Chương 24.1:Bị gả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24.1:Bị gả
Editor:HamNguyet

Giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm, nàng lại vội vàng vào tu luyện thất. So với lúc trước dùng nhị giai đan dược, buổi chiều nàng trực tiếp dùng tới ngũ giai đan dược.

Phẩm giai cao hơn mấy giai, linh lực có được tự nhiên không thể so sánh nổi, thời điểm nàng tiếp tục rời khỏi tu luyện thất, linh lực trong cơ thể nàng tốt hơn buổi sáng vài lần, đã có khoảng năm, sáu cỗ linh lực lưu chuyển.

Tâm tình cao hứng trở lại trong phòng, phát hiện Tạ Như Yên cùng Tần Lăng Vân đều ngồi trong phòng uống trà, nhìn đến nàng tiến vào, trên mặt đồng thời lộ ra ý cười hòa ái.

Ánh mắt xẹt qua trên mặt nàng xẹt qua, thấy nàng không còn uể oải như trước kia, không khỏi thoáng buông xuống.

"Y nhi!" Tạ Như Yên giữ chặt tay nàng, đem nàng kéo đến bên người chính mình ngồi xuống, đau lòng vỗ về tay nàng nói: "Nghe nói, con tiến vào tu luyện thất tu luyện?"

"Đúng vậy!" Tần Lạc Y không phủ nhận, cười gật gật đầu: "Phụ vương, nương, hai người đến đây lúc nào vậy?"

Tạ Như Yên sờ đầu của nàng, trong mắt xinh đẹp hàm chứa một tia oán trách: "Trải qua một trận sinh tử, Y nhi, con nên ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi đến khi hồi phục hẳn! Con mới bị trọng thương không bao lâu, thân thể còn chưa khôi phục nguyên khí, không nên đi lại nhiều!"

Tần Lăng Vân nhìn Tần Lạc Y, cũng hơi nhíu mày nói: "Đúng vậy, Y nhi, nghe lời nương con, qua năm tháng nữa, chính là ngày thành thân của con cùng Tam hoàng tử, sau khi thành thân, chuyện tình vương phủ con nên quan tâm hơn, không thể bởi vì tu luyện mà tinh thần, thân thể suy sụp." Ý trong lời nói là không tán thành nàng tu luyện.

Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, trong phượng mâu tối đen có hào quang linh động nghịch ngợm hiện lên, cười nói: "Phụ vương, nương, hai người yên tâm, cơ thể con sớm đã khôi phục, không tin, hai người xem!" Phất tay vuốt tóc mái trên trán lên, chỉ vào cái trán trơn bóng, để bọn họ nhìn.

Tạ Như Yên vươn tay chỉ, cười nhẹ nhàng điểm điểm trán nàng: "Thương thế bên ngoài hồi phục tốt, nhưng chảy nhiều máu như vậy, vẫn nên chậm rãi bồi bổ!"

Tần Lăng Vân nhìn nữ nhi rõ ràng so với trước kia sáng sủa hơn không ít, ý cười tuấn mỹ trên mặt đậm hơn, trong mắt lại hiện lên vui mừng nói: "Thiên phú tu luyện của Tam hoàng tử vô cùng tốt, hiện tại cùng đại ca con giống nhau, đều là tu vi võ sư, về sau đông đảo thị vệ trong vương phủ đều có thể đủ để bảo hộ con...Y nhi, nghe lời nương con, đừng chỉ lo tu luyện, thừa dịp trước khi xuất giá, hảo hảo bồi nương con, nương con trong khoảng thời gian này tự mình chuẩn bị đồ cưới cho con, con cũng nên đi theo nhìn xem, còn cần cái gì, thích cái gì, nói với nương con một tiếng mới phải..."

Tạ Như Yên thở dài một hơi, vẻ mặt không lỡ nói: "Chỉ chớp mắt, Y nhi đã mười sáu tuổi, sắp thành thân...Nương thật sự không lỡ a!"

Trong lòng Tần Lạc Y hiểu rõ. Tạ Như Yên cùng Tần Lăng Vân đều biết chính mình thể chất phế vật, biết nàng không có khả năng tu luyện, nên mới khiến cho chú ý chính mình tập chung vào chuyện tình chuẩn bị đồ cưới.

Mà Tam hoàng tử kia...Ngày đó vội vàng nhìn thoáng qua, tuy rằng phong thần tuấn dật, khí vũ hiên ngang, tuấn mỹ nhân thần cộng phẫn, nhưng nàng nhìn được trong mắt của hắn, rõ ràng chỉ có hờ hững. Trong lòng nam nhân này không có nàng!

Nghĩ đến đây, nàng mím chặt môi, vẻ mặt lưu luyến giữ chặt cánh tay Tạ Như Yên , lay động cười nói:"Nương...Người đã luyến tiếc nữ nhi như vậy, vậy nữ nhi liền không gả đi! Luôn luôn ở tại trong nhà bồi nhị lão người..."

Tần Lăng Vân cười lắc đầu, biết nàng chỉ thuận miệng nói ra lời vui đùa mà thôi. Bưng chén trà trên bàn lên, tao nhã uống một ngụm.

Tạ Như Yên lại giễu cợt Tần Lạc Y nói:"Nha đầu ngốc...Cho dù nương luyến tiếc con, nhưng con đã trưởng thành, sau này phải thành thân, nếu ở lại trong vương phủ, chờ con lỡ thì, con sẽ oán trách nương!" Nàng không đem lời Tần Lạc Y nói coi là thật.

Tần Lạc Y nắm chặt tay Tạ Như Yên, tiếp tục như thật như giả cười nói: "Lỡ thì liền lỡ thì, dù sao có phụ vương dưỡng, hì hì, vấn đề ăn uống không cần lo lắng."

Lại quay đầu nhìn về phía Tần Lăng Vân, trong phượng mâu tối đen lóe ra thần sắc giảo hoạt: "Phụ vương, người nói có đúng không?"

Tần Lăng Vân ha ha cười, buông chén trà trong tay: "Phụ vương dưỡng con không thành vấn đề, ha ha, chỉ là con muốn ở lại bên người phụ mẫu, chỉ sợ có người sẽ không đồng ý!"

"Ai?" Hai tròng mắt Tần Lạc Y trừng lớn, hồ nghi nhìn Tần Lăng Vân.

Tần Lăng Vân thấy thế, cười càng thêm lớn tiếng: "Đương nhiên là phu quân tương lai của con, Tam hoàng tử!"

Phốc! Tần Lạc Y thiếu chút nữa cười ra tiếng. Nàng không gả đi...Sở Dật Tu kia chỉ sợ là cầu được ước thấy đi! Người bình thường, cũng không ai nguyện ý thú một nữ tử trên mặt có khuyết điểm.

Chẳng qua, hoàng đế đã tứ hôn, thánh chỉ hạ xuống, hôn kỳ đều định ra, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chính mình năm tháng sau, thật sự phải gả nhập Tam hoàng tử phủ.

Từ nay về sau phải bồi bên người một nam tử không thương chính mình, đây không phải là việc Tần Lạc Y nàng sẽ làm. Phụ mẫu nơi này, hiển nhiên sẽ không thay đổi chủ ý, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp từ nơi Sở Dật Tu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net