Chương 43:Ác giả ác báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43:Ác giả ác báo
Editor:HamNguyet

Tần Lạc Y ngồi trên nhuyễn tháp trong Ánh Tuyết viên, môi mỏng khẽ nhếch, tiếu nhan trầm ngưng, bàn tay chống cằm, nhìn chằm chằm bóng đêm nồng đậm ngoài cửa sổ, tâm tư trăm chuyển.

Sở Dật Phong! Không nghĩ tới hắn là Thái tử Sở quốc! Vận khí của nàng không tránh khỏi có chút quá tốt đi...Cái loại thời điểm này, tùy tiện kéo một người, cũng có thể kéo Thái tử một quốc gia?

Khóe môi hiện lên ý cười tự giễu, mâu quang lập tức trở nên càng thêm thâm trầm. Nói cho nàng tên của hắn...Còn một lần lại một lần đến tìm nàng, hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn thú nàng? Trải qua da thịt chi thân, khi nào nàng có mị lực lớn như vậy?

Nàng chính là quận chúa Trấn Nam Vương phủ, hoàng thượng miệng vàng lời ngọc tứ hôn cho Tam hoàng tử, là nữ nhân của đệ đệ hắn!

Giữa bọn họ có da thịt chi thân, nếu bị người biết được, ca ca cường đoạt nữ nhân của đệ đệ, chỉ riêng nước miếng dân chúng thôi cũng đủ đem hắn dìm chết đuối! Bị Ngự sử buộc tội sẽ khiến cho hắn ngay cả ngôi vị Thái tử đều không bảo đảm!

Người hơi có chút đầu óc, làm ra loại chuyện này, không phải nên tận lực che giấu sao? Hắn lại lặp đi lặp lại nhiều lần đi vào vương phủ, còn nói muốn phụ trách, muốn thú nàng.

Nam nhân này, nàng càng ngày càng không nhìn thấu! Nhìn như phong lưu tiêu sái, tà tứ tao nhã...Nhưng nàng biết hắn không phải như vậy!

Hoàng hậu Sở quốc sớm thệ, sau này vẫn không lập hậu, chủ trì sự vị hậu cung là mẫu phi của Tam hoàng tử--Hiền quý phi, luôn được hoàng thượng sủng ái, mẫu thân Thái tử chính là Diêu hoàng hậu sớm thệ.

Có thể tồn tại trong hoàng cung cái loại địa phương ăn thịt người không nhả xương này, mười mấy năm qua mặc kệ Hiền quý phi được sủng ái như thế nào,Tam hoàng tử nổi bật ra sao, cũng chưa từng dao động đến ngôi vị Thái tử của hắn...Nàng không tin tưởng, nam tử này thoạt nhìn đơn giản như vẻ ngoài vậy!

Xoa nhẹ gương mặt đã gỡ khăn che mặt xuống...Thời điểm lúc trước hắn nhìn đến chính mình, độc trên mặt nàng còn chưa giải trừ, nàng không tin bộ dáng nổi đầy mẩn đỏ kia, có thể làm cho hắn vừa gặp đã thương! Sau đó không phải nàng không thú.

Không vì mỹ mạo...Vì một nữ tử gặp mặt qua vài lần, cùng Tam hoàng tử đối nghịch, đối với hắn không có chỗ tốt, khả năng duy nhất, chỉ còn lại phụ thân của nàng-Tần Lăng Vân!

Tu vi Tần Lăng Vân cường đại, càng kiêm chiến tranh lần này thắng lợi, ở Sở quốc có mỹ danh chiến thần...Chiếu theo nàng suy đoán, Sở Dật Phong sợ Tam hoàng tử cùng Trấn Nam Vương phủ liên hôn thành công, thế lực Tam hoàng tử càng lớn hơn nữa, địa vị chính mình không ổn đi!

Càng nghĩ càng có khả năng, quang mang trong mắt hơi mê mang dần dần trở nên vô cùng trong trẻo lạnh lùng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Lạc Y rời giường rửa mặt chải đầu xong, việc đầu tiên làm, chính là mang theo hai nha đầu bên người Liễu Nhi cùng Hạnh Nhi, đi Thấm Hương viên vấn an vị "Hảo" tỷ tỷ bị biến dị xích túc phong chích kia.

Còn chưa đến gần Thấm Hương viên, liền nhìn đến nha đầu, bà tử trong viện không ngừng đi tới đi lui, còn có thanh âm Nhị phu nhân Chu Mai phẫn nộ bén nhọn khiển trách.

Trong lòng Tần Lạc Y cười lạnh không thôi. Không để người khác thông báo, lập tức đi vào trong khuê phòng Tần Lạc Hàn.

"Hàn nhi, con đừng dọa nương a..." Nhị phu nhân Chu Mai ngồi bên giường Tần Lạc Hàn, hai mắt vừa hồng vừa sưng, đau lòng không thôi vuốt tay nữ nhi, một bên an ủi Tần Lạc Hàn, một bên hướng về phía nhóm nha đầu, bà tử đứng trong phòng rống to: "Vương gia đâu? Còn không mau đi thỉnh Vương gia! Các ngươi một cái hai cái đều là người chết a, không thấy được Nhị tiểu thư đang khó chịu sao, đều đứng trong này làm gì? Nếu nữ nhi của ta xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho các ngươi!"

Đầu tóc hỗn độn, trên y phục toàn là nếp nhăn, bộ dáng hung ác điên cuồng, nơi còn một tia kiều mỹ cao quý như ngày thường? Thập phần giống phụ nhân chanh chua ngoài phố phường, làm cho người ta chán ghét!

Tần Lạc Y nhếch môi một cái, ánh mắt nhìn về phía Tần Lạc Hàn nằm trên giường.

Tay chân Tần Lạc Hàn vẫn đang bị trói, miệng nhét khăn trắng, hai mắt màu đỏ dữ tợn, tóc tán loạn, trên mặt bọc mảnh vải trắng thật dày, tròn trịa như đầu heo, toàn bộ thân mình bởi vì ngứa đến thực tâm thực cốt mà lăn lộn, ở trên giường thống khổ quay cuồng giãy giụa, tuy rằng yết hầu bị ngăn chặn, nhưng thỉnh thoảng vẫn phát ra thanh âm ô ô.

Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên ánh sáng.Trách không được đêm qua thanh tĩnh như vậy, thì ra miệng vẫn bị nhét khăn a! Xem ra Chu Mai này cũng có chút đầu óc, sợ tiếng kêu nữ nhi quá dọa người, đánh mất thể diện Nhị tiểu thư vương phủ!

Nha đầu, bà tử bị Chu Mai khiển trách, trong lòng kinh hãi vội vã từ phòng trong lui ra ngoài, thời điểm ở cửa, nhìn đến nàng, đồng thời khom mình hành lễ.

"Quận chúa!"

Tần Lạc Y gật gật đầu, đi vào trong. Động tĩnh ngoài cửa kinh động đến Nhị phu nhân Chu Mai, Chu Mai quay đầu, nhìn Tần Lạc Y một thân y phục hồng nhạt, trang điểm minh diễm tú lệ, trong mắt cơ hồ toát ra ánh lửa.

Vì sao rõ ràng ả cùng đi đến Nguyệt Vụ sơn, bị biến dị xích túc phong chích là nữ nhi chính mình? Mà không phải xú nữ nhân đáng chết bộ dáng không ra người này?

Trong lòng giận dữ, trước mặt mọi người trong phòng, chỉ phải đứng dậy, áp lực lửa giận tràn ngập hướng nàng thi lễ, cúi đầu xuống, trong mắt lóe ra ánh sáng oán độc.

Tần Lạc Y phất tay, vội vàng tiêu sái đến bên người Tần Lạc Hàn, liên tục thân thiết hướng hỏi Tần Lạc Hàn: "Nhị tỷ tỷ đã tốt hơn chút nào chưa?Tay chân như thế nào còn bị trói lại?xem này, cổ tay đều bị bầm tím! Nếu tiếp tục trói lại như vậy, bàn tay này chỉ sợ bị phế!" Vẻ mặt bộ dáng lo lắng, đưa tay ra muốn cởi dây thừng trên tay Tần Lạc Hàn xuống.

Hai mắt Tần Lạc Hàn màu đỏ, tròng mắt tựa hồ không có tiêu cự, vẻ mặt cuồng loạn.

Chu Mai nhìn Tần Lạc Y muốn đưa tay cởi dây thừng trên tay nữ nhi mình ra, cảm thấy kinh hãi, vội vàng nhào tới: "Quận chúa, không thể cởi trói, không thể cởi trói a!"

Tay Tần Lạc Y dừng lại, nhìn Chu Mai, lại nhìn Tần Lạc Hàn trên giường thống khổ không thôi, nhíu mày nghi hoặc nói: "Như vậy không tốt đi, có nhiều nha đầu, bà tử như vậy, còn có di nương ngươi tự mình ở trong phòng nhìn, vẫn nên cởi bỏ mới tốt, bằng không...Tay Nhị tỷ tỷ phế đi sẽ không tốt lắm!" Nói xong lại đưa tay lên.

Nhị phu nhân Chu Mai tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết, quỳ gối trước mặt nàng vội la lên: "Không thể cởi trói, quận chúa, không thể cởi trói a, thật ra độc biến dị xích túc phong quá lợi hại, ngày hôm qua ta muốn cởi trói ra, nhưng vừa mới cởi bỏ, tay Nhị tiểu thư liền đưa lên trên mặt chộp tới..."

Thì ra ngày hôm qua sau khi Tần Lạc Hàn bị thương trở về a! Trong lòng Tần Lạc Y cười nhạt, chớp mắt nhìn, thở dài một hơi:"Thì ra là như vậy a!Vì mặt Nhị tỷ tỷ, ta có thể hiểu được!"

Suy nghĩ, lại nói: "Chu di nương, ngày hôm qua dưới tình thế cấp bách, là do ta phân phó nhân trói Nhị tỷ tỷ lại, ngươi sẽ không trách ta đi!"

"Sẽ không, sẽ không!" Chu Mai âm thầm cắn răng, trên mặt bồi cười nói: "Lại nói tiếp ta còn phải cảm tạ quận chúa, nếu không phải quận chúa nghĩ ra biện pháp, khuôn mặt của Hàn nhi...Không biết sẽ bị hủy thành bộ dáng gì nữa!"

Tần Lạc Y nhìn miệng Chi Mai nói lời dễ nghe, đáy mắt rõ ràng giận dữ, không cam lòng, nở nụ cười: "Di nương không giận ta là tốt rồi! biến dị xích túc phong kia quá lợi hại, dưới tình thế cấp bách không có cách nào mới đưa ra hạ sách này!"

Chu Mai cắn răng, nở nụ cười cảm tạ nàng lần nữa.

Khóe môi Tần Lạc Y mỉm cười, nhưng ánh sáng trong mắt lạnh lùng khó lường, kêu Hạnh Nhi lấy Tử Ngọc cao ra, tự mình đưa tới trên tay Chu Mai:"Nơi này còn một chút Tử Ngọc cao, mặt Nhị tỷ tỷ bị thương, dùng Tử Ngọc cao là tốt nhất, lần trước ta bị thương trên trán, nhờ dùng dược tốt, nên một chút vết thương cũng không lưu lại!"

Trong mắt Chu Mai hiện lên thần sắc mừng như điên, khẩn cấp tiếp nhận, trong miệng liên tục nói: "Đa tạ quận chúa, đa tạ quận chúa!"Gắt gao nắm chặt trong tay, giống như nắm chặt bảo bối tuyệt thế.

Tử Ngọc cao là cực phẩm chữa thương, mà chỉ Thần Y Cốc mới có, ngay cả ngự y hoàng cung đều không điều chế được!

Ngày hôm qua nhìn vết cào trên mặt nữ nhi chảy máu đầm đìa, nàng thiếu chút nữa điên rồi, cầu Vương gia đi tìm Tử Ngọc cao, lại biết được chỉ có trong tay Tam hoàng tử cùng Thái tử, tử ngọc cao của Tam hoàng tử một tháng trước đã đưa cho Tần Lạc Y, mà nghe nói Thái tử cũng đã tặng người...

Nàng gấp đến độ cuống cuồng! Mấy ngày nay chính là thời gian trị liệu miệng vết thương tốt nhất, bỏ qua mấy ngày này, cho dù lấy Tử Ngọc cao, chỉ sợ sẽ lưu lại dấu vết! Nếu thực sự như vậy, đời này nữ nhi chính mình coi như bị hủy!

Tần Lạc Y lại dặn dò một phen, liền rời đi. Đi ra đại môn Thấm Hương viên, khoé môi rốt cuộc nhịn không được gợi lên tươi cười cực nhạt. Chu Mai...Bà ta cao hứng quá sớm!

Sở Dật Tu đưa tới một lọ tử ngọc cao, nàng vẫn chưa dùng qua, một lọ này, là Sở Dật Phong đưa lúc trước. Nàng dùng hơn một tháng, bên trong đã sớm không còn bao nhiêu, nhiều nhất đủ cho Tần Lạc Hàn thoa hai-ba ngày mà thôi. Nàng không phải người tốt lấy ơn báo oán! Người khác khi dễ nàng, nàng còn lo lắng cố sức vì người khác tính toán!

Hai mẫu nữ Tần Lạc Hàn trước mặt đối với nàng vô cùng tốt, sau lưng lại âm thầm ngáng chân...Ở vương phủ, thậm chí bên trong toàn bộ kinh thành, danh tiếng không nhỏ a!

Đáng tiếc bản tôn đời trước, không biết nhìn người, quá mức tín nhiệm các nàng, đem lòng lang dạ sói của các nàng xem thành chân tình, cuối cùng mất đi tính mạng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net