Chương 4:Thủ đoạn ác độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4:Thủ đoạn ác độc
Editor:HamNguyet

Thời điểm Sở Dật Phong tỉnh lại, liền nhìn thấy một nữ nhân, tóc tai bù xù ngồi khoá chặt trên người hắn, cố dùng sức tháo đai lưng ngọc đái trên người hắn ra. Miệng còn thì thào lẩm bẩm: "Đáng chết! Như thế nào không tháo ra được! Không có việc gì đem một cái đai lưng chế tác tinh xảo như vậy làm gì, thiết kế không khác cơ quan là bao..."

"Tháo không ra sao, muốn ta hỗ trợ giúp hay không?" Sở Dật Phong vô cùng âm lãnh mở miệng, nhìn đến nữ nhân ngồi trên người hắn, ánh mắt lộ ra hàn ý lạnh thấu xương như băng.

Tần Lạc Y...Nữ nhân chết tiệt này! Dám can đảm đánh lén hắn! Là ai cho nàng mượn lá gan lớn như vậy, dám can đảm làm ra loại chuyện tình đại nghịch bất đạo này?

"Ngươi nguyện ý hỗ trợ....Vậy đương nhiên rất tốt!" Nữ nhân ngồi trên lưng hắn phấn đấu không thôi ngẩng đầu lên, hướng về phía hắn cười sáng sủa.

Trong phượng mâu tối đen như ngọc, lóe ra tinh quang chói mắt. Trên mặt lộ ra đỏ ửng không bình thường, khuôn mặt kia nguyên bản khiến người liên tưởng đến bệnh sởi, lại có cảm giác khuôn mặt kia không xấu ngược lại còn phi thường xinh đẹp.

Tâm tình Sở Dật Phong như đang trôi xa. Ánh mắt hắn không nhịn được từ mặt nàng rời đi, dừng trên thân thể nàng, lúc này mới phát hiện, trên người nàng chỉ mặc một tầng áo trắng mỏng manh, áo khoác, váy ngoài sớm đã bị cởi xuống, vứt lung tung ở một bên.

Tầng áo mỏng màu trắng, thực đơn bạc, cổ áo hơi mở ra, theo phương hướng hắn, có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo trên cổ, cùng bộ ngực no đủ theo hô hấp mà phập phồng lên xuống... Ánh mắt Sở Dật Phong ám trầm. Không nghĩ tới giấu bên trong quần áo Tần Lạc Y, là một thân thể mê người như vậy.

Thu liễm tâm thần, lại ngẩng đầu lần nữa, từ trên người nàng rời đi, thẳng tắp chăm chú nhìn trên mặt nàng, hàn quang lạnh lẽo như lưỡi đao: "Tần Lạc Y...Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi là một nữ tử chưa gả đi, hiện tại không biết xấu hổ ngồi trên thân nam nhân, còn muốn thoát quần áo nam nhân, ngươi còn không biết xấu hổ! Nhanh chóng cút ngay..."

Lam Kiều Nguyệt miễn cưỡng ngồi trên người hắn, nghiêng đầu cười hì hì nói: "Thì ra tên ta là Tần Lạc Y a...Ngươi nhận thức ta, vậy ngươi tên gì a...Tại sao ta không nhận thức ngươi?"

Hắn nhìn ánh mắt dị thường xa lạ, loại ánh mắt như vậy lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Kỳ thật vốn là lần đầu tiên. Trong lòng Sở Dật Phong rùng mình, ánh mắt sắc bén đánh giá nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi không biết tên chính mình?" Thanh âm vẫn lạnh băng cực điểm.

Chẳng lẽ này nữ nhân này, không phải Tần Lạc Y? Nhưng bộ dáng này cùng Tần Lạc Y giống nhau như đúc....Không! Không có khả năng, lớn lên giống nhau cũng liền thôi, dấu hiệu hồng sắc bệnh sởi này là dấu hiệu độc môn của Tần Lạc Y không thể nhầm lẫn vào đâu được.

Lam Kiều Nguyệt trừng mắt nhìn, lơ đãng xoa vết thương trên trán, dùng sức nghĩ nghĩ, lập tức biểu hiện thực mất mát từ bỏ: "Nghĩ không ra...Hiện tại cái gì ta cũng không nghĩ ra, trên người ta nóng quá! Hì hì, trên người ngươi thật mát, thật thoải mái, ngươi không phải nói đem đai lưng giúp ta cởi bỏ sao, ngươi mau ra tay a!"

Thân mình ngồi trên người hắn lơ đãng xoay xoay, đụng chạm đến địa phương hắn mẫn cảm, đưa tay kéo kéo đai lưng, không dám thúc giục hắn.

Trong lòng cười thầm không thôi. Nàng hiện tại không có linh lực, điểm huyệt đạo trọng yếu của hắn, có thể khiến hắn lâm vào hôn mê, nhưng lực đạo không lớn, nên hiện tại hắn tỉnh lại cũng nằm trong dự kiến từ lúc đầu của nàng!

Ánh mắt Sở Dật Phong sắc bén theo tay nàng chỉ dừng trên vết thương trên trán nàng, nơi đó đỏ hồng một mảnh, máu đã ngừng chảy, có hương thơm thản nhiên quen thuộc truyền đến...Hẳn là dùng thuốc mỡ hắn đưa cầm máu!

"Ngươi thật sự không nhớ được cái gì?" Chẳng lẽ bởi vì bị thương đầu óc? Nên bất đắc dĩ quên hết mọi chuyện trước kia? Trước kia Sở quốc cũng nghe nói qua có loại chuyện này...Nhưng lúc trước nhìn đến nàng vẫn rất tốt, hiện tại bị thương đầu óc...Là ngoài ý muốn, hoặc có nguyên nhân khác...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net