Chương 11:Trời sinh một đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11:Trời sinh một đôi
Editor:HamNguyet

"Nơi này thật náo nhiệt, Đại sư huynh, tiểu sư muội, các ngươi đang làm gì a?" Liễu Khuynh Thành cười duyên đi tới, thân thể xinh đẹp, cố ý vô tình chắn giữa Tần Lạc Y cùng Phượng Phi Ly.

Phượng Phi Ly quay đầu nhìn Liễu Khuynh Thành một cái, ánh mắt híp lại, có tinh quang xẹt qua, thản nhiên nói: "Thì ra là Ngũ sư muội đến đây, Lạc Y tiểu sư muội chuẩn bị ở trong này tu kiến một tòa động phủ."

"Ngũ sư tỷ." Tần Lạc Y bị Liễu Khuynh Thành chen chân chỉ có thể hơi thối lui nửa bước, trong lòng không thoải mái, trên mặt lại trái lương tâm hiện lên ý cười.

Liễu Khuynh Thành tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Tần Lạc Y một cái, thanh âm mềm mại nói: "Tu kiến động phủ, đây chính là chuyện tốt a, sớm tu kiến tốt, tiểu sư muội sớm ngày dọn đến ở, Đại sư huynh cũng không cần cùng Nhị sư huynh trụ một chỗ, nhưng tiểu sư muội thật lợi hại, ngắn ngủi nửa tháng, liền tìm đủ nhân thủ, vật dụng tu sửa...Hiệu suất này thật nhanh!"

Tần Lạc Y mím môi cười nói: "Sư tỷ cũng biết ta mới đến tông môn không lâu, làm sao có hiệu suất gì a, việc này đều dựa vào Đại sư huynh hỗ trợ, người là Đại sư huynh tìm, mấy thứ này, cũng là Đại sư huynh giúp đỡ mua...Lạc Y muốn tu kiến sớm một chút, sớm ngày dọn về, miễn cho luôn chiếm động phủ Đại sư huynh."

Nàng là ăn ngay nói thật, không cảm thấy lời này có gì không ổn, nhưng Liễu Khuynh Thành nghe xong, sắc mặt liền trở nên khó coi, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Lạc Y có một chút sát khí chợt lóe rồi biến mất.

Đầu tiên là không biết xấu hổ bám lấy trụ trong động phủ Đại sư huynh, sau đó làm cho Đại sư huynh ra mặt tìm đến nàng, ý định muốn nàng sửa miệng bỏ qua mấy người kia, hiện tại được một tấc lại muốn tiến một thước, tu kiến động phủ đều do Đại sư huynh ra mặt, còn đắc ý dào dạt chạy đến trước mặt nàng khoe mẽ!

Trước kia Đại sư huynh chưa từng quản việc này? Tần Lạc Y chỉ là một nha đầu có tu vi tôn giả, ả dựa vào cái gì được Đại sư huynh dùng ánh mắt khác đối đãi?

"Thì ra đều do Đại sư huynh hỗ trợ làm giúp a." Liễu Khuynh Thành nhìn Tần Lạc Y thật sâu một cái, sau đó quay đầu, hơi hờn dỗi bất mãn nhìn Phượng Phi Ly nói: "Động phủ kia của ta cũng muốn tu kiến lại một chút, Đại sư huynh, ngươi cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, khi nào thì dẫn người giúp ta nhìn xem?"Trong mắt quyến rũ tràn ngập chờ mong.

Phượng Phi Ly mỉm cười nói: "Động phủ của ngươi, không phải mới tu kiến cách đây vài năm sao? Như thế nào lại muốn tu kiến? Qua không bao lâu ta sẽ rời đi tông môn, nếu Ngũ sư muội muốn tu kiến lại, vẫn nên tìm người khác đi, ta thấy tam sư đệ không sai, lần trước ngươi tu kiến động phủ cũng do hắn giúp ngươi không phải sao ?" Vô cùng rõ ràng cự tuyệt Liễu Khuynh Thành.

Ánh mắt Liễu Khuynh Thành thất vọng, thiếu chút nữa cắn chặt răng, Tam sư huynh...Lần trước còn không phải vì hắn không giúp chính mình, nàng mới không thể không tìm tới Tam sư huynh.

"Đại sư huynh mới trở về không được vài ngày, lại muốn đi?" Nàng áp chế bất mãn trong lòng, lời nói lưu luyến hỏi.

"Ừ, lần này trở về, vốn chỉ là đi ngang qua thôi." So với Liễu Khuynh Thành lưu luyến không rời, Phượng Phi Ly có vẻ vân đạm phong khinh.

Liễu Khuynh Thành cùng Đại sư huynh nói chuyện, luôn đứng trước người Tần Lạc Y, như có như không đem nàng bài trừ bên ngoài, Tần Lạc Y thấy, cũng không để ý, nghĩ nghĩ, dứt khoát xoay người tránh ra, tò mò nhìn đệ tử ngoại môn mang khí thế ngất trời động thủ như thế nào, thỉnh thoảng còn giúp bọn họ chút đông chút tây.

Nàng không giống sư thúc bình thường cao cao tại thượng, bộ dáng xinh đẹp, nói chuyện thanh thúy dễ nghe, liền cùng chúng đệ tử đánh thành một mảnh.

"Hắc hắc, Liễu sư thúc cùng Phượng sư thúc đứng chung một chỗ, nam tuấn, nữ mỹ, thật sự là trời sinh một đôi a."

"Lần trước ta còn nghe nói, về sau Liễu sư thúc muốn cùng Phượng sư thúc kết thành song tu, ngươi xem bộ dáng bọn họ thân mật như vậy, tám phần sắp có chuyện tốt."

"Hắc hắc, ta cũng nghe nói, Liễu sư thúc ngay cả thiếu chủ Bích Thuỷ các theo đuổi cũng cự tuyệt, bởi vì nàng thích Phượng sư thúc."

"Bất quá, nói cùng Phượng sư thúc song tu, vẫn do Liễu sư thúc, chưa từng nhìn đến Phượng sư thúc tỏ vẻ gì...Các ngươi nói, cuối cùng Phượng sư thúc sẽ cùng Liễu sư thúc kết thành song tu sao?"

"Hẳn là sẽ đi, đừng nói Phiêu Miểu Tông, chính là Bồng Lai tiên đảo, tư chất Liễu sư thúc, cũng là ngàn năm khó gặp, bộ dáng lại xinh đẹp, nghe nói hai nhà Liễu-Phượng, cực có sâu xa đâu. Trừ bỏ Liễu sư thúc, còn chưa có ai khác xứng đôi với Phượng sư thúc như vậy?"

"Nói cũng phải."

Tần Lạc Y đứng bên người bọn họ, nghe bọn họ nhỏ giọng nghị luận Phượng Phi Ly cùng Liễu Khuynh Thành, không khỏi lặng lẽ quay đầu nhìn lại.

Phượng Phi Ly cười đến yêu nghiệt, mắt hoa đào híp lại, mâu quang sáng quắc sinh huy, hai tay đặt sau người, ngọc thụ lâm phong, trên người như có tiên khí lượn lờ, tựa trích tiên.

Mà Liễu Khuynh Thành một thân lục y đứng bên cạnh hắn, dáng người phập phồng quyến rũ, trước ngực đầy đặn thập phần ngạo nhân, ánh mắt mỉm cười nhìn Phượng Phi Ly, trong ánh mắt tràn ngập ái mộ nồng đậm.

Tần Lạc Y thấy, trong lòng đột nhiên nhảy dựng...Đêm qua Đoan Mộc Trường Thanh nói lời cảnh cáo nàng, đột nhiên không hề báo động trước vang lên bên tai nàng. "Tần Lạc Y, để cho Đại sư huynh đi tìm Liễu Khuynh Thành, ngươi nhất định sẽ hối hận...Chờ thời điểm ngươi hối hận, ngay cả mệnh cũng không còn."

Nguyên tưởng rằng hắn nói chuyện giật gân, cố ý hù dọa chính mình mà thôi, hiện tại nghĩ đến, sợ là có vài phần đạo lý. Khó trách buổi tối ngày đó, nhìn đến chính mình trong động phủ Đại sư huynh, sắc mặt của Liễu Khuynh Thành khó coi như vậy. Sau khi nàng nhờ Đại sư huynh đi tìm Liễu Khuynh Thành, nàng ta nhiên liền ngăn dưới núi, lời nói không âm không dương, lúc ấy nàng còn thiên chân nghĩ, do chính mình nhờ Đại sư huynh đi cầu tình giúp, cảm thấy khiến cho nàng ta sửa lại chủ ý, là không nể mặt nàng ta...

Ách, hiện tại rất tốt, vừa rồi nàng còn nói trước mặt Liễu Khuynh Thành, thỉnh người tu kiến động phủ cùng mua nguyên vật liệu, đều do Đại sư huynh hỗ trợ, quả thực là cái hay không nói, nói cái dở !

Đem ánh mắt dời đi, mím môi đỏ mọng, xem ra Liễu Khuynh Thành đối với nàng, có lẽ có chút hiểu lầm, nhưng nếu thời gian ngược trở lại, nàng vẫn sẽ tìm tới Đại sư huynh, nàng không có khả năng vì nàng ta sẽ hiểu lầm chính mình, liền trơ mắt nhìn Giản Ngọc Diễn lâm vào hung hiểm mà không để ý.

Thời gian hai ngày trong nháy mắt trôi qua, sáng sớm, trời mới tờ mờ sáng, Tần Lạc Y thấy ngủ không được, mặc quần áo xong, đơn giản rửa mặt chải đầu, liền hướng tới Mê Tung Lâm chạy đi.

Ngoài Mê Tung Lâm, không có một bóng người, nhìn núi non trùng điệp bị bao phủ trong màn sương trắng, tâm tình nàng thực sự có chút không yên.

Đợi hơn nửa canh giờ, hai vị đệ tử võ thánh hình luật đường mới phóng đến, cầm chìa khóa, mở cửa Mê Tung Lâm ra, đem trận pháp bên trong mở ra.

Nếu người đi vào không có việc gì, sau khi trận pháp đóng lại, có thể từ trong núi đi ra, không đi ra được, tám phần là lành ít dữ nhiều.

Hai gã đệ tử võ thánh, một người canh giữ đại môn, một người hướng tới trong núi lao đi, Tần Lạc Y tự nhiên không thể đi vào, chỉ có thể đứng một bên, yên lặng chờ đợi.

Một lát sau, Lạc Tử Quân đi ra trước, trên y phục mang theo vết máu, vẻ mặt mỏi mệt, nhưng xem ra sinh mệnh không có nguy hiểm. Cuối cùng cũng nhìn đến một người đi ra, hơn nữa tu vi cùng Giản Ngọc Diễn không sai biệt lắm...Trong lòng Tần Lạc Y hơi trấn định.

"Tần sư thúc, đa tạ phù chú của ngươi, nếu không nhờ có phù chú, hôm nay ta liền không ra được." Lạc Tử Quân vừa ra tới, liền hướng nàng hành đại lễ lớn, trên tuấn nhan tràn đầy cảm kích.

Tần Lạc Y cười khoát tay áo: "Chỉ cần người không có việc gì là tốt rồi, đa tạ thì không cần, ngươi ngồi một bên điều tức một chút, chờ những người khác đều đi ra sau, chúng ta liền trở lại Thiên Lam Sơn."

Lạc Tử Quân gật đầu, hắn thật sự mệt mỏi lợi hại, thuận thế tìm tảng đá, nhưng còn chưa ngồi xuống, cực lực lên cao tinh thần, mở to mắt nhìn đại môn Mê Tung Lâm.

Người thứ hai đi ra là Ngọc Thanh Nhan, y phục nàng màu trắng có chút hỗn độn, làm cho người ta ngoài ý muốn là, trên người nàng không bị thương.

Nhìn đến Tần Lạc Y đứng bên ngoài, mâu quang chợt lóe, có chút do dự, cuối cùng vẫn nghiêm mặt tiến lên hướng Tần Lạc Y thi lễ, nhỏ giọng kêu: "Thanh Nhan gặp qua Tần sư thúc."

Mặt Tần Lạc Y không chút thay đổi nhìn Ngọc Thanh Nhan, lạnh lùng gật đầu, xem như lên tiếng trả lời, không nói gì.

Ngọc Thanh Nhan cắn môi, trong lòng dù có bất mãn cũng không dám biểu hiện ra ngoài, lui ra phía sau vài bước, cũng tìm địa phương nơi xa ngồi xếp bằng xuống, không tự mình rời đi trước.

Ngay sau đó Viên Long Hải, Tống Hoài Sơn, Tiêu Thiên...Còn có hai nam một nữ khác đi ra. Trừ bỏ Viên Long Hải cùng Tống hoài Sơn, thương thế bọn họ đều có chút nặng, nam tử trẻ tuổi thuộc bên Tiêu Thiên, thậm chí còn bị chặt đứt một cánh tay, có nữ tử trên chân không biết bị thứ gì cắn rách rớt một khối lớn, máu tươi đầm đìa thập phần khủng bố. Người hiện tại duy nhất không đi ra là Giản Ngọc Diễn, bên đối phương cũng có một nam một nữ không đi ra.

Thời gian càng lâu, trong lòng Tần Lạc Y bắt đầu vô cùng lo lắng, thời điểm đang nhìn đến đệ tử võ thánh, mang hai thi thể huyết nhục mơ hồ, tâm nàng nháy mắt chìm vào đáy cốc.

"Tiền sư đệ!"

"Nguyệt sư muội!"

Mấy người Ngọc Thanh Nhan nhìn hai cỗ thi thể kia, sắc mặt trắng bệch, có chút cố hết sức tiêu sái đi qua.

Không phải Giản Ngọc Diễn! Tần Lạc Y dẫn theo tâm thả xuống, nhưng Giản Ngọc Diễn vẫn chưa đi ra, không biết có chuyện gì, thật sự làm cho nàng lo lắng không thôi.

Đi đến trước mặt đệ tử võ thánh vừa vào núi một chuyến, nhíu mày trầm giọng nói: "Hôm trước cùng đi vào là mười một người, hiện tại nơi này mới có mười người, còn một người chưa đi ra."

"Gặp qua Tần sư thúc." Tên đệ tử kia đầu tiên hướng nàng thi lễ, sau đó cười nói: "Còn một người hôm nay sợ là không ra được."

"Cái gì, hắn đã chết?" Trong lòng Tần Lạc Y chấn động, sắc mặt trở nên rất khó coi, làm sao có nào khả năng, tu vi Ngọc Thanh Nhan cùng Lạc Tử Quân cùng Giản Ngọc Diễn không sai biệt lắm đều đi ra, trên người hắn có nhiều phù chú như vậy, như thế nào lại xảy ra chuyện!

Ba người Lạc Tử Quân cũng vọt lại đây, lo lắng nói: "Giản sư đệ như thế nào sẽ chết, nghĩ sai rồi đi?"

"Đúng vậy, nguyên bản chúng ta vẫn đi cùng một chỗ, nửa đêm ngày hôm qua chúng ta mới ngoài ý muốn tách ra."

"Chúng ta không có chuyện gì, hắn làm sao sẽ xảy ra chuyện?"

Ba người, bao gồm Tần Lạc Y cũng không nguyện tin tưởng, Giản Ngọc Diễm cầm nhiều phù chú cao giai như vậy sẽ chết bên trong.

Đặc biệt Tần Lạc Y, bọn họ cùng đến từ Thánh Long đại lục, thời gian đến Bồng Lai tiên đảo rất ngắn, nghĩ đến từ nay về sau, không còn gặp lại nam tử ôn nhuận như ngọc kia, trong lòng liền cảm giác dị thường khó chịu.

"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ta đi vào mang hắn ra." Nhấp mím môi, trong mắt nàng khó nén đau thương, xoay người hướng bên trong Mê Tung Lâm lao đi.

"Sư thúc, chúng ta cùng đi với ngươi." Tuy rằng ba người Lạc Tử Quân hư thoát lợi hại, nhưng vẫn cực lực chống đỡ suy nghĩ đi theo vào.

"Ai, Tần sư thúc, ngài hiểu lầm." Tên đệ tử võ thánh kia ngẩn ra sau, vội vàng ngăn Tần Lạc Y lại, có chút ngượng ngùng giải thích nói: "Sư thúc, người còn lại không chết, chẳng qua hiện tại tạm thời không đi ra được thôi."

"Hắn thật sự không chết?" Cước bộ Tần Lạc Y dừng lại, tâm chìm vào đáy cốc tâm bay lên, phượng mâu lóe sáng như hắc thạch, bình tĩnh nhìn hắn.

"Đúng vậy, lần này đi vào mười một người, chỉ có hai người đã chết, người khác không có chuyện gì."

"Nếu không có việc gì, ngươi nói tại sao hôm nay hắn không thể đi ra, có chuyện gì xảy ra, không phải vừa rồi trận pháp đã hoàn toàn dừng lại sao, vì sao hắn không thể đi ra?"

"Này...Tần sư thúc, kỳ thật bên trong Mê Tung Lâm, tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng không hề thiếu kỳ ngộ, Giản sư đệ không đi ra, chỉ là ở bên trong gặp kỳ ngộ không giống bình thường, đang tu luyện tấn giai đâu!"

Tần Lạc Y sửng sốt sau, trên mặt hiện lên tươi cười vui sướng không giấu được: "Ngươi nói hiện tại hắn không thể đi ra, là ở bên trong tấn giai?"

"Đúng!"

"Thật tốt quá! Hắn ở bên trong tấn giai không có nguy hiểm đi?"

"Sư thúc yên tâm tốt lắm, vị trí hắn ở vô cùng an toàn, hơn nữa trận pháp đã đóng cửa, trong Mê Tung Lâm hiện tại sẽ không thay đổi biến ảo khó lường, tuyệt không có nguy hiểm."

"Theo ngươi nói, đại khái khi nào hắn có thể đi ra?"

"Nhanh thì buổi tối hôm nay có thể đi ra, chậm thì ngày mai hẳn là có thể đi ra."

Tần Lạc Y hoàn toàn yên lòng, vẻ mặt ba người Lạc Tử Quân không giấu được ý cười, Viên Long Hải bị thương nặng nhất trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt mang cười, miệng thở hổn hển.

So sánh với bọn họ hưng phấn vui sướng, một hàng Ngọc Thanh Nhan sắc mặt trở nên rất khó nhìn, năm người hai mặt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ không cam lòng cùng nồng đậm đố kỵ.

Tần Lạc Y để đám người Tống Hoài Sơn đi về rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi một phen trước, còn nàng tiếp tục lưu lại, chờ Giản Ngọc Diễn đi ra.

Ngọc Thanh Nhan cùng mấy người Tiêu Thiên, mang theo hai cỗ thi thể, ảm đạm im lặng rời khỏi.

Bên ngoài Mê tung, chỉ còn lại Tần Lạc Y cùng một gã đệ tử hình luật đường.

Thời điểm trời bắt đầu tối, Giản Ngọc Diễn vẫn không đi ra, Tần Lạc Y biết hắn ở bên trong tấn giai, trong lòng không quá sốt ruột. Ngược lại âm thầm tính toán, không biết cái gọi là kỳ ngộ, lần này có thể làm cho Giản Ngọc Diễn tấn bao nhiêu giai.

"Ngươi chuẩn bị buổi tối hôm nay ở trong này trông chừng sao?" Đoan Mộc Trường Thanh ngự thần hồng từ không trung hạ xuống, nhìn Tần Lạc Y lẳng lặng đứng trong bóng đêm, trên tuấn nhan có chút lãnh đạm, trong mắt hiện lên quang mang kỳ dị.

Tần Lạc Y liếc mắt nhìn Đoan Mộc Trường Thanh, tựa tiếu phi tiếu nói: "Như thế nào, Nhị sư huynh, ngươi có ý kiến?"

Đoan Mộc Trường Thanh cười khẽ, tiến lên từng bước, đứng trước mặt nàng, cách nàng rất gần, ánh mắt tối đen nhìn nàng, thản nhiên nói:"Không ý kiến! Đừng nói ngươi ở trong này ngây ngốc chờ một ngày, cho dù ngây ngốc chờ mười ngày nửa tháng, ta cũng không có ý kiến." Trong miệng hắn nói không ý kiến, nhưng thanh âm trầm thấp có một cỗ tức giận không thể ức chế.

Hai ngày trước vì tư đấu bị phạt vào trong Mê Tung Lâm, có một đệ tử tên Giản Ngọc Diễn không chỉ bảo vệ tánh mạng, còn gặp được một phen kỳ ngộ, ở trong Mê Tung Lâm tấn giai, hiện tại đã truyền khắp Phiêu Miểu Tông.

Vừa rồi hắn đi ngang qua nơi này, thấy được thân ảnh Tần Lạc Y cô đơn đứng chỗ này, không để ý đêm tối sâu nặng, không hề tính toán rời đi, một cỗ tư vị phức tạp nháy mắt nảy lên trong lòng.

Còn nói nàng ngây ngốc chờ! Tần Lạc Y hung hăng trừng mắt Đoan Mộc Trường Thanh một cái, âm thầm cắn răng. Quay đầu đi, không muốn tiếp tục để ý đến hắn.

Nguyên tưởng rằng Đoan Mộc Trường Thanh sẽ rời đi, không nghĩ tới hắn vẫn đứng nơi đó, ánh mắt thâm trầm nhìn phía Mê Tung Lâm, thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng. Sắc trời đã cực tối, sương mù dày đặc trong Mê Tung Lâm dần tràn ra, gió thổi đến, mang đến một cỗ lãnh ý hiu quạnh.

"Uy, tại sao ngươi còn không đi?" Tần Lạc Y bị hắn nhìn da đầu có chút run lên, quay đầu nhíu mày hướng hắn nói.

"Ta thích đứng chỗ này, ngươi có ý kiến?" Đoan Mộc Trường Thanh liếc mắt nàng một cái, trong con ngươi đen xẹt qua trêu tức, hơi trào phúng nói.

"Không ý kiến, nếu Nhị sư huynh thích, nguyện ý đứng một năm, hai năm, sư muội cũng không có ý kiến."

Tần Lạc Y cười nhạo nói: "Nơi này minh nguyệt phong thanh, cảnh sắc mê người, đối mặt với trận pháp Mê Tung Lâm vô cùng cường đại, nói không chừng đứng một năm, sư huynh sẽ ngộ đạo, sau đó tu luyện ra ngọc phủ, ha ha, sư muội ở trong này chúc mừng Nhị sư huynh trước..."

Nhìn chăm chú mặt mày nàng hớn hở, Đoan Mộc Trường Thanh nao nao, thật là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, tính tình một chút cũng không chịu ăn mệt, chính mình nói nàng đứng mười ngày nửa tháng, nàng lập tức nói chính mình một năm, hai năm.

"Y Nhi."

Cong cong môi, đang muốn mở miệng nói chuyện, dư quang khóe mắt nhìn đến một đạo thân ảnh thon dài từ Mê Tung Lâm ra tới, hắn liền đem lời tới miệng nuốt xuống, trên mặt khôi phục lãnh khốc. Người ra tới đúng là Giản Ngọc Diễn.

"Cuối cùng ngươi cũng đi ra!" Trước mắt Tần Lạc Y sáng ngời, bước nhanh nghênh đón.

Giản Ngọc Diễn một thân bạch y, ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, hơi thở trên người, so với trước khi đi vào, rõ ràng cường đại hơn không ít, càng khó là, trên người hắn, sạch sẽ không lây dính một chút vết máu, càng không bị thương.

"Y nhi, đã trễ thế này, nàng luôn tại nơi này chờ ta sao?" Trên mặt Giản Ngọc Diễn ôn nhuận tuấn dật lộ vẻ tươi cười nhu hòa, ôn nhu nhìn nàng, trong mắt có ánh sáng khác thường chợt lóe rồi biến mất.

"Đương nhiên, bọn họ đều đi ra, chỉ có một mình ngươi còn ở bên trong, từ buổi sáng đến bây giờ, ta đã ở chỗ này chờ ngươi chín canh giờ một khắc!" Tần Lạc Y hì hì cười nói: "Xem, ta đối với ngươi đủ tốt đi? Buổi sáng không thấy được ngươi đi ra, còn tưởng rằng ngươi đem mệnh ném bên trong, thập phần lo lắng, kết quả ngươi khen ngược, ở bên trong tấn giai!"

"Y nhi yên tâm, ta không dễ dàng chết như vậy." Nghe được nàng nói lo lắng, ánh mắt Giản Ngọc Diễn nhìn nàng càng thêm nhu hòa.

"Ta cũng nghĩ vậy!" Tần Lạc Y mím môi cười, vây quanh hắn hai vòng, trong miệng kinh ngạc nói: "Ai, không tồi a, tấn thất giai, là tôn giả cửu giai đỉnh, mau nói cho ta nghe một chút đi, ngươi ở bên trong, đến tột cùng gặp được cái gì?"

"Y nhi, nàng muốn để ta ở trong này nói?" Giản Ngọc Diễn nhíu mi, liếc mắt Mê Tung Lâm phía sau một cái, lại cúi đầu nhìn về phía trên người chính mình. Trên cẩm bào màu trắng, tuy rằng không có vết máu, nhưng nhiễm không ít bụi đất.

Tần Lạc Y hiểu ý, cười khanh khách nói: "Là ta quá nóng vội, như vậy đi, chúng ta đi Thiên Lam sơn, ngươi hảo hảo cùng ta nói." Nàng không có động phủ, hiện tại trụ động phủ Đại sư huynh, đương nhiên không tiện mang Giản Ngọc Diễn đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net