Chương 40:Kẹo mạch nha Yến Nam Thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40:Kẹo mạch nha Yến Nam Thiên
Editor:HamNguyet

*(Kẹo mạch nha:Mn có thể hiểu là kẻ bám dính người khác không buông)*

Tham gia đại hội luyện đan sư ở Kim Đỉnh Sơn có thêm hai người, đều là đệ tử Giang trưởng lão, một người tên Ôn Lăng Thiên, một người tên Bạch Triệt.

Hai người đều là tu sĩ huyền phủ, tuổi tác không lớn, đều dưới hai trăm tuổi, bởi vì nhiều năm tiếp xúc đan dược, nên trên người mang theo một cỗ hương vị đan dược.

Có lẽ vì tuổi còn trẻ, có thể luyện ra thất-bát giai đan dược, ngày thường ở Phiêu Miểu Tông được nhiều người tôn sùng, cử chỉ lời nói của hai người đều mang theo một cỗ thái độ ngạo nghễ tài trí hơn người. Đương nhiên, đây là đối với đệ tử khác, còn đối với Ổ sư thúc, Tần Lạc Y cùng Giản Ngọc Diễn, thái độ hai người bọn họ vô cùng tốt.

Cách thời gian đại hội luyện đan sư Kim Đỉnh Sơn bắt đầu, còn gần hai tháng, thời gian dư thừa, bởi vì qua hư không quá háo tinh thạch, Ổ sư thúc cũng qua hư không, mà dùng thần hồng mang theo hai người Tần Lạc Y cùng Giản Ngọc Diễn đồng hành, Ôn Lăng Thiên cùng Bạch Triệt đã là tu sĩ huyền phủ, chính mình có thể điều khiển thần hồng mà đi.

Nhìn bọn họ rời đi Phiêu Miểu Tông, thân ảnh Liễu Khuynh Thành xinh đẹp từ trong động phủ đi ra, đứng trên Thiên Lam Phong, khóe môi hiên lên tươi cười lạnh lùng, trong mắt sát khí đặc hơn.

"Liễu sư thúc, không tốt, Tiêu sư huynh bị Đoan Mộc sư thúc bắt đi, Đoan Mộc sư thúc biết tờ giấy truyền tin giả do Tiêu sư huynh viết, làm hại Tần sư thúc bị người ám hại rơi xuống Sư Hổ Nhai, liền đem Tiêu sư huynh đến Hình Luật đường, người Hình Luật đường phạt Tiêu sư huynh xuống Sư Hổ Nhai năm ngày, Liễu sư thúc, ngươi mau cứu Tiêu sư huynh đi!" Ngọc Thanh Nhan thở hổn hển chạy lên Thiên Lam Phong, vẻ mặt bối rối.

"Cái gì? Tiêu Thiên bị bắt đi?" Vẻ mặt Liễu Khuynh Thành chấn động, mâu quang nghiêm khắc trừng mắt Ngọc Thanh Nhan: "Hắn có nói ra lời không nên nói hay không?"

"Không có." Ngọc Thanh Nhan bị thần sắc Liễu Khuynh Thành dị thường lãnh lệ sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, vội vàng lắc đầu: "Tiêu sư huynh không nói cái gì, hắn đem tất cả sự tình gánh vác một mình."

Liễu Khuynh Thành nghe vậy yên tâm, trừng mắt nhìn, hai mắt lãnh lệ lóe ra tinh quang xinh đẹp ngày thường, tiến lên vỗ bả vai Ngọc Thanh Nhan, ý bảo nàng không cần lo lắng: "Ngươi đi nói cho hắn, chỉ cần hắn không nói ra lời không nên nói, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn một mạng."

Ngọc Thanh Nhan mừng rỡ, tảng đá trong lòng rơi xuống, không ngừng nói: "Đa tạ Liễu sư thúc." Trước khi đến, nàng lo lắng nhất chính là Liễu sư thúc buông tay mặc kệ, Tiêu sư huynh sẽ lành ít dữ nhiều.

Liễu Khuynh Thành làm như biết được suy nghĩ trong lòng nàng, nhếch môi một, trên mặt tuyệt mỹ mỉm cười, ý vị thâm trường nói: "Các ngươi làm việc cho ta, tự nhiên ta sẽ không mặc kệ bỏ lại các ngươi, về sau chỉ cần các ngươi nghe theo lời nói của ta đi làm, sẽ không thiếu chỗ tốt cho các ngươi."

"Tất cả nghe theo sư thúc phân phó." Ngọc Thanh Nhan không ngừng tỏ thái độ, trong vẻ mặt cung kính mang theo ân cần lấy lòng.

Liễu Khuynh Thành là đệ tử dòng chính Liễu gia, là một trong bảy đại thế gia Huyền Thiên đại lục, thế lực Liễu gia khổng lồ, thiên phú Liễu Khuynh Thành tu luyện cực cao, ở trong gia tộc được coi trọng, đi theo Liễu Khuynh Thành liền tương đương với đi theo Liễu gia, đây chính là sự tình rất nhiều tu sĩ cao giai cầu còn không được.

Đây cũng là nguyên nhân nàng cùng Tiêu sư huynh không để ý nguy hiểm, nghe theo Liễu Khuynh Thành bày mưu đặt kế, hãm hại Tần sư thúc, chỉ tiếc Tần Lạc Y mệnh lớn, rơi xuống Sư Hổ Nhai hai ngày, cũng không chết.

Đã hơn một năm nay, đi theo Liễu sư thúc, vì Liễu sư thúc làm việc, nàng cùng Tiêu sư huynh chiếm được không ít chỗ tốt, tu vi tinh tiến không ít.

"Đệ tử Hình Luật đường nói...Phạt Tiêu sư huynh xuống Sư Hổ Nhai năm ngày, nếu hắn còn mệnh đi lên, sẽ không còn là đệ tử Phiêu Miểu Tông, Phiêu Miểu Tông đã trục xuất hắn ra khỏi sư môn." Ngọc Thanh Nhan lại đem tin tức khác vừa rồi thám thính được nói ra.

Lần này Tiêu sư huynh hãm hại đồng môn, phạm vào đại tội thập phần nghiêm trọng, bị trục xuất ra khỏi sư môn là chuyện không thể nghi ngờ, hiện tại nàng chỉ lo lắng, cho dù Tiêu sư huynh được Liễu sư thúc từ dưới Sư Hổ Nhai cứu về, Đoan Mộc sư thúc cùng Tần sư thúc cũng không buông tha cho hắn, đến lúc đó hắn không còn là đệ tử Phiêu Miểu Tông, lại đắc tội Tần sư thúc, lấy tu vi hiện tại của bọn họ, tùy tiện động một ngón tay cũng có thể bóp chết hắn.

"Trục xuất khỏi sư môn sao?" Liễu Khuynh Thành cười đến vô cùng xinh đẹp: "Như vậy vừa lúc, Liễu gia chúng ta năm nay muốn thu nhận một đám đệ tử, ngươi đi nói với hắn, chỉ cần hắn không nói ra lời không nên nói, ta liền đem hắn đưa đến Liễu gia, cho hắn làm đệ tử hạch tâm của Liễu gia."

Ngọc Thanh Nhan mừng rỡ, thay Tiêu Thiên cảm tạ lần nữa. Liễu gia thân là một trong bảy đại thế gia Huyền Thiên đại lục, thế lực khổng lồ, nội tình thâm hậu, so với Phiêu Miểu Tông, cũng không thua kém chút nào.

Bọn họ không có thế lực lớn, thiên phú tu luyện không coi là thập phần xuất chúng, nguyên bản muốn gia nhập Liễu gia, nhưng cực kỳ gian nan, muốn tiến vào Liễu gia trở thành đệ tử hạch tâm, đã khó càng thêm khó. Tiêu sư huynh đến Liễu gia, có Liễu sư thúc chiếu cố, chỉ cần thuận lợi từ dưới Sư Hổ Nhai đi ra, coi như nhân họa đắc phúc.

"Tần Lạc Y...Ha ha, ngươi biết luyện đan thì như thế nào, nửa tháng dùng [Vô Thượng Kinh] tu luyện ra tinh thần lực thì như thế nào? Muốn tham gia đại hội luyện đan sư, ta nhất định sẽ làm cho ngươi có đi mà không có về!" Liễu Khuynh Thành khẽ nhếch cằm, nhìn phương hướng Tần Lạc Y biến mất, cười như gió xuân, chỗ sâu nhất đáy mắt có hàn quang khó lường được chợt lóe rồi biến mất. Dám câu dẫn Đại sư huynh của nàng, còn muốn đoạt nổi bật của nàng, Tần Lạc Y...Nhất định phải chết!

Ngọc Thanh Nhan trừng mắt nhìn, đáy mắt có hàn quang chợt lóe rồi biến mất. Bởi vì chuyện tình Giản Ngọc Diễn, các nàng đắc tội Tần sư thúc, Liễu sư thúc quyết tâm muốn giết Tần sư thúc, đương nhiên nàng thấy vui mừng.

Kim Đỉnh Sơn ở phía bắc Bồng Lai đại lục, cách xa Phiêu Miểu Tông mấy trăm vạn dặm, Ổ sư thúc thân là tu sĩ tử phủ, tốc độ thần hồng cực nhanh, dù như vậy, cũng mất thời gian gần một tháng, mới đến phụ cận Kim Đỉnh Sơn.

Kim Đỉnh Sơn không phải một ngọn núi đơn độc, mà là một mảnh sơn nạch liên miên không dứt, mỗi ngọn núi đều cao ngất, cổ mộc xanh ngắt, linh khí mờ mịt, là một mảnh bảo địa tu luyện.

Bởi vì còn nửa tháng, đại hội luyện đan sư sẽ cử hành, nên phụ cận sơn mạch Kim Đỉnh Sơn, tu sĩ đến rất nhiều, nhiều địa phương bắt đầu dựng doanh trại.

Trận đấu cử hành ở Chủ Phong Kim Đỉnh Sơn, Chủ Phong cao khoảng ba ngàn thước, ở trong sơn mạch không được coi là cao nhất, linh lực nồng đậm nhất, trên đỉnh núi, cực kỳ bằng phẳng, cũng cực rộng rãi, nghiệp đoàn luyện đan sư ở đỉnh núi kiến tạo một mảnh đại điện, hồng tường hoàng đỉnh, khí thế thập phần trang trọng.

Cách Chủ Phong gần nhất có địa thế vô cùng tốt, đều bị môn phái cường đại trên Bồng Lai tiên đảo chiếm cứ, mà thực lực kém một chút, tự động chiếm cứ địa bàn phía xa xây dựng cơ sở tạm thời, chiếm địa phương không nên chiếm, đến lúc đó bị người lấy thực lực đánh đi, chắc chắn mặt mũi trong ngoài đều mất hết.

Phiêu Miểu Tông là đệ nhất tông môn Bồng Lai tiên đảo, địa vị cao quý, Ổ sư thúc ngự thần hồng, trực tiếp hướng về địa phương cách Chủ Phong gần nhất hạ xuống, nhanh chóng tìm được một mảnh địa phương bằng phẳng có địa thế vô cùng tốt, chuẩn bị dựng doanh trại, còn ở vị trí dễ thấy cắm xuống ký hiệu thuộc về Phiêu Miểu Tông.

Địa phương cách bọn họ không xa, cũng dựng mấy doanh trại, ánh mắt Tần Lạc Y đảo qua, ở trong đó phát hiện doanh trại Động Thiên Phúc.

Thực lực Động Thiên Phúc so với Phiêu Miểu Tông không kém là bao nhiêu, đương nhiên dám ở địa phương gần như vậy xây dựng cơ sở tạm thời. Trừ bỏ Động Thiên Phúc, phụ cận còn có vài tông môn cường đại: Thiên Nhất Môn, Trích Nguyệt Cung, Cửu U Điện, Dao Trì Tiên Cảnh.

Ở thời điểm bọn họ xây dựng cơ sở tạm thời, trong mấy doanh trại Động Thiên Phúc, có vài lão giả hơi thở cường đại đi ra, người người trong mắt lóe ra ánh sáng, cười đi lên cùng Ổ sư thúc hàn huyên. Một bên hàn huyên, ánh mắt thâm trầm cố tình lơ đãng hướng tới mấy người Tần Lạc Y đánh giá.

Những người này đều là mấy đại trưởng lão trong tông môn, hộ tống đệ tử tông môn tới tham gia đại hội luyện đan sư, Băng Vực trăm năm mở ra một lần, đồ vật bên trong đều làm cho các đại môn phái thập phần động tâm, bọn họ đều hy vọng đệ tử trong bản môn có thể đoạt được một trong ba danh ngạch, tiến vào Băng Vực.

Bạch Triệt cùng Ôn Lăng Thiên là đệ tử Giang trưởng lão đắc ý, sớm đã ở trên Bồng Lai tiên đảo xông ra chút danh khí, mấy đại trưởng lão đều nhận thức, chỉ là bọn họ cảm thấy Giản Ngọc Diễn cùng Tần Lạc Y thực sự lạ mặt.

Sau khi biết Giản Ngọc Diễn là đệ tử Ổ Sơn mới thu, mà Tần Lạc Y là đệ tử quan môn Cát chưởng môn Phiêu Miểu Tông mới thu, muốn tham gia đại hội luyện đan sư lần này, trong mắt đều hiện lên quang mang khác thường, nói bóng nói gió hỏi Ổ sư thúc, Tần Lạc Y là luyện đan sư mấy giai. Ổ sư thúc chỉ cười không nói, dùng lời nói khác chuyển hướng đề tài.

Thời gian nửa tháng trong nháy mắt mà qua, đã đến ngày tổ chức đại hội, trên Kim Đỉnh Sơn trở nên tấp nập người. Trừ bỏ ở giữa bãi đất trống bày không ít đan lô, phương hướng đại điện, dựng một đài cao, những địa phương khác, đều kín người hết chỗ, chừng mấy vạn người.

Có thể tham gia đại hội luyện đan sư, phải là luyện đan sư lục giai, ở trên Bồng Lai Tiên đảo, luyện đan sư không nhiều, có thể luyện chế lục giai đan dược trở lên, hơn nữa phải là người trẻ tuổi dưới hai trăm tuổi, ít lại càng ít, huống chi trừ bỏ hai điều kiện này, còn có một điều kiện hạn chế, là một gia tộc, hoặc một tông môn, chỉ có thể phái ra nhiều nhất ba gã đệ tử đến dự thi. Bồng Lai tiên đảo có mấy trăm vạn địa vực, điều kiện phù hợp, chỉ có mấy trăm người mà thôi.

Mà ở bên ngoài xem, có bằng hữu, sư huynh đệ, sư trưởng của luyện đan sư dự thi, cũng có không ít người biết luyện đan, nhưng không đạt được lục giai đan dược trở lên, nên không có tư cách dự thi, thừa dịp cơ hội này mở rộng tầm mắt, biết đâu vận khí tốt còn có thể hiểu rõ điều gì đó, tăng luyện đan thuật của chính mình lên.

Đương nhiên, có không ít người thuần túy đến xem náo nhiệt, muốn biết tu sĩ thắng cuộc, lần này có thể từ trong Băng Vực lấy ra vật gì.

Chủ trì đại hội lần này là trưởng lão nghiệp đoàn luyện đan sư Bồng Lai Tiên đảo, Tả Cổ đại sư có thể luyện chế ra thập giai đan dược, rất nhiều năm Tả Cổ đại sư chưa luyện đan, truyền thuyết rằng luyện đan thuật của hắn càng thêm tinh tiến, thậm chí có khả năng luyện chế ra thập nhất giai đan dược, được tu sĩ thiên hạ cùng luyện đan sư cực kỳ tôn sùng.

Trừ bỏ hắn, nghiệp đoàn luyện đan sư còn có hai gã trưởng lão đến đây, một người họ Tư Mã, một người họ Lục, tuy rằng trình độ bọn họ luyện đan không bằng Tả Cổ đại sư, nhưng cũng cực cao, có thể luyện chế cửu giai đan dược cực phẩm.

Trừ bỏ ba người bọn họ đảm nhiệm trọng tài, còn có Ổ Sơn-Phiêu Miểu Tông, Hầu Khôn-Thiên Nhất Môn, Đan Hồng-Dao Trì Tiên cảnh, Hạ Chung Ly-Động Thiên Phúc, Yến Quy -Trích Nguyệt Cung, bọn họ đều là trưởng lão mấy đại tông môn có thực lực cường đại trên Bồng Lai Tiên đảo, có bọn họ tọa trấn đảm nhiệm trọng tài, thứ nhất là vì công bằng, thứ hai là phòng ngừa có người nhân cơ hội nháo chuyện.

"Đông!" Theo một tiếng chuông thanh thúy ngân nga vang lên, tất cả tu sĩ dự thi liên tục tiến vào giữa sân, tìm được vị trí có đan lô ghi rõ họ tên chính mình. Vị trí người dự thi đều tuỳ cơ phân chia, không có quy luật nhất định.

Đan lô phía trước Tần Lạc Y, thập phần gần với ghế trọng tài của Tả Cổ đại sư ngồi. Ôn Lăng Thiên cùng Bạch Triệt cách nàng khá xa, bên cạnh mỗi đan lô, đều đặt một ít linh thực luyện đan, còn có một tờ giấy, trên giấy viết rõ đan dược cần luyện chế.

Hôm nay là trận đấu đầu tiên, tất cả tuyển thủ dự thi luyện chế đan dược, đều là lục giai đan dược trở lên, ánh mắt Tần Lạc Y liếc nhìn trên giấy một cái, thấy đan dược nàng cần luyện chế là lục giai thiên tử đan.

Môi đỏ mọng kiều diễm gợi lên ý cười thản nhiên, nàng chỉ liếc mắt nhìn một cái liền dời đi, lục giai đan dược, đối với nàng mà nói, cơ hồ không cần trì hoãn, trăm phần trăm có thể thành đan.

Nếu không phải lần đại hội này có quy củ là mỗi vòng sẽ đào thải một lần, nàng cũng muốn từ bỏ trận đấu đầu, trực tiếp tham gia trận đấu chung kết.

Một khắc sau, tất cả mọi người ở đều tự đứng ở vị trí chính mình. Tả Cổ đại sư từ ghế trên đứng lên, ánh mắt tối đen thâm thuý quét xuống dưới, thanh âm nhẹ nhàng, vang vọng tai mỗi người.

"Quy củ trận đấu như trước đây, mỗi người chỉ có một lần cơ hội, các ngươi phải làm theo trong giấy luyện ra đan dược, nếu trong thời gian quy định, không thể thành đan, hoặc luyện ra phế đan, ngọc kính phía trên đan lô, sẽ sáng lên hoàng đăng, ánh sáng chớp động, người đó phải đi xuống đài."

"Các ngươi đều rõ ràng?" Tả Cổ đại sư mỉm cười nhìn xuống thí sinh dự thi phía dưới.

"Rõ!" Phía dưới quảng trường, mấy trăm đạo thanh âm, giống như sấm rền, nổ vang không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net