Chương 33:Lấy hay bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33:Lấy hay bỏ
Editor:HamNguyet

"Ha hả, nếu Tần cô nương có thể đem độc trên người Giản mỗ giải trừ, Giản mỗ tất có thâm tạ!" Nhìn cô nương tuyệt mĩ kiều nhan trước mắt, trên người ẩn ẩn tản ra một cỗ lực lượng làm người ta tin phục, Giản Ngọc Diễn khẽ mở miệng ưng thuận hứa hẹn.

Chính hắn trúng độc tự bản thân biết rõ, gần hai tháng này, độc đã xâm nhập cốt tuỷ, đừng nói ở Sở quốc không quen thuộc, cho dù ở Giản gia, nếu muốn giải độc cũng thập phần khó khăn!

"Thâm tạ không cần, các ngươi chỉ cần đem phí linh thực luyện đan trả ta liền tốt! Còn có khối ngọc giản kia cùng bản phù chú bách khoa toàn thư đã nói lúc trước!" Ánh mắt Tần Lạc Y đen nhánh nhìn chằm chằm hắn, lạnh nhạt nói.

"Ngọc giản?" Ánh mắt Giản Ngọc Diễn nghi hoặc chuyển đến trên người Hùng Sát, Hùng Sát cầm bản phù chú bách khoa toàn thư cùng một chút linh thực phẩm giai thấp không lên được mặt bàn chạy đến phường thị, biết đâu vận khí tốt có thể gặp được kỳ nhân.

Nhưng ngọc giản! Là ngọc giản gì? Có thể làm cho vị cô nương này đáp ứng giải độc cho hắn! Hơn nữa luyện ra lục giai đan dược cùng thất giai đan dược mà chỉ lấy ngân lượng vốn?

Thân thể Hùng Sát vừa động, xuất ngọc giản ra, quỳ gối trước mặt Giản Ngọc Diễn, trầm giọng nói:"Thiếu chủ, thời điểm lúc trước gặp được Tần cô nương, Tần cô nương đối với phù chú cảm thấy thực hứng thú, nên thuộc hạ tự tiện làm chủ, đáp ứng đem khối ngọc giản phù chú cao giai chủ tử luyện chế vài năm đưa cho cô nương!" Hắn biết thiếu chủ thực coi trọng khối ngọc giản này, nhưng cùng mạng thiếu chủ so sánh, hắn thà rằng lấy khối ngọc giản này đi đổi mạng thiếu chủ về!

Tần Lạc Y nhếch môi một cái, trong phượng mâu tối đen hiện lên đạo u quang...Nàng sợ rằng Hùng Sát này có lẽ tự tiện làm chủ. Vạn nhất sau khi giải độc xong, chủ tử hắn luyến tiếc đem khối ngọc giản kia đưa nàng, không phải nàng thiệt thòi lớn sao?

Nên mới thừa dịp lúc còn chưa giải độc, mọi người nên nói rõ ràng, càng miễn đi những tranh đấu không cần thiết sau này. Bằng vào trực giác nhạy bén của nàng, nàng biết tu vi đám người này không thấp, nhưng nàng không e ngại bọn họ.

Nếu có thể giải độc cho hắn, bọn họ không tuân thủ hứa hẹn...Nàng không ngại tốn nhiều chút công phu, làm cho chủ tử bọn họ tiếp tục trúng độc!

Giản Ngọc Diễn nhìn Hùng Sát quỳ xuống đất, trong mắt sâu thẳm có chút luyến tiếc. Thì ra thứ nàng muốn chính là khối ngọc giản chế tác phù chú.

Nguyên tưởng rằng ngày chết của chính mình đã đến gần, hắn mới đưa khối ngọc giản dương chi bạch ngọc giao cho Hùng Sát, để hắn mang về đưa cho phụ thân.

Có khối ngọc giản kia, lại có một đệ tử tư chất xuất chúng, Giản gia ngày khác, nhất định có thể ở trên Thánh Long đại lục phóng ra tia sáng rực rỡ!

"Thiếu chủ!" Hùng Sát nhìn Giản Ngọc Diễn trầm ngâm không nói, không khỏi có chút nóng nảy, trừng lớn mắt chờ mong nhìn hắn, sợ thiếu chủ vì khối ngọc giản, uổng phí tính mạng chính mình.

"Thiếu chủ, giải độc quan trọng hơn!"

"Hùng Sát, ngươi hồ đồ!"

"Chính là, sao ngươi có thể tự tiện làm chủ, đem ngọc giản tặng người khác?"

"Tần cô nương, ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng, cứ việc mở miệng là được!"

Đám người Cao Hạ, Dịch Cô Vân tiến lên từng bước, sắc mặt có chút lạnh lẽo. Bọn họ đều biết thiếu chủ yêu thích khối ngọc giản này bao nhiêu, vì khối ngọc giản, lúc trước ngay cả mệnh cũng thiếu chút nữa vứt bỏ! Không nghĩ tới Hùng Sát khen ngược, hứa hẹn muốn đem khối ngọc giản này tặng người khác.

Muốn giải độc, Giản gia có rất nhiều bạc, tuy rằng lục giai, thất giai đan dược vô cùng sang quý, nhưng vẫn có thể dùng bạc đến mua được. Nhưng khối ngọc giản này, cho dù nhiều bạc hơn nữa cũng không mua được!

Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu nhìn bộ dáng bọn họ kích động không thôi, trong mắt hiện lên không kiên nhẫn, khoé môi nhếch lên một cái:"Như thế nào, các ngươi luyến tiếc?"

Không ai nói chuyện.

Giản Ngọc Diễn nhìn nàng chăm chú, thần sắc trong mắt thay đổi. Trong lòng Hùng Sát càng thêm nôn nóng.

"Không được liền thôi, từ trước tới giờ ta không làm khó người khác!" Tần Lạc Y đối diện cùng nam tử nằm trên giường vẫn đang mím môi không nói lời nào một lát, nở nụ cười, không chút do dự xoay người đi ra cửa.

Hùng Sát "tạch" một tiếng, từ dưới mặt đất nhảy lên, ngăn trước mặt Tần Lạc Y, hai tròng mắt chân chất đen nhánh tràn ngập khẩn cầu nhìn nàng:"Cô nương, ngài đừng đi, cầu cô nương cứu thiếu chủ nhà ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net