Chương 67:Gieo gió gặt bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 67:Gieo gió gặt bão
Editor:HamNguyet

Vì cái gì? Không phải hắn đã bắt Tần Lạc Y đi sao, hiện tại không phải nên vội vàng đi tra tấn tiện nhân Tần Lạc Y kia sao? Vì sao hiện tại chính mình lại dừng trong tay của hắn, đến tột cùng là sai ở chỗ nào!

Biểu cữu. Biểu cữu có biết nàng ở trong này hay không...Nghĩ đến biểu cữu nói Cổ Nhân này do hắn chọn lựa kĩ lưỡng, sau đó dẫn người tới nơi này, nàng càng nói không lên lời sợ hãi.

Mâu quang nàng lóe ra, vẻ mặt kinh nghi bất định, khiến Cổ Nhân nghĩ đến chính mình đoán đúng rồi, mạnh mẽ đánh một quyền hướng tới nàng: "Nói, có phải ngươi dùng phù chú, mới giết được Mã Lục hay không?"

Tần Lạc Hàn sống mười tám năm nay, đã bao giờ chịu qua tra tấn như vậy, không chịu được hắn không chút thương hương tiếc ngọc quyền đấm cước đá, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

"Công tử, bình tĩnh lại trước!" Một thị vệ đi tới, vẻ mặt căm giận nhìn chằm chằm Tần Lạc Hàn, nói với Cổ Nhân.

Cổ Nhân vội vàng nhìn thoáng qua, lưu lại hai thị vệ vẻ mặt dữ tợn giữ chặt Tần Lạc Hàn, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

"Muội muội tốt của ngươi giết chết ba thị vệ của ta, không phải là ba, chính là bốn, hừ, chờ ta bắt được nàng ta, nhất định sẽ làm cho nàng ta muốn sống không được, muốn chết không xong. Người quái dị ngươi cũng muốn ám toán bản công tử? Bằng ngươi cũng xứng sao?" Cổ Nhân một bên rống giận, một bên duỗi tay ra, đánh mạnh trên mặt Tần Lạc Hà .

Tần Lạc Hàn bị ăn đau nằm úp sấp ngã xuống đất, trên mặt tràn đầy vết máu, hai má đỏ bừng, mông đối diện Cổ Nhân. Nghĩ đến Mã Lục nói nữ tử này mông nở, đến lúc chơi đùa khẳng định thoải mái, trên mặt Cổ Nhân mập mạp hiện lên ý cười, trên tay dùng lực một chút, liền kéo trên y phục trên người nàng ra, lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng phấn nộn, dưới ánh mặt trời, tản ra ánh sáng oánh nhuận.

Cổ Nhân duỗi tay qua, hung hăng sờ soạng, xúc cảm dưới tay nõn nà vô cùng tốt:"Ha ha, ánh mắt Mã Lục không sai, tuy rằng nữ tử này xấu xí, nhưng dáng người không tệ ,có thể nhìn được, Mã Lục a, tiện nhân này, bản công tử liền thay ngươi thu thập nàng, sau đó đưa đi chôn cùng ngươi!"

"Xoẹt" Một tiếng, liền đem y phục trên người nàng còn dư lại kéo toàn bộ xuống dưới, thân thể tuyết trắng không hề che lấp, liền lộ ra như vậy.

"Không, cút ngay, các ngươi biết ta là ai không? Ta là nữ nhi Trấn Nam Vương, Tần Lạc Hàn, các ngươi làm như vậy, phụ vương ta nhất định sẽ giết các ngươi ,diệt cả nhà các ngươi!"

Tần Lạc Hàn hét ầm lên, hai tay vây quanh trước ngực, muốn che chút gì đó, cuồng loạn hướng một bên phóng đi, trong đầu chỉ còn một ý niệm, nàng phải rời khỏi nơi này, nàng không thể để cho súc sinh này khi dễ, bằng không về sau nàng làm sao có thể gả cho Tam hoàng tử a.

Đây là một sơn cốc kín đáo, cây xanh thành bóng râm, ngày thường cực ít người qua lại, Cổ Nhân nhìn nàng chật vật muốn chạy trốn, không sốt ruột, trong mắt phiếm quang mang dâm tà, đem đai lưng trên người rút đi, cởi quần ra.

Chung quanh đều bị thị vệ hắn vây quanh, Tần Lạc Hàn căn bản không chạy ra được, nàng liền bị vài nam tử như lang như hổ bắt trở về, đưa đến trước mặt Cổ Nhân, mấy nam tử này, bàn tay thập phần làm loạn, thừa dịp thời điểm bắt giữ, không ngừng ở trên người nàng đông sờ tây niết.

"Nữ nhi Trấn Nam Vương phủ? Ha ha, ai chẳng biết xú nữ trong Trấn Nam vương phủ, đã biến thành mỹ nữ thiên tiên? Ngươi cho là ngươi hiện tại mang một cái khăn che mặt, nói là nữ nhi Trấn Nam Vương, lão tử sẽ tin tưởng? Ngươi xem bản công tử trở thành người nào? Chỉ như vậy cũng muốn lừa gạt bản công tử?"

Tần Lạc Hàn còn muốn kêu lên, nhưng Cổ Nhân không còn kiên nhẫn, mạnh mẽ đem nàng đặt lên một thân cây đại thụ, tùy tay lấy một miếng vải vừa rồi xé từ trên y phục nàng xuống, nhét vào miệng nàng, làm cho nàng đưa lưng về phía mình, vén trường bào lên nhào tới, tiếp đó là một trận động tác điên cuồng.

Tần Lạc Y đứng ở xa xa, nhìn một màn vô cùng dâm đãng trong sơn cốc, tiếu nhan lạnh băng, trong mắt sát khí bức người. Tần Lạc Hàn mười tám tuổi, vẫn là tấm thân xử nữ, lúc này không chút nào thương hương tiếc ngọc, Cổ Nhân ý định muốn tra tấn đặt nàng dưới thân, vẻ mặt tuyệt vọng thống khổ, trong miệng nhét mảnh vải, trừ bỏ thanh âm ngô ngô, ngay cả tiếng kêu đều kêu không được.

Thị vệ vờn quanh vẻ mặt dâm quang, nhìn một màn cực kỳ kích thích trước mắt, người người vẻ mặt kích động, trong miệng còn không ngừng vì chủ tử nhà mình hò reo trợ hứng.

Sau một lát, Cổ Nhân mới lui ra,Tần Lạc Hàn mất trợ lực, chật vật té ngã trên đất, nghĩ đến rốt cục kết thúc, nước mắt tung hoành trên mặt hiện lên một chút giải thoát, vừa rồi bị người cường bạo đau đớn, như muốn xé rách nàng.Nhưng hiển nhiên nàng cao hứng quá sớm, Cổ Nhân vừa mới thối lui, liền sai sử một thị vệ phía sau nhào tới tiếp. Một vòng tra tấn mới bắt đầu lần nữa.
......
"Vương gia!"

"Vương phi!"

Trấn Nam Vương một thân tử y ám sắc, vẻ mặt uy nghiêm, thập phần khí phách, khóe môi hiện lên ý cười thản nhiên, Vương phi Tạ Như Yên một đường cười nói đi vào trong tiểu viện.

Chu Mai bước lên phía trước hành lễ. Tạ Như Yên thản nhiên gật đầu, ánh mắt nhanh chóng quét qua trong phòng một vòng, không nhìn đến thân ảnh Tần Lạc Y, mi tâm nhíu chặt:"Quận chúa đâu?"

"Quận chúa cùng Nhị tiểu thư thích náo nhiệt bên ngoài, nói muốn ra ngoài đi dạo." Chu Mai tiến lên, cười giải thích nói.

Tạ Như Yên liếc mắt Chu Mai một cái, trong mắt tuyệt mỹ hiện lên không hờn giận: "Không phải kêu ngươi bồi các nàng ở trong phòng sao, ngươi như thế nào lại để các nàng đi ra ngoài?" Trong thanh âm dễ nghe mang theo một tia tức giận khó nén.

Ý cười khoé môi Trấn Nam Vương biến mất, nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chu Mai: "Đi ra ngoài bao lâu? Có người đi theo hay không?"

"Đều là thiếp thân không phải, các nàng khăng khăng nói muốn đi ra ngoài, thiếp thân liền mềm lòng." Chu Mai gặp hai người Vương gia Vương phi thập phần không hờn giận, vội bồi tội tự trách: "Vương gia Vương phi, hai người đi không bao lâu, quận chúa cùng Nhị tiểu thư liền ra ngoài...Thiếp thân phái năm thị vệ thân thủ vô cùng tốt đi theo các nàng, hẳn là không có việc gì đi?"

"Cái gì? Chúng ta vừa mới khỏi các nàng liền đi?" Tạ Như Yên nghe vậy, kinh hãi. Nàng cùng Vương gia rời khỏi chừng một canh giờ, Y nhi vẫn chưa trở về!

Sắc mặt Trấn Nam Vương trở nên khó coi, đang chuẩn bị buông thần thức ra, tìm hiểu một chút Tần Lạc Y đang ở nơi nào, liền thấy một đạo bóng đen phóng như tia chớp vọt nhanh vào trong viện.

"Y nhi!" Thấy rõ ràng bóng đen vọt vào là Đại Hắc, còn có Tần Lạc Y ngồi trên lưng, tâm Tạ Như Yên treo cao rốt cục thả xuống, vội vàng đi qua. Trấn Nam Vương thu hồi thần thức, trên mặt uy nghiêm lãnh lệ nổi lên ý cười.

"Quận chúa, người đã trở lại, Nhị tiểu thư đâu?" Chu Mai nhìn đến Tần Lạc Y trở về, vẻ mặt thập phần quái dị, giật mình, hai mắt trợn to, tựa hồ như không thể tin được, trên mặt nói không nên lời là kinh hỉ hay là kinh hách.

Tần Lạc Y nhìn khuôn mặt Chu Mai trắng bệch, trong lòng cười lạnh không thôi. Hai mẫu-nữ này, muốn mượn cơ hội ra phủ hôm nay, tính kế chính mình lần nữa...Nàng sớm đoán trước! Đương nhiên, nha đầu Tuyết Nhi của Tần Lạc Hàn thông báo trước, làm cho trong lòng nàng càng thêm chắc chắc.

"Cái gì, Nhị tỷ tỷ còn chưa trở về sao?" Nàng cố tình vội vàng từ trên lưng Đại Hắc nhảy xuống, lảo đảo một chút, thiếu chút nữa té ngã.

Mọi người lúc này mới phát hiện vẻ mặt của nàng có chút bất thường, ở ngày mùa đông, trên trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi, đầu tóc bị gió thổi rối loạn, trên ống tay áo có vài đạo lỗ hổng bị cắt qua rõ ràng.

"Y nhi, con làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?" Tạ Như Yên quá sợ hãi, ôm chầm lấy Tần Lạc Y tinh tế đem cẩn thận đánh giá.

Tần Lạc Y lau một phen mồ hôi trên mặt ,dùng sức lắc đầu: "Nương, con không sao."

Lại giữ chặt ống tay áo Tần Lăng Vân, vẻ mặt vội vàng nói: "Phụ vương, người nhanh phái người đi ra ngoài tìm Nhị tỷ tỷ đi, Nhị tỷ tỷ hiện tại không biết chạy đi đâu, chúng ta gặp thích khách."

"Y nhi, chậm rãi nói, sao lại thế này?" Vẻ mặt Trấn Nam Vương đột nhiên biến đổi, thập phần khẩn trương nắm bả vai nàng.

Nha đầu bên cạnh rót một chén nước đến cho Tần Lạc Y. Tần Lạc Y vội vàng uống một ngụm, liền tiếp tục nói: "Nguyên bản con cùng Nhị tỷ tỷ luôn đi dạo bên ngoài Tướng Quốc Tự, bất tri bất giác liền đi cực xa, đi vào một toà tiểu viện hoang phế phía nam...Sáu hắc y nhân che mặt đột nhiên lao tới, muốn giết con cùng Nhị tỷ tỷ, thị vệ liều chết chặn bọn họ, Nhị tỷ tỷ lôi kéo con muốn chạy hướng Tướng Quốc Tự, thích khách này ngăn chặn đường về của chúng con, con cùng Nhị tỷ tỷ chỉ phải chạy xuống dưới núi...Thật vất vả mới bỏ qua một thích khách, ở dưới chân núi đụng phải một nam tử mập mạp mặc hồng y mang theo một đám người, muốn bắt chúng con, con dùng băng nhận phù phụ vương cấp trốn thoát, may mắn đụng phải Đại Hắc, lại không biết Nhị tỷ tỷ đi nơi nào..."

"Hàn nhi!" Tần Lạc Y còn chưa nói xong, Nhị phu nhân Chu Mai liền yếu đuối ngã xuống, vô lực nằm trên mặt đất. Nha đầu bà tử vội vàng đỡ Chu Mai dậy, liên tục an ủi nàng.

Chu Mai như không nghe thấy gì, sau khi đứng dậy liền kêu đến khàn cả giọng, khóc rống lên, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta sợ hãi, ngày thường trên mặt luôn trang điểm kĩ lưỡng, nhìn qua còn cảm thấy có vài phần tư sắc, lúc này khóc rống, nước mắt đem phấn son nhoè đi, lộ ra làn da vàng vọt, còn có nếp nhăn dưới khóe mắt .

Sắc mặt Tạ Như Yên vô cùng tái nhợt, dùng sức ôm chặt Tần Lạc Y, giống như đang ôm trân bảo tuyệt thế, không nguyện ý buông tay.

Môi mỏng Trấn Nam Vương khẽ nhếch, cả người lạnh lẽo đến cực điểm, ánh mắt như điện, nhìn phương hướng sau núi Tướng Quốc Tự, thần thức cường đại hướng bốn phía không ngừng khuếch tán, ở dưới chân một ngọn núi phát hiện tung tích Tần Lạc Hàn.

"Hàn nhi ở phía sau núi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net