Chương 35:Xúi giục ly gián

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35:Xúi giục ly gián
Editor:HamNguyet

"Ai, các ngươi còn đứng ở nơi này làm gì, còn không nhanh đi ra ngoài hỏi thăm xem Tần cô nương luyện chế đan dược xong chưa? Luyện xong các ngươi liền lấy lại đây sớm chút, đừng ở trên đường trì hoãn thời gian." Vu trưởng lão tươi cười, trên mặt như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nghe tới tiểu cô nương tuổi tác hơi nhỏ, nhưng nếu nói giống Thanh Vân đại sư, chắc là người có bản lĩnh.

"Chuyện tình luyện đan này thực ra cực kỳ phí công phu cùng linh lực, thời gian hai ngày luyện ra hai viên đan dược cao giai, không phải chuyện đơn giản...Vạn nhất thời gian thành đan chậm, có các ngươi nhanh chân đem đến, có thể vì thiếu chủ nhà ngươi tranh thủ không ít thời gian." Thanh Vân đại sư cũng cười phụ họa nói.

Ánh sáng trong mắt Giản Ngọc Diễn tối sầm lại, ý cười trên khóe môi nhẹ nhàng thu liễm.

Vài người Hùng Sát vẻ mặt ảo não ngậm miệng.

"Làm sao vậy?" Vu trưởng lão phát hiện không thích hợp, hơi nhíu mày nói.

"Chúng ta...Chúng ta không biết Tần cô nương đang ở nơi nào." Dịch Cô Vân mím môi mỏng, trong ánh mắt sắc bén của trưởng lão, thất bại mở miệng.

"Cái gì? Các ngươi làm việc như thế nào vậy?" Vu trưởng lão nghe vậy, rốt cuộc không kiềm chế được cơn tức giận trong lòng, lớn tiếng chất vấn.

Mắt thấy Giản Ngọc Diễn sắp độc phát, cách giờ hợi chỉ còn vài canh giờ, mà người duy nhất có thể giải độc, bọn họ không biết hầu hạ ăn ngon uống tốt liền thôi, ngay cả người ở nơi nào cũng không biết, quả thực buồn cười!

Tần Lạc Y cũng thực bất đắc dĩ. Vì có được bản phù chú bách khoa toàn thư, cùng khối ngọc giản luyện chế phù chú cao giai, nàng không dám trì hoãn quá lâu, cả ngày hôm sau đều ngâm mình trong tu luyện thất, kỳ thật là ngâm mình trong vòng tay không gian.

Thất giai xích hỏa đan cùng lục giai dung cốt đan đối với những người khác mà nói, có lẽ là phẩm giai rất cao, rất khó thành đan, có khả năng phế đan, nhưng đối với nàng mà nói, thật sự không tính là gì. Hai viên đan dược, nàng chỉ mất vài canh giờ có thể luyện chế ra được, thời điểm đi ra, trời còn chưa tối.

Nguyên bản muốn vội vàng mang đi đưa cho người ta, nhưng thời điểm chuẩn bị xuất môn, lại vừa lúc đụng phải Tạ Như Yên đang đến Ánh Tuyết viên.

Trên khuôn mặt ung dung mỹ lệ của Tạ Như Yên không giấu được vui mừng, liền kéo tay nàng đi đến chính phòng vương phủ, vừa đi vừa nói: "Y nhi, giá y của con đã làm tốt, mau cùng nương đi thử xem.Nếu có chỗ nào không thích hợp, phải sớm sửa lại."

Đến chính phòng, nha đầu, bà tử trong phòng hướng nàng hành lễ, sau đó tươi cười đem một kiện giá y màu đỏ dị thường tinh xảo hướng trên người nàng.

Tần Lạc Y trong nháy mắt lâm vào trong một mảnh hải dương màu đỏ...Y phục thoát lại xuyên, xuyên lại thoát, mấy nửa canh giờ, còn chưa thử hết!

Khuôn mặt mang tươi cười liền suy sụp xuống, rất muốn nói cho các nàng, không cần phiền toái như vậy, dù sao giá y này nàng sẽ không mặc, nàng sẽ không gả cho Tam hoàng tử phong thần tuấn lãng, hoàn mĩ không một khuyết điểm trong mắt bọn họ.

Nhưng nhìn đến Tạ Như Yên hưng phấn bận rộn không ngừng, khóe môi thủy chung không giấu được tươi cười vừa lòng, nàng không nói ra lời này.

Đợi ăn cơm xong trở lại Ánh Tuyết viên, đã là hai canh giờ sau. Sắc trời tối muộn, trong ngoài vương phủ thủ hộ càng thêm nghiêm ngặt, hơn nữa chính nàng cũng không muốn động, liền nghỉ ngơi hôm nay để mai đem giải dược đưa qua, dù sao còn một ngày mai.

Hừng đông hôm sau, nàng còn chưa tìm được cơ hội xuất môn, Tần Lạc Hàn thỉnh Mạnh Uyển Tình cùng Vân Khinh La vào trong phủ, nói là đối với chuyện tình nha đầu chính mình hại các nàng rơi xuống nước, cảm thấy thập phần có lỗi, muốn đích thân mời cơm bồi tội, sau đó lại tự mình lại đây thỉnh nàng đến Thấm Hương viên.

Nhưng nói là bồi tội, thỉ nàng đến Thấm Hương viên, liền thấy biểu muội Đỗ Ngữ Điệp của Sở Dật Tu, trực giác mấy người này không có ý tốt.

Quả nhiên, sau khi giới thiệu bọn họ nhận thức, Tần Lạc Hàn như hảo tâm đề điểm nàng, nói ra thân phận Đỗ Ngữ Điệp là biểu muội Sở Dật Tu.

Tần Lạc Y cười nhạt. Vị trí của nàng, vừa hay bị an bài đối diện Đỗ Ngữ Điệp, không cần cố ý tìm kiếm, chỉ cần vừa ngẩng đầu, có thể nhìn đến Đỗ Ngữ Điệp đối diện.

Cùng hai ngày trước nhược liễu phù phong gặp lại bất đồng, hôm nay Đỗ Ngữ Điệp trước khi đến hiển nhiên cố ý trang điểm qua, một thân váy dài hải đường lưu vân vô cùng tinh xảo, trên đầu cài kim châu, khuyên tai ngọc bích trên tai lay động, khuôn mặt kiều diễm cười nhẹ.
*(liễu nhược phù phong:liễu rủ trong gió)*

Ngạo nghễ ngồi ở chỗ kia, toàn thân mang theo tinh thần phấn chấn, có phong thái cao quý ưu nhã của nữ tử hào môn thế gia, khẽ nhếch cằm, ánh mắt tối đen ngẫu nhiên xẹt qua khăn che mặt trên mặt nàng, đáy mắt hiện lên ẩn ẩn ghen tị, còn có hèn mọn cùng khinh thường.

Trong lòng vừa động, nghĩ đến bộ dáng nàng cùng Sở Dật Tu thân mật ở Tiên Linh phường, không khó đoán được, Đỗ Ngữ Điệp này, chỉ sợ là có vài phần ý tứ với Sở Dật Tu. Biểu ca...Biểu muội...Ha ha, thật sự rất ý tứ a! Khoé môi Tần Lạc Y tươi cười xán lạn dưới lớp khăn che mặt.

Nhìn Tần Lạc Y cười cong hai tròng mắt, tâm Tần Lạc Hàn kinh nghi bất định.

Mạnh Uyển Tình đối với phản ứng của Tần Lạc Y có chút ngoài ý muốn. Nghĩ đến lúc trước ở Vọng Hà đình, chính mình bị Tần Lạc Y liên lụy, đầu tiên là bị hắt chén trà nóng, sau đó rơi vào hồ sen, bộ dáng chật vật như vậy bị Tam hoàng tử vừa vặn nhìn đến.

Càng nghĩ càng không cam lòng, mâu quang chợt lóe, cùng Vân Khinh La trao đổi một ánh mắt kỳ dị, hai người thân thiết lôi kéo Đỗ Ngữ Điệp, cười duyên cố ý vô tình đem đề tài chuyển dời đến trên người Tam hoàng tử.

Đương nhiên, tự nhiên nói Tam hoàng tử đối với vị biểu muội này yêu thương cỡ nào, các nàng hâm mộ nàng có một vị biểu ca như vậy bao nhiêu,...Sau đó coi Tần Lạc Y như người tàng hình, còn như đùa giỡn nói, nếu không phải do hoàng thượng tứ hôn, thì thanh mai trúc mã Tam hoàng tử cùng Đỗ cô nương chính là một đôi trời đất tạo nên, lưỡng tình tương duyệt.

Đỗ Ngữ Điệp cũng là một diệu nhân, mâu quang chợt lóe, tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua Tần Lạc Y, đỏ mặt nhìn như ngượng ngùng, kì thực thập phần đắc ý thuận thế nói ra rất nhiều chuyện thú vị của Tam hoàng tử ít người biết, đương nhiên, nhân vật chính bên trong câu chuyện thú vị chỉ có mình nàng.

Trong phòng tràn ngập tiếng cười duyên như chuông bạc. Ánh mắt Tần Lạc Hàn vẫn luôn lưu ý nhìn muội muội chính mình. Thấy Tần Lạc Y vẫn mỉm cười lắng nghe, giống như người hiện tại các nàng nói đến không phải vị hôn phu Tam hoàng tử của nàng, mà là một người không liên quan đến mình.

Bàn tay bên người không khỏi nắm chặt, thừa dịp Đỗ Ngữ Điệp cùng các nàng nói đến thập phần cao hứng, nàng lặng lẽ tiến đến bên tai Tần Lạc Y nói nhỏ: "Muội muội, muội đừng sinh khí, tuy rằng Đỗ Ngữ Điệp cùng Tam hoàng tử có loại tình cảm thanh mai trúc mã, nhưng người gả cho Tam hoàng tử vẫn là muội, hoàng thượng đã tứ hôn, ai cũng không thay đổi được, cho dù Tam hoàng tử yêu thích Đỗ Ngữ Điệp, về sau muội vẫn là chính phi, nàng ta chỉ là trắc phi, càng không vượt qua được muội! Đừng so đi cùng nàng ta..."

Tần Lạc Y mỉm cười, trong phượng mâu yên lặng xẹt qua tinh quang, đây là Tần Lạc Hàn đang khuyên bảo nàng đừng so đo cùng Đỗ Ngữ Điệp sao? Hừ, rõ ràng là xúi giục ly gián!

Sợ là Tần Lạc Hàn giống Mạnh Uyển Tình cùng Vân Khinh La, thậm chí là Đỗ Ngữ Điệp, đều ước gì chính mình đố kị đến phát cuồng, lập tức đập bàn đứng lên đi?

Tao nhã cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm, cố tình cảm kích nhìn Tần Lạc Hàn một cái: "Nhị tỷ tỷ nói phải, đương nhiên ta không so đo với nàng ta!"

Tần Lạc Hàn thất vọng, lập tức miễn cưỡng cười nói: "Muội muội hiểu được...Vậy là tốt rồi!"

Tần Lạc Y cười lạnh. Muốn nhìn nàng bị chê cười? Quả thực là người si nói mộng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net