khác...Đừng để cảm mạo làm điện hạ lo lắng!"

Nhìn nhìn Tam hoàng tử điện hạ, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Muội muội, cho dù bị điện hạ phát hiện, ngươi cũng không nên nhảy xuống hồ a..."

Tần Lạc Y trong lòng vừa tức vừa khổ. Vừa rồi bị người giẫm lên vạt y phục, rõ ràng có một đôi tay lơ đãng đẩy mạnh nàng vào trong hồ.

Nhưng bản thân lúc này chật vật, không thể giải thích, Tần Lạc Y đành tránh đi, khi tỉnh táo lại đưa tay lên che mặt chạy như điên về phía trước.

"Ai, muội muội, muội đợi ta a!" Tần Lạc Hàn ngẩn ra, hướng tới Thái tử cùng Tam hoàng tử lộ ra ý cười hối lỗi, phúc thân lần nữa, đuổi theo.

"Tỷ tỷ, vừa rồi vì sao tỷ nói là muội muốn gặp Tam hoàng tử điện hạ!" Đến một toà tiểu viện hẻo lánh trong Trấn Nam Vương phủ, Tần Lạc Y thay sang y phục do nha đầu Tuyết Nhi mang đến, cắn môi nhỏ giọng hỏi Tần Lạc Hàn. Nàng có biết nói như vậy sau này thành hôn điện hạ sẽ dùng dạng ánh mắt khinh thị gì nhìn chính mình hay không?

Tần Lạc Hàn cười cười: "Muội muội, muội phải tin tưởng tỷ, tỷ đều vì tốt cho muội! Đến, muội uống xong bát canh này, tỷ tỷ liền nói cho muội biết nguyên nhân!"

Tần Lạc Y hồ nghi nhìn Tần Lạc Hàn, cuối cùng tiếp nhận bát canh nhã nhặn uống, sau đó dùng phượng mâu tối đen nhìn Tần Lạc Hàn, hy vọng tỷ tỷ cho chính mình một lý do hợp lý, cho tới nay, tỷ tỷ đều đối với tính cách yếu đuối của mình chiếu cố có thêm, nhưng tỷ tỷ hôm nay...Nàng thật xa lạ!

Tần Lạc Hàn nhìn Tần Lạc Y cầm chén canh uống xong, nha đầu Tuyết Nhi bên cạnh tiếp nhận bát...Khoé môi ôn nhu đột nhiên tràn ra ý cười đắc ý: "Muội muội, bát canh này bỏ thêm xuân dược, muội uống vào có thấy tốt không a?"

Bỏ thêm xuân dược vào canh? Tần Lạc Y bị tin tức này cả kinh ngẩn ngơ, trong phượng mâu lộ vẻ không thể tin, còn có tuyệt vọng: "Vì sao...Vì sao bỏ thêm xuân dược vào canh, tỷ tỷ...Tỷ gạt muội đi? Tỷ tỷ, tỷ không cần đem loại chuyện này ra vui đùa!"

Tần Lạc Hàn hất cằm, khinh miệt nhìn Tần Lạc Y: "Tần Lạc Y, ngươi nhìn lại ngươi đi, muốn gả gấp cho Tam hoàng tử điện hạ sao? ngươi nằm mơ đi!"

Tần Lạc Y nhìn gương mặt Tần Lạc Hàn dữ tợn, nhẹ nhàng thì thào: "Vì sao phải đối xử với ta như vậy, ngươi...Chẳng lẽ người ngươi thích không phải Thái tử điện hạ, là Tam hoàng tử..."

"Phải! Ta thích Tam hoàng tử điện hạ, ta yêu Tam hoàng tử điện hạ! Ngươi xú nữ nhân này, cho dù xách giày cho Tam hoàng tử điện hạ cũng không xứng!" Tần Lạc Hàn hung tợn nói.

"Biết không? Trong canh bỏ thêm xuân dược kì dâm tán mạnh mẽ nhất, ha ha, nếu nửa canh giờ không cùng người ái ân, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Bất quá, ngươi yên tâm, lập tức sẽ có người lại đây giải xuân dược cho ngươi, ngươi sẽ không chết, ha ha...ta sẽ không cho ngươi chết, sẽ để ngươi hảo hảo mà sống, sau đó bị Tam hoàng tử hưu, nhìn ta thay ngươi mặc giá y đẹp đẽ quý giá, gả nhập Tam hoàng tử phủ!"

"Oẹ!" Tần Lạc Y thống khổ lắc đầu, nhìn tỷ tỷ trước mặt hoàn toàn xa lạ, không thể tin những lời nói độc ác kia từ trong miệng Tần Lạc Hàn phát ra, đưa tay vào trong cổ họng, muốn nôn ra toàn bộ bát canh bị bỏ thuốc vừa uống.

Tần Lạc Hàn khinh thường nhìn Tần Lạc Y giãy dụa.

Tần Lạc Y cố gắng nửa ngày, cũng không thể đem canh nôn ra, nhìn nha đầu Tuyết Nhi kề sát vào bên tai Tần Lạc Hàn, nhỏ giọng nói, có người sắp tới, trong mắt hiện lên tuyệt vọng, giãy dụa muốn chạy đi, lại phát hiện hai chân như nhũn ra, căn bản không có cách nào chuyển động.

Tiểu viện này, không phải nơi nàng ở, tất cả nha đầu, bà tử đều đuổi đi nơi khác, chỗ này căn bản không ai thèm đến, đừng nói hiện tại, chính là ngày thường, cũng không có dù chỉ một người lảng vảng tại nơi hẻo lánh này. Nguyên lai...Tần Lạc Hàn thiết kế tất cả bẫy rập chỉ chờ nàng nhảy vào!

Trên mặt hiện lên chút bi thương tuyệt nhiên nói: "Tần Lạc Hàn, cho dù ta chết, cũng sẽ không cho ngươi được như ý nguyện!" Nói xong, xoay người đập đầu vào cây cột bên cạnh.
..........
Trước mắt Lam Kiều Nguyệt biến thành màu đen, đầu đau kịch liệt, đau đến mức như bị người cầm búa tạ gõ vào, trên người một mảnh nóng rực bỏng rát, khiến cho nàng thập phần khó chịu.

Trong lòng hiện lên một chút cười khổ. Chẳng lẽ nàng chưa chết sao? Nhưng rõ ràng nàng bị thương ở ngực, làm sao có khả năng chưa chết? Trọng thương như vậy, cho dù trình độ khoa học tiên tiến đến mấy cũng cứu không nổi nàng!

Hoặc là kỳ thật nàng đã chết, hiện tại đang ở trong luyện ngục! nên mới có loại cảm giác vừa nóng vừa đau rát này?

Nghĩ đến Lam Kiều Nguyệt nàng sống hai mươi năm lăm, cả ngày tu luyện, không làm chuyện tình thương thiên hại lí gì, người khác xuống địa ngục luân hồi, nàng cũng nên như vậy mới phải, vì sao phải chịu khổ trong luyện ngục!

Chẳng lẽ bởi vì trước khi chết nàng giết đôi cẩu nam nữ kia? nếu giết hai người kia, phải xuống luyện ngục, nàng tuyệt không hối hận!

"Mau...Ngươi mau đi qua nhìn xem, nàng ta đã chết chưa?" Thanh âm nữ tử trẻ tuổi, dồn dập sắc nhọn mang theo bối rối khó nén, ở bên tai Tần Lạc Y vang lên.

Thế nhưng bên cạnh còn có người!Không chỉ một người! Lam Kiều Nguyệt đang trong tình trạng hôn mê theo phản xạ ngừng hô hấp.

Làn hương nồng đậm tới gần, sau đó có người đặt ngón tay lên chóp mũi nàng, chỉ trong chớp mắt, bàn tay kia vội vàng thu hồi, trên mặt bị bám làn hương làm người không thoải mái.

"Tiểu thư...Tiểu thư... Nàng...Nàng...Không còn thở, đã chết!" Đồng dạng thanh âm một nữ tử trẻ tuổi khác bối rối vừa nói vừa khóc.

"Đồ vô dụng! Ngươi khóc cái gì!" nữ tử hạ giọng quát lên: "Không cần lo cho nàng ta, chết thì chết đi, như vậy cũng tốt...giảm bớt cho ta nhiều chuyện, bớt phiền toái !" Thanh âm bình tĩnh, không còn bối rối như ban đầu.

"Vậy tiểu thư...Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?" Thanh âm khác thật cẩn thận hỏi lại.

"Còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là nhanh rời khỏi nơi này!" Thanh âm nữ tử chán ghét nói: "Thật xui xẻo!"

Tiếng mở cửa chậm chạp nhẹ nhàng cùng tiếng bước chân đi xa. Đợi tiếng bước chân kia hoàn toàn tiêu sái rời khỏi, Lam Kiều Nguyệt cố sức mở mắt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net