Chương 65:Tướng Quốc tự bị tập kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65:Tướng Quốc tự bị tập kích
Editor:HamNguyet

Trong lòng Sở Dật Phong vô cùng thất bại. Vì sao nữ tử trong lòng ngực này, không thể giống những nữ tử khác, trong đôi mắt chứa đầy thân ảnh hắn?Những nữ tử hoa si đó, chỉ nhìn tới thân phận Thái tử tôn quý của hắn, hắn không hiếm lạ, thật vất vả mới có một người nhìn đến thuận mắt, nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt thâm tình như vậy nhìn hắn.

Nhìn chăm chú khuôn mặt trắng nõn như ngọc của nàng, trước mắt đột nhiên hiện lên buổi tối ngày đó ở trong cung, khi Sở Dật Tu thấy gương mặt thật của nàng liền cực độ khiếp sợ cùng kinh diễm. Trong lòng càng thêm hụt hẫng.

Nữ tử này trước kia thích Sở Dật Tu mọi người Sở Quốc đều biết, vì hắn ta thậm chí không màng nữ nhi gia rụt rè, khắp nơi tìm hiểu hành tung của hắn ta...Ngay cả hắn cũng không chỉ một lần đụng tới nàng lặng lẽ theo sau thân ảnh Sở Dật Tu.

Giơ tay giữ cằm nàng, trừng mắt nàng: "Tùy tiện đi dạo? Nàng có biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm hay không?" Ở trên xe ngựa nhìn đến mấy tên hỗn đản kia trêu ghẹo nàng, hắn thiếu chút nữa nhịn không được, chọc mù mắt chó bọn họ!

"Có nguy hiểm gì? Ta không phải một mình ra ngoài." Tần Lạc Y liếc xéo hắn một cái. Nàng không tin, hắn không phát hiện phía sau chính mình có người vương phủ đi theo.

Sở Dật Phong nhìn bộ dáng nàng vô tâm vô phế, trong mắt hiện lên sủng nịch bất đắc dĩ. "Nàng a!" Duỗi tay điểm điểm mũi nàng, nỉ non lắc đầu.

Mắt thấy cách Trấn Nam Vương phủ càng ngày càng gần, hắn rốt cuộc buông lỏng tay ra, tự mình vì nàng sửa sang lại y phục hỗn độn một chút. Ánh mắt nhìn nàng nghiêm túc: "Y Nhi, chỉ còn không đến hai tháng, nàng phải làm tốt chuẩn bị rời đi vương phủ trước mới được...Không cần mang theo quá nhiều đồ vật, ta sẽ chuẩn bị tốt cho nàng."

Trong lòng Tần Lạc Y nhảy dựng. Đôi mắt đen nhánh có chút chột dạ không dám nhìn hắn, ánh mắt dời đi, nhìn phía ngoài cửa sổ, đáp nhẹ: "Được."

Sở Dật Phong thấy nàng quay mặt đi, chỉ cho rằng nàng luyến tiếc rời khỏi vương phủ, vươn tay sờ đầu nàng đầu, thấp giọng an ủi nàng: "Yên tâm, qua một-hai năm, ta sẽ tìm cơ hội danh chính ngôn thuận đón nàng về, đến lúc đó, chúng ta có thể luôn ở bên nhau, vương phủ, nàng cũng có thể tùy thời trở về."

Tần Lạc Y mím môi, ánh mắt có chút mơ hồ. Mặc kệ Giản Ngọc Diễn có tìm được người Bồng Lai Tiên Đảo hay không, cuối cùng nàng vẫn sẽ rời đi. Đối với Sở Dật Phong, nàng chỉ có thể nói xin lỗi. Hắn thân là Thái tử một quốc gia, bị nàng chộp tới giải độc, cũng không đối với nàng ác ngôn, thậm chí không coi khinh, còn tìm mọi cách phụ trách với nàng...Trong lòng nàng không phải không cảm động. Chỉ là cảm động không phải yêu, nàng sẽ không vì nhất thời cảm động liền cả đời lưu lại bên người hắn.

Xe ngựa ngừng lại. Sở Dật Phong vén mành lên, trước khi nhảy xuống, đang muốn quay đầu lại đỡ Tần Lạc Y xuống, dư quang khóe mắt nhìn đến thân ảnh Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân cùng Sở Dật Tu trong vương phủ, bàn tay vươn ra không dấu vết thu về, trên mặt hắn hiện lên tươi cười thường thấy.

Trấn Nam Vương không nghĩ tới Thái tử sẽ đột nhiên tới vương phủ, trong lòng nghi hoặc, cước bộ nhanh hơn đi lên đón. Sở Dật Tu đã đi tới, biểu tình ôn nhuận, tươi cười đầy mặt.

"Thỉnh an Thái Tử điện hạ!"

"Hoàng huynh."

Môi Sở Dật Phong gợi lên nhợt nhạt, nâng tay: "Trấn Nam Vương không cần đa lễ."

Mành xe lục sắc bị một đôi tay tuyết trắng tinh tế vén lên, ngay sau đó một đạo thân ảnh yểu điệu tố lam từ trong xe ngựa đi ra.

"Phụ vương."

"Y Nhi?" Thấy rõ ràng bóng người từ trong xe ngựa, trong mắt Trấn Nam Vương hiện lên kinh ngạc, Y Nhi như thế nào sẽ cùng Thái Tử điện hạ bên nhau, còn ngồi xe ngựa của điện hạ?

Đồng tử Sở Dật Tu co rụt lại, trong mắt hiện lên giật mình.

"Lạc Y đa tạ Thái Tử điện hạ!" Tần Lạc Y đem hai người bọn họ kinh ngạc thu vào trong mắt, trong lòng vừa động, đối với Sở Dật Phong trịnh trọng thi lễ.

Sở Dật Phong mỉm cười nhìn nàng: "Quận chúa hôm nay bị sợ hãi, vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

Lời này vừa nói ra, biểu tình trên mặt Trấn Nam Vương cùng Sở Dật Tu đều biến đổi, tựa như minh bạch cái gì đó, ánh mắt nhanh chóng quét trên người Tần Lạc Y một vòng, thấy trên người nàng không có gì không thỏa đáng, lúc này mới yên lòng.

"Y Nhi, sao lại thế này?"

Tần Lạc Y không giấu giếm, liền đem sự tình phát sinh vừa rồi nói một lần. Trấn Nam Vương giận dữ, trong mắt hiện lên hàn quang lạnh băng, sắc mặt Sở Dật Tu cực kỳ khó coi, đi đến bên người nàng: "Y Nhi, hôm nay nàng đi Tiên Linh phường sao?"

Tần Lạc Y gật đầu.

"Về sau nếu nàng muốn đi, nên mang thêm vài người bên người."

Sở Dật Tu nhìn nàng, ánh mắt đen nhánh loé ra quang mang sáng quắc. Sở Dật Phong thấy thế, bên môi mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, âm thầm khẽ hừ một tiếng.

Trấn Nam Vương đa tạ Thái tử, nghênh đón Thái tử vào vương phủ, Tam hoàng tử bước sau hai bước, đi theo bên cạnh Tần Lạc Y, vừa đi một bên dò hỏi nàng đi Tiên Linh phường mua thứ gì. Tần Lạc Y nhặt mấy thứ râu ria nói.

"Y Nhi, nàng mua linh thực làm gì?" Trong lòng Sở Dật Tu có nghi hoặc.

Linh thực tử thảo linh chi như vậy, không phải vật phàm. Thể chất nàng không thích hợp tu luyện, thật sự không biết nàng đem mấy thứ này dùng đi nơi nào.

"Ta học luyện đan." Dưới chân Tần Lạc Y dừng một chút, khẽ cười nói.

Tuy rằng Sở Dật Phong đi tuốt đằng trước, nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng, nghe các nàng nói chuyện, nghe vậy quay đầu híp mắt hài hước nói:"Nga, An Bình quận chúa học luyện đan? Không biết hiện tại có thể luyện chế đan dược mấy giai a?"

Đối mặt hắn trêu chọc, trong mắt Tần Lạc Y hiện lên giảo hoạt, tựa thật tựa giả nói: "Đan dược bình thường, chưa có vấn đề gì."

"Ha ha." Sở Dật Phong cười to, rõ ràng không tin.

"Y Nhi, không cần nói bậy." Trấn Nam Vương nhẹ nhàng khiển trách nàng, trong hắc mâu mang theo sủng nịch. Luyện đan không dễ dàng, tu vi hắn đạt tới võ thánh, vài thập niên, ngay cả nhất giai đan dược đều không thành công luyện ra, Y Nhi ở trước mặt hắn nói như vậy không sao, nhưng người trước mắt chính là Thái tử.

Tần Lạc Y đô đô miệng, thấp giọng nói: "Con nào có nói hươu nói vượn a."

Trên khuôn mặt tươi đẹp hờn dỗi, làm đáy mắt Sở Dật Tu đạm mạc nhiễm một tầng ôn nhu khác thường: "Thì ra Y Nhi thích luyện đan, trong phủ ta vừa lúc có luyện đan thất,về sau...Y Nhi cứ việc đến dùng."

Trấn Nam Vương đã đi xa nghe xong, trong mắt hiện lên một chút vừa lòng. Ý cười khoé môi Sở Dật Phong thu liễm, biểu tình khó lường.

Tần Lạc Y dừng cước bộ, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Sở Dật Tu tuấn tú phong thần như ngọc, khẽ mở môi đỏ: "Ngươi biết luyện đan?" Chuyện này dường như không nghe nói qua.

Sở Dật Tu cười lắc đầu: "Không biết, nhưng thời điểm ta ra ngoài mở phủ, nghĩ lo trước khỏi hoạ, liền kiến một tòa luyện đan thất."

Tần Lạc Y nghĩ đến Thượng Quan Thu Vũ. Hơi mím môi, xác thật là lo trước khỏi hoạ a.

Tần Lạc Hàn đứng trong một góc rất xa, nhìn Tam hoàng tử cùng Tần Lạc Y sóng vai chậm rãi hướng trong vương phủ đi tới, trên mặt Tam hoàng tử tuấn dật ôn nhuận, tươi cười đầy mặt.

"Tiện nhân! Tam hoàng tử là của ta!" Đoá hoa hồng phấn vừa hái xuống trên tay bị nàng gắt gao nắm chặt thành một đoàn, vỡ thành từng mảnh nhỏ, bay xuống mặt đất, hai tròng mắt phiếm hồng, trong mắt biểu tình gần như điên cuồng. Thẳng đến khi hai đạo thân ảnh biến mất ở nơi xa, rốt cuộc không nhìn tới, nàng mới thu hồi ánh mắt, dùng sức đem từng mảnh cánh hoa nhỏ trên đất dẫm nát.

Hai ngày sau, Tần Lạc Y thuận lợi luyện ra bát giai giả chết đan, lấy một bình ngọc màu xanh biếc để đan vào. Lại nghĩ đến sắp phải rời đi, nói không chừng về sau sẽ không bao giờ gặp lại nhau, trong lòng nàng lưu luyến, nên không vội vã tu luyện, mỗi ngày tận hết khả năng bồi mẫu thân.

Trấn Nam Vương cùng Vương phi cho rằng nàng tu luyện không có kết quả, rốt cuộc từ bỏ, trong lòng thở dài một hơi, không nói gì, ngược lại vui vẻ nhìn thấy bộ dáng nàng hiện tại.

Thời gian cực nhanh, đảo mắt liền đến Tết âm lịch náo nhiệt mỗi năm một lần.Trong kinh thành, nơi chốn giăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi phàm. Quan viên Sở Quốc các nơi gấp rút vội vàng trở về kinh thành báo cáo công tác, quan viên hồi kinh nhiều, đương nhiên gia quyến quan viên rất nhiều, ở những tửu lâu quán trà nổi danh, trong yên hoa liễu hạng, thường xuyên nhìn đến những thân ảnh y phục hoa lệ, cử chỉ phong lưu ăn chơi trác táng không ai bì nổi, vênh mặt hất hàm sai khiến ngang ngược kiêu ngạo.

Đầu tháng giêng, Trấn Nam Vương mang theo Vương phi cùng hai vị tiểu thư vương phủ, đi đến vùng ngoại ô kinh thành phía nam, lên Tướng Quốc tự dâng hương. Đây là phong tục Sở quốc truyền lưu hơn một ngàn năm.

Tướng Quốc Tự đã từng có một cao tăng đắc đạo cực kỳ lợi hại, tương truyền từ ngày mồng hai đến ngày mồng năm tháng giêng đi Tướng Quốc Tự dâng hương, có thể phù hộ cả nhà có một năm mới mọi chuyện hoà thuận, thịnh vượng phát đạt, cực kỳ linh nghiệm.

Dâng hương xong, phu thê Trấn Nam Vương được trụ trì Tướng Quốc Tự thỉnh đi qua, dư lại Chu Mai mang theo nha hoàn bà tử,thị vệ bảo vệ Tần Lạc Y cùng Tần Lạc Hàn. Bởi vì thân phận Trấn Nam Vương cao quý, Tướng Quốc Tự cố ý chọn ra một tiểu viện có không gian cực kỳ u tĩnh để bọn họ nghỉ ngơi.

Tiểu viện toạ nam hướng bắc, trong viện cực kỳ thanh u, bởi vì hai ngày nay người dâng hương quá nhiều, Tướng Quốc Tự kín người hết chỗ, có không ít người mang rất nhiều thức ăn cùng những đồ vật nhỏ tới nơi này bán.

Bọn họ ở trong phòng nghỉ, tuy rằng không nhìn tới cảnh tượng náo nhiệt như vậy, nhưng có thể nghe được thanh âm bên ngoài thỉnh thoảng hô quát rao hàng. Trên mặt Tần Lạc Hàn mang khăn lụa trắng, nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút tâm động.

"Muội muội, phụ vương cùng mẫu thân một chốc khẳng định không trở lại được, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo đi."

Trên mặt Tần Lạc Y minh diễm hàm chứa ý cười, nhướng mày nhìn Tần Lạc Hàn một cái: "Ta cũng muốn đi ra ngoài, nhưng thời điểm vừa rồi phụ vương đi, nói chúng ta không được đi loạn, hôm người tới Tướng Quốc Tự quá nhiều, ngư long hỗn tạp,không an toàn."

Tần Lạc Hàn đứng lên,đi đến bên người Tần Lạc Y thập phần thân mật giữ chặt tay Tần Lạc Y lên tiếng cười nói: "Muội muội tốt, chúng ta không đi xa, ở ngay phụ cận nhìn xem là được."

Chu Mai đi tới, giận dữ nhìn Tần Lạc Hàn nói: "Quận chúa nói đúng, hôm nay người tới Tướng Quốc Tự quá nhiều, không thể đi ra ngoài. Hàn nhi, con nên nghe lời Vương gia nói."

Tần Lạc Hàn buông tay Tần Lạc Y ra, đến ôm cánh tay Chu Mai làm nũng nói: "Nương, con thật sự không đi xa, ngay tại bên ngoài nhìn một cái liền tốt."

Lại quay đầu nói với Tần Lạc Y: "Muội muội, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, kêu mấy thị vệ đi cùng, sẽ không có việc gì."

Trên mặt Chu Mai hiện lên chần chờ, ánh mắt nhìn phía Tần Lạc Y. Tần Lạc Y nhìn xem Chu Mai, lại nhìn về phía Tần Lạc Hàn, đáy mắt đen nhánh trong suốt hiện lên buông lỏng: "Được rồi, chúng ta không thể đi quá xa."

"Chúng ta đương nhiên sẽ không đi xa!" Tần Lạc Hàn thấy Tần Lạc Y đáp ứng, thanh âm lên cao.

"Ngươi nha đầu này..." Chu Mai có chút gật đầu bất đắc dĩ: "Đi ra ngoài, con nên coi chừng quận chúa tốt, nhớ rõ sớm trở về."

Tần Lạc Hàn nhất nhất cười đáp ứng. Chu Mai ở trong nhóm thị vệ chọn ra năm người thân thủ cực kỳ xuất chúng, sau đó tinh tế dặn dò một phen, liền để cho bọn họ hộ tống hai tỷ muội Tần Lạc Hàn đi ra ngoài.

Ngoài Tướng Quốc Tự,biển người tấp nập, xem bói, bán thức ăn, cái gì cần có đều có. Tần Lạc Hàn lôi kéo Tần Lạc Y, nhất nhất nhìn lại, bất tri bất giác, liền đi xa. Năm thị vệ phía sau, mỗi người đều là tu vi tôn giả, mặc kệ người đi lại nhiều, trước sau nhắm mắt theo đuôi các nàng.

Hai đạo thân ảnh đi xa, dân cư dần dần thưa thớt, Tần Lạc Hàn hứng thú càng ngày càng cao, gắt gao lôi kéo tay Tần Lạc Y, tiếp tục đi về phía trước.

Ánh mắt Tần Lạc Y chợt lóe, không lên tiếng.

Cuối đường, là một gian sân viện thập phần rách nát, Tần Lạc Hàn thấy, có vẻ mặt đầy thất vọng: "Đáng tiếc, hết đường đi." Vừa dứt lời, trong phòng rách nát, đột nhiên nhảy ra mấy đạo thân ảnh hắc y, trong tay cầm lưỡi đao lạnh lùng sắc bén, hướng tới hai người các nàng hung ác bổ tới.

"A!" Tần Lạc Hàn hét lên một tiếng, nháy mắt rời khỏi mấy bước, sắc mặt tái nhợt nổi giận nói: "Các ngươi là người nào, muốn làm cái gì?"

"Quận chúa, nhị tiểu thư, đi mau!"Thị vệ theo sát phía sau bọn họ thấy sinh biến, lập tức rút kiếm ra, nhanh chóng nghênh đón, đem hai người Tần Lạc Y gắt gao bảo hộ sau người.

Tất cả hắc y nhân đánh lén đều che mặt, xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, một lát thị vệ vương phủ đã bị chém giết một người, dư lại bốn người trình độ bị thương bất đồng.

"Muội muội, chúng ta đi mau, bọn họ kiên trì không được bao lâu!" Sắc mặt Tần Lạc Hàn tái nhợt, gắt gao giữ chặt tay Tần Lạc Y, kéo Tần Lạc Y hướng ngoài viện. Sau đó chạy tới địa phương nhiều người.

Mục tiêu hắc y nhân hiển nhiên là các nàng, thấy các nàng đào tẩu, lập tức có một người từ trong tiểu viện thoát thân đuổi tới, ngăn cản đường đi các nàng, giơ trường kiếm dính máu tươi, hướng đầu các nàng bổ tới.

"Muội muội đi mau!" Tần Lạc Hàn kinh hãi, lôi kéo Tần Lạc Y hướng tới phương hướng tương phản. Nơi đó có một đường nhỏ xuống núi .

Hắc y nhân hung ác đuổi theo. Thời điểm nguy cấp, trong tiểu viện nhảy ra một thị vệ cả người nhiễm huyết, giơ kiếm nghênh đón. Hai người một bên chạy một bên quay đầu lại xem, không biết chạy bao xa, rốt cuộc không thấy bóng dáng thích khách đuổi theo, Tần Lạc Hàn thở hổn hển khẩu khí, ngừng lại.

Nâng ống tay áo bị rách lên, xoa từng giọt mồ hôi trên trán, hướng chung quanh nhìn ra xa. Tất cả chung quanh đều là núi cao, trừ bỏ chim kêu côn trùng kêu, một bóng người cũng không thấy.

"Đây là nơi nào?" Tần Lạc Y hướng khắp nơi nhìn nhìn, hỏi.

"Vừa rồi chạy loạn, tỷ không biết!" Tần Lạc Hàn có chút vô lực lắc đầu, vừa rồi vì vùng thoát khỏi thích khách, thật sự không cảm thấy trên người có chỗ nào không ổ , hiện tại dừng lại, mới phát hiện trên người đau quá, y phục bị rách vài chỗ, có chỗ da thịt bị cắt qua.

Tần Lạc Y nhìn thân ảnh Tần Lạc Hàn chật vật, đáy mắt lãnh quang chợt lóe rồi biến mất: "Tỷ tỷ trước kia mỗi năm đều tới Tướng Quốc tự, chẳng lẽ chưa từng tới nơi này bao giờ?"

Tần Lạc Hàn cắn môi, đôi mắt đen lộ bên ngoài khăn lụa trắng, toàn ảo não: "Muội muội mất trí nhớ, nên không nhớ rõ...Trước kia chúng ta tới Tướng Quốc tự, trước nay đều ngốc trong Tướng Quốc tự, chưa từng đi ra ngoài. Hôm nay...Đều do ta..."

"Hiện tại làm sao bây giờ? Chúng ta nên mau chóng trở về mới được, nếu bị những thích khách đó tìm tới, sẽ gặp phiền toái lớn." Tần Lạc Y dậm dậm chân, mặt đầy nôn nóng nói.

"Muội muội nói đúng." Biểu tình Tần Lạc Hàn ngưng trọng gật đầu phụ họa, đưa mắt nhìn khắp nơi, trong mắt đột nhiên sáng ngời, kinh hỉ nói: "A, nơi đó có người, chúng ta đi qua hỏi một câu."

Cách các nàng vài trăm thước, có một đội y phục thị vệ đang đi theo sau một nam tử, hết nhìn đông nhìn tây.

"Mau, các ngươi nhanh tìm cho ta, nhất định phải tìm tiểu mỹ nhân vừa rồi cho ta! Hừ, ta không tin, nàng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta!" Một nam tử mập mạp thân mặc hồng y đẹp đẽ quý giá, khoảng trên dưới hai mươi tuổi đối với thị vệ bên cạnh vênh váo tự đắc khiển trách nói.

"Phần phật" một tiếng, thị vệ phía sau hắn tản ra, như lang tựa hổ hướng tới trên núi tìm tòi. Có người nhanh chóng phát hiện trên đường nhỏ có hai đạo thân ảnh tinh tế, kích động quát: "Công tử, ở nơi đó!"

Hồng y nam tử cười to, trong mắt đều là đắc ý: "Ha ha, chạy thật nhanh...Nhanh đem người bắt lại đây cho bản công tử! Bản công tử thưởng thật mạnh!"

"Không thành vấn đề, công tử yên tâm! Nàng trốn không thoát!" Có trọng thưởng khiến thị vệ thập phần cao hứng, một bên hướng về phía trước, một bên cười vang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net