Chương 42:Thái tử Sở quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42:Thái tử Sở quốc
Editor:HamNguyet

Miệng nói chuyện, ở chỗ sâu nhất phượng mâu, có quang mang lạnh băng chợt lóe mà qua. Âm thầm suy nghĩ, vì sao nam tử này nhất định phải thú nàng?

Từ khi nàng xuyên đến đây, liền biết khuôn mặt này mới sinh đã nổi lên nhiều vết mẩn đỏ, nói thực ra, chỉ sợ câu không dậy nổi hứng thú của một nam tử bình thường!

Huống hồ bộ dáng nam tử này không kém, thậm chí có thể nói là phong lưu tuấn mỹ hiếm thấy, đặc biệt khí chất toàn thân kia, giơ tay nhấc chân đều mang theo tao nhã cùng tiêu sái, điều này chứng minh, thân phận nam tử này tất nhiên không đơn giản. Nếu không phải vì nàng...

Vậy chỉ có một khả năng, hắn hướng về phía phụ thân nàng đi! Thân phận Trấn Nam Vương, tu vi võ thánh...Vì muốn cùng phụ thân nàng nhấc lên quan hệ, chỉ sợ có người sẽ nghĩ mọi biện pháp, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!

Cho dù trong lòng nàng nghĩ như thế, nhưng trực giác nói cho nàng biết, nam tử trước mắt không phải loại người không từ thủ đoạn như vậy...Huống chi nàng đã có hôn ước, mà đối tượng hôn ước là Tam hoàng tử đương triều!

Cho dù phụ thân của nàng quý vì Trấn Nam Vương, nhưng chỉ là Trấn Nam Vương Sở quốc, thiên hạ to lớn, nơi nơi đều là vương thổ, vì cùng Trấn Nam Vương nhấc lên quan hệ, lại đắc tội hoàng gia, một khoản này tính như thế nào cũng không có lời. Nhấp mím môi, thật sự không nghĩ ra hắn có mục đích gì!

Sở Dật Phong híp mắt lại nhìn nàng, mâu quang nhìn như ôn nhuận, kì thực sắc bén, sau một lát khóe môi gợi lên ý cười tựa tiếu phi tiếu, nâng tay xoa tiếu nhan nàng.

Trong lòng Tần Lạc Y nhảy dựng, hồ nghi nhìn hắn, ngay tại thời điểm nàng lo lắng hắn sẽ kéo khăn trên mặt chính mình xuống, tay hắn lại đột nhiên dời đi, dừng trên cánh tay nàng.

Hơi ra sức, một tay kéo nàng vào trong lòng chính mình,vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh trên đầu nàng, vô cùng ôn nhu nói: "Thì ra là Y nhi lo lắng cho ta a...Ha ha, xem ra là ta hiểu lầm Y nhi...Yên tâm, không ai dám chê cười chúng ta! Xứng hay không xứng với ta, người khác nói không tính, ta nói mới tính!"

Mạc Phong cùng Cung Ly đi theo hắn cùng đến, nhìn Thái tử điện hạ đem Tần Lạc Y nổi danh xú nữ nhân ôm vào trong ngực, còn thập phần ôn nhu ở bên tai nàng lặng lẽ nói...Không thể tin trừng lớn mắt mở lớn miệng, cằm thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, khóe môi không nhịn được co rút.

Sau một lát, hai người mới tìm lại một tia bình tĩnh, nhìn nhau, đều ở trong mắt lẫn nhau thấy được tia ngưng trọng khác thường cùng lo lắng...Thân hình vừa động, hai người phóng ra xa, đưa mắt nhìn chăm chú chung quanh, phòng ngừa có người lại đây.

Tần Lạc Y bị hắn ép buộc ôm vào ngực, phượng mâu đen nhánh ẩn ẩn lập loè ánh lửa cực nóng, trừng mắt hắn.

Sở Dật Phong thấy bộ dáng nàng đáng yêu giận mà không dám nói gì, ý cười trong mắt càng đậm, đáy mắt có một tia khát vọng khác thường, dư quang khóe mắt nhìn đến Cung Ly bọn họ đã thối lui, liền ôm Tần Lạc Y càng chặt, môi mỏng hoàn mỹ tiến lại gần, không chút do dự ở trên cái trán tuyết trắng trơn bóng của nàng, ấn xuống một nụ hôn nhẹ.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt nàng, hắn đã muốn làm như vậy, sợ làm sợ nàng, hắn mới cố nén đến bây giờ...Khuôn mặt kia, rõ ràng không xinh đẹp, trong phủ Thái tử, hay trong hoàng cung, những nữ tử so với nàng càng xinh đẹp hơn, nhưng một tháng trôi qua, hắn lại thường xuyên lơ đãng nhớ tới nàng.

Tần Lạc Y trợn to mắt, trong lòng càng thêm giật mình, hắn biết rõ gương mặt chính mình....Lại còn hôn xuống! Chẳng lẽ hắn thật sự không cảm thấy ghê tởm khó coi sao? Trong lòng có một tia cảm giác khác thường đột nhiên xông lên.

Nhấp mím môi, âm thầm nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhìn hắn lại nâng tay hướng trên mặt chính mình sờ soạng, giống như muốn tháo bỏ khăn lụa trắng trên mặt chính mình xuống, nghiêng đầu qua một bên, vội la lên: "Không được!"

Tay Sở Dật Phong sờ trên khăn che mặt nàng liền dừng lại, sâu sắc nhận ra khẩn trương trong mắt nàng, nhớ đến những lời đồn trong kinh thành, trong lòng không tự chủ được nổi lên nồng đậm trìu mến: "Y nhi, để cho ta hảo hảo nhìn nàng.."

Thanh âm ôn nhu làm cho tâm Tần Lạc Y đột nhiên đập lỡ một nhịp. Nhếch cằm trừng hắn một cái, trong bực tức mang theo một tia hờn dỗi: "Có cái gì đẹp mắt! Không được xem!" Hất bàn tay hắn từ trên mặt chính mình xuống.

Sở Dật Phong thấy thế, cười lên tiếng: "Được, không xem...Bất quá, Y nhi, chúng ta sớm hay muộn sẽ thành thân, đến lúc đó chẳng lẽ nàng còn không cho ta xem?"

Ánh mắt Tần Lạc Y rũ xuống, không cho là đúng hừ nhẹ một tiếng. Nhìn đến cánh tay hắn đặt trên lưng ôm chặt chính mình, suy xét có nên châm cho hắn một châm giống Đoan Mộc Trường Thanh hay không?

Lại nghĩ đến hắn không giống Đoan Mộc Trường Thanh, không biết chi tiết chính mình...Nếu thật sự chọc hắn xù lông, còn không biết sinh ra thêm sự tình gì nữa. Còn có hai nam tử nơi xa toàn nâng cao tinh thần đề phòng kia...Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ phải từ bỏ ý định!

Vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng là Tam hoàng tử, lại do hoàng đế tứ hôn! Hơn một tháng đến đây, nàng suy nghĩ rất lâu, nhưng đến bây giờ cũng không nghĩ ra một biện pháp tốt.

Muốn thú nàng, hắn phải có bản lĩnh hơn Tam hoàng tử! Được rồi, cho dù hắn thần thông quảng đại, bản lĩnh hơn Tam hoàng tử....Nhưng người nàng không thương, ai cũng đừng muốn ép buộc nàng gả!

Nàng biết có một loại thuốc có thể khiến người ta tạm thời giả chết...Nhưng, nếu không đến thời khắc cuối cùng, nàng không muốn dùng đến.

Xuyên qua đến thế giới xa lạ, phải rời khỏi tình cảm thân nhân chân thành trước kia, mỗi khi nghĩ lại, trong lòng nàng liền khó chịu đến cực điểm, Tạ Như Yên cùng Tần Lăng Vân là một đôi phụ mẫu tốt, đối với nàng thật sự rất tốt, nàng không muốn mất đi thân tình duy nhất ở dị thế này.

Nếu thật sự giả chết sau đó rời đi, về sau nàng sẽ không thể quang minh chính đại trở lại vương phủ thăm bọn họ...Tuy rằng bọn họ đối tốt với nàng, vì chính mình là nữ nhi bọn họ, nhưng bọn họ không biết linh hồn trong thân thể này, đã thay đổi một người khác...Cho dù như thế, nàng cũng không muốn từ bỏ!

Sở Dật Phong nhìn ánh mắt nàng rũ xuống, đột nhiên nhìn chằm bụng nàng nghi hoặc nói: "Nàng thật sự không hoài thai?"

Lưng Tần Lạc Y cứng đờ, ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn một cái:"Đương nhiên!"

Sở Dật Phong ghé sát vào tai nàng nói: "Sao nàng có thể khẳng định như vậy? Nếu hoài thai, hiện tại mới hơn một tháng, nàng sẽ không có cảm giác, như vậy tốt lắm, ta tìm người tới xem cho nàng trước..."

Tần Lạc Y vừa tức giận vừa buồn cười, cắn chặt răng, liếc mắt hắn một cái: "Ta nói không có là không có, không cần tìm người nhìn, thân thể của ta, ta tự mình rõ ràng!" Nàng đương nhiên sẽ không hoài thai!

Thân là một dược tu, từ ngày đó bọn họ chia tay, nàng thường dùng bí pháp đem tinh dịch trong cơ thể đẩy ra bên ngoài, nên căn bản sẽ không thụ thai.

Sở Dật Phong vẫn không quá tin tưởng, hồ nghi nhìn nàng nói: "Sao nàng có thể khẳng định như vậy?"

Tần Lạc Y hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta đương nhiên khẳng định, nguyệt sự của ta hai ngày trước mới có!"

Sở Dật Phong không dự đoán được Tần Lạc Y sẽ nói trực tiếp như thế, ánh sáng trong mắt chợt lóe rồi biến mất, lập tức hiện lên ý cười ý vị thâm trường, nhìn nàng chăm chú nói:"Thì ra là như vậy a...Không quan hệ, thời gian chúng ta ở bên nhau quá ít, chờ sau khi chúng ta thành thân, ta sẽ nỗ lực hơn! Hiện tại không có cũng tốt..."

Tần Lạc Y chán nản. Trên vành tai hiện lên đỏ ửng khác thường, nhưng không phải đỏ bừng vì e thẹn, mà bị nam nhân tự quyết định này làm cho sinh khí, nhấc chân dùng sức đạp hắn một cước.

Dưới chân Sở Dật Phong vừa động, liền tránh đi, nhìn bộ dáng nàng tức giận không thôi, cuối cùng buông cánh tay đang ôm nàng ra, hai tay đặt sau người, ánh mắt cực nóng chăm chú nhìn nàng: "Sở Dật Phong...Tên của ta, Y nhi, về sau nàng có thể kêu ta là Phong..."

Sở Dật Phong...Tên này có chút quen thuộc, Tần Lạc Y giật mình, đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe, Sở Dật Tu, Sở Dật Phong, Kia...Sở Dật Phong không phải là tục danh của đương kim Thái tử sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net