Chương 55:Ghen tuông lan tràn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55:Ghen tuông lan tràn
Editor:HamNguyet

"Quận chúa!" Tần Lạc Y mới từ trong tu luyện thất đi ra, liền gặp thân ảnh Hạnh Nhi tiếu mĩ lại đây đón, cầm trên tay một ống đựng bút làm từ ống trúc, tựa như hiến vật quý đưa tới trước mặt nàng.

"Đây là cô gia tương lại chiều nay cố ý sai người đưa tới...Hì hì, quận chúa, Tam hoàng tử đối với người thật tốt, có thứ gì tốt đều muốn mang cho người một phần, nô tỳ nghe gã sai vặt kia nói, buổi sáng hôm nay điện hạ đi dạo hội chùa ngẫu nhiên nhìn đến, liền mua hai cái, một cái chính mình lưu lại đặt trong thư phòng, một cái khác lập tức sai người đưa tới cho quận chúa..."

Tần Lạc Y nghe vậy, liếc mắt nhìn vật trên tay Hạnh Nhi một cái. Hạnh Nhi thấy Tần Lạc Y không có ý tứ tiếp nhận, còn tưởng rằng nàng đang ngượng ngùng, che môi cười trộm, đem ống đựng bút cứng rắn nhét vào tay nàng, sau đó chạy ra ngoài, chuẩn bị cơm chiều.

Tần Lạc Y nhìn bóng dáng Hạnh Nhi chạy trốn, lại nhìn nhìn trên tay...Có chút bất đắc dĩ cầm ống đựng bút, đi vào nội thất, vẻ mặt lười biếng ngồi trên nhuyễn tháp, thân mình dựa nghiêng, có chút đăm chiêu nhìn ống đựng bút trúc trên tay.

Không phải đồ vật đáng giá.Thân ống thẳng tắp, mặt trên dùng vài nét bút, điêu khắc đóa hoa mai, phía dưới còn có mấy tảng đá, trong đơn giản chất phác lộ ra lịch sự tao nhã tươi mát, còn mang theo mùi hương thơm ngát từ cây trúc thiên nhiên, đúng là thứ mà tiểu thư khuê các yêu thích...Chớp chớp lông mi thon dài, trong mắt có gợn sóng khó hiểu.

Tùy tay đem ống đựng bút đặt trên bàn án hoa lê một bên, trên bàn án còn có mấy thứ đồ vật khác, đều là Sở Dật Tu lâu lâu sai người đưa tới đây.

Sau khi ăn xong, nàng mang theo Đại Hắc đi dạo quanh vương phủ một vòng để tiêu thực, liền trở lại phòng, đuổi hai nha đầu ra, chải đầu chuẩn bị đi ngủ.Trong gương ngọc lưu ly đột ngột nhiều thêm một đạo thân ảnh cao lớn màu kim sắc, ánh mắt gắt gao khoá trụ thân ảnh nàng trong gương, hướng nàng đi tới.

Bàn tay Tần Lạc Y chải đầu đột nhiên dừng lại, trong lòng thấp giọng hừ một tiếng, đầu đầy hắc tuyến quay đầu, trừng mắt nhìn nam tử không mời mà đến một cái, tức giận nói:"Thái tử điện hạ tôn quý, ngài có thể không cần mỗi lần đều chọn canh giờ này xuất hiện được hay không?"

Nếu muộn thêm một chút, nói không chừng chính mình đang cởi áo tháo thắt lưng...Tưởng tượng đến tình hình xấu hổ như vậy, trên khuôn mặt nàng tức giận càng đậm.

Khoé môi Sở Dật Phong hơi cong lê, nhìn hai gò má trước mắt đỏ ửng, mâu quang trừng mắt hắn như giai nhân làm nũng, cười nói: "Mỗi ngày nàng đều trong vương phủ không đi ra, ta không đến canh giờ này, thì đến canh giờ nào? Hoặc là...Trong lòng nàng ngóng trông ta tối nay lại đây?"

Hôm nay hắn mặc một kiện trường bào kim sắc, bên ngoài khoác thêm kiện áo không tay tử sắc, bên trên có thêu ám văn kim tuyến, hành tẩu tao nhã thong dong, càng phát ra khí chất cao quý của Thái tử một quốc gia, trong mắt có ý trêu tức, lại làm cho cả người hắn bao phủ một tầng tà mị.

Tần Lạc Y âm thầm trợn mắt.Hừ nhẹ một tiếng: "Ta ngóng trông ngươi, không cần lại đây!"

Sở Dật Phong tiêu sái đến bên cạnh nàng đứng yên, y bào lưu động, mang theo mùi hương như có như không, hơi cúi đầu đánh giá nàng, trong mắt có quang mang sáng quắc.

Tần Lạc Y bị ánh mắt hắn nhìn có chút khác thường tim đập gia tốc, đứng dậy lui ra phía sau nửa bước.

Sở Dật Phong thập phần bất mãn, bá đạo xuất thủ, một tay kéo nàng lại đây, ở trên môi nàng hung hăng hôn, đợi đến khi Tần Lạc Y hô hấp trở nên dồn dập, mới rốt cục lưu luyến buông nàng ra: "Nên phạt! Không ngóng trông ta lại đây, vài ngày không thấy, chẳng lẽ nàng không nhớ ta?" Nói xong còn chưa hết đã vươn tay nhéo nhéo mũi nàng.

Quỷ mới nhớ ngươi! Tần Lạc Y ở trong lòng âm thầm oán giận. Nhưng lời này nàng không dám hiện tại nói ra, bằng không còn không biết nam tử bá đạo này sẽ làm ra sự tình gì. Chụp thật mạnh lên bàn tay hắn đang làm càn trên mũi chính mình, cắn răng lẩm bẩm nói: "Sắc lang!"

Nam tử này, một lần so với một lần càng làm càn, một lần so với một lần được một tấc lại muốn tiến một thước, mỗi lần đến đây, đều ôm lấy nàng hảo hảo hôn một trận, lần trước còn muốn đem bàn tay tiến vào trong vạt áo nàng...Nghĩ đến đây, trên mặt vốn đỏ bừng, lại đỏ ửng càng thêm mê người. Trong lòng nảy sinh ác độc, quyết định nếu hôm nay hắn còn dám làm càn trêu đùa nàng như vậy, nàng nhất định phải làm cho hắn đẹp mặt!

Như Đoan Mộc Trường Thanh không được vẫn là nhẹ, nếu không nàng trực tiếp phóng đao thiến! Đương nhiên, nàng còn một tia lý trí, không đến vạn bất đắc dĩ, sẽ không bại lộ con át chủ bài chưa lật của chính mình.

Trong mắt Sở Dật Phong hiện lên chút sủng nịch. Nhìn khuôn mặt nàng mê người, nếu không phải mạnh mẽ khắc chế, thiếu chút nữa nhịn không được kéo nàng lại đây tàn nhẫn hôn một hồi. Hắn cảm thấy hiện tại chính mình đối mặt với nàng, dường như càng ngày càng không có định lực, thường thường mỗi một động tác lơ đãng nhỏ, cũng làm cho hắn không khống chế được.

Xem ra hắn nên thật sự nghĩ một biện pháp sớm đem nàng thú về mới được....Bằng không còn tiếp tục như vậy, hắn sớm hay muộn không khắc chế được, muốn đem nàng ăn vào trong bụng! Tuy rằng hai người không phải chưa từng triền miên một chỗ, nhưng đó là tình thế bất đắc dĩ...Trong lòng hắn đã xem Tần Lạc Y trở thành Thái tử phi tương lai đối đãi, đương nhiên không muốn vô danh vô phận khinh bạc nàng.

Vì dời đi chú ý chính mình, hắn đem ánh mắt dời đi. Ống đựng bút chế từ trúc đặt trên bàn án ánh vào tầm mắt. Vẻ mặt trêu tức đột nhiên biến đổi, cười nhạo một tiếng:"Không nghĩ tới Tam đệ kia của ta, đối với nàng thật để bụng!" Vừa nói vừa đi đến trước bàn án, cầm lấy ống đựng bút lăn qua lộn lại nhìn nhìn, lại buông, cầm lấy một vật điêu khắc trông rất sống động giống ông thọ.

"Những thứ này...Đều là Tam đệ của ta đưa qua đi?" Thanh âm từ trầm thấp thanh nhã trở nên tà mị,bngẩng đầu lên, nhìn Tần Lạc Y một bên, trong mắt có ánh lửa chợt lóe rồi biến mất.

Tần Lạc Y không nghĩ tới hắn biết ống đựng bút kia là Sở Dật Tu đưa...Lập tức hiểu được, từ xưa tới nay các hoàng tử tranh đấu đều cực kỳ lợi hại, trong phủ Tam hoàng tử, sợ là có cơ sở ngầm của hắn.

Đứng trước cửa sổ, tức giận tà nghễ liếc mắt hắn một cái: "Nếu ngươi đã biết, còn hỏi ta làm gì?"

Sở Dật Phong kỳ thật chỉ biết ống đựng bút này là Sở Dật Tu đưa, bởi vì hôm nay có người đến báo, Sở Dật Tu đi dạo hội chùa, cái gì cũng chưa mua, liền mua hai cái ống đựng bút mà thôi...Lại vừa thấy vật trang trí trên bàn án, có gần mười kiện.

Lúc trước không biết còn không cảm thấy, hiện tại lại càng xem càng cảm thấy chướng mắt, khoanh tay ở trong phòng đi thong thả từng bước, một bên trầm ngâm một bên thì thào: "Ha ha, trách không được mặc kệ ta hiện tại chế tạo cơ hội như thế nào, hắn đều không có ý tứ từ hôn...Còn cách vài ngày mang đồ tới cho nàng, tâm tư Tam đệ của ta, thật đúng là ý vị sâu xa a!" Tinh quang trong mắt chợt lóe, có một chút sát khí chợt lóe rồi biến mất.

Tần Lạc Y không quan tâm tranh đấu giữa huynh đệ hoàng gia bọn họ, nàng chỉ quan tâm đến thứ chính mình quan tâm.

"Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp từ hôn?" Trong thanh âm mang theo một chút mất mát không giấu được.

"Chỉ sợ là rất khó!" Sở Dật Phong dừng cước bộ lại, nhìn dung nhan tiếu mỹ của nàng: "Đỗ Ngữ Điệp...Theo ta được biết, Đỗ gia đã quyết định đem nữ nhi gả cho hắn làm trắc phi."

"Cái gì?" Tần Lạc Y khiếp sợ nhìn hắn.

Chỉ vài lần gặp mặt, nàng đã biết, Sở Dật Tu đối với vị biểu muội này không phải tốt bình thường, lần trước vì tử thảo linh chi, tự mình cùng nàng ta đến Tiên Linh phường, lần này Đỗ Ngữ Điệp bị thương, hắn lại vì nàng ta đi mua linh thực, còn thỉnh luyện đan sư nổi danh nhất Sở quốc luyện chế dưỡng nhan đan...Tiếu nhan âm tình bất định.

Đỗ gia thế lớn, là cữu gia Sở Dật Tu nể trọng nhất, hai người bọn họ còn là thanh mai trúc mã...Nhưng ngay cả như vậy, Sở Dật Tu thà rằng ủy khuất biểu muội chính mình âu yếm, cũng muốn tôn theo thánh chỉ cùng nàng thành thân. Nàng không phải thật sự mới hơn mười tuổi, chưa am hiểu tư vị tình ái, sẽ thiên chân nghĩ Sở Dật Tu thích nàng, không phải nàng không thú! Lúc này đến phiên nàng ở trong phòng thong thả đi từng bước.

"Không được, ta không thể gả cho nam tử kia, ta nhất định phải từ hôn mới được!"

Sở Dật Phong nhìn đến bộ dáng nàng kích động, khóe môi nổi lên ý cười.

"Cười! Ngươi còn cười được?" Tần Lạc Y thấy vậy, thập phần khó chịu.

Sở Dật Phong dứt khoát cười ra tiếng, trong mắt ôn nhuận phiếm ra nhiều điểm nhu tình: "Y nhi, đừng lo lắng, kỳ thật không phải hoàn toàn không có cách nào, chẳng qua không đến thời điểm cuối cùng, ta không muốn dùng biện pháp này thôi."

Trong lòng Tần Lạc Y vui vẻ, đứng trước mặt hắn, trong phượng mâu lóe ra nhiều điểm tinh quang liễm diễm : "Biện pháp gì, ngươi nói mau!" Tốt nhất nên tốt hơn biện pháp giả chết của nàng.

Nhu tình trong mắt Sở Dật Phong càng sâu, bộ dáng Tần Lạc Y nóng lòng thoát khỏi hôn ước như bây giờ, làm cho hắn thập phần vừa lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net