Chương 67.1:Gieo gió gặt bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 67.1:Gieo gió gặt bão
Editor:HamNguyet

Chu Mai mừng rỡ, nhào tới, giữ chặt ống tay áo hắn, hai tròng mắt đỏ hồng, vẻ mặt gần như điên cuồng:"Vương gia, cứu Hàn nhi, nhất định phải cứu Hàn nhi a, không thể để Hàn nhi nằm trong tay bọn thích khách, không thể a."

Không biết nghĩ tới cái gì, cả người Chu Mai đều bắt đầu run rẩy. Chỗ sâu nhất trong đáy mắt không người nhìn thấy, loé ra một tia may mắn. Sẽ không, Hàn nhi của nàng nhất định sẽ không xui xẻo như vậy, Hàn Sơn...Hàn Sơn nhất định sẽ bảo hộ Hàn nhi chu toàn.

Hắn tức giận! Ngực Trấn Nam Vương phập phồng, trong mắt thâm trầm hiện lên thập phần tức giận, nếu không phải Chu Mai tự tiện làm chủ, để cho hai hài tử đi ra ngoài, làm sao sẽ để cho người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu?

"Ta đương nhiên sẽ đi cứu Hàn nhi, ngươi mau buông tay!"

"Vương gia, thiếp thân đi cùng ngài, mang theo thiếp đi, thiếp muốn chính mắt nhìn thấy Hàn nhi không có việc gì." Chu Mai vẫn không buông tay, ngược lại giữ lấy hắn càng chặt.

Trấn Nam Vương bất đắc dĩ, trong lòng thực sự lo lắng cho nữ nhi, vươn tay ôm vào eo nàng, như khói nhẹ phóng ra ngoài.

"Nương, phụ vương nói Nhị tỷ tỷ ở phía sau núi ,phía sau núi có thích khách, Nhị tỷ tỷ sẽ không có việc gì đi?" Tần Lạc Y lo lắng ngẩng đầu nhìn Tạ Như Yên.

Mâu quang Tạ Như Yên chợt lóe, thở dài một hơi: "Chỉ mong như vậy đi."

Trong lòng suy nghĩ nhanh như chớp. Biết rõ Vương gia ở Tướng Quốc tự, có thích khách dám đến ám sát quận chúa cùng tiểu thư vương phủ, chẳng lẽ là người hai quốc chiến bại Yến-Triệu? Sở quốc cùng hai quốc đô Yến-Triệu đã ngưng chiến, còn ký kết hiệp nghị hòa bình, trắng trợn táo bạo ám sát như vậy, là muốn khơi mào chiến hoả tam quốc lần nữa sao?

Nếu như vậy, không có gì đáng lo lắng...Chỉ sợ những người đó hướng về phía Y nhi mà đến. Nàng không muốn suy nghĩ tới tình huống này, nhưng bệnh trên mặt Y nhi vừa chữa khỏi, đã dẫn thích khách tới. Nàng không khỏi lo lắng một phen.

"Nếu phụ vương đã phát hiện hành tung Nhị tỷ tỷ, khẳng định sinh mệnh Nhị tỷ tỷ không có nguy hiểm gì." Nghĩ đến đây, Tần Lạc Y đột nhiên cao hứng, sau khi trở về đây là lần đầu tiên xuất hiện lúm đồng tiền minh diễm trên mặt: "Nương, chúng ta cũng đi nhìn xem, sớm một chút tìm được Nhị tỷ tỷ, con mới yên tâm."

Tạ Như Yên trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý, nàng muốn nhìn xem, người tới ám sát Y nhi đến tột cùng là loại người nào...Không nhìn thấy tận mắt, nàng thật sự lo lắng.

Trấn Nam Vương mang theo Nhị phu nhân Chu Mai ngự phong mà đi, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt, đã đi ra phía sau chân núi. Bằng thần thức cường đại, theo hơi thở Tần Lạc Hàn, nhanh chóng tìm được một toà sơn cốc hoang vắng.

Trong sơn cốc, mười mấy nam tử thanh y cùng nhau vây quanh, vẻ mặt cười dâm đãng, nhìn một hồng y nam tử đang ở trên người một nữ tử  không ngừng nhấp nhô phập phồng, thỉnh thoảng còn oanh cười ra tiếng.

"Súc sinh chết tiệt!" Trấn Nam Vương liếc mắt một cái liền thấy rõ ràng, nữ tử bị khi dễ, không phải người khác, chính là nữ nhi Tần Lạc Hàn của hắn. Trong con ngươi lạnh băng bắn ra quang mang lãnh khốc đến cực điểm, phóng như tia chớp vọt qua.

Một cỗ linh lực lớn bắn ra, đem hơn mười người nam tử vây quanh hung hăng quăng ngã ra ngoài. Cổ Nhân đang cao hứng, thấy thế kinh hãi, vội vàng từ trên người Tần Lạc Hàn thối lui, bất chấp mặc y phục, lớn tiếng hét: "Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?"

Lại hướng đám thị vệ ngã xuống đất quát: "Dám phá hỏng chuyện tốt của bản công tử, giết hắn cho bản công tử!
Bản công tử có thưởng lớn."

Bọn thị vệ làm sao còn đi được. Mỗi người đều bị ngã đến cực thảm, xương cốt trên người không biết quăng ngã chặt đứt bao nhiêu cái. Có hai người nhịn không được đau đớn, kêu rên tại chỗ.

Nhị phu nhân Chu Mai không thể tin nhìn nữ tử hấp hối, cả người xanh tím kia, nửa ngày mới há mồm khóc rống lên:"Hàn nhi, Hàn nhi của ta a!"

Lảo đảo xông đến. Nàng không muốn tin tưởng, lại không thể không tin tưởng! Không nghĩ tới người bị khi dễ chính là nữ nhi của mình! Vì cái gì...Vì cái gì Tần Lạc Y không có việc gì, nữ nhi chính mình lại bị đám súc sinh này giày xéo!

"Nương! Hàn nhi rốt cục nhìn thấy người..." Bị Chu Mai kéo vào trong lòng, Tần Lạc Hàn rốt cục tỉnh táo lại, nghĩ đến chính mình vừa rồi bị những người này luân phiên cường bạo, nàng tuyệt vọng khóc lên.

"Hàn nhi, Hàn nhi của ta a!" Chu Mai cũng ôm Tần Lạc Hàn khóc rống không thôi. Sắc mặt Trấn Nam Vương xanh mét, hơi thở khủng bố nổi lên chung quanh hắn, trong sơn cốc nhất thời cuồng phong gào thét, cuốn lá rụng rơi trên mặt đất lên, như lưỡi dao sắc bén bổ về phía Cổ Nhân.

"A!" Cổ Nhân kêu thảm thiết ra tiếng, trên thân thể hắn, chỉ trong giây lát, đã có hơn mười vết thương lớn nhỏ khác nhau, máu tươi chảy dài, máu dưới khố cũng tràn ra không ngừng. Trấn Nam Vương dùng một mảnh lá cây, liền cắt hạ thể hắn xuống, biến hắn trở thành thái giám.

"Giết hắn! Vương gia, ngài nhất định phải vì Hàn nhi báo thù a!" Chu Mai đamg ôm Tần Lạc Hàn khóc rống mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đỏ bừng bắn ra hoả diễm thù hận.

Trấn Nam Vương mím chặt môi mỏng, lửa giận mãnh liệt hướng tới Cổ Nhân vẻ mặt vừa đau vừa sợ đi qua, Tần Lạc Hàn bị khi dễ, hắn cũng hận không thể đem súc sinh trước mắt này bầm thây vạn đoạn.

Còn những kẻ bên người hắn ta...Vết thương trên người Tần Lạc Hàn, tuy rằng chỉ vội vàng liếc mắt một cái, hắn đã nhìn ra, nhất định nàng bị rất nhiều người khi dễ!

"Phanh!"

"Phanh!"

Liên tiếp vài tiếng vang thanh thúy, thị vệ đánh lén từ phía sau hắn để cứu Cổ Nhân bị ngã văng thật mạnh ra ngoài lần nữa, ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều không kịp phát ra, đồng thời bị chấn đoạn tâm mạch.

Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, nam nhân trước mặt này quá khủng bố! Quả thực không thể chiến thắng, đầu cũng không quay lại, đã đem hai tôn giả, ba võ sư đánh chết!

Hai tôn giả kia là người có tu vi cao nhất trong đám người bọn họ! Hơi lạnh thấu xương từ tận đáy lòng dâng lên, không thèm để ý đến âm thanh kêu thảm thiết không thôi của chủ tử Cổ Nhân, nhanh chân bốn phương tám hướng vọt tới, muốn đào tẩu.

Trấn Nam Vương cười lạnh, nâng nhẹ ngón tay, vài luồng linh lực từ trên tay bắn ra, nháy mắt xuyên thủng thân thể bọn họ, năm người không có một ai may mắn đào thoát.

"Nữ nhi Tần Lăng Vân ta các ngươi cũng dám chạm vào?" Hắn đến gần Cổ Nhân, trong mắt tối đen hiện lên sát ý ngoan tuyệt.

Hai mắt Cổ Nhân thật nhỏ đột nhiên trừng lớn như chuông đồng. Tần Lăng Vân...Đấy không phải là Trấn Nam Vương sao? Chẳng lẽ lời người quái dị kia nói là sự thật, nàng chính là nữ nhi Trấn Nam Vương? Trấn Nam Vương là võ thánh a! Muốn bóp chết hắn, tựa như dẫm chết một con kiến!

Ở trong lòng hắn, lần đầu tiên xuất hiện từ sợ hãi, phụ thân hắn, Tri phủ Nguyên Châu, ở trước mặt Trấn Nam Vương, cũng phải cúi đầu khom lưng, bồi chừng cẩn thận. Mà hôm nay hắn lại cùng thủ hạ khi dễ nữ nhi hắn ta.

Càng nghĩ càng sợ hãi,hai chân run rẩy kịch liệt, thẳng đến khi không thể lui được nữa, phịch một tiếng, quỳ gối trước mặt: "Vương gia, ngài đừng giết ta, ta không biết nàng là nữ nhi ngài, thật sự không biết a!" Nếu biết thì có cho hắn thêm mười lá gan, hắn cũng không dám chạm vào!

Trấn Nam Vương âm lãnh nghiêm mặt nhìn hắn, không lập tức lấy đi tính mạng hắn, càng đi đến gần hắn, mâu quang phệ huyết gắt gao khóa trụ ánh mắt kinh hãi của hắn, lạnh lùng nhìn hắn: "Là ai phái ngươi đến đây ám sát nữ nhi ta?"

Nếu không phải vì tra ra thân phận thích khách, đã sớm một chưởng chụp chết hắn, tuy rằng trong lòng ẩn ẩn cảm thấy thích khách cùng súc sinh trước mặt này chỉ sợ không có quan hệ gì.

"Cái gì? Ám sát...Không có, tuyệt đối không có, ta chỉ đến Tướng Quốc tự dâng hương, ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này...Vương gia, ta nói những câu này đều là lời nói thật, ngài nhất định phải tin tưởng ta." Cổ Nhân vội vàng biện giải, trong lòng cảm thấy, cường bạo nữ nhi Trấn Nam Vương có lẽ còn có một tia cơ hội sống sót, nhưng ám sát...Nếu cái mũ ám sát này chụp xuống, hắn chết vài lần cũng không đủ!

"Thật không? Một khi đã như vậy, ngươi có thể đi chết!" Trấn Nam Vương nâng bàn tay lên, một cỗ uy áp cường đại không thể kháng cự chụp xuống đỉnh đầu hắn.

"A, Nhị tỷ tỷ làm sao vậy?" Một đạo thanh âm quen thuộc từ phía sau hắn vang lên, Tần Lạc Y một thân bạch y đến bên ngoài sơn cốc, nhìn Tần Lạc Hàn hôn mê, còn có Nhị phu nhân Chu Mai khóc rống không thôi, biến sắc, lo lắng chạy tới.

Bàn tay Trấn Nam Vương giơ lên bị kiềm hãm, chậm rãi nắm chặt buông xuống, hình ảnh trong đầu vỡ toang, hắn không muốn nữ nhi nhìn đến.

Phía sau Tần Lạc Y, một đám người đi theo, có Vương phi Tạ Như Yên, còn có trụ trì Tướng Quốc tự bị kinh động, thậm chí Thái tử cùng Tam hoàng tử hôm nay đến Tướng Quốc tự dâng hương nghe nói các nàng gặp chuyện, chạy lại đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net