Chương 64:Thái tử cứu mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 64:Thái tử cứu mỹ nhân
Editor:HamNguyet

Đi ra Minh Nguyệt Các, tâm tình Tần Lạc Y có chút phức tạp, tuy rằng biết được tin tức Bồng Lai tiên đảo, nhưng cuối cùng trong vòng hai tháng, nhìn thấy được người Bồng Lai tiên đảo hay không, vẫn không biết trước được.

Mà muốn được người Bồng Lai tiên đảo nhìn trúng, thu làm đệ tử...Nhìn thể chất hiện tại của nàng, hy vọng càng thêm xa vời. Nàng không thể đem toàn bộ hy vọng ký thác vào biện pháp kia, có sự tình, có lẽ nàng nên chuẩn bị sẵn trước.Nghĩ đến đây, dưới chân nàng vừa chuyển, hướng tới Tiên Linh phường.

Trong Tiên Linh phường vẫn luôn là cảnh tượng người đến người đi,nsinh ý vô cùng tốt, nhìn nàng tiến vào, Bình An nhanh chóng chạy tới, ân cần đón nàng đi vào, Dư chưởng quầy đi tới, cùng nàng hàn huyên một lát.

Giả chết đan là đan dược bát giai, cần mười lăm loại linh thực, cũng may trong Tiên Linh phường có đầy đủ hết các phẩm loại, không cần phí công phu gì, liền gom đủ linh thực nàng yêu cầu.

Mặc dù trên Thánh Long đại lục không ai có thể luyện ra bát giai đan dược, nhưng không có nghĩa là giả chết đan không ai biết, vì ổn thỏa mọi chuyện, trừ bỏ mua mười lăm loại linh thực, nàng tiếp tục mua thêm gần mười chủng loại, tiêu mất mười vạn lượng bạc trắng.

Bình An mừng rỡ đến miệng đều không thể khép lại. Mấy tháng này,nTần cô nương đã trở thành vị khách quen thuộc lớn nhất của Tiên Linh phường bọn họ, mà tiền công của hắn, cũng cao nhất Tiên Linh phường, làm đỏ mắt không ít người nhìn.

Đi ra Tiên Linh phường, mặt trời rực rỡ đột nhiên thay đổi âm u, chỉ chốc lát sau, màn mưa nhỏ phất phơ trên không trung hạ xuống.

Tần Lạc Y không nhanh không chậm tiêu sái đi trên ngã tư đường, làn váy bị gió thổi như đang nhảy múa, khuôn mặt tuyết trắng tươi đẹp kiều diễm, mắt như làn nước thu thủy, dáng người lả lướt...Dẫn tới ánh mắt những người đi đường đều đang dò xét lặng lẽ đánh giá.

Cũng có vài kẻ ăn không ngồi rồi, chuyên đến những địa phương tầm hoa vấn liễu, nhìn thấy trên người nàng không linh lực, lại một mình đi trên đường, vẻ mặt cười dâm đãng đi theo phía sau nàng, nói những lời trêu ghẹo lộ liễu.

Tần Lạc Y đi thẳng, mắt điếc tai ngơ.

Biết nàng cùng Đại Hắc một mình đi ra vương phủ, buổi tối ngày đó, Tạ Như Yên hung hăng răn dạy nàng một chút! Sau đó thủ vệ vương phủ tăng mạnh. Hôm nay thời điểm nàng xuất môn, Tần Lăng Vân phái ra một tâm phúc tu vi tôn giả bên người chính mình, đi theo phía sau nàng từ xa. Mấy tên ăn chơi kia, nếu thực sự dám làm ra chuyện gì, không cần nàng xuất thủ, tự nhiên có người giáo huấn!

"Hừ, xú nha đầu, cuối cùng cũng xuất hiện! Lần này, nhìn ngươi còn trốn ở chỗ nào!" Đỗ Lãnh Dạ ẩn trong đám người, trên mặt loé ra ý cười âm lãnh. Lần trước đem ba người thủ hạ bên người hắn giết chết...Lần này hắn nhất định phải tận mắt thấy nàng bị bầm thây!

Ở phía sau hắn, còn có năm hắc y nam tử thân hình tinh tráng, tất cả đều mang vẻ mặt ngoan độc: "Công tử, khi nào chúng ta động thủ?"

"Trước không cần đánh rắn động cỏ, chờ nàng ra khỏi cửa thành nói sau!" Đỗ Lãnh Mặc nhếch môi, trong mắt loé ra quang mang hung ác nham hiểm. Mấy ngày nay, vì tìm được nha đầu chết tiệt này, bọn họ thiếu chút nữa đem kinh thành lật tung một phen! Lần này nhất định phải vạn vô nhất thất! Tốt nhất không cần có tiếng gió truyền vào tai Tam hoàng tử.

Tần Lạc Y trầm mặc, làm cho mấy người lang thang phía sau nàng lá gan lớn hơn nữa. Một người trong đó bọng mắt phù thũng, cước bộ phù phiếm, vừa thấy chính là nam tử mặt ngựa miệt mài quá độ, trơ mặt ra vươn tay muốn kéo ống tay áo nàng: "Cô nương, đi cùng ca ca thôi, trong nhà chơi vui a..."

Một cỗ linh lực cường đại đột nhiên thổi quét đến, hung hăng đem hắn ngã văng ra ngoài.

"Phanh!"

"A!"

Nam tử mặt ngựa kêu thảm thiết một tiếng, ngã thật mạch cách hơn mười thước, đầu rơi máu chảy, một thân bừa bãi, trong miệng phun ra từng ngụm máu tươi.

"A! Giết người!"

"Là người nào không thể ra ánh sáng đánh lén phía sau, lăn ra đây!"

Đồng loã nam tử mặt ngựa vẻ mặt kinh nghi, không dám tiếp tục động thủ với Tần Lạc Y, ánh mắt hoảng sợ nhìn xung quanh, trong miệng ngoài mạnh trong yếu quát hô.

Có hai gã sai vặt bộ dáng thiếu niên lảo đảo hướng nam tử mặt ngựa xông đến, vẻ mặt lo lắng nâng hắn dậy nói: "Công tử, công tử...Người không sao chứ?"

Tần Lạc Y thản nhiên liếc bọn họ một cái, khóe môi gợi lên ý cười mỉa mai. Quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Mấy kẻ ăn chơi kia loạn rống lên một trận, không gặp ai đi ra, nghĩ đến đối phương sợ, ý sợ hãi trên mặt biến mất, mỗi người bắt đầu kiêu căng ngạo mạn.

Nhìn đến Tần Lạc Y muốn đi, hai mắt nam tử mặt ngựa đầu rơi máu chảy đỏ bừng, dắt cổ kêu lên: "Đem nữ nhân kia ngăn lại, người vừa rồi động thủ nhất định là đồng loã của nàng, đem nàng kéo đi gặp quan...A, đau quá! Đau chết ta! Xương sườn của ta bị gãy..."

"Đúng, kéo nàng đi gặp quan!"

"Phần phật" Một tiếng, đồng loã nam tử mặt ngựa đồng thời xông tới, bàn tay duỗi ra hướng tới trên người Tần Lạc Y lần nữa, trong mắt lóe ra quang mang bất bảo.

Tiểu mĩ nhân như vậy, nghe thấy đi gặp quan, còn không bị doạ sợ sao?
Đến lúc đó...Hắc hắc! Còn không khóc cầu bọn họ buông tha nàng? Mấy người càng nghĩ càng là đắc ý, giống như đã thấy được cô nương trước mắt ở trước mặt bọn họ khóc rống cầu xin tha thứ, sau đó là tình cảnh mặc cho bọn hắn muốn làm gì thì làm.

"Phanh!"

"Ba!"

"A!"

Một trận thanh âm va chạm, vài kẻ ăn chơi vây quanh Tần Lạc Y đều bị hất mạnh ngã văng ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

Một đạo thân ảnh màu trắng thon dài  khoanh tay mà đứng, ngũ quan tuấn dật, môi mỏng nhếch, mâu quang băng hàn, sắc bén như đao.

"Là Thái tử điện hạ!"

"Đám lưu manh này, mỗi ngày ở trong kinh thành hoành hành ngang ngược, khi nam phách nữ...Thật tốt quá, hôm nay đụng phải Thái tử điện hạ!"

Sau khi thấy rõ ràng thân ảnh màu trắng là ai, mọi người vây xem hưng phấn châu đầu ghé tai. Trong bọn họ có chút người, ngày thường bị đám lưu manh này khi dễ không ít!

Sở Dật Phong đi đến trước mặt Tần Lạc Y, ánh mắt tối đen đem nàng cao thấp đánh giá, thấy nàng không bị thương, khóe môi hơi cong lên :"Nàng không sao chứ?"

Tần Lạc Y không nghĩ tới ở chỗ này gặp được Sở Dật Phong, còn bị hắn đụng phải một màn này, chớp mắt nhìn, nở nụ cười: "Người đều bị các ngươi đánh ngã, ta đương nhiên không có việc gì! Có việc là bọn họ..."

Ánh mắt quét chung quanh một chút. Mấy người bị quăng ngã ra ngoài, đau đến nhe răng trợn mắt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Sở Dật Phong cùng Cung Ly phía sau hắn, trong mắt kinh nghi bất định, muốn chạy lại không dám.

"Thỉnh an An Bình quận chúa!"Cung Ly tiến lên, cung kính thi lễ với Tần Lạc Y.

Tần Lạc Y cười hướng hắn gật đầu.

"Cái gì, nàng là An Bình quận chúa?"

"Là vị An Bình quận chúa Trấn Nam Vương phủ kia?"

"Xem ra lời đồn là sự thật...Mặt An Bình quận chúa được một vị kỳ nhân lánh đời trị khỏi!"

Tiếng nói Cung Ly vừa dứt, mọi người chung quanh vây xem một trận kinh ngạc, khe khẽ nói nhỏ.

Hai người đứng thẳng trên ngã tư đường, nữ minh diễm tú lệ, phấn mũi đan thần, một thân y phục tố lam phiêu dật nhẹ nhàng, xinh đẹp như từ trong họa bước ra. Nam ngọc thụ lâm phong, tao nhã, toàn thân cao thấp tản ra một cỗ khí chất rung động lòng người. Hai người đứng chung một chỗ, làm cho người ta cảm nhận được cảnh đẹp ý vui.

"Vừa rồi các ngươi kêu muốn cùng quận chúa đi gặp quan sao?" Sở Dật Phong nhìn mấy người bị Cung Ly một chưởng chụp ngã trên mặt đất, lạnh lùng nói.

Nam tử mặt ngựa nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai chân run lên, không nhịn được lắc đầu, nhát gan kinh sợ, dưới khố đều ẩm ướt.

"Thái tử điện hạ tha mạng!"

"Quận chúa tha mạng a!"

Mấy người quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu xuống đất, chỉ sau chốc lát, trên trán liền xuất hiện vết máu chảy ra. Nhưng bọn họ không dám dừng lại.

Quận chúa a! Bệ hạ thân phong An Bình quận chúa! Đích nữ Trấn Nam Vương...Trấn Nam Vương là võ thánh a! Tùy tiện động một đầu ngón tay, cũng có thể đem bọn họ tạo thành thịt nát! Qua hai tháng nữa An Bình quận chúa sẽ gả nhập hoàng gia, trở thành Tam hoàng tử phi...Bọn họ làm sao có lá gan kia, dám kéo quận chúa đi gặp quan!

Ngay cả muội muội Trần phi nương nương đang được thánh sủng, bởi vì ở trong hoàng cung động thủ với An Bình quận chúa, cũng bị phán tử hình...Thậm chí còn liên lụy đến Trần phi nương nương bị đày vào lãnh cung!

Bọn họ mạo phạm quận chúa, vào nha môn, làm sao còn mệnh trở ra? Nghĩ đến đây, nam tử mặt ngựa càng thêm khóc không ra nước mắt. Nhìn Tần Lạc Y đi một mình, bọn họ mới dám tiến lên...Đường đường là quận chúa, xuất nhập không phải đều là nô tỳ thành đàn, hộ vệ vây quanh sao? Nếu sớm biết rằng đó là An Bình quận chú, cho bọn họ mười lá gan, bọn họ cũng không dám tiến lên mạo phạm a!

"Người xấu, người xấu...Trả tỷ tỷ lại cho ta, mau trả tỷ tỷ trả lại cho ta!" Một nam hài y phục cũ nát, thoạt nhìn khoảng năm-sáu tuổi từ trong đám người chui ra, đối với nam tử mặt ngựa gục trước mặt, một trận quyền đấm cước đá.

Trong hốc mắt nam tử mặt ngựa bốc hỏa, muốn một cước đem hài tử kia đá bay, nhìn Thái tử điện hạ vẻ mặt lạnh băng đứng một bên, không dám làm gì, chột dạ nói: "Ngươi nhận sai người, ta không biết tỷ tỷ ngươi..."

"Đây không phải là nhi tử Lý lão hán ở ngõ nhỏ phía trước sao? Trời thấy, Lý lão hán mới chết được vài ngày, khuê nữ như hoa như ngọc của hắn, liền bị một đám lưu manh bắt đi, đến bây giờ cũng không thấy bóng người."

"Đúng vậy, chính là nhi tử Lý lão...Lý lão hán trung thực, xương cốt còn chưa lạnh, đám lưu manh này liền vu hãm hắn thiếu nợ bọn họ, đem khuê nữ người ta kéo đi gán nợ!"

"Nơi thiếu nợ a, rõ ràng bọn họ nhìn trúng khuê nữ Lý gia."

Đám người nam tử mặt ngựa nghe xong thanh âm nghị luận chung quanh, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Vẻ mặt Sở Dật Phong đông lạnh, ánh mắt vô cùng sắc bén, đi đến bên người tiểu nam hài, thanh âm ôn nhu nói:"Tỷ tỷ ngươi bị bọn họ bắt đi sao?"

Tiểu nam hài ngừng tay, ngẩng đầu nhìn hắn, hai tròng mắt phiếm hồng, ngập nước nói: "Đại ca ca, cầu ngươi cứu tỷ tỷ ta, ô ô, tỷ tỷ ta bị hắn bắt đi vài ngày, ta tìm khắp nơi đều không thấy nàng..." Dù sao cũng chỉ năm-sáu tuổi, không biết người đứng trước mặt có thân phân cực kỳ tôn quý, chỉ biết người bên cạnh hắn thật lợi hại, đem đám người xấu thường xuyên khi dễ chính mình cùng tỷ tỷ đánh cho đầu rơi máu chảy.

Sở Dật Phong vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nam hài: "Nếu quả thật là bọn họ bắt đi tỷ tỷ ngươi, ta nhất định sẽ làm bọn họ đem tỷ tỷ ngươi giao ra đây..."

"Đa tạ đại ca ca!" Tiểu nam hài nín khóc mỉm cười, đại ca ca trước mắt có một loại ma lực làm cho người ta tin phục, trực giác khiến hắn tin tưởng, hắn nhất định có thể đem tỷ tỷ chính mình trở về.

"Cung Ly, việc này ngươi tự mình giải quyết đi!" Sở Dật Phong xoay người phân phó Cung Ly luôn đi theo phía sau.

"Vâng!" Cung Ly vung tay lên, vài tên thị vệ phủ Thái tử y phục chỉnh tề, thân thủ mạnh mẽ đi lên, đem đám nam tử mặt ngựa vẻ mặt đầy kinh sợ, khóc thét không thôi kéo xuống. Tiểu nam hài cũng bị mang đi.

"Thật tốt quá, tiểu tử Lý gia quả là có phúc khí, có Thái tử điện hạ ra mặt, tỷ tỷ hắn còn sống, nhất định có thể cứu được."

"Lý lão hán dưới cửu tuyền rốt cục có thể nhắm mắt."

"Đám lưu manh này, cuối cùng cũng bị báo ứng!"

Nhìn nam tử mặt ngựa cùng mấy người liên can bị thị vệ mạnh mẽ kéo đi, người vây xem đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, ánh mắt nhìn Thái tử Sở Dật Phong, vô cùng nóng rực.

Sở Dật Phong đi đến bên người Tần Lạc Y, nhìn khuôn mặt nàng xinh đẹp tuyệt trần, cười đến tao nhã: "An Bình quận chúa, nàng ra ngoài một mình là muốn đi đâu a?"

Khoé môi Tần Lạc Y mỉm cười: "Trở về vương phủ."

"Ha ha, vừa lúc. Ta cũng phải đi Trấn Nam Vương phủ, cùng nhau đi thôi!" Sở Dật Phong cười híp mắt, phất tay đưa tới xe ngựa lục sắc đứng cách đó không xa.

Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, không cự tuyệt.

Xe ngựa lục sắc, ở bên trong ánh mắt lửa nóng của mọi người dần dần đi xa.

"Đáng chết, nữ tử kia như thế nào sẽ là An Bình quận chúa?" Trong đám người, Đỗ Lãnh Dạ nắm chặt quyền, dị thường phẫn nộ.

"Công tử, hiện tại làm sao bây giờ?"

"Đi về trước! Ta muốn hảo hảo ngẫm lại!" Chuyện nữ tử kia là An Bình quận chúa...Hắn lập tức đi nói cho muội muội!

Trong xe ngựa.

Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong ngồi đối diện, ánh mắt Sở Dật Phong tối đen chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, ánh mắt trước mặt người khác tao nhã trở nên nóng rực tà tứ, nhìn không chuyển mắt.

Tần Lạc Y bị ánh mắt hắn lộ liễu nhìn khiến tim đập hơi gia tốc, dứt khoát tựa đầu sang một bên, đưa tay vén mành lên, ánh sáng từ cửa sổ tiến vào, gió nhẹ phất phơ, mang theo nhiều hạt mưa nhỏ, đánh vào trên mặt, thấm lạnh .

Mưa rơi xuống càng lớn, bay vào trong xe ngựa, gió bắt đầu lớn, đem sợi tóc đen bên má nàng, ở bên tai nghịch ngợm bay múa.

Sở Dật Phong cúi người, vươn tay đến, buông mành bị nàng nhấc lên: "Mưa quá lớn, buông xuống đi! Cẩn thận phong hàn."

Nháy mắt mành xe buông xuống, trong xe ngựa trở nên tối tăm, hơi thở ái muội tràn ra trong xe ngựa, Tần Lạc Y hơi nhíu mày, nhìn hắn một cái, không lên tiếng.

Sở Dật Phong híp mắt, tao nhã từ trên người lấy ra một cái khăn tay, ngồi vào bên cạnh nàng, tinh tế lau hạt mưa trên mặt nàng. Hơi thở bên tai nóng rực, làm cho Tần Lạc Y không được tự nhiên giật giật thân mình, kéo ra khoảng cách giữa hai người, từ trên tay hắn đoạt khăn tay qua: "Tự ta làm được." Lau lung tung vài cái, lại nhanh chóng trả lại cho hắn.

"Y nhi, nàng như thế nào luôn thích một mình đi loạn khắp nơi?" Sở Dật Phong đem khăn tay trắng thu lại, đột nhiên vươn tay, thân mật kéo nàng vào lòng.

Thân mình Tần Lạc Y cứng đờ, ngoài xe ngựa có người đánh xe, nàng không nghĩ tới Sở Dật Phong cư làm càn như thế, liếc mắt hắn một cái, thấp giọng trách mắng: "Ngươi mau thả ta ra!"

"Không thả!"Ám quang đáy mắt Sở Dật Phong bắt đầu khởi động, không chỉ không buông nàng ra, ngược lại ôm nàng càng chặt hơn, còn hôn thật mạnh lên môi nàng: "Nói cho ta biết, hôm nay nàng làm cái gì đi?"

"Liền tuỳ tiện đi dạo thôi!" Tần Lạc Y cưỡng chế xúc động muốn hung hăng đẩy hắn ra, hơi né tránh, nhỏ giọng nói. Việc nhỏ mà không nhịn sẽ làm loạn việc lớn, nàng không muốn ngay lúc này cùng Sở Dật Phong chống đối.

Trong mắt Sở Dật Phong mang theo bất mãn, hơi híp, trong mắt hiện lên một chút tinh quang, đem nàng ôm lại đây, không cho nàng giãy giụa tránh thoát.

Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy nữ tử trong lòng đối với hắn như gần như xa, dường như tùy thời sẽ thoát khỏi hắn nắm giữ. Cho dù bọn họ đã có quan hệ thân mật nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net