Chương 2:Thì ra là ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:Thì ra là ngươi
Editor:HamNguyet

Ở trung bộ Bồng Lai tiên đảo, có khoảng trăm ngọn núi cao lớn, sừng sững trong thiên địa. Ngọn núi cực kì hiểm trở, núi non ngàn thước, vũ mị sâu thẳm, làm người ta say mê...Mỗi ngọn núi đều có sương mù nhạt quấn quanh, thác nước ngàn thước chảy xuống, bắn lên từng trận bọt trắng xoá, hương khí kỳ hoa dị thảo mê người.

Trên những ngọn núi kia, có không ít quỳnh lâu điện ngọc tựa như đặt trên đám mây, nước biếc lưu chuyển vòng quanh núi, thanh tuyền ồ ạt, như tiên cảnh nhân gian....Bồng Lai tiên đảo Đệ nhất tiên môn Phiêu Miểu tông toạ lạc trên ngọn núi hùng kì.

Đầu mùa xuân, ánh nắng tươi sáng, mưa móc đầy đủ, hoa cỏ kiều diễm động lòng người, giữa không trung, một đạo thân ảnh tiếu lệ thon dài điều khiển một đạo hồng quang, hướng tới chỗ sâu nhất ngọn núi lao đi.

Trong đạo hồng quang là một nữ tử thoạt nhìn cực trẻ tuổi, mặt tựa phù dung, mi như liễu, ánh mắt so với hoa đào còn thập phần câu nhân tâm. Da thịt nhẵn nhụi như tuyết, một đầu tóc đen vấn cao thành búi tóc mỹ nhân kế, châu thoa tinh xảo dưới ánh mặt trời phát ra quang mang chói mắt, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, mặc một thân váy bó màu hồng phấn, càng hiện ra thân thể kiều diễm quyến rũ, thập phần câu hồn phách người.

Ở bên trái nàng, có một đạo hồng quang đột nhiên xẹt qua, thập phần bắt mắt, trong hồng quang, là một nam tử thân hình thon dài cao ngất, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc, vẻ mặt thập phần băng hàn lãnh khốc.

Trước mắt nữ tử quyến rũ đột nhiên sáng ngời, khóe môi tràn ra ý cười xinh đẹp, tốc độ nhanh hơn, đuổi theo: "Nhị sư huynh, ngươi cũng muốn đi đến chỗ chưởng môn sư bá sao?"

Vẻ mặt nam tử băng hàn đạm mạc liếc mắt nàng một cái, tốc độ dưới chân chưa giảm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không mở miệng nói chuyện.

Đoan Mộc Trường Thanh chết tiệt! Ý cười trên mặt nữ tử quyến rũ cứng đờ, trong mắt hoa đào câu nhân hiện lên một chút tức giận, âm thầm thấp giọng chú một tiếng.

Nghĩ đến Liễu Khuynh Thành nàng trên Bồng Lai tiên đảo, đi đến nơi nào, cũng được vạn chúng chú mục, được nam tử như chúng tinh phủng nguyệt?
*(Chúng tinh phủng nguyệt: – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao  tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)*

Chỉ có Đoan Mộc Trường Thanh này, cùng nàng là sư huynh muội, nhưng mỗi lần thấy nàng, mặc kệ nàng làm như thế nào, đều mang một bộ dáng băng sơn, lạnh lẽo làm cho người ta phát run!

"Nghe nói ngày hôm qua chưởng môn sư bá trở về, mang về một nữ đệ tử quan môn, không biết việc này là thật hay giả. Nhị sư huynh, ngươi nói...Có phải môn sư bá thực sự thu đệ tử hay không?" Mâu quang nàng chợt lóe, trong mắt hiện lên tức giận lại vội vàng giấu đi, ý cười trên mặt so với vừa rồi càng thêm quyến rũ.

"Là thật hay giả, ngươi đi qua xem chẳng phải sẽ biết sao?" Đoan Mộc Trường Thanh khẽ nhếch môi mỏng, trong hồng quang khoanh tay mà đứng, vạt áo bay bay, tóc đen phi vũ, đối với khuôn mặt nàng tươi cười như không nhìn thấy, tốc độ nhanh hơn hướng tới chỗ sâu lao đi.

"Năm đó chưởng môn sư bá thu Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh ngươi xong, trăm năm sau không tiếp tục thu đồ đệ...Lần này đi một chuyến Thánh Long đại lục, như thế nào liền mang về một đồ đệ? Hẳn là không có khả năng đi, có lẽ thu một nữ tử đánh tạp linh tinh cũng không nhất định." Liễu Khuynh Thành cong môi, vẫn không muốn tin tưởng.

Liễu Khuynh Thành nàng từ nhỏ thiên tư thông minh, thiên phú tu luyện tốt, mười năm tiến đến Bồng Lai tiên đảo, nguyên tưởng rằng bằng tư chất thiên phú của nàng, nhất định thành công bái nhập môn hạ Cát chưởng môn.

Nào biết lúc ấy đi cùng một đám đệ tử, mọi thứ nàng đều biểu hiện nổi trội xuất sắc nhất, chưởng môn sư bá lại chỉ tán thưởng nàng một câu nếu nàng cứ tiếp tục tu luyện như vậy, sau này tất thành đại khí...Sau đó liền không có câu tiếp theo.

Chưởng môn sư bá chấp chưởng Phiêu Miểu Tông gần nghìn năm, nghìn năm qua, chỉ có Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh trăm năm trước nhập môn, bị hắn nhìn trúng thu thành đại đệ tử cùng nhị đệ tử, mặc kệ những người khác vĩ đại như thế nào, trong đầu hắn đều không có ý niệm tiếp tục thu làm đệ tử, nguyên bản còn tưởng rằng chính mình sẽ là ngoại lệ.

Cuối cùng, nàng vì ở lại Phiêu Miểu Tông, chỉ có thể lấy lui vì tiến, bái sư đệ Ổ Sơn của Cát chưởng môn làm sư phụ, trước khi nàng bái sư, Ổ Sơn còn có hai đệ tử, phân biệt là Tam sư huynh Quý Huyền cùng Tứ sư huynh Dung Vân Hạc.

Nếu chưởng môn sư bá thật sự thu đệ tử, còn là đệ tử quan môn, không phải nói rằng tư chất nữ tử kia so với nàng còn tốt hơn, mới khiến cho chưởng môn sư bá động tâm thu làm đệ tử?

Tốc độ hai người rất nhanh, không mất bao nhiêu thời gian, đã đi lên Chủ phong của chưởng môn. Dừng chân dưới chín mươi chín bậc thềm làm từ ngọc thạch, Đoan Mộc Trường Thanh cùng Liễu Khuynh Thành không tiếp tục ngự hồng, mà nhấc chân đi từng một lên bậc thềm ngọc. Ở cuối bậc thềm, là một toà cung điện hùng vĩ bao phủ trong tầng sương mù mỏng manh.

"Thỉnh an sư phụ!"

"Thỉnh an chưởng môn sư bá!"

Đi vào trong đại điện, lại đi qua hành lang dài, Đoan Mộc Trường Thanh cùng Liễu Khuynh Thành cung kính hướng Cát chưởng môn ngồi trên bồ đoàn nhắm hai mắt, trầm ngưng thi lễ.

Cát chưởng môn mở mắt, trong mắt bắt đầu khởi động tinh quang mang theo ý cười thản nhiên, đầu tiên là nhìn về phía Đoan Mộc Trường Thanh, sau đó lại nhìn về phía Liễu Khuynh Thành: "Mấy tháng không gặp, tu vi Khuynh Thành, lại tinh tiến không ít."

Liễu Khuynh Thành cười đến vô cùng kiều mị, trong mắt hiện lên đắc ý, hơi làm nũng nói: "Chưởng môn sư bá, nghe nói ngài thu một đệ tử quan môn, đây là sự thật sao?"

Cát chưởng môn gật đầu, chỉ vào Tần Lạc Y vừa lúc đi vào trong điện cười nói: "Lạc Y, mau tới đây gặp Nhị sư huynh ngươi, cùnb Ngũ sư tỷ."

Mâu quang Liễu Khuynh Thành chợt lóe, mỉm cười quay đầu, vẻ mặt Đoan Mộc Trường Thanh lãnh khốc, chỉ khi thấy sư phụ nhà mình, biểu tình trên mặt mới nhu hòa một ít cũng quay đầu, ánh mắt tối đen sắc bén, nhìn về phía bạch y nữ tử đang đi vào trong điện.

Nữ tử khoảng mười sáu-mười bảy tuổi, mặt trái xoan, mày lá liễu, khuôn mặt thanh tú diễm lệ, một đôi phượng mâu tối đen sáng ngời, như ánh sao loé sáng trong trời đêm, da thịt tuyết trắng trong suốt, vô cùng xuất trần xinh đẹp.

Cư nhiên là nàng! Nhìn đến Tần Lạc Y, Đoan Mộc Trường Thanh nhíu mày, hai tròng mắt híp lại, môi mỏng mím chặt.

Trên mặt Liễu Khuynh Thành mang cười, trong mắt hiện ra ám quang đố kị, không khỏi chút thất vọng nói: "Chưởng môn sư bá, vị này chính là đệ tử quan môn ngài mới thu a?"

Chính là một nha đầu vừa mới đạt tới tu vi tôn giả mà thôi, mặc kệ thấy thế nào, trừ bỏ một khuôn mặt diễm lệ, nha đầu kia vốn không có chỗ nào hơn người, nàng ta dựa vào cái gì được chưởng môn sư bá thu làm đệ tử quan môn? Nhớ ngày đó thời điểm nàng đi vào Bồng Lai tiên đảo, cũng mười lăm tuổi mà thôi, đã là võ thánh đỉnh!

Trong mắt bễ nghễ nhìn Tần Lạc Y hiện lên nồng đậm khinh thường. Tuổi tác cùng nàng năm đó không sai biệt lắm, mới đạt tới tôn giả sơ giai, tốc độ tu luyện của nàng ta như vậy, cho dù đến Bồng Lai tiên đảo, lại cho nàng ta thời gian trăm năm, nàng ta cũng không có biện pháp đạt tới tu vi như nàng hiện tại!

Cát chưởng môn nhìn Liễu Khuynh Thành một cái, ánh mắt hắn sắc bén? Tự nhiên không nhìn nhầm ánh mắt nàng có khinh thường cùng đố kị, trong mắt hiện lên không hờn giận, thản nhiên nói: "Đúng vậy, Lạc Y là đệ tử quan môn của ta, nàng nhỏ tuổi, lại nhập môn muộn nhất, về sau các ngươi làm sư huynh sư tỷ, cần phải hảo hảo chiếu cố nàng mới phải."

"Đó là tự nhiên." Liễu Khuynh Thành giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, mẫn cảm nhận ra chưởng môn không hờn giận, mâu quang chợt lóe, mang cười tiến lên thân thiết giữ tay Tần Lạc Y: "Tiểu sư muội, về sau ngươi tu luyện có chỗ nào không hiểu, cứ việc tới hỏi sư tỷ, đừng cùng sư tỷ khách khí."

Tần Lạc Y nhếch môi một cái, nhìn khuôn mặt Liễu Khuynh Thành xinh đẹp, cười đến sáng lạn: "Có những lời này của sư tỷ, Lạc Y an tâm, Lạc Y ở trong này đa tạ sư tỷ trước."

"Chúng ta là sư huynh muội đồng môn, còn nói đa tạ gì a." Vẻ mặt Liễu Khuynh Thành oán trách nói: "Chưởng môn sư bá, tiểu sư muội vừa mới nhập môn, còn chưa quyết định ở địa phương nào, như vậy đi, để cho tiểu sư muội ở chung một chỗ với ta, hôm nay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lạc Y tiểu sư muội, ta liền cảm thấy cùng nàng đặc biệt hợp ý."

Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, nàng không muốn cùng Ngũ sư tỷ này ở chung một chỗ...Sư tỷ này, vẻ mặt mang cười, lại cho nàng một loại cảm giác thập phần không thoải mái.

"Sư tỷ, chuyện này thì không cần, vừa rồi sư phụ đã nói, về sau để cho ta ở trên Ngọc Thanh Phong...Cùng sư tỷ ở chung một chỗ, tốt thì có tốt, chỉ sợ quấy rầy sư tỷ tu luyện, Lạc Y sẽ mang tội lớn."

"Ngọc Thanh Phong?" Trong mắt Liễu Khuynh Thành hiện lên giật mình, ý cười khóe miệng hoàn toàn cứng lại: "Về sau Tiểu sư muội sẽ trụ ở Ngọc Thanh Phong sao?"

Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, cười nói: "Đúng vậy, làm sao vậy, sư tỷ, có gì không đúng sao?"

"Không." Liễu Khuynh Thành tươi cười có chút miễn cưỡng: "Đệ tử chưởng môn sư bá đều ở Ngọc Thanh Phong, về sau ngươi cũng ở tại nơi đó, đương nhiên không có gì không đúng...Chỉ là sư tỷ ở Dương Thanh Phong, nguyên bản còn muốn sư muội đến ở cùng, có thêm người làm bạn."

"Trường Thanh, Khuynh Thành, Lạc Y vừa mới đến Phiêu Miểu Tông ta, còn chưa quen thuộc khắp nơi, hiện tại các ngươi mang theo nàng đi dạo chung quanh Phiêu Miểu Tông đi, trên Ngọc Thanh Phong...Còn hai toà động phủ trống không, nhìn xem sư muội ngươi thích gian phòng như thế nào, các ngươi cho người giúp đỡ thu thập một chút." Sau khi Cát chưởng môn nói những lời này, liền phất tay cho các nàng lui xuống.

Ra đại điện, Liễu Khuynh Thành liền tùy tiện tìm lý do rời đi trước, Tần Lạc Y bất quá là một nha đầu tu vi tôn giả mà thôi, nàng không có công phu nhàn nhã bồi nàng ta đi dạo.

Ngoài điện chỉ còn hai người Đoan Mộc Trường Thanh cùng Tần Lạc Y, vẻ mặt Đoan Mộc Trường Thanh lãnh khốc, quanh thân tản ra hơi thở băng hàn chớ lại gần.

Tần Lạc Y cách bên người hắn ba thước, khoảng cách này không xa cũng không gần, trên mặt mang cười, trong lòng nhịn không được thấp thỏm, âm thầm thấp chú một tiếng.

Không nghĩ tới Đoan Mộc Trường Thanh này là Nhị sư huynh của nàng. Vừa rồi một khắc mới gặp kia, nàng kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, vì quản trụ hai mắt mình, không hướng tới hạ khố hắn nhìn, phải hao hết sức chín trâu hai hổ.

"Nhị sư huynh, Ngọc Thanh Phong ở nơi nào?" Đoan Mộc Trường Thanh giống khối băng, không nói lời nào, Tần Lạc Y phải mở miệng trước.

Đoan Mộc Trường Thanh nâng mắt nhìn nàng một cái, vẫn không nói gì, sau đó nhấc chân theo bậc thềm ngọc hướng dưới núi, gió nhẹ rào rạt, thổi bay vạt áo hắn, dáng người thon dài, động tác tao nhã, cả người tản ra quang hoa rực rỡ lung linh, như trích tiên không dính bụi trần, phong tư tuyệt thế. Tần Lạc Y mím môi, đi theo phía sau hắn, cũng hướng dưới núi mà đi.

Chín mươi chín bậc thềm này, nghe nói ở Phiêu Miểu Tông thập phần cổ xưa, là tổ sư gia Phiêu Miểu Tông khai tông tự mình kiến tạo, tu vi vị tổ sư gia kia thập phần cường đại, trong bậc thềm ngọc, ẩn chứa một chút kỳ thiên địa pháp khi hắn tu luyện hiểu được.

Thường xuyên đi lại trên bậc thềm, nói không chừng một ngày kia, có thể đột nhiên nhanh trí tiếp nhận được bộ phận truyền thừa của vị tổ sư gia. Cho nên trăm ngàn năm qua, chỉ cần có cơ hội đi lên Chủ phong, mặc kệ là lên núi hay xuống núi, sẽ không ngự hồng đi, mà quy củ bước đi từng bước trên bậc thềm.

Ngày hôm qua sau khi đi vào Phiêu Miểu Tông, nàng nhàn rỗi nhàm chán, liền đi trên bậc thềm vài vòng, có lẽ tu vi nàng quá thấp, đi bậc thềm này, tựa như đi bậc thềm bình thường, không cảm giác được một tia khác thường.

Chung quanh bậc thềm, trải đầy các loại kỳ hoa dị thảo, hương thơm câu nhân, nhưng sau khi trải qua kích động ban đầu, nàng không còn hưng phấn như mới gặp, không còn nhìn chằm chằm chúng nó không dời mắt, chủ yếu là mấy thứ này, đều là của Phiêu Miểu Tông, không thể tùy ý ngắt hái, nàng sợ chính mình tiếp tục nhìn chằm chằm, sẽ nhịn không được động thủ hái chúng nó xuống luyện đan.

Ánh mắt tối đen linh động không tự chủ được dừng trên người Đoan Mộc Trường Thanh. Một đầu tóc đen nhánh được ngọc quan vấn cao, ngũ quan thâm trầm tuấn lãng tựa như điêu khắc, dưới đôi mày kiếm là đôi mắt như hắc diệu thạch không gợn sóng sâu không lường được.

Hơi thở trên thân nam tử này, so sánh với khi bọn họ gặp mặt lần đầu, không chỉ cường đại hơn thập bội...Tần Lạc Y khẳng định lần nữa, nàng có thể xuống tay một lần kia, sợ rằng lúc đó Đoan Mộc Trường Thanh bị thương rất nặng.

Chín mươi chín cấp bậc thềm thoạt nhìn rất cao, nhưng đi xuống rất nhanh, Đoan Mộc Trường Thanh nhìn phía phương xa, mâu quang có u quang chớp động, ngay lúc Tần Lạc Y nghĩ đến, chỉ sợ hắn sẽ như Liễu Khuynh Thành, bỏ lại nàng tự mình rời đi, hắn đột nhiên xuất thủ, dùng sức kéo nàng đến bên người, sau đó ngự thần hồng, hướng nơi xa phóng đi.

"Ai, Nhị sư huynh, chậm một chút!" Tần Lạc Y bị động tác đột nhiên của hắn, chấn động lảo đảo một cái, nếu không phải cổ tay bị lôi kéo, nói không chừng nàng đã ngã từ không trung xuống.

Đoan Mộc Trường Thanh nhếch môi, mặt lạnh lùng không để ý nàng, tiếp tục phi nhanh về phía trước, tốc độ kia, so với bọn họ theo sư phụ Cát chưởng môn đến, không thua kém chút nào.

Tần Lạc Y âm thầm trợn mắt trắng, chính mình chỉ phải tận lực ổn định thân hình, sau một lát, Đoan Mộc Trường Thanh mang theo nàng dừng trong một tòa động phủ giữa sườn núi, vừa mới vào đến nơi, Đoan Mộc Trường Thanh liền phất tay nàng ra, sau đó tiến lên, ánh mắt như đao sắc bén nhìn chằm chằm nàng, lạnh giọng nói: "Tần Lạc Y...Thì ra là người ám toán ta, chính là ngươi!"

"Nhị sư huynh, ngươi đang nói cái gì vậy? Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta ám toán ngươi khi nào?" Trong lòng Tần Lạc Y chấn động, làm như không biết hắn đang nói chuyện gì, vẻ mặt nghi hoặc nói.

"Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?" Đoan Mộc Trường Thanh cười lạnh, vươn bàn tay thon dài như ngọc, khớp xương rõ ràng, nắm cằm nàng thật mạnh nói: "Ngươi xác định? Ân!"

Tần Lạc Y cắn môi, trừng mắt nhìn, nghĩ nghĩ mới giật mình nói: "Nga, ta nhớ ra rồi, mấy tháng trước, ngươi vụng trộm chạy vào trong Trấn Nam Vương phủ."

Ngừng lại một chút nàng mới tò mò hỏi: "Nhị sư huynh, buổi tối ngày đó đêm hôm khuya khoắt, đến tột cùng ngươi chạy vào vương phủ làm gì?"

"Ngươi không biết ta tới làm gì?" Đoan Mộc Trường Thanh cười lạnh lần nữa, trong con ngươi đen lãnh khốc lộ ra hàn quang lạnh lẽo: "Một người trong cơ thể không hề có linh lực, một người là luyện khí kì nhị giai, diện mạo hoàn toàn bất đồng...Tần Lạc Y, ngươi quả nhiên có chút bản sự, trách không được sư phụ không chuẩn bị thu đồ đệ lại ngoại lệ thu ngươi làm đệ tử quan môn, lần trước, ngay cả ta cũng bị ngươi lừa gạt!"

Trong lòng Tần Lạc Y kinh hoàng, quả nhiên bị hắn nhận ra, ánh mắt nam tử này, cũng quá độc đi.Thời điểm lần trước các nàng gặp nhau, nàng dịch dung, vừa đen vừa vàng, cùng bộ dáng nàng hiện tại, hoàn toàn không liên hệ được...Đến tột cùng hắn nhận ra chính mình như thế nào?

"Nhị sư huynh, đến tột cùng ngươi đang nói cái gì a?" Nhíu mày trừng mắt hắn, chân chính chưa tới thời khắc cuối cùng, âm thầm nghĩ, kỳ thật Đoan Mộc Trường Thanh không nhận ra nàng, chỉ có chút hoài nghi thôi.

Hiện tại bọn họ đã trở thành sư huynh muội, nàng cũng không ác liệt như vậy, không giải quyết vấn đề xấu hổ không thể được cho hắn...Nhưng việc này phải chậm rãi tiến hành. Bọn họ vừa mới gặp mặt, nếu hiện tại nàng thừa nhận, tám phần không chết cũng bị lột một tầng da.

Đoan Mộc Trường Thanh chán nản, trên cao nhìn xuống trừng mắt nàng, hô hấp nóng rực phun trên mặt nàng, thần sắc trong mắt thay đổi mấy lần. Đột nhiên, hắn nhếch môi lộ ra ý cười tà tứ, mạnh mẽ vươn tay ra, bắt lấy bàn tay mềm mại của Tần Lạc Y: "Tần Lạc Y, ngươi còn muốn lừa gạt ta?Đừng có nằm mộng! Lần trước trong Trấn Nam vương phủ, ta không nhận ra ngươi, là vì ngươi cách ta quá xa mà thôi...Dung mạo một người có lẽ có thể thay đổi, nhưng hương vị trên người đặc hữu, không dễ dàng thay đổi như vậy, cho dù ngươi dùng đồ vật khác che giấu, chỉ cần dụng tâm, vẫn có thể biện bạch được..."

Tần Lạc Y dùng sức rút tay mình về, trên mặt hiện lên một chút khốn quẫn, lập tức cười hắc hắc nói: "Nhị sư huynh, ngươi thật lợi hại, có thể nhận ra ta." Vẻ mặt bội phục, bàn tay bị nắm chặt lại ẩn ẩn có chút nóng lên.

Đoan Mộc Trường Thanh thấy nàng rốt cục thừa nhận, sắc mặt không chỉ tốt lên, ngược lại càng khó nhìn. Buông tay nắm cằm nàng ra, hai tay đặt sau người, thần sắc âm tình bất định nhìn nàng. Tìm vài tháng, đều không tìm được nữ tử chết tiệt này, Vô Ngân bọn họ, thậm chí bây giờ còn trên Thánh Long đại lục!

"Tần Lạc Y, lá gan ngươi đủ lớn, hừ, dám xuống tay ám toán ta, ta xem ngươi là chán sống!" Thanh âm hắn lạnh băng, một cỗ sát khí từ trên người hắn tản ra làm cho người ta sợ hãi.

Tần Lạc Y bị cỗ sát khí ẩn ẩn, áp lực đến độ không thở nổi, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, nàng vội vàng mở miệng giải thích nói: "Nhị sư huynh, không phải lúc trước chúng ta không quen biết sao, ta bị ngươi doạ sợ, nhất thời dưới tình thế cấp bách, mới đâm ngươi một châm...Ta còn rất trẻ tuổi, không muốn chết sớm như vậy." Ngụ ý chính là, nếu ngươi không muốn giết ta, sao có thể bị ta ám toán, đó là ta tự vệ, là ngươi động thủ trước, ta mới bị động đánh trả.

"Ngươi bị dọa? Tại sao ta không biết!" Đoan Mộc Trường Thanh lãnh khốc liếc mắt nàng một cái, tựa tiếu phi tiếu mỉa mai nói.

Ngày đó trong xe ngựa, từ đầu tới đuôi, hắn đều không ở trong ánh mắt của nàng nhìn đến hai chữ sợ hãi, chỉ có tinh quái giảo hoạt cùng ngạo nghễ tính toán kỹ càng, thậm chí bị hắn đặt dưới thân, thời điểm cởi bỏ y phục, cũng không có nửa phần bối rối!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net