Chương 11.1:Lễ vật của Tam hoàng tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11.1:Lễ vật của Tam hoàng tử
Editor:HamNguyet

Nàng thật sự rất ngạc nhiên,Tam hoàng tử tài hoa hơn người này đến, còn mang theo lễ vật, là vì thật sự quan tâm vị hôn thê là nàng đây, hay bởi vì một nguyên nhân nào khác.

"Đúng vậy..." Hạnh Nhi nhìn động tác xoa mặt của nàng, trong lòng căng thẳng, không ngừng gật đầu.

Hai người vừa nói chuyện, một bên đi đến Ánh Tuyết viên.

"Tam muội muội!" Còn chưa đi đến Ánh Tuyết viên, liền đụng phải Tần Lạc Hàn bạch y bay bay, nhìn đến các nàng lại đây, trong ánh mắt ý cười trong suốt cùng nàng chào hỏi.

Đáy mắt Tần Lạc Y hiện lên ánh sáng lạnh, lập tức biến mất, hiện lên ý cười thân thiết đến cực điểm: "Nhị tỷ tỷ đi đâu vậy?"

"Ta đang muốn đi Ánh Tuyết viên tìm muội đây, không nghĩ tới ngay tại nơi này đụng phải!" Đợi cho Tần Lạc Y đến gần, Tần Lạc Hàn thân thiết muốn tiến lên kéo tay Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y không dấu vết tránh ra, nhấc chân tiếp tục hướng Ánh Tuyết viên đi đến.

Tươi cười trên mặt Tần Lạc Hàn bị kiềm hãm, lập tức cười nở hoa, đi theo bên người Tần Lạc Y nói: " Hai ngày nay ta ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, muội muội lại bị thương, sợ đem bệnh khí lây qua muội muội, nên không lại đây...Hôm nay khoẻ lại, đã nghĩ đến thăm muội muội, cùng muội muội trò chuyện...Muội muội tốt chứ?"

Tần Lạc Y liếc Tần Lạc Hàn một cái, cười nói: "Không có việc gì, đã khoẻ lại nhiều, không phải trọng thương nghiêm trọng gì."

"Thật sự đã tốt? Nếu muội muội còn chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói..." Tần Lạc Hàn nghe vậy, nét tươi cười trên mặt như hoa, trong mắt hiện lên một chút âm lãnh, ánh mắt còn như có như không nhìn nhìn cánh tay Tần Lạc Y.

Vị trí kia, đúng là vị trí thủ cung sa của nữ tử Thánh Long đại lục. Tần Lạc Y thấy thế, ý cười trên khoé môi càng thêm mỉa mai, chẳng qua bị khăn lụa trắng che khuất, Tần Lạc Hàn không nhìn đến.

Theo ánh mắt Tần Lạc Hàn nhìn lại cánh tay chính mình, sau đó thập phần hồ nghi nhìn nàng ta nói: "Ta không cẩn thận đụng phải đầu, chẳng lẽ còn bị thương chỗ khác sao?"

"Ha ha, không có việc gì là tốt rồi, không phải do ta lo lắng cho Tam muội muội sao?" Tần Lạc Hàn bị ánh mắt Tần Lạc Y nhìn đến trong lòng phát lạnh, vội vàng cười nói.

Tam hoàng tử không chỉ đưa tới tử ngọc cao, còn có một khối ngọc bội hình nguyệt nha xanh biếc, ngọc bội khéo léo tinh xảo, chất ngọc hoàn mỹ không tỳ vết, vừa thấy liền biết không phải vật phàm.

Tần Lạc Hàn nhìn, âm thầm cắn răng, ánh mắt đố kỵ rơi vào trong tầm mắt Tần Lạc Y...Tần Lạc Y có chút đăm chiêu.

Bất quá, nàng đối với khối ngọc bội kia không cảm thấy hứng thú, nàng cảm thấy hứng thú là tử ngọc cao. Tử ngọc cao kia cùng thuốc mỡ do tử y nam tử cấp nàng mười ngày trước giống nhau như đúc!

Buổi tối, trong Thấm Hương viện.

"Con nhìn rõ ràng, tiện nhân kia thật sự không có việc gì?"

"Nương, con thật sự thấy rõ ràng! Ả không chỉ không có việc gì, khí sắc so với trước kia có vẻ tốt hơn!"

"Tại sao có thể như vậy? Xuân dược này nghe nói cực kỳ lợi hại, nếu nửa canh giờ không giải được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

"Nhưng hiện tại đã qua mười ngày!Sớm đã trôi qua nửa canh giờ, nếu hiệu quả xuân dược kia thật sự tốt như vậy...Tiện nhân kia làm sao còn mệnh đến bây giờ?"

"Là thế nào, đã qua mười ngày, đến tột cùng xảy ra vấn đề gì? Chẳng lẽ xuân dược kia là giả?"

Trong phòng tối đen, hai đạo thanh âm cố gắng đè ép tới cực điểm dần biến mất, sau đó lại vang lên thanh âm gấp gáp.

"Nương...Người nói, có thể độc trên người ả đã được giải hay không?"

"Nếu xuân dược không giả, vậy vô cùng có khả năng!"

"Chúng ta hiện tại làm sao bây giờ? Hôn lễ tới gần, nếu không thành chỉ có thể trơ mắt nhìn ả gả cho Tam hoàng tử? Nương, con không muốn...Cái người quái dị kia, ả dựa vào cái gì gả cho Tam hoàng tử..."

"Hàn nhi, không cần gấp, còn thời gian nửa năm, hiện tại, việc cấp bách chúng ta cần làm là tìm hiểu rõ ràng, đến tột cùng là dược giả, hay do tiện nhân kia đã thất trinh! Ha ha, nếu ả thật sự mất đi trinh tiết, vậy thật tốt quá..."

Trong phòng hai người thấp giọng bàn mưu tính kế, lại không biết ngoài phòng đã có một đạo thân ảnh màu đen lặng yên đứng trên thành tường, thân thể mảnh khảnh cùng bóng đêm như kỳ tích hoà hợp thành một thể.

Ở dưới chân nàng, có một bóng dáng tối như mực, sinh vật lớn màu đen trong bóng đêm che giấu vô cùng, trừng một đôi mắt chuông đồng lớn hung tợn nhìn vào trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net