Chương 52:Hiển lộ chân dung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52:Hiển lộ chân dung
Editor:HamNguyet

Tần Lạc Y cắn răng hừ nhẹ: "Ngươi muốn thú...Ta cũng không nói gả!"

Sở Dật Phong nghe vậy, hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại: "Y nhi, về sau ta không muốn nghe lời nói như vậy, thân thể nàng đều cho ta, nàng không gả cho ta, còn muốn gả cho ai?"

Trào phúng trong mắt Tần Lạc Y chợt lóe rồi biến mất. Bất quá là một tầng màng mà thôi:"Ai ta cũng sẽ không gả!"

Sở Dật Phong cho rằng nàng nói như vậy chỉ là sinh khí mà thôi, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, trong lòng trìu mến càng sâu. Vươn ngón tay ra, ở trên mặt nàng dùng sức nhéo nhéo: "Nha đầu ngốc, nói cái gì ngốc vậy!"

Tần Lạc Y nhìn đến trên ngón tay hắn dính một chút đỏ sẫm, trong lòng thầm kêu không xong!

Vừa rồi Đoan Mộc Trường Thanh tiến vào vương phủ, hiển nhiên đối với nàng có điều hoài nghi, vì làm cho hắn hoàn toàn hết hy vọng, nàng xuất loại chu sa dịch dung khác ra, cùng ngày thường bất đồng...Nhưng chu sa này, nếu dùng sức quá mạnh, sẽ mờ nhạt đi! Ngàn tính vạn tính, không tính đến đêm nay Sở Dật Phong sẽ nổi điên chạy đến đây!

Sở Dật Phong tự nhiên cũng chú ý tới trên ngón tay dính vệt màu khác thường, đồng tử co rụt lại, giơ tay lên, đặt trước mắt chính mình: "Đây là cái gì?" Vừa nói chuyện, một bên nghi hoặc liếc xéo Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y biết hôm nay không thể tránh chuyện bại lộ, ngược lại trấn định xuống, ánh mắt không chút hoang mang nhìn hắn cười nói:"Trên tay ngươi là thứ gì, sao ta biết được?"

Sở Dật Phong hừ nhẹ một tiếng, vươn hai tay ra, đem đầu nàng giữ chặt, nhìn theo ánh trăng ngoài cửa sổ, dùng sức bắt đầy chà lau.

"Ai, ngươi nhẹ một chút!"
"......"
"Đau chết ta!"
"......"
"Sở Dật Phong, ngươi nhanh buông tay ra!"

Khoé môi Sở Dật Phong hàng năm mang cười, hai tròng mắt híp lại, dùng sức lau trên mặt nàng, đối với nàng áp lực hô nhỏ mắt điếc tai ngơ. Rất nhanh,vết mẩn đỏ trên mặt Tần Lạc Y bị lau sạch sẽ, hé ra khuôn mặt trắng nõn tuyệt mỹ.

Cuối cùng Sở Dật Phong buông lỏng tay ra, trong mắt có kinh diễm chợt lóe rồi biến mất, tuấn nhan lập tức trở nên băng hàn, ánh mắt hẹp dài trừng mắt nàng nói: "Tần Lạc Y, có phải nàng nên cùng ta giải thích một chút hay không?"

Tần Lạc Y cảm thấy da mặt trên mặt đều bị hắn cọ sát một tầng, trong  nóng rực mang theo đau đớn, giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, hừ nói: "Giải thích cái gì, không phải ngươi đã thấy được sao?" Vừa nói một bên nhịn không được lấy tay xoa mặt, thật sự đau quá!

Sở Dật Phong chán nản. Uổng hắn luôn lo lắng cho nàng, hôm nay càng bởi vì nàng cùng Tư Không Thần bọn họ phát ra chút tính tình, càng hạ quyết tâm, vì không để nàng sống tự ti dưới ánh mắt thế nhân, mặc kệ dùng biện pháp gì, cũng muốn đem mặt nàng chữa khỏi!

Ai biết tất cả đều là giả! Mặt nàng căn bản không có việc gì! Tất cả đều là hắn tự mình đa tình! Càng nghĩ càng phát hoả, ánh mắt nhìn Tần Lạc Y, không thể ức chế ánh lửa trong mắt càng nóng. Nữ tử chết tiệt, trêu đùa hắn rất vui sao? Thật sự muốn bắt nàng lại, hung hăng đánh vào mông nàng một chút!

Ánh mắt hắn phẫn nộ vọng tiến vào phượng mâu liễm diễm nhưng lạnh lùng của nàng: "Vì cái gì? Vì cái gì phải che giấu khuôn mặt mình?" Hắn hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Tần Lạc Y lui lại hai bước rời khỏi bên người hắn, tự giác an toàn, không bị hơi thở hắn áp chế, mới tựa tiếu phi tiếu nói: "Bản thân trưởng thành thiên sinh lệ chất, mỹ diễm vô song, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa..Vì không để người khác cảm thấy tự ti, đương nhiên phải che giấu lại."

Sở Dật Phong trừng mắt nàng, dở khóc dở cười: "Nàng thực không e lệ, da mặt thực dày, có người tự khen chính mình như vậy sao?" Nhìn tiếu nhan nàng, tức giận trong lòng tiêu tan không ít.

"Đây là sự thật, ta có gì phải e lệ?" Tần Lạc Y cong môi, cười đến thập phần tự tin.

Sở Dật Phong nhíu mi tâm, cẩn thận nhìn kỹ nàng. Da thịt trắng nõn trong suốt, hai tròng mắt đen nhánh sáng ngời như tinh tú, mày liễu cong cong, môi đỏ mọng diễm diễm, đẹp giống như từ trong hoạ bước ra.

Trong lòng có chút gợn sóng, ngoài miệng lại nói: "Quỷ linh tinh!"

Lại nhìn ngón tay, để sát vào chóp mũi ngửi ngửi, lại nói: "Chu sa dùng nhiều sẽ ảnh hưởng đến làn da, về sau đừng dùng tiếp, vài ngày nữa ta mang cho nàng một chút cao dịch dung tốt nhất, loại cao dịch dung này không dễ bóc ra, không dễ dàng bị người phát hiện."

Cho tới bây giờ đều không nghĩ đến, trên mặt Tần Lạc Y không còn vết mẩn đỏ lại tuyệt mỹ như vậy, thậm chí ngay cả nữ nhân trong hoàng cung, không có người nào có thể so được với nàng. Làm cho hắn có một cỗ xúc động muốn đem nàng giấu đi.

Hắn không dám tưởng tượng, nếu khuôn mặt thật của nàng bị bại lộ, sẽ tạo ra oanh động lớn cỡ nào!

Đức quý phi vẫn đối với Hoàng Thượng đem Tần Lạc Y tứ hôn cho nhi tử Sở Dật Tu của bà ta thập phần bất mãn, thánh chỉ ban xuống được hai tháng, bà ta còn không hết hy vọng, thường xuyên thổi gió bên tai muốn Hoàng Thượng thay đổi chủ ý.

Nếu bị bà ta biết được trên mặt Y nhi sạch sẽ, căn bản không có vết mẩn đỏ này...Bà ta khẳng định sẽ ước gì nhi tử chính mình có thể lấy nữ nhi Trấn Nam Vương làm thê tử, nói vậy, hắn muốn bọn họ giải trừ hôn ước, chỉ sợ cũng càng phiền toái!

Buổi sáng ngày hôm sau thấy Tạ Như Yên, Tần Lạc Y mới biết được, phụ thân chính mình--Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân, đêm qua ở lại hoàng cung một đêm chưa về...Trách không được lá gan Đoan Mộc Trường Thanh cùng Sở Dật Phong lớn như vậy, dám một mình tiến vào vương phủ!

Của hồi môn đã chuẩn bị không sai biệt lắm, Tạ Như Yên mặc dù vội vã, cả ngày đều là tươi cười đầy mặt, cao hứng ra mặt.

Tần Lạc Y thấy, trong lòng thực sự có chút áy náy hoảng hốt, bởi vì nàng biết, mặc dù Tạ Như Yên vội vã nhưng rất vui vẻ...Nhưng nàng căn bản không có khả năng gả cho Sở Dật Tu!

Buổi tối, thừa dịp Tần Lăng Vân cùng Tạ Như Yên đều ở, nàng ẩn ẩn nói ra tiếng lòng chính mình, nàng muốn thử xem, có thể xuống tay từ chỗ Tần Lăng Vân hay không, đem hôn ước giải trừ. Nhưng nàng xem ra, Sở Dật Tu sở dĩ muốn thú nàng, một xú nữ nổi danh Sở quốc, đa phần là vì nàng có một phụ thân cường đại.

Khả năng muốn cho Sở Dật Tu chủ động giải trừ hôn ước không lớn, nếu Sở Dật Tu không muốn thú nàng, sẽ không để thánh chỉ ban xuống hơn hai tháng rồi vẫn không có động tĩnh.

Tạ Như Yên rõ ràng lắp bắp kinh hãi, nhìn chằm chằm nàng vài lần, lập tức cười mắng nàng nói: "Con hài tử này, nói cái gì vậy, trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, con đã trưởng thành, cho dù nương luyến tiếc con, cũng không thể vĩnh viễn giữ con lại vương phủ a!"

"Ha ha,Y nhi, trước kia không phải con thực thích Tam hoàng tử sao, như thế nào hiện tại lại không muốn gả?" Trong mắt Tần Lăng Vân lóe ra quang mang sủng nịch.

"Chuyện trước kia...Con đều đã quên!" Tần Lạc Y sờ mũi, lẩm bẩm nói. Thích Tam hoàng tử Sở Dật Tu, là Tần Lạc Y bản tôn, còn nàng đối với Tam hoàng tử kia một chút cũng không để ý.

Tần Lăng Vân cùng Tạ Như Yên bật cười.

"Chỉ là con tạm thời quên đi mà thôi, không phải Hoa thái y đã nói sao, chỉ cần con thường xuyên tiếp xúc với những người quen thuộc, có thể nhớ lại sự tình trước kia." Tần Lăng Vân khuyên nàng.

Nữ nhi của hắn vẫn luôn tự ti, hắn đều biết đến, hơn nữa luôn ái mộ Tam hoàng tử, lúc trước Hoàng Thượng đưa ra quyết định tứ hôn, hắn nguyên bản chuẩn bị từ chối, hoàng gia mặc dù tốt, nhưng không nhất định là địa phương tốt để nữ nhi chính mình quy túc.

Nhưng trước khi cự tuyệt, hắn vẫn cố ý dò hỏi ý tưởng của nàng...Nhớ tới ánh mắt nàng lúc ấy thập phần cao hứng, Tần Lăng Vân âm thầm thở dài một hơi. Thật không nghĩ tới, sau khi đụng phải đầu, nữ nhi đều quên tất cả, ngay cả người mình thích cũng quên...Hiện tại còn nổi lên ý niệm không muốn thành thân trong đầu.

Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ, cọc hôn sự này nếu muốn đổi ý, không dễ dàng như vậy! Huống chi nàng hiện tại rất có khả năng chỉ tạm thời mất trí nhớ,nnếu một ngày nàng nhớ lại tất cả, tất nhiên sẽ hối hận.

Đường này không thông! Trong lòng Tần Lạc Y có chút thất vọng. Xem ra chính mình chỉ có thể nghĩ ra biện pháp khác, một chiêu giả chết kia, không đến thời khắc cuối cùng, nàng thật sự không muốn dùng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net