Chương 4:Đại sư huynh yêu nghiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4:Đại sư huynh yêu nghiệt
Editor:HamNguyet

Cảm giác trên người nóng rực khiến cho nàng bất chấp nghĩ nhiều, nhanh chóng hướng tới trên tuyết đánh ra hơn mười chưởng, trong chốc lát liền hiện ra một đại động có độ lớn cùng cơ thể chính mình không sai biệt lắm, sau đó nhảy vào, lại dùng linh lực đem tuyết đọng một bên cuốn lên, bao trùm trên người chính mình, chỉ lộ ra một cái đầu bên ngoài.

Cảm giác lạnh lẽo, làm cho thân thể nàng nháy mắt dễ chịu không ít, tuy rằng vẫn không hoàn toàn đem cảm giác nóng rực trong cơ thể bình ổn xuống, nhưng không giống vừa rồi, cảm thấy tùy thời đều có thể hóa thành tro bụi, phiêu tán trong thiên địa.

Tần Lạc Y biết, chỉ dựa vào băng tuyết đến hạ nhiệt độ, chỉ trị được phần ngọn không trị được phần gốc, nàng hiện tại khó chịu như thế, mấu chốt là vì vừa rồi ở trong hàn đàm hấp thu quá nhiều linh lực, nếu không đem linh lực này hoàn toàn luyện hóa vì chính mình sử dụng, làn da nàng, sớm hay muộn cũng sẽ không chống đỡ nổi!

Bất chấp ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Đoan Mộc Trường Thanh, nàng vội vàng nhắm hai mắt lại, ngưng thần vận khởi tâm pháp tu luyện, bắt đầu luyện hoá linh lực mãnh liệt cường đại trong cơ thể.

Sau nửa canh giờ, Đoan Mộc Trường Thanh từ dưới núi ngự thần hồng bay vút tới, nhìn trên người Tần Lạc Y đã hoàn toàn bị băng tuyết bao trùm, nhẹ di một tiếng, trên mặt tuấn mỹ như ngọc hiện lên kinh ngạc.

Độ ấm trên đỉnh núi Ngọc Thanh Phong cực thấp, độ ấm dưới tuyết càng thấp, Tần Lạc Y tiến vào trong tầng băng tuyết một lát, đã hoàn toàn đông lạnh thành một tòa tượng băng.

Hô hấp vững vàng, hai tròng mắt nhắm chặt, khuôn mặt thanh tú diễm lệ, tuy rằng phiếm đỏ ửng cực độ, còn có mồ hôi tinh mịn không ngừng thấm ra, nhưng hắn không đoán trước sẽ nghiêm trọng như vậy.

Đôi mắt rũ xuống, nhìn hạt châu trong suốt nhỏ trên tay, cười khẽ thì thào: "Xem ra băng linh châu này, ngươi không dùng được." Đem băng linh châu thu vào trữ vật giới, không kinh động đến Tần Lạc Y tu luyện, xoay người phiêu nhiên mà đi.

"Phanh!" Nửa tháng sau, trên đỉnh núi Ngọc Thanh Phong đột nhiên truyền đến tiếng nổ, một đạo thân ảnh thon dài yểu điệu xinh đẹp chấn vỡ hàn băng trên người, đột ngột từ mặt đất phóng lên cao, tao nhã nhảy lên giữa không trung.

Phượng mâu sắc bén nhìn hàn đàm sâu thẳm trên đỉnh núi, cùng một đại động giấu trong tuyết, trên tiếu nhan minh diễm hiện lên nồng đậm tức giận, mím chặt môi mỏng, xoay người hướng chỗ sườn núi yên lặng lao đi.

"Dám trả thù ta, muốn xuống tay lấy tính mạng ta, Đoan Mộc Trường Thanh, lần này ngươi hoàn toàn chọc giận ta...Hừ, đây chính là thuốc ta phối chế cho riêng ngươi, dính vào nó, đời này ngươi đừng nghĩ đến chuyện làm một nam tử chân chính, cho ngươi cấm dục cả đời, làm hòa thượng cả đời, cả đời không thể chạm vào nữ tử..."

Mấy canh giờ sau, Tần Lạc Y cầm một bình đan màu trắng giấu trong tay, đi vào động phủ Đoan Mộc Trường Thanh phía trước, hướng về phía bên trong quát khẽ: "Đoan Mộc Trường Thanh! Ngươi lăn ra đây cho ta!"

Đoan Mộc Trường Thanh ngồi xếp bằng trong phòng nghe được thanh âm quen thuộc phẫn nộ kia, trên mặt lãnh khốc hờ hững hiện lên ý cười, lại lập tức biến mất, thân hình vừa động, tiêu sái đi ra ngoài.

"Hơn nửa tháng thời gian, đem linh lực trong hàn đàm hấp thu luyện hoá toàn bộ vào cơ thể...Không sai, tốc độ tu luyện này, coi như không khiến sư phụ lão nhân gia người mất mặt." Đứng ngoài cửa, hắn đặt tay sau người tựa như không chút để ý đem Tần Lạc Y đánh giá một phen từ đầu đến chân, mới mở miệng nói.

"Ta sẽ không để sư phụ mất mặt, hỗn đản chết tiệt, ngươi thiếu chút nữa hại chết ta có biết hay không?" Tần Lạc Y trừng mắt nhìn tuấn nhan hắn, hận không đánh đến, ngực phập phồng kịch liệt, ngay cả chính mình khinh thường từ ngữ thô tục nhất cũng mắng ra.

"Hại chết ngươi? Lời này từ đâu nói lên a, không phải ngươi còn chưa chết sao?" U quang trong con ngươi Đoan Mộc Trường Thanh chợt lóe, cười nhạo nói.

Tần Lạc Y nắm chặt ngón tay, cố nén trụ xúc động tiến lên hung hăng cho hắn một bạt tai, chậm rãi hướng hắn đi đến, khẽ nhếch cằm, ngạo nghễ nói: "Chỉ dựa vào hàn đàm kia, ngươi đã muốn lấy tính mạng ta? Ngươi nằm mơ đi! Hỗn đản chết tiệt, tiểu nhân ti bỉ, rõ ràng nói xong...Ta thay ngươi giải huyệt, ngươi còn xuống tay đẩy ta!"

Đoan Mộc Trường Thanh liếc nàng bởi vì sinh khí mà gương mặt ửng hồng mê người, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nếu ta muốn lấy tính mạng ngươi, chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể khiến ngươi hồn phi phách tán, ám toán ngươi? Tiểu sư muội...Thời gian nửa tháng qua, ngươi từ tôn giả sơ giai, tu luyện đến tôn giả đỉnh, vượt qua cửu giai, tiến bộ nhảy vọt như thế, không phải ngươi nên hảo hảo cảm tạ ta a?"

Tần Lạc Y trừng mắt hắn, trong phượng mâu lộ vẻ không thể tin. Gặp qua da mặt dày, nhưng chưa thấy qua người có da mặt dày như vậy! Xem phân lượng sư huynh muội, nàng không lấy tính mạng hắn, đã đủ nhân từ, còn muốn nàng cảm tạ hắn?

Ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, sau đó cười lạnh nói: "Hiện tại là ban ngày ban mặt, sư huynh ngươi liền tỉnh mộng đi, đừng có nằm mơ...Tấn cửu giai, cùng ngươi nửa điểm quan hệ đều không có, ta không chết, Nhị sư huynh, không phải là ngươi cảm thấy thực thất vọng a?"

Đoan Mộc Trường Thanh nhìn Tần Lạc Y vừa nói chuyện, vừa đi đến trước mặt chính mình, Tần Lạc Y cách chính mình quá gần, ánh mắt híp lại, ý cười bên môi càng đậm: "Quả thật có điểm thất vọng." Mới tấn cửu giai, nếu nàng tiếp tục ngốc trong hàn đàm lâu thêm chút nữa, nói không chừng có thể phá tan tôn giả đỉnh, bước vào cảnh giới đại tông sư.

Tần Lạc Y nghe vậy, biến sắc, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như đao nhìn hắn, sau một lát, đột nhiên nhếch khóe môi, cười đến vô cùng xán lạn.

"Đến mà không đáp lễ, Lạc Y vừa mới gia nhập Phiêu Miểu Tông, vừa thấy mặt Nhị sư huynh, đã đưa cho sư muội đại lễ lớn như vậy, trong lòng sư muội thực sự khó an, hôm nay sư muội cũng chuẩn bị cấp sư huynh một phần hậu lễ..." Vừa nói chuyện, tay phải nâng lên.

"Miễn!" Đoan Mộc Trường Thanh nhẹ nhàng nâng tay, tao nhã chặn đứng cánh tay của nàng, nhìn ngón tay nàng mang theo ngân châm, cười đến mỉa mai: "Sư muội mang hậu lễ như vậy, sư huynh ta thực không dám nhận."

Tần Lạc Y trừng mắt hắn, trong con ngươi đen lóe hoả diễm, bộ dáng tựa hồ không ám toán hắn, sẽ thập phần không cam lòng.

Đoan Mộc Trường Thanh không nhanh không chậm đưa tay gỡ ngân châm trên tay nàng xuống, sau đó nhẹ nhàng dùng lực một chút, cây ngân châm kia liền biến thành một nắm bột bạc, phiêu tán trong thiên địa, nhìn nàng hơi cảnh cáo, âm thanh lạnh lùng nói: "Tiểu sư muội, có sự tình, chỉ lần này thôi, lần sau ngươi lại nhằm vào sư huynh, sư huynh phế không chỉ riêng cây ngân châm này." Thời điểm nói lời này, hắn có chút nhìn phía ngón tay trắng nõn như ngọc của nàng.

Tần Lạc Y cắn đôi môi đỏ phấn nộn, đáy mắt ảo não càng sâu, dùng sức hất ra, đem bàn tay từ trên tay hắn rút ra.

Đoan Mộc Trường Thanh không để ý, hai tay đặt sau người, nhìn khuôn mặt nàng minh diễm trở nên tức giận, một bộ dáng giận mà không dám nói gì, trong lòng xẹt qua một chút sung sướng khác thường.

Tần Lạc Y cúi đầu, xoa cổ tay bị niết đau, nhìn như vô cùng ảo não nhưng trong mắt hiện lên đắc ý, thừa dịp Đoan Mộc Trường Thanh hơi hoảng thần, tay trái nâng nhẹ, một cỗ bột phấn vô sắc vô vị, đột nhiên từ trong tay áo nàng bay ra.

"Đáng chết!" Đoan Mộc Trường Thanh nhanh chóng nhận thấy không thích hợp, biến sắc, vội vàng ngừng thở, thân thể như tia nhanh chóng lao về phía sau.

"Ha ha, Nhị sư huynh, không nghĩ tới như vậy cũng bị ngươi phát hiện." Tần Lạc Y thối lui hai bước, hơi đáng tiếc cười khẽ ra tiếng: "Bất quá, ngươi phát hiện được quá muộn, ta đứng đầu gió, ngươi đứng cuối gió, nếu ta đoán không sai, ngươi nhất định đã hút vào không ít."

Nàng sớm biết Đoan Mộc Trường Thanh đối với nàng có phòng bị, nên mới xuất ngân châm trước, bộ dáng cố tình muốn dùng ngân châm công kích hắn, kỳ thật sát chiêu còn ở phía sau.

Mâu quang Đoan Mộc Trường Thanh sắc bén, nhìn tiếu nhan nàng đắc ý, lạnh lùng nói: "Đây là thứ gì?"

"Một chút thuốc bột đặc thù mà thôi, yên tâm đi, không có tác dụng phụ gì, hiệu quả cùng một châm lúc trước giống nhau như đúc." Tần Lạc Y câu môi cười nhạt nói: "Sư huynh, ngươi muốn lấy tính mạng ta, sư muội sẽ không làm ra chuyện tình như vậy, đi trên đường, sư phụ nói cho ta biết, hắn có hai đệ tử đắc ý, về sau đến Phiêu Miểu Tông, muốn ta nhất định cùng các sư huynh hảo hảo ở chung...Chúng ta như bây giờ, vừa lúc huề nhau, về sau hai ta không thiếu nợ nhau."

Nghĩ đến nàng giải huyệt cho hắn, liền mọi sự đại cát? Có thể không hề cố kỵ đối phó nàng? Nghĩ đến quá tốt rồi, chỉ cần nàng muốn, nàng có rất nhiều biện pháp thu thập hắn.

"Tần Lạc Y" Đoan Mộc Trường Thanh tiến lên hai bước, đứng trước mặt nàng, môi mỏng tuấn mỹ nhếch thành độ cong đẹp mắt, chiếm cứ ưu thế cao lớn, trên cao nhìn xuống ánh mắt Tần Lạc Y hơi đắc ý, khóe môi câu ra ý cười thản nhiên, không trong dự liệu của Tần Lạc Y thẹn quá hoá giận:"Thật ra ta muốn thử xem, ngươi sẽ khiến ta có thể làm hòa thượng cả đời hay không!" Tiếng nói vừa dứt, đưa tay cường thế ôm thắt lưng Tần Lạc Y, nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng phấn nộn của nàng.

"Ngô, buông ra!" Sau khi Tần Lạc Y sửng sốt, lập tức dùng sức duỗi tay chụp hắn, nhưng vô luận linh lực hay lực lượng bản thân, nàng cùng Đoan Mộc Trường Thanh đều kém khá xa, căn bản phản kháng không có hiệu quả.

Đoan Mộc Trường Thanh thoạt nhìn vô cùng thanh lãnh, nhưng môi mỏng hôn trên môi nàng, thập phần mềm mại, vừa mới bắt đầu, hắn chỉ hút thật mạnh môi nàng, khi Tần Lạc Y há miệng nói chuyện, đầu lưỡi hắn liền nhân cơ hội chui vào.

Sao Tần Lạc Y có thể để cho hắn như ý nguyện, trừng lớn mắt, trong con ngươi đen lóe ra hừng hực lửa giận, há mồm không chút lưu tình hướng đầu lưỡi hắn tiến vào cắn xuống.

"Mèo hoang nhỏ!" Đoan Mộc Trường Thanh buồn cười thì thào thở dài, nhanh nhẹn rời khỏi môi nàng, ở chỗ sâu nhất đáy mắt, mang theo một tia lưu luyến...Theo tính tình ngoan độc của nha đầu trong lòng kia, nếu động tác hắn chậm một bước, chắc chắn đầu lưỡi sẽ bị mất một nửa.

Tay hắn vẫn như cũ gắt gao ôm chặt thắt lưng nàng, môi mỏng ở trên môi nàng lưu luyến, động tác lúc ban đầu cuồng mãnh tràn ngập đoạt lấy, dần dần trở nên ôn nhu, mãi cho đến khi người trong lòng mặt đỏ bừng, ánh mắt trở nên mê ly, hắn mới buông tay ra.

Nửa năm qua, mỗi khi nghĩ đến chính mình bị một tiểu nha đầu ám toán, hắn liền vô cùng buồn bực, thường xuyên nhớ tới khuôn mặt đen thui, không chút nào xuất chúng kia, đương nhiên, ấn tượng khắc sâu nhất, chính là đôi phượng mâu trên mặt tràn ngập tự tin, lóe ra hào quang thông minh.

Nửa tháng trước, hắn có thể nhận ra nàng nhanh như vậy, thứ nhất là vì gần gũi ngửi thấy trên người nàng có chút hương vị thanh u quen thuộc, còn có cặp phượng mâu kia, cho dù diện mạo hoàn toàn không giống, nhưng trong nháy mắt nhìn đến cặp phượng mâu, hắn liền biết, hắn tìm được rồi...Tìm được nữ tử cả gan làm loạn, dám động thủ với hắn!

Ở trên Chủ phong, trước mặt sư phụ cùng Liễu Khuynh Thành, hắn giấu khác thường trong mắt xuống, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Hắn phẫn nộ Tần Lạc Y dám xuống tay với chính mình, nghĩ đến sau khi tìm được nàng, nhất định phải hung hăng giáo huấn nàng một phen, lại thường thường lơ đãng nhớ tới nàng ở dưới thân chính mình chỉ còn lại cái yếm, vai trần quyến rũ mê, bộ dáng phong tình mê người, còn có cảm giác hôn lên đôi môi nàng đỏ mọng làm cho hắn tâm đãng thần trí.

Nguyên tưởng rằng bằng tu vi chính mình, cho dù khi đó hắn bị trọng thương, một thân tu vi gần như tán đi toàn bộ. Muốn Vô Ngân bọn họ tìm một người, là một nữ tử trên người không có linh lực, hẳn thực dễ dàng, nhưng làm cho hắn thật không ngờ là một lần ly biệt kia, nữ tử này, như đá chìm đáy biển, không còn tiếng động. Lâu sau vẫn không tìm được, hắn liền biết, lần này hắn gặp gỡ tuyệt đối là một nữ tử thông minh đến cực điểm.

Nhận thấy được sát ý trên người hắn, có thể quyết định thật nhanh, tàn nhẫn xuất thủ với hắn, biết hắn sẽ không chịu để yên, nàng liền đem chính mình che giấu thật sâu, giấu giếm không một tia sơ hở...Biết dịch dung, dịch dung đến mức ngay cả hắn lúc trước đều không nhìn ra sơ hở, còn có phong huyệt thuật kỳ quái, làm cho đệ đệ hắn ủ rũ suốt nửa năm, hiện tại, còn chế tạo thuốc bột kỳ kỳ quái quái...Đối với tiểu sư muội mười mấy tuổi này, hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú.

Được tự do, Tần Lạc Y bất chấp tay chân có chút như nhũn ra, vội nhảy cách xa hắn, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.

Mắt Đoan Mộc Trường Thanh híp lại, bình tĩnh dừng trên khuôn mặt nàng nàng ửng hồng cùng đôi môi đỏ mọng bị hắn hôn có chút ướt át, cười đến khó lường: "Có tiểu sư muội bồi bên người sư huynh, làm hòa thượng cả đời, kỳ thật không sai."

"Ngươi..." Đồng tử Tần Lạc Y co rụt lại, một ngụm tức giận cứ như vậy nghẹn trong ngực. Ý tứ tên hỗn đản này, sẽ không phải là, chỉ cần chính mình không cho hắn giải dược, hắn sẽ tùy thời khinh bạc chính mình như vậy đi?

Âm thầm hít sâu một hơi, mới đem lửa giận trong lòng cưỡng chế xuống, kéo khóe môi, trên mặt lộ ra tươi cười "Kinh hỉ", đến gần bên người Đoan Mộc Trường Thanh, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, thanh âm mềm nhẹ, còn mang theo hờn dỗi nói: "Cả đời...Nhị sư huynh, thì ra ngươi muốn sư muội ta cả đời bồi bên cạnh ngươi a! Sớm nói thôi...Tuy rằng sư muội còn không cùng sư huynh gặp mặt qua vài lần, nhưng nhìn sư huynh không thiếu cánh tay không thiếu chân, bộ dáng coi như chấp nhận được còn không trở ngại, sư muội ta đây liền cố mà nhận, cùng sư huynh kết thành song tu đi, như vậy sư muội có thể cả đời bồi bên người sư huynh."

Ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh nguy hiểm nheo lại, liếc nhìn tiếu nhan nàng...Sau khi giật mình, liền nhịn không được thầm khen một tiếng từ đáy lòng. Quả nhiên là nha đầu thông minh đến cực điểm, sẽ nghĩ đến dùng song tu uy hiếp hắn.

Tần Lạc Y khẽ nhếch môi, đối diện ánh mắt sắc bén lạnh băng của hắn, trong mắt không hề sợ hãi. Hừ, nàng không tin tưởng, hắn dám đem chuyện tình chính mình không được nói khắp nơi. Kiếp trước nàng sống tới hai mươi mấy tuổi, không phải thật sự là tiểu nha đầu mười mấy tuổi, không thông thế sự, nam tử thôi, thứ quan trọng nhất là thể diện.

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, một cỗ không khí dị thường quỷ dị, giữa hai người tràn ra, bốn mắt nhìn nhau, hai đạo ánh mắt giằng co một chỗ, hai người đứng gần, từ xa nhìn lại, người không biết, còn thể hiểu lầm nghĩ đến bọn họ đang ẩn tình yên lặng.

Một đạo thân ảnh mặc sắc thon dài, đột nhiên từ không trung nhanh nhẹn hạ xuống, tư thái tiêu sái lưu loát, ngọc trâm vấn hờ, tóc đen như mực ở giữa không trung vẽ ra độ cong bừa bãi tuyệt đẹp, vạt áo bay bay, tựa như long lân cuộn sóng nhộn nhạo theo gió.

"Sư đệ, đã lâu không gặp...Vị cô nương này, chính là Lạc Y tiểu sư muội của chúng ta sao?" Thanh âm mặc y nam tử cực kỳ réo rắt dễ nghe, thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, thần thái tiêu sái, ánh mắt hoa đào đen nhánh, phiếm ánh sáng mê muội, độ dày mỏng đôi môi vừa phải hiện lên tươi cười hoa mắt người khác, như trích tiên thanh nhã xuất trần, lại giống như yêu tinh mang theo mị hoặc tận xương.

Đây là một nam tử tuấn mỹ yêu nghiệt! Trong nháy mắt Tần Lạc Y nhìn đến hắn, trong mắt hiện lên nồng đậm kinh diễm, hô hấp đều lâm vào kiềm hãm.

"Đại sư huynh." Đoan Mộc Trường Thanh nhíu mi, nhìn người tới, trong mắt lãnh khốc lộ ra ý cười thản nhiên: "Đã lâu không gặp, ngọn gió nào đem Đại sư huynh ngươi thổi trở lại?"

"Ha ha, ta có việc, vừa lúc đi ngang qua Phiêu Miểu Tông, nghe nói sư phụ lão nhân gia ở trong tông môn, nên trở lại nhìn xem, nếu tính ra, đã nhiều năm qua ta không nhìn thấy sư phụ." Mặc y nam tử này đúng là đại đệ tử Cát chưởng môn-Phượng Phi Ly.

"Vị này chính là tiểu sư muội vừa mới nhập môn đi?" Phượng Phi Ly tao nhã tiêu sái đi đến bên người Tần Lạc Y, cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net