Chương 25:Ngẫu nhiên gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25:Ngẫu nhiên gặp
Editor:HamNguyet

Liên tục mười ngày qua, mỗi ngày Tần Lạc Y đều tiến vào tu luyện thất tu luyện, cho dù Tạ Như Yên kéo nàng đi nhìn đồ cưới, nàng cũng vội vàng đi liếc mắt nhìn một cái, sau liền rời đi. Trong lòng không có cảm giác hưng phấn cùng chờ mong của tân nương chờ gả.

Dựa vào đan dược trong trữ vật, linh lực trong cơ thể nàng đã gia tăng không ít lần, chỉ là thể chất nàng hiện tại thật sự không thích hợp tu luyện, nếu mạnh mẽ hấp thu linh lực, vận hành trong kinh mạch bị cản trở!

Muốn thành công vận hành một vòng lớn, giống như để nàng cùng một người có tu vi cao cường hung hăng đánh một trận còn khiến nàng mệt mỏi bối rối hơn! Chi bằng đem hết khí lực toàn thân!

Nên phần lớn thời điểm, nàng chỉ hấp thu linh lực lưu lại trong đan điền, làm cho nó ở bên trong đan điền xoay vòng tròn tuần hoàn ở phạm vi nhỏ.

Càng làm cho nàng buồn bực không thôi là, linh lực giấu trong đan điền, không có cách nào lấy đến để công kích khi cần...Chuyện này tựa như một người, có một bồn châu báu thật to, chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo vật trong bồn gia tăng, không thể mang tới sử dụng.

Tần Lạc Y từ trong trạng thái tu luyện ra ngoài, con ngươi tối đen hiện lên một chút bất đắc dĩ. Âm thầm thở dài một hơi, kỳ thật không phải hoàn toàn không thể công kích!

Linh lực trong cơ thể nàng có được từ việc hấp thu đan dược, nên thập phần tinh thuần, hiện tại đã thành hình tròn lớn như trứng chim, nhưng linh lực ở trong đan điền, không thể sử dụng từ trong kinh mạch, chỉ có thể trực tiếp phát ra ngoài từ bụng.

Ách...Người khác giơ tay lên, linh lực liền đi ra, linh lực chính mình lại từ trong bụng đi ra, ngẫm lại cũng hiểu được nguyên do!

Nhưng có còn hơn không! Thời điểm mấu chốt, có linh lực cùng không có linh lực, khác nhau không chỉ chút ít thôi đâu!

Nghĩ thông suốt, Tần Lạc Y cao hứng không ít, vén y phục hạnh sắc lên, nhảy xuống nhuyễn tháp, mở cửa đi ra ngoài.

Trải qua thời gian mười ngày tu luyện, đan dược trong trữ vật đã tiêu hao không sai biệt lắm, nàng phải ra ngoài mua linh thực một chuyến, luyện ra đan dược, sau đó tiếp tục tu luyện.

Mang theo Đại Hắc đi ra Ánh Tuyết viên, vừa lúc đụng tới Hạnh Nhi bưng tới một cháp trang sức tinh xảo từ bên ngoài trở về.

"Quận chúa, vương phi thỉnh người nhìn xem cháp trang sức này có vừa ý hay không...Nếu vừa ý liền lưu lại, ngày thành thân mang lên người." Hạnh Nhi cười hì hì nói với Tần Lạc Y.

Ánh mắt Tần Lạc Y không nhìn kỹ, chỉ liếc mắt cháp trang sức kia một cái, phất phất tay, không thèm để ý nói: "Ngươi giúp ta chọn là được." Vừa nói một bên tiếp tục đi về phía trước .

Hạnh Nhi mím môi cười đến ánh mắt đều híp lại, chạy chậm đi theo nàng: "Quận chúa, không phải để nô tỳ mang đâu, sao có thể để nô tỳ giúp người chọn ?"

Tần Lạc Y dừng cước bộ lại, nghĩ nghĩ: "Được rồi, ta đi ra ngoài một chuyến, chờ sau khi ta trở lại, tiếp tục chậm rãi lựa chọn."

Hạnh Nhi đáp ứng, xoay người cười hì hì hướng Ánh Tuyết đi đến. Đối với quận chúa mang theo Đại Hắc đi ra ngoài, nàng cùng Liễu Nhi, các nha đầu bà tử khác, thậm chí là thị vệ trong vương phủ, đều đã nhìn quen không trách.

Tần Lạc Y chọn địa phương yên lặng, đi đến tường vây cao lớn bên cạnh vương phủ. Ngồi trên người Đại Hắc, thực thuận lợi bước ra khỏi vương phủ. Lần này nàng không mang khăn lụa trắng che mặt, ở trên mặt không dịch dung như lần trước.

Cách lần trước đụng tới nam tử lạnh như băng Đoan Mộc Trường Thanh kia, đã hơn mười ngày, nàng cố ý từ trong miệng thị vệ vương phủ hỏi thăm qua, khoảng thời gian này trong kinh thành không phát sinh chuyện tình đặc biệt gì.

Nghĩ đến nam tử kia, hoặc là gặp độc thủ, hoặc là đã rời khỏi kinh thành...Về phần vì sao lại đoán bọn họ rời khỏi kinh thành, bởi vì thời điểm nói chuyện ngày đó, nàng chợt nghe ra, khẩu âm Đoan Mộc Trường Thanh cùng người kinh thành Sở quốc khác nhau rất lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net