Chương 36:Dùng chút mưu mẹo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36:Dùng chút mưu mẹo
Editor:HamNguyet

Ngoài kinh thành, Nguyệt Vụ sơn.

Lúc này vừa mới nhập thu, trên núi trải đầy hoa hải đường, hoa quế nở không ít, hương khí thấm vào ruột gan, theo gió nhẹ phiêu đãng khắp nơi, cánh hoa hồng phấn thổi rơi trải đầy trên mặt đất.

Ăn qua điểm tâm, bị đám Tần Lạc Hàn mạnh mẽ chèn ép kéo đến Nguyệt Vụ sơn, tâm tình Tần Lạc Y thập phần khó chịu, đợi tới trên núi, nhìn hoa hải đường mềm mại diễm lệ trải khắp núi đồi, hương thơm hoa quế bức người, cuối cùng tâm tình tốt lên một chút.

Tìm một nơi hoa hải đường nở diễm lệ nhất, mang theo Đại Hắc đi hái được hai cành, thời điểm chuẩn bị trở về trong phòng cắm vào bình hoa cổ, ngoài ý muốn nghe được Mạnh Uyển Tình, Tần Lạc Hàn cùng Vân Khinh La đang nhỏ giọng nói chuyện với Đỗ Ngữ Điệp.

Ánh mắt Đỗ Ngữ Điệp mang theo thần sắc buồn bã:"Bộ dáng xấu như vậy, dựa vào cái gì gả cho Tam hoàng tử a!"

"Khuôn mặt kia một năm bốn mùa đều che lại, không dám lấy khăn che mặt ra gặp người!"

"Ai, đáng tiếc Tam hoàng tử là một người xuất sắc như vậy, hoàng thượng lại tứ hôn cho nàng ta...Thật sự không biết hoàng thượng nghĩ như thế nào a!"

"Ngữ Điệp muội muội, ngươi không cần thương tâm, chúng ta đều biết tâm ý Tam hoàng tử đối với ngươi...Chỉ cần trong lòng Tam hoàng tử có ngươi, thì quản gì chính phi là ai!"

Tần Lạc Y nhìn hoa hải đường diễm lệ trong tay, khóe môi nhếch lên cười lạnh.

"Ta cũng biết...Lần này Tần Vương gia đánh đuổi địch nhân hai quốc
Yến-Triệu, đối với Sở quốc ta có công lao lớn, nên Hoàng Thượng mới đặc chỉ tứ hôn, nhưng là..." Nàng một bên nhẹ nhàng nói chuyện, một bên chuyển hướng Tần Lạc Hàn, thập phần đáng tiếc nói: "Vì sao người Hoàng Thượng tứ hôn không phải là Lạc Hàn tỷ tỷ đây, nếu là Lạc Hàn tỷ tỷ thì tốt rồi, tuy rằng Lạc Y cô nương là đích nữ, nhưng mà bộ dáng cũng quá..." Lời còn chưa nói dứt, lại thâm sâu thở dài một hơi.

Trong ánh mắt Tần Lạc Hàn hiện lên tinh quang, lập tức lôi kéo tay Đỗ Ngữ Điệp nghiêm mặt nói: "Đỗ cô nương đừng nói như vậy, Tam hoàng tử là nhân trung long phượng, Lạc Hàn làm sao có thể xứng đôi."

"Lạc Hàn tỷ tỷ không xứng, chẳng lẽ xú nữ nhân kia xứng đôi? Nàng ta là nữ nhi Vương gia, chẳng lẽ ngươi không phải? Huống hồ, nàng ta còn nhỏ hơn ngươi một tuổi, phải gả cũng nên là trưởng tỷ gả trước mới phải!"

Mạnh Uyển Tình không cho là đúng cười nhạo: "Đỗ cô nương nói đúng, hoàng thượng đem ngươi tứ hôn cho Tam hoàng tử cũng tốt, chúng ta sẽ không cần vì Tam hoàng tử điện hạ cùng Đỗ cô nương mà bất bình như vậy! Xú nữ nhân kia gả cho Tam hoàng tử, thật sự là ủy khuất Tam hoàng tử!"

Vân Khinh La gật đầu phụ họa, sau đó vừa cười, ánh mắt cười đến cong lên: "Nàng ta thật sự mạng lớn, lần trước đụng vỡ đầu cũng sống lại đây, bằng không...Lạc Hàn, hẳn là ngươi có thể thay thế nàng ta gả đến Tam hoàng tử phủ."

Mạnh Uyển Tình nhìn xung quanh một phen, không nhìn thấy thân ảnh Tần Lạc Y, đột nhiên che miệng hướng về phía Tần Lạc Hàn nở nụ cười: "Muội muội ngươi không phải đi hái hoa sao, lâu như vậy còn chưa trở về, núi này đủ cao, chứ không phải là...Lão thiên gia không đành lòng để xú nữ nhân kia độc chiếm Tam hoàng tử, nên đem nàng ném xuống dưới chân núi?" Nàng biết Tần Lạc Hàn không yêu thích vị muội muội này, nên mới dám làm càn nói chuyện như vậy.

Đáy mắt Tần Lạc Hàn hiện lên chút ý cười, giả trang khẩn trương, thất thanh nói: "Ngươi không nên nói lung tung, phía trước kia...Quả thật có một vách núi đen!" Đáy lòng lại ước gì Tần Lạc Y thật sự ngã xuống núi, như vậy người được gả vào Tam hoàng tử phủ nói không chừng chính là nàng.

Trong mắt Đỗ Ngữ Điệp hiện lên lãnh ý, phác xuy một tiếng bật cười: "Vậy chúng ta mau đi xem một chút, chứ không phải là thật sự ngã xuống?"

"Nếu lần này bị ngã xuống, liền ngã chết đi, khuôn mặt kia của nàng ta đã đủ xấu, nếu ngã xuống cũng nửa sống nửa chết, không dám đi gặp người!" Vân Khinh La nói.

Ánh mắt Tần Lạc Y sắc bén, nhìn đến bốn nữ tử cười đến run rẩy cả người, trong lòng cười lạnh liên tục. Ở phía sau cây đại thụ một lúc lâu, mới mang theo Đại Hắc tươi cười đi ra ngoài. Đáy mắt hiện lên sát khí.

Nguyên bản nàng chỉ muốn chuẩn bị lặng lẽ thoát thân, không muốn động thủ với các nàng, nhưng mấy nữ tử kia lại ước gì ngay lập tức gặp được bộ dáng nàng gặp xui xẻo, thực sự làm cho nàng vô cùng khó chịu.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, nhanh chóng đi tới nơi trồng hoa hoè(*). Hương hoa hòe thơm ngào ngạt, nhìn như bông tuyết, trong suốt trong sáng, trông vô cùng đẹp mắt.

Đỗ Ngữ Điệp nhìn đến nhiều hoa hoè như vậy, một mảnh tuyết trắng trong suốt, mênh mông bát ngát, mỹ lệ trong sáng, thỉnh thoảng điểm xuyến thêm hoa hải đường tiên diễm, tựa như tiên giới dưới trần gian, trong lòng dị thường hưng phấn, vội vàng lôi kéo Mạnh Uyển Tình, Tần Lạc Hàn cùng Vân Khinh La bước nhanh vào.

Ý cười trong mắt Tần Lạc Y càng đậm, vừa rồi nàng vô tình đi tới nơi này...Bước chậm cách các nàng vài bước, đi qua tàng cây hoa hoè lớn nhất, ước chừng phải hai người ôm mới ôm hết thân cây hoa hòe, dưới chân nàng dừng một chút, hơi ngẩng đầu, thấy được trên đỉnh cây có một tổ ong thật lớn, ngón tay nhẹ nhàng vừa động, bắn ra một vệt khói trong suốt, lập tức rời đi.

Tần Lạc Hàn một bên thân thiết ân cần nói chuyện cùng Đỗ Ngữ Điệp, một bên tùy tay hái xuống một đóa hoa hoè lớn bằng nắm tay trên cành xuống, đưa lên chóp mũi ngửi.

"Ong ong ông..." Đột nhiên, một trận thanh âm kỳ dị từ phía sau các nàng truyền đến, các nàng vội vàng quay đầu lại nhìn. Mấy trăm con ong vò vẽ xoè cánh trên không trung, che lấp cả khoảng đất bay nhanh từ phía sau tới.

"A! Là biến dị xích túc phong!"

Độc tính nọc biến dị xích túc phong không tính là nặng, nhưng tốc độ nó cực mau,người bị nó chích, trên người sẽ vô cùng ngứa, ước chừng phải ngứa đủ hai mươi bốn canh giờ mới dừng lại.
*(Một canh giờ=2 tiếng)*

Tần Lạc Hàn hoa dung thất sắc, kinh hô một tiếng, không để ý đến Đỗ Ngữ Điệp ở một bên sắc mặt đồng dạng bối rối khó coi, liền nhấc chân vội vàng chạy về phía trước.

"A! Đáng chết, cút ngay! Nguyệt Vụ sơm này như thế nào lại có biến dị xích túc phong..." Mạnh Uyển Tình biết biến dị xích túc phong lợi hại, một bên thét chói tai cuồng chạy, một bên giơ hai tay quơ loạn muốn đuổi biến dị xích túc phong đi.

Nhưng biến dị xích túc phong quá nhiều, đuổi đi được mấy con, lại có càng nhiều xông tới. Trên trán đau xót, đã bị chích thật mạnh một chút, Mạnh Uyển Tình phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo.

Tần Lạc Y đã chạy xa, vạt áo xanh nhạt theo gió phiêu lãng, bất đồng với bộ dáng Tần Lạc Hàn, Mạnh Uyển Tình các nàng chật vật, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện, tuy rằng chung quanh nàng có không ít biến dị xích túc phong, nhưng biến dị xích túc phong này chỉ vây quanh nàng bay vài vòng, ngay sau đó lập tức bay đi, tựa như trên người Tần Lạc Y, có cái gì đó khiến chúng nó cực kì sợ hãi.

Tần Lạc Hàn các nàng vội vàng tránh né công kích của biến dị xích túc phong, đương nhiên không ai chú ý tới Tần Lạc Y khác thường.

Sau một lát, Tần Lạc Hàn, Mạnh Uyển Tình, cùng Vân Khinh La mặc kệ che chắn quanh người vội vàng chạy đi, đều bị biến dị xích túc phong vây quanh chích không ít, mà tu vi Đỗ Ngữ Điệp cao hơn bọn họ, đã sử dụng được linh lực, cho dù rất nhiều biến dị xích túc phong, động tác vẫn rất nhanh nhẹn, nên trên người nàng không bị chích.

Cho dù như thế, thanh âm đàn ong phía sau loạn hưởng khủng bố, làm cho nàng không dám ngừng nghỉ, nàng không muốn biến dị xích túc phong kia chích vào người chính mình.

Nàng đã từng nhìn thấy, có một nữ tử bị biến dị xích túc phong nổi cơn điên chích vào mặt, nhịn không được loại ngứa kịch liệt này, hai tay ở trên mặt cào ra rất nhiều vết máu thật sâu...Cuối cùng khuôn mặt nguyên bản xinh đẹp diễm lệ, liền trở nên vô cùng xấu xí! Nghĩ đến đây, nàng không khỏi rùng mình một cái, tốc độ dưới chân nhanh hơn.

"A!" Nàng chỉ lo chạy về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn đàn biến dị xích túc phong kia còn đuổi theo hay không, không chú ý đến dưới chân là vách núi đen, một cước đạp vào hư không, đột nhiên từ trên vách núi đen ngã xuống.

(*)Hoa hoè:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net