Chương 42:Đánh cuộc kinh thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42:Đánh cuộc kinh thiên
Editor:HamNguyet

Khoé mắt Yến Nam Thiên co rút, trong mắt tà tứ có chút buồn cười, lúc này mới biết hai Viễn cổ dị thú, là của Tần Lạc Y.

Tề Vân bị Đại Hắc chụp bay xuống lầu, Giản Ngọc Diễn không ngoài ý muốn, lấy khăn trắng lau tay, bàn tay lột cua trong nháy mắt trở nên thon dài sạch sẽ, đứng bên cạnh Tần Lạc Y, ngọc thụ lâm phong, nổi bật bất phàm, trong mắt tối đen có hàn quang lạnh băng chợt lóe rồi biến mất.

Mộ Dung Tuyệt minh bạch, ánh mắt âm lãnh nhìn Đại Hắc, sau đó dừng trên người Tần Lạc Y, muốn phát tác, lại nhìn đến Yến Nam Thiên bên cạnh Tần Lạc Y, chỉ phải cố nén xuống, Yến Nam Thiên đến nơi này được nửa tháng, đối với Tần Lạc Y cảm thấy cực hứng thú, luôn theo đuổi phía sau, việc này không ít người biết đến.

Nếu là người khác cũng liền thôi, Yến Nam Thiên là thiếu chủ Trích Nguyệt Cung, tuy rằng Động Thiên Phúc không sợ Trích Nguyệt Cung, cũng không dễ dàng cùng Trích Nguyệt Cung kết thù đối lập, trước khi chưa làm rõ ràng đến tột cùng Yến Nam Thiên coi trọng Tần Lạc Y bao nhiêu, hắn sẽ không động thủ trước mặt công chúng.

Cả người Tề Vân chật vật được hai nữ tử giúp đỡ đứng lên, nhìn tư thái Tần Lạc Y cùng Đại Hắc thân thiết, ngón tay hắn chỉ vào Tần Lạc Y phẫn nộ quát: "Thì ra hai con linh sủng này là của ngươi...Ngươi dám sai sử chúng nó động thủ với ta!"

Tần Lạc Y nâng mắt không chút để ý nhìn Tề Vân một cái, thản nhiên nói: "Ta sai sử chúng nó xuất thủ với ngươi? Lời này ngươi nói sai rồi? Vừa rồi hơn trăm ánh mắt trên Duyệt Lai Lâu đều thấy, là ngươi động thủ với Đại Hắc trước."

Trong lòng Tề Vân cứng lại, máu tươi trên khóe môi vừa mới ngừng, lại nhanh chóng trào ra.

Mâu quang Mộ Dung Tuyệt chợt lóe, xoay người hướng tới Tề Vân quát lớn: "Tề sư đệ, im miệng."

Sau đó quay đầu thập phần trân thành nói với Tần Lạc Y: "Tần cô nương, sư đệ ta tuổi trẻ không hiểu chuyện, cá tính bộc trực, chỉ biết đến tu luyện, rất ít đi ra ngoài, nếu có chỗ mạo phạm, còn thỉnh Tần cô nương thứ lỗi, không cùng hắn so đo."

Ánh mắt Tần Lạc Y dừng trên người Mộ Dung Tuyệt, biết rằng hắn ở trước mặt tu sĩ thiên hạ làm người tốt, đương nhiên sẽ không để hắn giành danh tiếng tốt trước, vì thế cũng cong môi khẽ cười nói: "Đại Hắc của ta có bạo tính, chỉ mong sư đệ ngươi đừng để trong lòng, tự nhiên ta không có gì so đo." Dù sao chịu thiệt cũng không phải Đại Hắc.

Đại Hắc rời đi bên cạnh Tần Lạc Y, chạy đến bên người Tề Vân vòng quanh hai vòng, không có ý tốt hắc hắc cười nói: "Ngươi vì sao hướng ta động thủ, chẳng lẽ ta nói không đúng? Trận đấu còn chưa có kết quả, tại sao các ngươi liền biết chính mình nhất định có thể đi vào, thật sự là dõng dạc."

Ý cười trên mặt Mộ Dung Tuyệt có chút không nhịn được, cảm thấy con súc sinh này được chút mặt mũi liền lên mặt, thật muốn một chưởng chụp chết nó.

Tề Vân không nghĩ tới hôm nay chính mình bị ăn mệt, Mộ Dung sư huynh ngày thường đối với chính mình vô cùng tốt, hiện tại không chỉ không giúp chính mình báo thù, ngược lại còn chủ động cúi đầu nhận sai, làm cho con súc sinh này càng thêm làm càn, không khỏi phi thường giật mình.

Đáy mắt Mộ Dung Tuyệt hiện lên ánh sáng lạnh, nhưng tốc độ cực nhanh, không đợi người thấy rõ đã biến mất. Đem Tề Vân kéo đến đứng yên phía sau chính mình, hắn thật sự sợ Đại Hắc một chưởng đem Tề Vân chụp bay xuống lầu lần nữa, cho dù chính mình luyện chế chữa thương đan, Tề Vân không trở về sư môn nằm nửa năm, sợ rằng không đứng dậy nổi.

Đối với Tề Vân âm thầm liếc mắt một cái, lại nhìn hướng mọi người trên lầu Duyệt Lai Lâu, một cỗ ngạo nghễ từ trên người hắn phát ra: "Chúng ta là luyện đan sư, đều muốn tiến vào trong Băng Vực, vì chờ đợi Băng Vực mở ra lần này, ta đã chuẩn bị gần trăm năm, ta có vài phần nắm chắc tiến vào Băng Vực."

"Hừ, lời này là ai nói ra." Đại Hắc hắc hắc cười nói: "Ngươi nói ngươi nhất định có thể đi vào, còn ta nói nàng nhất định có thể đi vào đâu." Móng vuốt Đại Hắc chỉ hướng Tần Lạc Y, cũng mang vẻ mặt ngạo nghễ.

"Nàng? Như thế nào có thể so sánh với sư huynh ta!" Tề Vân hừ lạnh một tiếng, nhìn Tần Lạc Y, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

"Ngươi không tin, nếu không chúng ta đánh cuộc một phen?" Đại Hắc cười hắc hắc, nếu nhìn kĩ có thể thấy được chỗ sâu nhất đáy mắt nó tràn đầy tính kế.

Người Động Thiên Phúc dám thiết kế, đem nó cùng Tần Lạc Y bức xuống Sư Hổ Nhai, không tính được trên đầu Tiêu Thiên cùng tên Cao sư huynh đã chết của hắn, một bút này tự nhiên phải tính đến trên người Động Thiên Phúc, hơn nữa Tề Vân này vừa rồi hướng nó động thủ, đương nhiên phải hảo hảo giáo huấn bọn họ một phen.

"Đánh cuộc?" Tề Vân cười lạnh mở miệng: "Nếu các ngươi thua thì hai con linh sủng này phải đi theo chúng ta, chúng ta liền đánh cuộc với ngươi!"

Nghe trên lầu nghị luận, hắn đã biết hai con súc sinh này không phải linh sủng, mà là Viễn Cổ dị thú, vô số năm về sau có thể trưởng thành thập phần lợi hại.

Đại Hắc giận dữ, dám nói nó là linh sủng, còn muốn đánh chủ ý lên người nó...Động Thiên Phúc, quả nhiên không có một thứ tốt!

Không chỉ Đại Hắc nổi giận, Hắc Đế nguyên bản đứng một bên không chút để ý xem náo nhiệt, trong mắt cũng có sát khí nồng đậm hiện ra, muốn một chưởng chụp chết Tề Vân, lại cảm thấy quá tiện nghi cho hắn, người này nó muốn lưu trữ chậm rãi tra tấn.

Tần Lạc Y cùng Giản Ngọc Diễn sóng vai đứng chung một chỗ, nam tuấn nữ tiếu, như một đạo phong cảnh tuyệt mỹ, khoé môi hai người đều hàm chứa cười nhạt, nhìn Đại Hắc không ai mở miệng.

"Muốn đánh cược chúng ta? Để chúng ta đi theo ngươi...Vậy nhóm ngươi cũng phải xuất ra chút thành ý mới được!" Đại Hắc còn chưa mở miệng, Hắc Đế bễ nghễ liếc mắt nhìn Tề Vân cùng Mộ Dung Tuyệt giành trước mở miệng nói: "Nghe nói ngươi có một tử đan lô, nếu ngươi thua, đem tử đan lô cho chúng ta, chúng ta liền đánh cuộc."

Tử đan lô kia là một kiện bảo khí luyện đan khó lường, tương truyền Động Thiên Phúc mấy ngàn năm trước có một vị tiền bối cực có thiên phú luyện đan, thắng được đại hội Kim Đỉnh Sơn, đi vào trong Băng Vực lấy được, đây là kiện bảo khí do vị chủ nhân Băng Vực lưu lại, đã thông linh, đan lô bình thường, căn bản không có biện pháp luyện chế ra thập ngũ giai đan dược, loại đan dược này, là thần vật tạo hoá đoạt thiên địa, yêu cầu đối với đan lô, tự nhiên không bình thường.

"Cư nhiên muốn đánh cuộc tử đan lô của Động Thiên Phúc!" Đám người vây xem phát ra một trận kinh hô. Bọn họ đều biết đến tử đan lô, không nghĩ tới Viễn cổ dị thú muốn tử đan lô của Mộ Dung Tuyệt.

Ngay sau đó không thể không thừa nhận, Động Thiên Phúc muốn hai Viễn cổ dị thú đi theo chân bọn họ, đương nhiên cái giá đặt cược không thể không lớn, chính mình cũng phải xuất ra điểm thành ý.

Hiện tại tử đan lô được coi là một kiện bảo vật toạ trấn Động Thiên Phúc, vị luyện đan sư thiên tài trăm năm trước đã đi về cõi tiên, tự mình đem tử đan lô này truyền cho Mộ Dung Tuyệt, ở trong Động Thiên Phúc, thậm chí trên Bồng Lai tiên đảo, Mộ Dung Tuyệt được công nhận rằng có thiên phú luyện đan có thể đuổi theo vị lão tổ này, lão tổ không chỉ đem tử đan lô truyền cho hắn, còn đem hết tinh tuý luyện đan truyền cho hắn.

Nghe được Hắc Đế mở miệng muốn đánh cược tử đan lô, sắc mặt Mộ Dung Tuyệt cùng Tề Vân đều biến đổi, ánh mắt hung ác nham hiểm dừng trên mặt Tần Lạc Y, thấy trên mặt nàng có kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất, còn nhíu chặt mi tâm, hiển nhiên thật sự không ngờ tới Đại Hắc đưa ra đặt cược như vậy, tâm tình nguyên bản kinh nghi không khỏi đại định, nhất thời cho rằng bọn họ chỉ phô trương thanh thế, muốn ở trên miệng chiếm chút tiện nghi mà thôi.

Mộ Dung Tuyệt không mở miệng, hơi hướng tới Tề Vân gật đầu đồng ý. Tề Vân mừng rỡ, không cần hai thiếu nữ nâng đỡ, âm thanh lạnh lùng nói:"Đánh cuộc, đến lúc đó các ngươi phải ngoan ngoãn đi theo chúng ta về Động Thiên Phúc."

"Có ba danh ngạch tiến vào Băng Vực, nếu đánh cuộc ai có thể tiến Băng Vực có lẽ không thể phân thắng bại, nên đổi một biện pháp khác." Đại Hắc hiểu được Hắc Đế muốn hố tử đan lô của Động Thiên Phúc, trong lòng vô cùng hưng phấn, nó không nghĩ đến cuối cùng, bởi vì chưa nói rõ ràng, mà hố được tử đan lô.

Hai tay Mộ Dung Tuyệt đặt sau người, làm ra một bộ tư thái cực kỳ tiêu sái, cười nhạt nói: "Vậy ngươi muốn đánh cuộc như thế nào?"

"Ai luyện ra được đan dược có phẩm giai cao hơn, phẩm tướng tốt hơn, liền thắng lợi!" Đại Hắc ngẩng đầu lớn tiếng nói.

Nguyên bản nghĩ đến nó chỉ phô trương thanh thế mà thôi, hiện tại thấy nó như vậy, còn có bộ dáng Tần Lạc Y trên mặt lạnh nhạt, Mộ Dung Tuyệt có chút không bình tĩnh.

"Biện pháp này không sai, nhưng người đấu là Tần cô nương, việc này phải cần Tần cô nương đồng ý mới được." Ánh mắt Mộ Dung Tuyệt tối đen dừng trên người Tần Lạc Y.

Ý cười trên mặt Yến Nam Thiên thu liễm, người khác có lẽ không biết, hắn lại biết, Mộ Dung Tuyệt thật sự đã luyện chế được cửu giai đan dược, Tần Lạc Y mới gia nhập Phiêu Miểu Tông không bao lâu, cho dù có thể luyện chế bát giai đan dược, đánh cuộc cùng Mộ Dung Tuyệt sẽ chịu thiệt.

Đang muốn ngăn cản, Tần Lạc Y đã gật đầu cười nói: "Ta không ý kiến." Tu vi nàng hơn một năm nay, từ tôn giả một đường lên tới võ thánh đỉnh, luyện đan thuật lại không có tiến triển gì, nàng trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy chính mình luyện đan dược chưa được mười phần, không phải luyện đan thuật của nàng không được, mà đan lô trước kia của nàng quá mức bình thường, nàng nghe nói qua tử đan lô này, là thứ tốt mà Viễn cổ luyện đan sư có thể luyện chế thập ngũ giai đan dược lưu lại, nói không chừng nàng đổi một đan lô khác, lập tức có thể luyện ra thập nhị giai đan dược.

Câu trả lời của nàng làm cho đồng tử Mộ Dung Tuyệt mạnh mẽ co rút, Tề Vân cùng hai thiếu nữ đứng bên cạnh hắn cũng thập phần kinh ngạc, mọi người trên Duyệt Lai Lâu kinh hô không ngừng, ánh mắt nhìn về phía nàng kinh nghi nóng rực.

Hai dị thú vô giá, chờ chúng nó trưởng thành, về sau nhất định có thể trở thành thần thú hộ sơn của Động Thiên Phúc, đánh cược tử đan lô được coi là báu vật luyện đan, song phương đều hạ vốn gốc.

Càng làm cho bọn họ kinh nghi là, luyện đan thuật của Mộ Dung Tuyệt không ai không biết, là một thế hệ trẻ tuổi trừ bỏ Canh Thường Nhạc-Cửu U Điện, Nam Cung Nguyệt-Thiên Nhất Môn, cơ hồ không ai có thể cùng hắn phân tranh cao thấp, Tần Lạc Y dám đáp ứng đánh cược, sợ rằng có chút tài năng.

"Nói miệng không bằng chứng, lập hạ chứng từ!" Đại Hắc cười đến âm hiểm, nó hiểu được Tần Lạc Y không thể luyện ra thập nhị giai đan dược, cùng đan lô có quan hệ rất lớn.

Ở dưới Sư Hổ Nhai được đến thiên linh địa bảo, còn đặt trong trữ vật giới, đem thiên linh địa bảo đến luyện chế thập nhất giai đan dược thì quá mức đáng tiếc, hai tháng này nó vẫn cố nén, muốn chờ đến thời điểm luyện đan thuật của Tần Lạc Y cao hơn, luyện thành thập nhị giai đan dược đến ăn.

Một luyện đan sư cửu giai, cùng Tần Lạc Y so sánh luyện đan thuật? Thuần túy chính là tìm ngược! Nghĩ đến vài ngày sau, lấy được tử đan lô, nói không chừng Tần Lạc Y có thể luyện chế ra thập nhị giai đan dược, Đại Hắc hưng phấn muốn gào thét điên cuồng.

Trong mắt Hắc Đế lóe ra u quang, Đại Hắc vẫn đem luyện đan thuật của Tần Lạc Y thổi phồng đến trên trời ít có, dưới đất vô song, đánh cược tử đan lô, nó cũng muốn nhìn xem, có phải Tần Lạc Y thực sự lợi hại như vậy hay không, có thể luyện ra thập nhị giai đan dược...Thập nhị giai đan dược a, ngay cả nó ăn vào, tu vi cũng tăng tiến thật lớn!

Chưởng quầy Duyệt Lai Lâu sớm bị kinh động, nghe nói muốn lập hạ chứng từ, vội vội vàng vàng tự mình đem giấy và bút mực đến.

Mộ Dung Tuyệt tuyệt vung bút lên, rồng bay phượng múa viết chứng từ, cũng ký tên chính mình lên, còn ấn dấu tay xuống.

Đưa cho Tần Lạc Y xem qua, Tần Lạc Y không chút do dự ký tên chính mình, sau đó ấn ngón tay xuống điểm chỉ.

Vì tỏ vẻ công bằng, bọn họ đem giấy chứng từ đến nghiệp đoàn luyện đan sư, thỉnh nghiệp đoàn Tả Cổ đại sư bảo quản, đương nhiên, đây cũng đại biểu cho kết quả trận đấu, thỉnh Tả Cổ đại sư có địa vị cao trong giới luyện đan làm trọng tài.

Ổ Sơn nghe nói việc này, vỗ tay cười to, biết tử đan lô kia đã là vật trong lòng bàn tay Tần Lạc Y, lần này đi Kim Đỉnh Sơn quả nhiên không sai, còn chưa tiến vào Băng Vực, đã có tử đan lô do chủ nhân Băng Vực năm đó lưu lại, Động Thiên Phúc đem tới cho nàng một hồi tạo hoá lớn a!

Tin tức Tần Lạc Y dám khiêu chiến Mộ Dung Tuyệt là một thế hệ thiên tài luyện đan trẻ tuổi của Động Thiên Phúc, thời gian một lát, mấy vạn tu sĩ Kim Đỉnh Sơn nhanh chóng truyền đi.

Kim Đỉnh sơn chấn kinh.

Mọi người hỏi thăm lẫn nhau đủ thứ về Tần Lạc Y, biết nàng vừa mới gia nhập Phiêu Miểu Tông một thời gian ngắn, mới mười tám tuổi, càng thêm chấn kinh, nhiệt liệt thảo luận Tần Lạc Y cùng Mộ Dung Tuyệt đến tột cùng ai có thể thắng cuộc, đối với ba người cuối cùng có thể đi vào Băng Vực, ngược lại bọn họ không chú ý như vậy.

"Tần sư muội, tuy rằng Mộ Dung Tuyệt không phải thứ tốt, nhưng luyện đan thuật của hắn thật sự không còn gì để nói, nếu không buổi tối hôm nay ta đi hạ dược hắn...Hắc hắc, ngày mai hắn không thể tham gia trận đấu, tử đan lô kia tự nhiên là của nàng."

Trên một đỉnh núi u tĩnh cách xa Kim Đỉnh Sơn, phong thái Yến Nam Thiên nhẹ nhàng, trong mắt tà khí hàm chứa thâm tình nhìn Tần Lạc Y, một bộ dáng không tiếc vì nàng nguyện ý vượt lửa qua sông.

Tần Lạc Y không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, vừa rồi Yến Nam Thiên tìm đến, một bộ dáng thần bí dị thường ngưng trọng, còn tưởng rằng có sự tình trọng đại gì muốn nói với nàng nói. Thì ra muốn đi hạ dược Mộ Dung Tuyệt, thực mệt hắn nghĩ ra!

"Mộ Dung Tuyệt là luyện đan sư, ngươi muốn hạ dược cho hắn...Ngươi chuẩn bị hạ cho hắn loại dược gì a?" Tần Lạc Y dựa trên thân cây đại thụ, mâu quang trêu tức nhìn hắn, một đầu tóc đen dài tinh tế, nhẹ nhàng vấn sau đầu, sóng mắt lưu chuyển, làn da như ngọc, thật sự là tuyệt mỹ động lòng người.

Ánh mắt chăm chú nhìn nàng trong lúc vô tình phát ra phong tình mê người, tim Yến Nam Thiên đập có chút không khống chế được, chớp mắt nhìn, sau đó hai tay chống lên cây đại thụ nàng đang dựa, đem Tần Lạc Y ái muội vòng trước ngực chính mình, để sát vào nàng cúi đầu nói giọng khàn khàn: "Tần sư muội, là nàng lo lắng chu đáo, dược bình thường khẳng định không dùng được, nếu không ta đi đánh hắn một trận?"

Bởi vì cách quá thân cận, hô hấp hắn nóng rực quét qua trên mặt Tần Lạc Y, Tần Lạc Y có chút không nói gì, một tay đẩy hắn ra: "Đánh hắn? Ta xem ngươi vẫn nên tiết kiệm sức lực đi, ngươi đối với ta không tin tưởng như vậy, nhận định ta sẽ bại bởi hắn?" Hiện tại đánh Mộ Dung Tuyệt, người ngu ngốc đều đoán được có liên quan với nàng.

Yến Nam Thiên bị nàng đẩy ra, một phen thuận thế tựa lên thân cây đại thụ, cảm thấy trong không khí đều là mùi hương của nàng. Không khỏi hít sâu một hơi, tình ý kéo dài nhìn nàng, tràn ngập mị hoặc nói: "Đương nhiên ta đối với nàng có tin tưởng, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất thôi."

"Không có vạn nhất, tử đan lô kia nhất định là của ta." Tần Lạc Y khẽ nhếch cằm, con mắt sáng đảo qua, cười đến xuân hoa nở rộ.

Tim Yến Nam Thiên thật vất vả bình tĩnh một chút, nhất thời kinh hoàng, chỉ cảm thấy Tần Lạc Y lúc này đứng trước mặt chính mình, một thân hồng y, như tiên tử trên bầu trời rơi xuống thế gian, những nữ tử trước kia hắn nhìn thấy, căn bản không có cách nào so sánh với nàng...Không, ngay cả một ngón tay của nàng cũng không bằng.

"Đúng vậy, tử đan lô kia là của nàng." Ánh mắt Yến Nam Thiên chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, ánh mắt nóng rực tựa hồ muốn đem nàng hòa tan. Trong lòng âm thầm thề, nếu nàng thua, cho dù phải cướp đoạt cũng muốn giúp nàng đem tử đan lô kia đoạt lấy.

"Vốn chính là của ta." Tần Lạc Y bị ánh mắt hắn nóng rực nhìn mình có chút không được tự nhiên, nàng không có hứng thú cùng một hoa hoa công tử phong lưu thành tính trộn lẫn một chỗ, nguyên bản hạ quyết tâm muốn cùng hắn bảo trì khoảng cách, đáng tiếc hắn tựa như khối kẹo mạch nha, hơi chút không để ý liền dính lên, cũng may hắn không làm chuyện tình gì quá mức, bằng không nhất định kêu Đại Hắc cùng Hắc Đế động thủ, đem hắn chụp bay.

"Ngươi tìm ta chỉ vì việc này? Không có việc gì ta đi trước." Tần Lạc Y xoay người liền hướng dưới núi mà đi.

Yến Nam Thiên thật vất vả cùng nàng đơn độc ở chung, biết rõ ngày mai nàng phải luyện đan, nên sớm nghỉ ngơi, đem trạng thái điều chỉnh tốt nhất, lại thực luyến tiếc nàng cứ như vậy rời đi.

Dưới chân vừa động, nhất thời ngăn trước mặt của nàng, cười hì hì nói: "Tần sư muội, đại hội luyện đan sư lần này kết thúc, nàng theo ta hồi Trích Nguyệt Cung được không?"

"Không được." Tần Lạc Y không chút do dự cự tuyệt.

Yến Nam Thiên đưa tay muốn kéo nàng, Tần Lạc Y sớm có phòng bị, nhanh chóng vòng qua người hắn. Hắn có chút ảo não, nhưng sợ chọc giai nhân sinh khí, nên không dám lỗ mãng động thủ, âm thầm thở dài một tiếng, từ phía sau bước nhanh theo.

Đem Tần Lạc Y trở về doanh địa Phiêu Miểu Tông, Yến Nam Thiên cũng trở về doanh địa Trích Nguyệt Cung.

Đợi thân ảnh hai người bọn họ biến mất, một đạo thân ảnh huyền sắc thon dài từ trong bóng tối đi ra, mím chặt bạc môi, trên tuấn nhan không biểu tình, đó là Giản Ngọc Diễn từ sau khi Tần Lạc Y cùng Yến Nam Thiên rời đi, liền tâm thần không yên. Hắn đã đứng chỗ này chờ nửa canh giờ, thời điểm hắn quyết định lên núi tìm bọn họ, rốt cục Tần Lạc Y đã trở về.

"Y nhi, nàng nói ta nên làm sao bây giờ?" Giản Ngọc Diễn nhìn vị trí doanh trướng Phiêu Miểu Tông, cúi đầu thì thào, trong mắt tối đen, là nhu tình nồng đậm không hoà tan được.

Hắn thích nàng, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, liền đối với nàng tình tố sinh ra khôn kể, đáng tiếc vẫn luôn ái mộ trong lòng khó mở miệng. Lúc ban đầu trên Thánh Long đại lục là vì hôn ước giữa nàng cùng Sở Dật Tu, ngay lúc đó hắn chỉ có thể gắt gao áp lực tình cảm trong tâm.

Thật vất vả nghênh đón ánh sáng, Tần Lạc Y gia nhập Bồng Lai tiên đảo, hôn ước hai người thuận lợi giải trừ, nguyên tưởng rằng hắn có thể cùng nàng nhất tố tình trung...Đáng tiếc, hắn không thành công bái nhập môn hạ Cát chưởng môn, chỉ làm đệ tử ký danh trên Bồng Lai tiên đảo.

Tần Lạc Y đi theo Cát chưởng môn, tiền đồ ngày sau vô lượng, tuy rằng hắn biết, chính mình sẽ không vĩnh viễn làm một đệ tử ký danh, có tin tưởng trở lên cường đại, nhưng cần rất nhiều thời gian, trước khi hắn chưa đủ cường đại, nếu hắn cùng Tần Lạc Y ở chung một chỗ, nhất định Tần Lạc Y sẽ phải nhận rất nhiều ánh mắt khác thường. Tất cả...Hắn đều không muốn nhìn đến.

Ngoài ý muốn bái nhập môn hạ sư phụ, làm cho hắn mừng như điên, nên hắn cố gắng tu luyện, muốn trở lên cường đại, đến lúc đó danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh nàng, chỉ là hắn đã quá xem nhẹ, Y nhi xinh đẹp, Y nhi tốt, không chỉ riêng hắn nhìn thấy được.

Yến Nam Thiên xuất hiện, khiến hắn lần đầu tiên bắt đầu nghi ngờ quyết định chính mình, nếu hắn không hướng Y nhi thấy rõ tâm ý chính mình, về sau, cho dù hắn cường đại, nói không chừng trong lòng Y nhi đã có người khác! Chuyện như vậy, cho dù suy nghĩ một chút, cũng làm cho hắn khó thừa nhận.

"Y nhi, nàng là của ta." Thật lâu sau, trong ánh mắt hắn hiện lên kiên định, quyết định không áp lực tình cảm chính mình, chờ trận đấu kết thúc, lập tức bày tỏ cõi lòng mình với Tần Lạc Y, không thể chờ đợi thêm được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net