Chương 16.1:Trêu đùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16.1:Trêu đùa
Editor:HamNguyet

Không để ý đến thiếu niên áo xanh đang ngơ ngác nhìn bình đan trên tay chính mình, nàng liền xoay người bước nhanh ra ngoài cửa.

"Trời! Ngũ giai băng linh đan! Nàng có ngũ giai băng linh đan!" Thiếu niên áo xanh nhìn theo bóng dáng nàng biến mất ở cửa, rốt cục phục hồi lại tinh thần, hét lớn một tiếng, liền hướng tới ngoài cửa đuổi theo.

Nhưng ở ngoài đại môn, làm sao còn bóng người? Hắn nhìn xung quanh một phen, tìm không thấy thân ảnh mảnh khảnh kia, gấp đến độ dậm thẳng chân, lúc này trên đường nhiều người, hắn muốn đuổi theo lại không biết phương hướng nào chuẩn xác.

Một đạo thân ảnh màu xám xuất hiện phía sau hắn, trên khuôn mặt thương lão lộ ra lõi đời khôn khéo, ánh mắt sáng quắc loé lên, vẻ mặt vội vàng quát hỏi hắn nói: "Ai có ngũ giai băng linh đan...Ngươi nói rõ ràng cho ta!"

Thiếu niên áo xanh há hốc mồm, vẻ mặt ảo não cắn môi nói: "Lão bản, vừa rồi trên người cô nương kia có ngũ giai băng linh đan..."

"Thật hay giả? Ngươi nhìn rõ ràng?" Sắc mặt lão giả áo xám càng thêm vội vàng.

Ngũ giai đan dược a! Phẩm chất đan dược cao nhất trong Thanh Đan phường bọn họ mới tới lục giai!

Thiếu niên áo xanh cắn chặt răng, dùng sức gật đầu: "Thấy rõ ràng, đan dược bên trong bình đan ngọc lưu ly trong suốt kia quả thật là ngũ giai băng linh đan! Ta...Lão bản, đều do ta...Ta không nghĩ tới trên người nàng có ngũ giai đan dược! Nàng tới bán đan dược!"

Nếu sớm biết rằng nàng tới bán đan dược, hắn nào dám khinh thường như vậy...Thanh Đan phường của hắn tồn tại được năm năm qua, lần đầu tiên có chuyện nhìn nhầm người!

"Tiểu tử hỗn trướng! Ngươi chờ...Trở về ta tiếp tục tính sổ với ngươi!" Lão giả áo xám được thiếu niên xưng là lão bản hừ lạnh một tiếng, đánh một chưởng thật mạnh lên đầu hắn, lập tức hướng tới ngã tư đường điên cuồng đuổi theo. Phía sau hắn, còn có mấy đạo thân ảnh phóng theo, cũng chia nhau đuổi theo.

Góc phố sáng sủa cách vách, Tần Lạc Y nhìn mấy đạo thân ảnh đuổi theo, còn có bóng dáng thiếu niên áo xanh kia ảo não quay lại trong cửa hàng, nhếch môi nở nụ cười, trong mắt hiện lên một chút sung sướng.

Nàng thừa nhận nàng cố ý! Ai kêu gã sai vặt kia mắt chó nhìn người thấp chọc giận nàng? Vừa rồi một lát công phu kia, nàng đã đem tất cả đan dược trong Thanh Đan phường xem vào trong mắt, đối với giá cả trong lòng cũng có suy tính! Ngũ giai đan dược...Ha ha, ngũ giai đan dược đối với nàng mà nói, căn bản không tính là gì, trong trữ vật của nàng, thậm chí ngay cả bát giai, cửu giai đan dược đều có!

Nhưng phẩm giai đan dược cao nhất của bọn họ, cũng bất quá lục giai mà thôi, nàng xuất ngũ giai đan dược ra, đã làm cho bọn họ đỏ mắt! Nếu tiếp tục lấy phẩm giai đan dược cao hơn ra, nàng sợ chính mình hiện tại không có năng lực tự bảo vệ mình, đưa tới phiền toái không cần thiết!

Nguyên bản muốn đem bình ngũ giai băng linh đan kia bán cho bọn họ có thể kiếm một khoản kha khá, sau tiếp tục mua linh thực giá thấp, luyện ra càng nhiều đan dược...Nhưng nàng khó chịu thái độ khinh miệt của một già một trẻ trong cửa hàng kia, mới quyết định hảo hảo trêu đùa bọn họ một chút!

Đan phường trong kinh thành, khẳng định không chỉ có một cửa hàng này, nàng chậm rãi nhìn xem trước, chọn một cửa hàng thuận mắt đến bán đan dược cũng không muộn!

Nghĩ đến đây, ý cười trên khoé môi nàng càng đậm. Đợi thêm một lát, nàng mới khoan thai tiêu sái ra ngoài. Thời gian đã gần giữa trưa, trên đường náo nhiệt càng thêm náo nhiệt, một chiếc xe ngựa mặc sắc từ nơi xa chậm rãi chạy đến.

Xe ngựa thoạt nhìn thần bí, xung quanh xe ngựa khắp nơi lộ ra tinh xảo, xa hoa, ngựa kéo cao to, còn có bốn nam, bốn nữ diện mạo tuấn tú xinh đẹp cầm kiếm trầm mặt bảo vệ. Trên người đoàn người phát ra khí thế cường đại lạnh băng, làm cho người đi đường đều tránh lui.

Tần Lạc Y nghỉ chân tại một bên, tò mò nhìn đoàn người này.

Thời điểm xe ngựa đi ngang qua bên cạnh nàng, mành xe mặc sắc đột nhiên bị gió thổi lên. Hé ra gương mặt tuấn mỹ đến cực điểm, ánh mắt khép hờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net