Chương 5:Ở cùng một chỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5:Ở cùng một chỗ
Editor:HamNguyet

"Lạc Y gặp qua Đại sư huynh." Tần Lạc Y chớp phượng mâu, vẻ mặt thong dong mỉm cười nói. Hơi thở trên người Phượng Phi Ly thập phần cường đại, nàng nghe sư phụ nói qua, vị Đại sư huynh này, đã tu luyện ra một toà ngọc phủ trong đan điền!

Trên Thánh Long đại lục, tu sĩ tu luyện linh lực cùng các loại pháp thuật, linh lực càng cao, tu vi càng cường đại, phụ vương nàng--Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân, chính là người nổi bật trong đó.

Hơn nữa, theo tu vi cường đại, thọ nguyên sẽ gia tăng, chỉ cần thành công đột phá bình cảnh đại tông sư, tới tu vi võ thánh, thọ nguyên cao tới năm trăm tuổi!

Khi vừa tới Thánh Long đại lục, nàng nghĩ tu luyện tới võ thánh là cảnh giới cao nhất trên phiến đại lục này, từng có chút thất vọng, thẳng đến khi nhìn thấy sư phụ nàng, nàng mới biết được, sự thật không phải như vậy, ở trên võ thánh, còn tồn tại cường đại hơn.

Trên tinh cầu này, linh khí ở Thánh Long đại lục có vẻ tương đối thiếu thốn, cho dù thiên phú tu sĩ cao, sau khi tới võ thánh, sẽ rất khó đột phá. Thậm chí giống như phụ vương nàng vậy, thành công tu luyện đến võ thánh, thực không dễ dàng.

Cho nên vô số năm qua, tu sĩ có thiên phú tốt trên Thánh Long đại lục rất nhiều, sau khi tu vi đạt tới võ thánh, sẽ trăm phương nghìn kế rời khỏi phiến đại lục này, đến Bồng Lai tiên đảo hoặc Thiên Huyền đại lục ở bên sườn Bồng Lai tiên đảo tiếp tục tu luyện.

Mặc kệ Bồng Lai tiên đảo, hay Thiên Huyền đại lục, đều cách Thánh Long đại lục cực xa, người trên Thánh Long đại lục, phải qua mấy trăm vạn dặm đường biển mới tới bờ đối diện, trung gian còn phải xuyên qua rất nhiều yêu thú cường đại hoành hành ở vô tận đại hải, người muốn tìm kiếm đột phá, đã chết rất nhiều trong đại hải.

Giống như nàng cùng Giản Ngọc Diễn vậy, trực tiếp được Bồng Lai tiên môn thu làm đệ tử, qua hư không đến Bồng Lai tiên đảo, rốt cuộc chỉ chiếm số rất ít, bởi vì bình thường không có tình huống đặc thù, tu sĩ Bồng Lai tiên đảo cùng Thiên Huyền huyền đại lục, sẽ ít đi đến Thánh Long đại lục có linh khí loãng.

Từ trong miệng sư phụ, nàng biết nếu muốn đột phá võ thánh đỉnh, chỉ dựa vào hấp thu linh lực là không được, còn phải kết hợp với công pháp tương ứng, hấp thu đủ tinh thần lực, sau đó dùng linh lực cường đại cùng tinh thần lực, ở trong đan điền ngưng tụ ra một toà phủ đệ bản mạng...Sau khi tòa phủ đệ thần kỳ được ngưng tụ thành công, có thể đột phá bình cảnh võ thánh, tiến vào một cảnh giới thần kỳ-cảnh giới huyền phủ!

Cảnh giới huyền phủ đương nhiên không phải điểm cuối tu luyện, phía trên huyền phủ còn có thanh phủ, ngọc phủ, tử phủ. Truyền thuyết chỉ cần thành công tu luyện ra tử phủ, tới tử phủ thập giai đỉnh, có thể chạm đến cơ hội thành tiên!

Phượng Phi Ly bất quá gần trăm tuổi mà thôi, đã thành công tu luyện ra ngọc phủ, cách tử phủ chỉ kém một gang...Tuổi tác như vậy, đạt tới tu vi cao, trong Bồng Lai tiên đảo vô tận năm tháng, chính là một kỳ tích tồn tại chưa ai có!

Ngay cả sư phụ sống tới mấy ngàn năm nhắc tới vị sư huynh này cũng cảm thán, lấy tư chất biến thái của hắn, nói không chừng không bao nhiêu năm nữa, có thể tu luyện ra tử phủ, sau đó chạm đến cơ hội thành tiên mà tất cả tu sĩ đều vô cùng khát vọng chạm đến!

Không riêng gì hắn, cho dù nhị sư huynh Đoan Mộc Trường Thanh vô cùng ác liệt, bụng dạ hẹp hòi này, thiên phú cũng cực kỳ biến thái, tuy rằng còn chưa tu luyện ra ngọc phủ, nhưng hiện tại hắn đã là huyền phủ thập giai đỉnh, tu luyện ra ngọc phủ, là chuyện tình sớm hay muộn tình.

Mà tu vi của nàng...Không đề cập tới cũng thế! Ngày đầu tiên đến Phiêu Miểu Tông, nàng liền nghe được, trong Phiêu Miểu Tông tùy tiện xách một đệ tử tạp dịch ra, cũng là tu vi tôn giả. Cũng khó trách Ngũ sư tỷ Liễu Khuynh Thành kia, ngày đó nghe sư phụ nói chính mình là đệ tử quan môn của người, lại kinh ngạc khinh thường như vậy.

Khoé môi Phượng Phi Ly mỉm cười, nhìn bạch y nữ tử trước mắt, trong mắt hoa đào có tinh quang chợt lóe rồi biến mất. Tiểu sư muội tuổi không lớn, bộ dáng mười sáumười bảy tuổi, sắc mặt trong suốt, màu da tuyết trắng, hai hàng lông mày cong cong như họa, hai tròng mắt lóe ra tinh tú, lộng lẫy sáng rọi khiến muôn vàn phấn trang trong thiên hạ mất đi nhan sắc. Cánh mũi như điêu, độ cong cẩn thận hoàn mỹ bất khả tư nghị. Sắc môi mềm mại tiên diễm, làn da nõn nà, thật sự là lệ sắc vô song.

Chỉ là, thời điểm vừa rồi hắn đi lên, ở trên đường đụng tới Ngũ sư muội Liễu Khuynh Thành, Liễu Khuynh Thành còn nói cho hắn, sư phụ mới thu đệ tử là tu vi tôn giả sơ giai...Hiện tại hắn xem ra, nha đầu kia rõ ràng chính là tôn giả đỉnh!

Liễu Khuynh Thành không có khả năng nhìn lầm, khả năng duy nhất là, nàng đi ngâm trong hàn đàm trên đỉnh núi, mới trong thời gian ngắn ngủi nửa tháng, tu vi từ tôn giả sơ giai, tấn giai đến tôn giả đỉnh.

Hơi nhíu mi, ánh mắt hoa đào của hắn có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua Đoan Mộc Trường Thanh bên cạnh người, cười nói với Tần Lạc Y: "Tiểu sư muội, hiện tại ngươi trụ chỗ nào?"

Những lời này chạm trúng chỗ đau của Tần Lạc Y. Nàng âm thầm cắn chặt răng, ánh mắt như băng hàn, thừa dịp thời điểm Đại sư huynh không chú ý, hung hăng liếc mắt nhìn Đoan Mộc Trường Thanh một cái.

"Đỉnh núi Ngọc Thanh Phong."

Đoan Mộc Trường Thanh bất động thanh sắc, mí mắt không nâng lên một chút.

"Đỉnh núi sao?" Mâu quang Phượng Phi Ly chợt lóe, khẽ lắc đầu, có chút không đồng ý nói: "Đỉnh núi Ngọc Thanh Phong, buổi tối lạnh vô cùng, dựa vào thân thể ngươi, trường kỳ đi xuống, sợ là không chịu nổi...Tuy rằng nơi đó gần hàn đàm gần, mặc dù nước trong hàn đàm tốt, ngẫu nhiên ngâm mình cũng liền thôi, không có băng linh châu, ngươi không thể ngâm nhiều."

"Băng linh châu?" Tần Lạc Y tò mò hỏi hắn: "Đại sư huynh, đó là cái gì vậy? Có thứ đấy có thể tùy thời tiến vào hàn đàm sao?"

"Như thế nào, sư muội ngươi không biết băng linh châu?" Phượng Phi Ly kinh ngạc: "Ngươi đi đỉnh núi, hẳn là đã ngâm qua hàn đàm đi? Chẳng lẽ không phải Nhị sư đệ cho ngươi mượn băng linh châu, giúp ngươi áp chế khí cuồng bạo trong hàn đàm?" Ánh mắt hoa đào mắt liếc hướng Đoan Mộc Trường Thanh, trong đáy mắt hiện lên nồng đậm tìm tòi cùng thần sắc nghiên cứu.

Tần Lạc Y âm thầm hừ lạnh một tiếng, hiện tại nàng xem như hiểu được, thì ra trên người Đoan Mộc Trường Thanh có băng linh châu, có thể trợ người hấp thu linh lực trong hàn đàm...Nhưng nam tử này bụng dạ hẹp hòi, hắc tâm hiểm độc, sợ là ước gì chính mình chết ở nơi đó, làm sao có thể cho nàng mượn băng linh châu?

"Không biết, ta chưa từng gặp qua..." Nàng lắc đầu, sau đó hướng về phía Đoan Mộc Trường Thanh mặt không chút thay đổi xả ra ý cười mỉa mai: "Nhị sư huynh, ngươi còn có bảo bối tốt như vậy a, có thể lấy ra nhìn xem, để cho sư muội ta được thêm kiến thức?"

"Ngươi muốn xuống hàn đàm lần nữa sao?" Đoan Mộc Trường Thanh nhìn nàng thản nhiên mở miệng: "Nếu hiện tại ngươi muốn đi xuống, ta liền cho ngươi xem."

"Nhị sư huynh, ngươi cố ý trêu ghẹo ta đi, vừa rồi Đại sư huynh còn nói, nước hàn đàm kia không thể ngâm thường xuyên..." Hỗn đản chết tiệt!

Trong lòng Tần Lạc Y thì thào thấp chú, đừng tưởng rằng nàng không biết hắn đánh chủ ý gì, hắn chỉ nói cho nàng xem, nhưng không nói cho nàng mượn dùng...Nếu nàng thiên chân tin lời nói của hắn, nhảy xuống hàn đàm, hắn khẳng định sẽ ác liệt cực điểm đứng một bên chê cười nhìn nàng!

Khoé môi Phượng Phi Ly cười yếu ớt, vẻ mặt hơi lười biếng nhìn Tần Lạc Y, lại liếc mắt Đoan Mộc Trường Thanh một cái. Chậc chậc, hắn đã nói rồi, khi nào thì tâm Đoan Mộc Trường Thanh trở nên tốt như vậy? Một tiểu nha đầu mới nhập môn, khiến hắn sửa lại tính tình đạm mạc, chủ động xuất băng linh châu ra, trợ nàng tu luyện.

Bất quá...Nha đầu kia không dựa vào băng linh châu, chỉ trông vào lực lượng tự thân, đã đem linh lực bên trong luyện hóa, không bị linh lực cường đại xé thành mảnh nhỏ, thực sự làm cho hắn nhìn với con mắt khác.

Ở trên Ngọc Thanh Phong không bao lâu, Phượng Phi Ly liền ngự thần hồng rời khỏi, đi đến Chủ phong bái kiến sư phụ Cát chưởng môn.

Tần Lạc Y không muốn nhìn đến khuôn mặt Đoan Mộc Trường Thanh chướng mắt kia, theo sát sau rời đi, nàng không đi Chủ phong, lại đi giữa sườn núi xem toà động phủ bị huỷ đến rối tinh rối mù, dạo qua một vòng, nhìn phương hướng phía đỉnh núi, phát ngốc.

Đỉnh núi thật sự không thể trụ, rất lạnh, cho dù tu sĩ, so với người bình thường chịu rét tốt hơn, nàng cũng không muốn ở lại địa phương ác liệt như vậy, thuần túy chính là tự mình tìm ngược.

Nếu tìm được người tu phòng ở, nàng vừa tới Phiêu Miểu Tông không lâu, trừ bỏ hai vị sư huynh này, không nhận thức người nào. Huống chi cho dù lập tức tìm được người, động phủ này nhất thời nửa khắc cũng không tu sửa xong...Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, nàng chỉ có thể dựng một cái lều trại, sống qua ngày?

Nàng không phải tiểu hài tử, sự tình giữa sư huynh muội bọn họ, tự nhiên sẽ không cố ý lấy đến trước mặt sư phụ cáo trạng...Cũng may qua vài hiệp, nàng không tính bị chịu thiệt, Đoan Mộc Trường Thanh cũng không chiếm được tiện nghi gì.

Xoay người đang muốn xuống núi xem Giản Ngọc Diễn gần đây sống thế nào, một đạo thần hồng từ xa phóng tới, trong thần hồng là Đại sư huynh Phượng Phi Ly tuấn mỹ yêu nghiệt.

"Di, tại sao nơi này lại biến thành như vậy?" Phượng Phi Ly dừng bên cạnh người nàng, nhìn một mảnh hỗn độn trên mặt đất, kinh ngạc nói.

"Nửa tháng trước, Nhị sư huynh nói nơi này xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Tần Lạc Y thở dài một hơi, tuy rằng cực lực áp chế bất mãn trong lòng, nhưng trên mặt vẫn có chút căm giận.

Mâu quang Phượng Phi Ly chợt lóe, nghĩ đến động phủ Đoan Mộc Trường Thanh cách nơi này không xa, trong lòng hiểu ý, tám phần là Nhị sư đệ không muốn tiểu sư muội trụ cách chính mình quá thân cận, nên mới chế tạo ra chuyện "ngoài ý muốn" này.

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, động phủ này bị người dùng linh lực cường đại phá huỷ. Mà trên Ngọc Thanh Phong, người dám làm như vậy, trừ bỏ Đoan Mộc Trường Thanh, còn người nào dám!

Phải biết rằng cho tới nay, hắn cùng Đoan Mộc Trường Thanh trụ trên Ngọc Thanh Phong, hủy hoại đồ vật trên Ngọc Thanh Phong, chính là hành động khiêu khích hai người bọn họ, người hơi chút có chút đầu óc, sẽ không làm ra chuyện tình như vậy.

"Nguyên bản tiểu sư muội muốn ở nơi này sao?" Hắn nhìn tiếu nhan Tần Lạc Y minh diễm, mở miệng hỏi, thanh âm réo rắt, cực kỳ dễ nghe.

"Đúng vậy, đáng tiếc hiện tại nơi này hoàn toàn không có cách nào ở." Tuy rằng diện mạo Phượng Phi Ly yêu nghiệt, thoạt nhìn so với Đoan Mộc Trường Thanh dễ ở chung hơn nhiều, cũng bất chấp hôm nay sư huynh muội bọn họ mới gặp mặt lần đầu tiên, nhìn về phía Phượng Phi Ly, môi đỏ mọng hiện ra ý cười xán lạn, thực trực tiếp hỏi: "Đại sư huynh, ta muốn ở trong này kiến tạo một toà động phủ lần nữa, không biết Đại sư huynh có quen biết người nào có thể giới thiệu cho sư muội dùng không?"

"Kiến tạo tòa động phủ lần nữa?" Phượng Phi Ly mỉm cười: "Tuy rằng sư huynh đã nhiều năm chưa từng trở lại, nhưng tốt xấu gì cũng ở nơi này không ít năm, người nhận thức đương nhiên có, bất quá...Kiến tạo động phủ, ngươi sẽ không sợ tiếp tục phát sinh ngoài ý muốn?"

Lấy hiểu biết hắn đối với Đoan Mộc Trường Thanh, Nhị sư đệ tuyệt đối sẽ không cho phép có người trụ gần như thế, đặc biệt đối phương là một nữ tử, kiến tạo tòa động phủ, khẳng định sẽ thực hiện trò cũ.

Trong mắt Tần Lạc Y toát ra hàn quang, có chút cắn răng nói: "Đại sư huynh yên tâm, ngoài ý muốn như vậy, về sau sẽ không bao giờ phát sinh nữa."

Tinh quang trong mắt Phượng Phi Ly chợt lóe, cười nói: "Một khi đã như vậy, động phủ sư muội, cứ việc giao cho sư huynh, nhưng đợi động phủ kiến thành, ít nhất cũng phải mất thời gian mấy tháng, như vậy đi, dù sao động phủ của ta cũng rất ít khi ở, không bằng sư muội tạm thời ở lại động phủ của ta đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net