Chương 44:Giản Ngọc Diễn thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44:Giản Ngọc Diễn thổ lộ
Editor:HamNguyet

"Phanh!"
......
"Phanh!"
......
Mười người tham gia trận chung kết lần này, đều là một thế hệ nhân tài kiệt xuất trên Bồng Lai Tiên đảo, nhưng cửu giai đan dược thực sự khó luyện, cho dù luyện đan sư thế hệ trước có thể luyện chế cửu giai đan dược, cũng không cam đoan rằng mỗi lần chính mình đều luyện chế thành công.

Nên thời điểm buổi chiều sắc trời dần ám trầm, trên trận thi đấu bắt đầu không ngừng vang lên tiếng động trong đan lô, có người ảm đạm đi xuống đài.

Sắc trời tối hẳn, trăng dần lên cao, trên đại điện Kim Đỉnh Sơn sáng rực quang mang huy hoàng, chiếu sáng đỉnh núi, đại hội luyện đan sư còn đang tiếp tục, trận đấu tiến hành mấy canh giờ, chưa có người nào thành công luyện ra cửu giai đan dược, những thân ảnh trên trận thi đấu, đã không còn nhiều lắm, chỉ còn lại bốn người.

Phiêu Miểu Tông-Tần Lạc Y, Động Thiên Phúc-Mộ Dung Tuyệt, Cửu U Điện-Canh Thường Nhạc, Thái Hạo Môn-Ninh Thù.

Từ buổi sáng đến bây giờ, luyện đan đến phân đoạn mấu chốt ngưng đan, tất cả mọi người giữa sân dự thi trở nên vô cùng khẩn trương, người duy nhất ngoại lệ là Tần Lạc Y, từ đầu tới cuối, trên mặt nàng đều mang thần sắc thập phần thoải mái.

Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, nàng kiên trì đến cuối cùng, thậm chí Mộ Dung Tuyệt cũng cảm nhận được vô tận áp lực, nhưng không dám phân tâm hướng Tần Lạc Y nhìn lại, e sợ dưới tay có chút sơ sẩy, thất bại trong gang tấc.

"Tốt lắm. Của ta thành đan." Lại qua nửa canh giờ, Tần Lạc Y tắt đan hỏa trước, khóe môi lộ ra tươi cười yếu ớt, thản nhiên đứng thẳng ở nơi đó.

Kim Đỉnh Sơn nguyên bản tĩnh lặng không tiếng động ồ lên một mảnh. Tần Lạc Y thành đan! Hơn nữa là người đầu tiên thành đan! Đây quả thực là không thể tưởng tượng!

Bọn họ trông mòn con mắt, đan lô màu đồng cổ kia, trừ bỏ một tia đan hương thanh u lan toả ra, không nhìn đến cái khác. Tất cả mọi người hy vọng nàng mở đan lô ra, nhưng Tần Lạc Y không gấp gáp, trong ánh mắt mọi người chờ mong, kinh ngạc, khiếp sợ, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, khóe môi hàm chứa tươi cười tự tin tuyệt mỹ.

Từng giọt mồ hôi lớn, bắt đầu từ trên thái dương Mộ Dung Tuyệt ngưng kết, từ trên mặt chảy xuống. Hai chữ thành đan của Tần Lạc Y, giống như một tòa núi lớn, đặt trong lòng hắn. Hắn mím chặt môi, không muốn tin tưởng chuyện này là thật! Nàng không có khả năng thành đan! Càng không thể là người thành đan trước hắn!

Mặc dù có đan hương toả ra, chưa mở đan lô, cũng không thể xác định là cửu giai đan dược, rất có thể là bát giai đan dược...Đúng, khẳng định là như vậy, phẩm giai đan dược không đủ, nàng luyện ra bát giai đan dược, nên mới nhanh thành đan như vậy, còn không dám mở đan lô ra để mọi người xem xét.

Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, trong lòng tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên khinh miệt. Chỉ cần hắn luyện ra cửu giai đan dược, hắn nhất định thắng, Tần Lạc Y...Nữ tử này tuổi tác không lớn, tâm cơ quá lợi hại, muốn đảo loạn tâm thần hắn.

Xa xa, Giản Ngọc Diễn mỉm cười mà đứng, Ôn Lăng Thiên cùng Bạch Triệt bên cạnh hắn kinh hỉ, mà Yến Nam Thiên dạo bước không ngừng, có chút kích động, còn có chút lo lắng.

Người thứ hai thành đan là Ninh Thù, Tần Lạc Y không mở đan lô, hắn suy nghĩ, cũng không mở ra, đứng thẳng bên cạnh đan lô, nhìn những người còn lại đang luyện đan, ánh mắt dừng trên người Mộ Dung Tuyệt lâu nhất, cuối cùng dời đến trên người Tần Lạc Y, đáy mắt có u quang chớp động.

Lại qua nửa canh giờ sau, tất cả mọi người toàn bộ thành đan, Mộ Dung Tuyệt đem đan hoả trong tử đan lô dập tắt, trên mặt âm nhu lộ vẻ tươi cười đắc ý.

Tả Cổ đại sư mang theo người từ trên đài đi xuống, trong mắt có kích động, hiện tại hắn muốn biết nhất chính là Tần Lạc Y đến tột cùng luyện ra đan dược mấy giai, nếu nàng thật sự có thể luyện ra cửu giai đan dược, lần này trong giới luyện đan sư bọn họ, sợ là có một thiên tài khó lường!

"Cửu U Điện-Canh Thường Nhạc: Cửu giai nguyên thần đan sơ phẩm."

"Thái Hạo Môn-Ninh Thù: Cửu giai nguyên thần đan sơ phẩm."

Kế tiếp đến phiên Tần Lạc Y, Tả Cổ đang muốn bảo Tần Lạc Y mở đan lô ra, Ổ Sơn chạy tới trước người Mộ Dung Tuyệt, nhìn tử đan lô của hắn, cười đến khó lường: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, nhất định là luyện thành cửu giai đan dược?"

Trong mắt Mộ Dung Tuyệt lóe ra hào quang, thập phần tự tin nở nụ cười: "Đó là đương nhiên."

Lưu trưởng lão Động Thiên Phúc cũng là trọng tài lần này, khoanh tay ngạo nghễ đứng bên người Ổ Sơn, hắn không phải sư phụ Mộ Dung Tuyệt, mà là sư thúc hắn, đối với sư điệt có thể thắng Phiêu Miểu Tông-Tần Lạc Y, hắn thập phần tin tưởng.

Chỉ cần nghĩ đến về sau Động Thiên Phúc sẽ nhiều hơn hai Viễn cổ dị thú hộ sơn, hắn liền cười đến miệng đều không khép lại được.

Tả Cổ nghĩ nghĩ, dứt khoát vòng qua Tần Lạc Y, đi qua, lần này không đợi bọn họ mở miệng, Mộ Dung Tuyệt đã sáng tỏ, bọn họ muốn nhìn đan dược hắn luyện ra trước. Đưa tay tao nhã mở tử đan lô ra, một cỗ đan hương mê người từ trong đan lô toả ra ngoài.

"Cửu giai đan dược sơ phẩm, nhưng phẩm giai đan dược của ngươi so với hai người bọn họ tốt hơn." Theo thanh âm Tả Cổ đại sư truyền ra, đám người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

"Phẩm giai mọi người đều giống nhau, cùng luyện ra đan dược giống nhau, nếu Phiêu Miểu Tông-Tần cô nương cũng luyện ra cửu giai đan dược sơ phẩm, chỉ có thể lấy phẩm tướng kết luận tư cách tiến vào Băng Vực."

"Phẩm giai đan dược Mộ Dung Tuyệt so sánh với Ninh Thù cùng Canh Thường Nhạc tốt hơn, hắn nhất định có thể đi vào Băng Vực."

"Không biết Tần cô nương có luyện ra cửu giai đan dược hay không."
......
Đã mở đan lô của ba người, phẩm tướng đan dược của Mộ Dung Tuyệt là tốt nhất, Tả Cổ đại sư không đứng trước mặt Mộ Dung Tuyệt quá lâu, nhanh chóng bước đến trước mặt Tần Lạc Y, trong mắt mang theo ẩn ẩn chờ mong.

Bàn tay Tần Lạc Y giương lên, mở đan lô màu đồng cổ ra, đan hương nồng đậm nhất thời phất qua mặt, một viên đan dược nhỏ như ngón tay cái màu tuyết trắng nằm lẳng lặng trong đan lô.

"Là cửu giai nguyên thần đan cực phẩm!" Tả Cổ đại sư đem đan dược lấy ra, trong mắt sáng ngời, thanh âm vô cùng kích động.

Trên Kim Đỉnh Sơn đầu tiên tĩnh lặng tới mức một cây kim rơi xuống cũng phát ra tiếng động, lập tức truyền ra một trận kinh hô đinh tai nhức óc.

Tần Lạc Y, một tu sĩ mới gia nhập Phiêu Miểu Tông không đến hai năm, mới mười tám tuổi, luyện ra cửu giai đan dược cực phẩm, danh xưng đệ nhất hôm nay, không phải nàng không được!

Lục trưởng lão nghiệp đoàn luyện đan sư cùng Tư Mã trưởng lão, còn có mấy trưởng lão của đại tông môn khác làm trọng tài, đều nhất nhất lấy đan dược Tần Lạc Y luyện ra nhìn kỹ, sau đó gật đầu tán thưởng không ngừng, ánh mắt nhìn Tần Lạc Y tràn ngập khiếp sợ. Cửu giai nguyên thần đan, quả thật là cực phẩm!

Vẻ mặt Mộ Dung Tuyệt thất bại, trong nháy mắt Tần Lạc Y mở đan lô ra, hắn giống như bị người định thân thuật, vẫn không nhúc nhích đứng yên tại nơi đó.

Sư thúc Mộ Dung Tuyệt, Lưu trưởng lão Động Thiên Phúc, cũng giật mình đứng tại chỗ, đầu tiên là cảm thấy không có khả năng, sau đó run rẩy đưa tay lấy đến nhìn thật kỹ, không thể không thừa nhận, đây quả thật là cửu giai nguyên thần đan cực phẩm, không hề tỳ vết!

Không thể tin trừng mắt nhìn Tần Lạc Y, nghĩ đến đánh cuộc giữa Mộ Dung Tuyệt cùng nàng, lại nghĩ đến tử đan lô kia sẽ thuộc về Phiêu Miểu Tông, tâm hắn nhỏ máu a !

Phải biết rằng Băng Vực trăm năm mới mở một lần, mỗi lần chỉ có ba người được đi vào, không phải mỗi người đi vào đều có thu hoạch, phải xem vận khí, còn có cơ duyên từng người. Tuy rằng có người đi vào, cũng có khả năng khi đi ra không thu hoạch được gì, thậm chí còn có không ít người chết bên trong.

Hiện giờ, tử đan lô không công đưa cho Tần Lạc Y! Ánh mắt suy sụp dừng bên ngoài trận đấu, thấy được thân ảnh Tề Vân, lửa giận trong lòng nổi lên cuồn cuộn, việc này đều bởi vì Tề Vân dựng lên, nếu không phải hắn, Mộ Dung Tuyệt làm sao có khả năng cùng Tần Lạc Y đánh cuộc!

Tề Vân sớm vừa sợ vừa giận lại hối, lúc này bị ánh mắt trưởng lão trong tông môn nhìn chằm chằm, thân mình không tử chủ được run rẩy cúi thấp đầu xuống, không dám nghênh thị ánh mắt lạnh lẽo.

Danh hiệu đệ nhất đại hội lần này, không thể nghi ngờ, chính là Tần Lạc Y! Mộ Dung Tuyệt luyện ra cửu giai đan dược sơ phẩm nhưng có phẩm tướng tốt nhất, nên danh ngạch thứ hai thuộc về hắn, thứ ba là Thái Hạo Môn-Ninh Thù, Canh Thường Nhạc đứng thứ tư, mất đi tư cách tiến vào Băng Vực.

Tuy rằng Mộ Dung Tuyệt chiếm được tư cách tiến vào Băng Vực, nhưng tâm nhỏ máu, trên mặt không chút vui mừng, biểu tình không thay đổi đứng nơi đó, thân ảnh vô cùng hiu quạnh.

Ánh mắt Tả Cổ đại sư sáng quắc dừng trên người Tần Lạc Y, trong lòng quyết định, nhất định phải thuyết phục Tần Lạc Y gia nhập nghiệp đoàn luyện đan sư bọn họ, nghiệp đoàn luyện đan sư có một mảnh linh điền, nơi đó cực kỳ thích hợp tu luyện, đến lúc đó liền đưa Tần Lạc Y ở lại đó tu luyện, nơi đó không kém hơn Phiêu Miểu Tông, thi thoảng để nàng cùng người trong nghiệp đoàn luyện đan sư bàn luận luyện đan thuật, nói không chừng vài năm sau, nàng sẽ trở thành người đứng đầu trong giới luyện đan thuật Bồng Lai Tiên đảo!

Cửu giai đan dược cực phẩm a! Đan dược có phẩm tướng hoàn mỹ như vậy, cho dù là hắn, cũng không nhất định có thể luyện chế ra.

Tuy rằng ba người Mộ Dung Tuyệt đều luyện ra cửu giai đan dược, nhưng cửu giai đan dược sơ phẩm cùng cửu giai đan dược cực phẩm căn bản không có cách nào so sánh!

Có thể luyện chế cửu giai đan dược sơ phẩm, luyện đan thuật của bọn họ quả thực xuất sắc, sự khác biệt giữa bát giai luyện đan sư cùng cửu giai luyện đan sư, trên Bồng Lai Tiên đảo, người luyện chế được bát giai đan dược có lẽ không ít, nhưng muốn tinh tiến, luyện chế cửu giai đan dược, không phải người cực kỳ có thiên phú luyện đan thì không có cách nào luyện chế ra.

Ở thời điểm luyện cửu giai đan dược, muốn tinh tiến thêm, đã khó lại càng khó, có chút người cực trẻ tuổi, luyện chế cửu giai đan dược sơ phẩm, nhưng hết một đời, đều không có biện pháp luyện ra đan dược trung phẩm hoặc cực phẩm, muốn thành công luyện ra mười phần đan dược, càng thêm khó khăn.
*(Mười phần đan dược: nghĩa là khi luyện đan sẽ nắm chắc 10 phần thành đan)*

Tần Lạc Y mới mười mấy tuổi, có thể luyện chế cửu giai đan dược cực phẩm, nhân tài như vậy, hắn không muốn buông tha, nghiệp đoàn luyện đan sư, có rất nhiều đan phương bí ẩn tuyệt thế, còn có rất nhiều thư tịch luyện đan, sau khi gia nhập nghiệp đoàn luyện đan sư, luyện đan thuật của nàng nhất định càng thêm tinh tiến!

Yến Quy híp mắt đánh giá Tần Lạc Y, đối với liên hôn giữa Trích Nguyệt Cung cùng Phiêu Miểu Tông, hắn có mười phần nắm chắc, hiện tại thập phần lo lắng, đệ tử xuất sắc như vậy, sợ là Cát lão nhân sẽ không dễ dàng cùng người liên hôn.

Chờ thanh danh Tần Lạc Y sau này truyền ra, môn phái muốn cùng Phiêu Miểu Tông liên hôn, sợ là không ít, tuy rằng tu vi Tần Lạc Y có chút thấp kém, nhưng một thân luyện đan thuật kia, thực sự quá mức nghịch thiên, huống chi tuổi nàng còn nhỏ, nội tình Phiêu Miểu Tông thâm hậu, nàng là đệ tử quan môn của Cát chưởng môn, tu vi tấn giai là chuyện tình sớm muộn.

Bất quá, Tần Lạc Y không biết Tả Cổ đại sư cùng Yến Quy bọn họ đánh chủ ý gì, nàng chỉ liếc nhìn Mộ Dung Tuyệt, sau đó nhìn tử đan lô trước mặt hắn, khoé môi gợi lên.

Trong mắt Ổ Sơn hiện lên một chút ý cười, thực dứt khoát cầm tử đan lô trước mặt Mộ Dung Tuyệt lên, đối với Tả Cổ đại sư nói: "Tả Cổ đại sư, y theo đánh cuộc, hiện tại đan lô này thuộc về sư điệt ta đi?"

Mộ Dung Tuyệt cắn chặt răng, mặt không chút thay đổi, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt, thậm chí móng tay đã đâm vào da thịt, hắn cũng không có cảm giác đau, mất đi tử đan lô, trong lòng hắn đau đớn hơn trên tay gấp trăm ngàn lần!

Tả Cổ đại sư mỉm cười xuất ra chứng từ bọn họ đánh cuộc, mở ra cho mọi người nhìn một vòng, sau đó nói: "Nếu bọn họ cam tâm tình nguyện định ra trận đánh cuộc này, hiện tại kết quả đã rõ, sư điệt ngươi luyện ra cửu giai đan dược cực phẩm, y theo đánh cuộc, tử đan lô này đương nhiên là của nàng."

Ổ Sơn cười một tiếng, đem tử đan lô đưa tới tay Tần Lạc Y. Tần Lạc Y vui vẻ tiếp nhận, nhìn thoáng qua, liền bỏ vào trong trữ vật giới.

Lưu trưởng lão tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt...Muốn thề thốt phủ nhận, nhưng trận đánh cuộc được viết giấy trắng mực đen rõ ràng, muốn phủ nhận cũng không thể phủ nhận, nghĩ trở mặt đoạt lấy, nhưng tu vi Ổ Sơn, cao hơn hắn một đoạn, người bị thua nhất định là hắn, huống chi thực lực Tả Cổ hỗn đản kia không kém, còn ba người trong nghiệp đoàn luyện đan sư, bọn họ khẳng định sẽ đứng về phía Ổ Sơn.

"Ha ha! Không nghĩ tới Tần cô nương luyện ra cửu giai đan dược cực phẩm, lấy bạc, lấy bạc, ta thắng!" Cách đó không xa, một ít người mua Tần Lạc Y thắng đứng lên hoan hô, cùng nhau đi đến nơi đánh cuộc, lĩnh ngân phiếu, vẻ mặt hưng phấn.

Có người vui mừng tự nhiên có người sầu, dù sao người xem trọng Mộ Dung Tuyệt nhiều nhất, rất nhiều người mua hắn thắng, không nghĩ tới lại nhảy ra Tần Lạc Y thất hắc mã này.

Thế lực Động Thiên Phúc trên Bồng Lai tiên đảo cường đại, chỉ yếu hơn Phiêu Miểu Tông một chút mà thôi, đệ tử đông đảo, mọi người xem trọng Mộ Dung Tuyệt bị thua, liên lụy không ít người mất bạc, tuy rằng mọi người không dám mắng trắng trợn, nhưng trong lòng thập phần khó chịu, rất nhiều người âm thầm ân cần thăm hỏi lão nương hắn.

Yến Nam Thiên mua Tần Lạc Y thắng, hoàn toàn là vì mặt mũi nàng, không nghĩ tới nàng thật sự thắng cuộc, trận đánh cuộc này một bồi mười, lập tức nhân lên gấp mười lần, đánh cuộc được một khoản tài phú lớn.

Đại Hắc thập phần tin tưởng Tần Lạc Y, nó cùng Hắc Đế không chỉ mưu đồ tử đan lô của Mộ Dung Tuyệt, đương nhiên bọn nó không bỏ qua trận đánh cuộc, ném xuống khoản lớn, hai thú đều vớt một khoản, đếm ngân phiếu cười toe tóe.

Có tiền không kiếm là ngốc tử, Đại Hắc cùng Hắc Đế đều tham gia đánh cuộc, Tần Lạc Y cùng Giản Ngọc Diễn đương nhiên không buông tha cơ hội phát tài, bởi vì bọn họ sớm biết kết quả, người mở ra trận đánh cuộc này chính là Mộ Dung Tuyệt.

Mộ Dung Tuyệt không chỉ đánh mất tử đan lô, còn bồi một khoản bạc thật lớn, thật sự chính là tiền mất tật mang.

Liễu Khuynh Thành biết Tần Lạc Y luyện ra cửu giai đan dược cực phẩm, tuy rằng đã quyết định giết chết ả, nhưng vẫn nhịn không được phẫn nộ đem cột trụ tửu lâu đập nát.

Sau nửa tháng, tin tức Tần Lạc Y luyện chế ra cửu giai đan dược cực phẩm, giống như có cánh bay đi, truyền khắp Bồng Lai Tiên đảo, đối với thiên phú luyện đan nghịch thiên của nàng, mỗi người đều sợ hãi than không thôi.

Trận đấu trên Kim Đỉnh Sơn chấm dứt, quyết định ra ba danh ngạch trước, cách Băng Vực mở ra còn mười ngày, ba đại môn phái có tư cách tiến vào Băng Vực, đều tích cực chuẩn bị.

"Mộ Dung Tuyệt mất tử đan lô, vào trong Băng Vực, ngươi nên vạn phần cẩn thận hắn." Ổ Sơn sợ Mộ Dung Tuyệt trả thù, nhắc nhở Tần Lạc Y, dù sao ở nơi đó, tu vi Mộ Dung Tuyệt là thanh phủ đỉnh, mà Tần Lạc Y là võ thánh đỉnh.

"Sợ hắn làm gì, hắn dám tìm chúng ta phiền toái, ta một chưởng chụp chết hắn." Ánh mắt Đại Hắc tính kế, nó đang muốn tìm cơ hội báo thù, Mộ Dung Tuyệt đưa lên cửa, vừa lúc, Băng Vực là chỗ chôn vùi thi cốt hắn!

Ổ Sơn bật cười, vỗ trán chính mình, hắn quên mất Tần Lạc Y có một vòng tay kì dị, có thể chứa hai dị thú này.

Từ chỗ Ổ sư thúc đi ra, vừa lúc đụng phải Giản Ngọc Diễn ánh mắt sáng như sao, Giản Ngọc Diễn dẫn nàng đến một sơn cốc yên lặng.

Ngọn gió ấm áp phất qua mặt, mang đến từng trận hương khí cỏ cây. Cây cối trong sơn cốc cao lớn tươi tốt, lá xanh mọc thành cụm, ánh mặt trời xuyên thấu qua nhánh cây, tạo thành nhiều vệt sáng nhẹ nhàng, lá trên cây theo gió nhảy múa, phát ra tiếng vang "Sàn sạt".

"Y nhi, ta có lời muốn nói với nàng." Ánh mắt Giản Ngọc Diễn sáng quắc nhìn Tần Lạc Y, thanh âm réo rắt dễ nghe.

"Ngươi nói a, ta đang nghe đây." Ánh mắt Tần Lạc Y dừng trên người hai con hồ điệp bay múa phía trước, nghe vậy quay đầu hướng hắn cười, không chú ý tới Giản Ngọc Diễn khác thường, sau khi nói xong, ánh mắt dời đi.

Giản Ngọc Diễn nhìn sườn mặt nàng trắng nõn như ngọc, đột nhiên đưa tay, giữ chặt bả vai nàng, hơi dùng sức, đem người nàng quay lại, đối mặt với chính mình: "Y nhi, nhìn ta."

Tần Lạc Y bị hắn giữ bả vai đầu tiên là cả kinh, lập tức giật mình, xem ra hiện tại Giản Ngọc Diễn muốn cùng chính mình nói chuyện tình lớn...Chớp mắt nhìn, mím môi đỏ mọng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.

Giản Ngọc Diễn nhìn bộ dáng vẻ mặt nàng đứng đắn, khóe mắt co rút, vừa tức giận vừa buồn cười, thật muốn hung hăng ôm nàng vào trong lòng, kể ra tâm ý chính mình với nàng.

Nhìn Giản Ngọc Diễn giữ bả vai chính mình, ánh mắt nóng rực nhìn mình, trong mắt Tần Lạc Y hiện lên hồ nghi. Không phải hắn có chuyện muốn nói với chính mình sao, tại sao hiện tại không nói.

Giản Ngọc Diễn nhìn nàng, nàng cũng nhìn tuấn nhan Giản Ngọc Diễn...Nói thật, bộ dáng Giản Ngọc Diễn thật sự đẹp mắt, ngũ quan tinh xảo như đao khắc, nhất là cặp hắc đồng dưới mày kiếm làm nổi bật sự ôn nhuận lại thâm thuý sâu không lường được.

Đặc biệt ánh mắt hắn hiện tại chăm chú nhìn chính mình, như đang nhìn thiên hạ mình âu yếm, bị ánh mắt ái muội trên tuấn nhan tuyệt thế nhìn chằm chằm như vậy, tâm nàng đột nhiên đập nhanh hơn một chút, trong mâu quang có ánh dáng liễm diễm chợt lóe rồi biến mất.

"Y nhi, ta thích nàng, từ lần đầu tiên gặp mặt, ta liền thích nàng..." Giản Ngọc Diễn nhìn phượng mâu nàng, bắt đầu thổ lộ, nếu đã quyết định cho nàng thấy tâm ý chính mình, hắn sẽ không tiếp tục do dự, Yến Nam Thiên xuất hiện, thật sự khiến hắn cảm giác được nguy cơ rất lớn.

Tần Lạc Y nghe vậy đôi môi khẽ nhếch, hai tròng mắt trừng lớn, không thể tin nhìn hắn. Giản Ngọc Diễn thích nàng...Còn là nhất kiến chung tình? Bởi vì nhìn tuấn nhan hắn nên tim đập hơi gia tốc, hiện tại càng nhanh hơn.

Âm thầm hít sâu hai khẩu khí, thật vất vả mới làm cho tim đập hồi phục bình thường. Giản Ngọc Diễn quả thật là một nam tử tốt, tuấn mỹ, ôn nhu, đối với nàng vô cùng tốt, nếu ở hiện đại, nam tử tốt như vậy khẳng định sẽ có rất nhiều người muốn cướp, chỉ là nàng...Nghĩ đến Cao Thiên Tường, mâu quang nàng tối sầm lại, buông mí mắt xuống, đem cảm xúc phức tạp trong mắt che giấu.

Trong lòng Giản Ngọc Diễn tràn đầy nhu tình, hơn hai năm ở chung, hắn biết Tần Lạc Y không bài xích hắn, thậm chí có chút thích hắn, lúc này nhìn trong mắt nàng đầu tiên là kinh ngạc, lập tức cúi đầu, còn tưởng rằng nàng chỉ đang thẹn thùng.

"Tiểu sư muội."

Thời điểm Tần Lạc Y nghĩ cự tuyệt Giản Ngọc Diễn như thế nào, mới không xúc phạm tới hắn, một đạo thanh âm quen thuộc đột nhiên từ phía trước truyền đến, nàng ngẩng đầu liền thấy, là Đoan Mộc Trường Thanh một thời gian không gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net