Chương 36:Đi mà quay lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36:Đi mà quay lại
Editor:HamNguyet

Chờ thời điểm Tần Lạc Y đi ra, trên Chủ Phong đã không còn thân ảnh Đại Hắc cùng Hắc Đế, hai oan gia kia không biết chạy đi nơi đâu.

Thở dài một hơi, khi Hắc Đế đi ra, liền đem tất cả linh thực cùng tinh thạch Đại Hắc lấy được dưới Sư Hổ Nhai cầm đi...Chỉ mong Đại Hắc cùng Hắc Đế không cần xảy ra xung đột mới tốt, tu vi Hắc Đế khủng bố, nếu xảy ra xung đột thì kẻ chịu thiệt là Đại Hắc.

Đại Hắc bận rộn hai ngày, thành ra giỏ tre múc nước công dã tràng, trong lòng khẳng định tức giận đến lợi hại, kỳ thật nàng làm sao không thất vọng?

Nhưng việc đã đến nước này, tiếp tục thất vọng cũng vô dụng, chỉ hy vọng Hắc Đế xem phân lượng Đại Hắc cùng nó là đồng loại, không cần quá tích cực mới tốt!

"Tại sao ngươi lại rơi xuống Sư Hổ Nhai?" Sau khi trở về, vẻ mặt Cát chưởng môn nghiêm túc hỏi nàng.

Tần Lạc Y suy nghĩ, không giấu giếm, đem sự tình từ đầu đến cuối nói một lần.

Vừa nghe thấy sự tình có liên quan đến Giản Ngọc Diễn, vẻ mặt Ổ Sơn sư thúc liền biến đổi, lập tức kêu người gọi Giản Ngọc Diễn tới.

"Nàng nhận được tờ giấy của ta, nên buổi tối ngày đó mới đi Ngọc Tàng Phong? Rõ ràng ta không đưa cho nàng tờ giấy nào a, ngày đó chúng ta luôn ở cùng nhau, ta đưa tờ giấy cho nàng làm gì?" Vẻ mặt Giản Ngọc Diễn khiếp sợ nhìn Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y bất đắc dĩ cười nói: "Ta cũng nghĩ như vậy a, nhưng là...Ngươi viết trên tờ giấy, nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với ta, ta cảm thấy Ngọc Tàng Phong quá xa, nên ta đi đến Thiên Lam Phong, nào biết ngươi không có ở đó, ta chỉ nghĩ đến ngươi đã đi Ngọc Tàng Phong, liền phóng đi."

"Ngày ấy nàng vừa mới rời đi, sư phụ liền để cho ta xuất môn bàn bạc sự tình, để ta ra khỏi tông môn, nhưng căn bản không đi đến Ngọc Tàng Phong, cũng không lưu lại cho nàng tờ giấy nào!" Tuấn nhan Giản Ngọc Diễn trở nên xanh mét, không nghĩ tới nguyên nhân sự tình bởi vì hắn, Y nhi dựa theo ước hẹn của hắn, mới bị người ám toán ngã xuống Sư Hổ Nhai!

Ổ Sơn hỏi rõ canh giờ Tần Lạc Y đến Thiên Lam Phong, nhíu mày trầm ngâm, liền gật đầu nói: "Việc này ta có thể làm chứng, ngày đó là ta phái hắn đi ra ngoài, thời điểm ngươi đến Thiên Lam Phong, hẳn là hắn còn chưa rời đi, ở động phủ trên đỉnh núi của ta."

Tần Lạc Y gật đầu, thở dài một hơi nói: "Ta đương nhiên biết không phải là hắn, chỉ không nghĩ ra, vì sao sẽ có người mạo danh tên của hắn đến hại ta."

Sắc mặt Đoan Mộc Trường Thanh thật không dễ nhìn, mở miệng nói: "Ngươi đem tờ giấy lấy ra nhìn lại xem, có lẽ có thể từ phía trên nhìn ra được chút gì."

Trong mắt Giản Ngọc Diễn tối đen ôn nhuận hiện lên sát khí nồng đậm, hắn cũng muốn biết, đến tột cùng là ai muốn hại Y nhi.

Tần Lạc Y cười khổ, nhìn Giản Ngọc Diễn nói: "Chữ viết trên tờ giấy với chữ viết của ngươi giống nhau như đúc, ta từng gặp qua ngươi chữ viết, tự nhiên nhận biết được, bởi vì quá giống, nên ta mới tin là thật mà đi đến Ngọc Tàng Phong."

Vẻ mặt Giản Ngọc Diễn biến đổi, trong ánh mắt lộ ra một cỗ hơi thở nguy hiểm nồng đậm, đến gần bên cạnh Tần Lạc Y, trầm giọng nói: "Để cho ta nhìn xem, có phải thật sự giống nhau như đúc hay không."

Giả danh hắn, truyền tin cho Tần Lạc Y, còn bắt chước bút tích hắn...Làm cho Y nhi tin tưởng không nghi ngờ! Đến tột cùng là ai, trăm phương ngàn kế thiết kế tất cả? Đến tột cùng là ai, quyết tâm muốn xuống tay lấy tính mạng Y nhi?

Vẻ mặt Cát chưởng môn trở nên thập phần ngưng trọng, trong mắt hiện lên hàn quang sắc bén:"Không sai, ngươi đem tờ giấy ra cho chúng ta nhìn xem."

Nói đến tờ giấy, vẻ mặt Tần Lạc Y trở nên có chút kỳ quái, sau đó đem tờ giấy trắng ra đưa cho Giản Ngọc Diễn.

"Đây là cái gì?" Giản Ngọc Diễn giật mình.

"Đây là tờ giấy a, chẳng qua hiện tại chữ viết mặt trên, đã hoàn toàn biến mất." Tần Lạc Y chớp mắt nhìn nói.

Đoan Mộc Trường Thanh đứng bên cạnh Giản Ngọc Diễn, nguyên bản chuẩn bị xem chữ viết trên tờ giấy, lúc này không thấy được chữ, lại ngửi được một cỗ dị hương nhàn nhạt, trong mắt hắn lóe ra hàn quang nói: "Tờ giấy này đã qua đặc chế, chữ viết mặt trên, không qua bao lâu, sẽ hoàn toàn biến mất!"

Cát chưởng môn tiếp nhận, sắc mặt phút chốc trầm xuống, cả giận nói:"Hay cho một tâm tư cẩn thận, đúng là muốn giấu giếm không lộ ra một chút dấu vết giết chết đồ đệ ta!"

"Đúng vậy, nếu không phải Trường Thanh ngẫu nhiên phát hiện cây trâm ngọc kia của ngươi, mặc cho ai cũng không nghĩ đến ngươi bị ám hại rơi xuống Sư Hổ Nhai." Ổ sơn mở miệng nói: "Người ám toán ngươi, ngươi nhận thức sao?"

Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, nhìn Đoan Mộc Trường Thanh, lại vừa vặn đối diện ánh mắt hắn thâm thúy khó lường, trong lòng nhảy dựng, vội vàng lắc đầu nói: "Không biết."

Cát chưởng môn lại chú ý tới nàng do dự trong chốc lát, chờ tất cả mọi người đi rồi, một mình hỏi nàng:"Ngươi thật sự không biết người đánh lén ngươi?"

Tần Lạc Y không tin được Đoan Mộc Trường Thanh, nhưng đối với sư phụ chính mình lại không có gì phải giấu giếm, lúc này nói ra thân phận hai người Tiêu Thiên, chính mình cùng Tiêu Thiên có liên quan, nàng cũng không hề giữ lại nói ra, chỉ là một khối hoàng thạch tinh nguyên mà thôi, dù sao sư phụ ngay cả chuyện trên người chính mình có Hỗn Nguyên Thiên Châu cũng biết đến.

Đi ra ngoài một chuyến, có được một khối hoàng thạch tinh nguyên hi thế, Cát chưởng môn nghe vậy liền đối với vận khí tốt của nàng đã hoàn toàn chết lặng không nói gì.

"Người Động Thiên Phúc khẳng định không có biện pháp đến Ngọc Thanh Phong, bọn họ không thể bắt chước bút tích Giản Ngọc Diễn, đến tột cùng là ai ở sau lưng giở trò quỷ, ngươi có hoài nghi người nào không?"

Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, lắc đầu nói: "Đệ tử gia nhập Phiêu Miểu Tông không lâu, lại không cùng người nào kết thù kết oán, thực sự nghĩ không ra là người nào muốn nhọc lòng đối phó ta như vậy."

Trừ bỏ Đoan Mộc Trường Thanh, nàng thật đúng là không nghĩ ra được, là loại người nào muốn lấy mệnh chính mình. Trong lòng Đoan Mộc Trường Thanh sợ là hận chính mình, nhưng cho dù hắn hận, cũng sẽ không muốn hiện tại hại chết nàng.

"Chẳng lẽ Tiêu Thiên kia vì báo thù, thu mua đệ tử trong tông môn?" Khuôn mặt Cát chưởng môn bình tĩnh suy đoán.

Tần Lạc Y mím môi, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh. Cũng không phải không có loại khả năng này, có thể đem chữ viết của Giản Ngọc Diễn bắt chước giống như vậy, còn thần không biết quỷ không hay đem tờ giấy đặt vào trong động phủ nàng, nếu thật sự là hắn ta thu mua người, người này thật đúng là không đơn giản.

"Ngươi đi xuống hảo hảo nghỉ ngơi trước, việc này ta sẽ âm thầm lưu ý."

Từ chỗ sư phụ đi ra, đi trên chín mươi chín bậc thềm ngọc, từ xa liền thấy được thân ảnh thon dài của Đoan Mộc Trường Thanh cùng Giản Ngọc Diễn đứng phía trước, hai người đứng đối diện nhau, không biết đang nói cái gì.

Đoan Mộc Trường Thanh một thân bạch y thắng tuyết, không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào, tuấn mỹ vô trù, khuôn mặt dưới ánh sáng thản nhiên có vẻ khắc sâu anh tuấn, đường cong khuôn mặt cho dù có ánh mặt trời vuốt ve cũng không có quá nhiều nhu hòa mà mang theo một loại cao quý u lãnh.

Giản Ngọc Diễn một thân cẩm bào huyền y, thần thái thập phần tiêu sái, hai mắt tà phi, khuôn mặt tuấn tú, anh khí bức người.

Vẻ mặt hai người đều có chút ngưng trọng, khi nhìn đến Tần Lạc Y xuống dưới, vẻ ngưng trọng trên mặt hai người rút đi, lộ ra tươi cười.

Tần Lạc Y tiến lên theo bước chân bọn họ chào hỏi qua, đoàn người trở lại Ngọc Thanh Phong, đi đến giữa ngọn núi, liền nhìn đến Đại Hắc cùng Hắc Đế đang ở cạnh một sơn ao quay cuồng dây dưa một chỗ.

Đại Hắc lửa giận tận trời, sắc mặt Hắc Đế cũng không tốt, trong mắt ngạo nghễ mang theo phẫn nộ không giấu được.

Tần Lạc Y lo lắng nhất chính là Hắc Đế phẫn nộ hại Đại Hắc, vội vàng bước nhanh qua, gọi Đại Hắc lại. Đại Hắc tâm không cam lòng không nguyện thối lui, nó thối lui một chút, Hắc Đế cũng âm trầm nghiêm mặt thối lui. Tần Lạc Y ở trên người Đại Hắc nhìn một vòng, gặp nó không bị thương, cuối cùng cũng yên lòng.

"Đi thôi, chúng ta trở về."

Mâu quang Hắc Đế chợt lóe.

Đại Hắc không muốn rời đi, ngao ô một tiếng hướng Hắc Đế kêu lên:"Hỗn đản, đem đồ vật của ta trả lại cho ta."

Tuyết tham quả kia ít nhất có thể trợ giúp nó khôi phục được một nửa tu vi trước kia, liền để cho hỗn đản Hắc Đế lấy đi toàn bộ như vậy, thực sự khiến cho nó không cam lòng, còn có Thiên Long quả...

"Cái gì là của ngươi? Tất cả đồ vật đó đều là của ta!" Hắc Đế tức giận hừ một tiếng.

"Trước kia là của ngươi, nhưng ngươi đã đem tặng người, tự nhiên sẽ không còn là của ngươi." Đại Hắc mắt to trừng lớn, lại muốn tiến lên.

Tần Lạc Y nhanh tay lẹ mắt kéo nó lại.

"Hừ, là ta tặng người, nhưng nguyên nhân tặng người là gì, ngươi so với ta rõ ràng hơn, nhưng còn ngươi đâu?" Hắc Đế rít gào đứng lên:"Ngươi gạt ta, muốn ném ta ở lại sau đó bỏ chạy!"

Trong mắt Đại Hắc hiện lên một chút chột dạ, quả thật nó lừa Hắc Đế, từ đầu tới đuôi, nó căn bản không muốn ở lại Sư Hổ Nhai.

"Không có ta ngươi có thể rời đi Sư Hổ Nhai sao? Cả đời ngươi chỉ có thể ngốc dưới kia, ngươi hẳn nên cảm tạ chúng ta mới phải, dựa vào cái gì còn đem đồ vật cướp đi? Đây là thái độ ngươi đối đãi ân nhân?"

Nói đến chuyện này, Hắc Đế càng sinh khí. Nếu không phải tu vi nó đủ cường đại, vọt vào vòng tay không gian, thiếu chút nữa nó liền hối hận cả đời a!

"Ta hẳn nên cảm tạ ngươi sao? Ta có thể đi lên, với ngươi một chút quan hệ cũng không có. Ngươi rõ ràng có thể đi lên, lại cái gì cũng không nói cho ta biết!"

Tần Lạc Y vỗ đầu Đại Hắc, an ủi nó nói: "Được rồi, vài thứ kia quả thật là của nó, trả lại cho nó cũng không có gì, chúng ta đi thôi." Xoay người tiếp tục hướng trên núi phóng đi.

Đại Hắc không cam lòng kêu một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn Hắc Đế một cái, theo đi lên. Không đi quá xa, Hắc Đế cùng đi lên, không nhanh không chậm tiêu sái bên người nó.

Đại Hắc rống giận: "Lăn! Đừng đi theo chúng ta!" Đoạt đồ vật, còn muốn ở bên người chướng mắt, chờ một ngày thực lực chính mình khôi phục, nhất định phải đánh cho Hắc Đế răng rơi đầy đất.

"Ta khi nào thì đi theo ngươi, con đường này ngươi có thể đi, ta không thể đi sao?" Hắc Đế nhướng cằm, hừ lạnh nói.

Bộ dáng giống như lưu manh, làm cho Đại Hắc bốc hỏa, lại nói không ra lời phản bác.

Tần Lạc Y liếc mắt nhìn chúng nó một cái, trong phượng mâu tối đen bắt đầu khởi động ý cười thản nhiên. Hắc Đế đối với Đại Hắc...Dường như còn rất si tình!

Từ dưới Sư Hổ Nhai đi lên, rời xa địa phương nghiêm cấm tự do, linh bảo cũng đoạt về, nhưng không phủi mông chạy lấy người, trừ bỏ luyến tiếc Đại Hắc, nàng không nghĩ ra cái khác.

Đến cửa phòng, Đoan Mộc Trường Thanh đứng phía sau người nàng, vẫn không có ý tứ rời đi, Tần Lạc Y chỉ phải đưa hắn cùng Giản Ngọc Diễn vào trong.

Ba người ngồi trong viện nói chuyện, một lát sau, Tam sư huynh Quý Huyền đến đây, theo sát sau là Tứ sư huynh Dung Vân Hạc cũng đến đây, đi theo hắn cùng nhau đến, còn có Ngũ sư tỷ Liễu Khuynh Thành.

Nghe được sự tình từ đầu đến cuối Tần Lạc Y rơi xuống Nhai, ba người đều thực sinh khí, Quý Huyền Nói:"Tiểu sư muội, tờ giấy kia khẳng định không phải do Giản sư đệ viết, ta
có thể làm chứng, mấy ngày nay Giản sư đệ đều theo chúng ta ở cùng một chỗ."

Tần Lạc Y gật đầu, cho tới bây giờ nàng vốn không hoài nghi Giản Ngọc Diễn: "Chuyện này ta biết, đây là quỷ kế của hung thủ, khẳng định là biết chúng ta đến từ một địa phương, ngày thường quen biết, nên mới dùng danh nghĩa hắn hẹn ta đi ra ngoài."

Mấy người lại tinh tế phân tích một phen, muốn tìm ra đến tột cùng là ai ở sau lưng phá rối, lại thủy chung không rõ ràng.

Trong lòng Đoan Mộc Trường Thanh vẫn đối với Liễu Khuynh Thành có điều hoài nghi, trong lúc lơ đãng, thường xuyên lấy ánh mắt lặng yên đánh giá nàng ta, nhưng không biết nàng ta thật sự chưa làm qua cái gì, hay là che giấu quá tốt, nên không ở trên mặt nàng ta phát hiện khác thường gì.

Sắc trời dần tối, ba người Quý Huyền lần lượt cáo từ rời đi, Giản Ngọc Diễn lại không đi, hắn còn rất nhiều lời muốn một mình nói cùng Tần Lạc Y.

Đoan Mộc Trường Thanh không có chút ý tứ muốn rời đi, lại lưu lại gần một canh giờ, trên mặt Tần Lạc Y hiện lên ủ rũ, hắn chỉ phải đứng lên cáo từ, Đoan Mộc Trường Thanh nhìn đến Giản Ngọc Diễm phải rời khỏi, rốt cục tỉnh ngộ thấy thời gian quá muộn, cũng đứng lên.

Tần Lạc Y tiễn chân bọn họ ra cửa, không nhìn đến Đại Hắc cùng Hắc Đế, cũng lười đi tìm, lấy nước rửa mặt một phen sau, liền vào nội thất.

Đang muốn thoát y trên giường, một đạo thân ảnh màu trắng đột nhiên đẩy cửa đi đến, nàng cả kinh, bàn tay cởi y phục ra vội vàng buông xuống, xoay người vừa thấy, là Đoan Mộc Trường Thanh vừa rời khỏi.

Tần Lạc Y nổi giận: "Ngươi lại đây làm gì?" Còn không hề cố kỵ chạy đến trong nội thất của nàng.

Đoan Mộc Trường Thanh nhìn nàng, ánh mắt tối đen sáng quắc, chậm rãi tiêu sái lại đây. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, làm cho hắn nhìn đến rõ ràng giai nhân trước mắt, da thịt tuyết trắng nõn nà, cái trán no đủ trơn bóng, khuôn cằm tinh xảo mượt mà, môi anh đào đỏ bừng hơi mím lại, phượng mâu trong như làn nước thu thủy, trên má nhiễm vài tia ửng đỏ nhẹ nhàng, thật sự là minh diễm không gì sánh được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net