Chương 69.1:Ta muốn giết ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 69.1:Ta muốn giết ngươi
Editor:HamNguyet

Hai nhà quyết định để cho bọn họ thành thân trước, Lôi gia thế lớn, cường đoạt thê tử người khác, cũng là chuyện thập phần tổn hại thể diện, tộc trưởng Lôi gia sẽ không để người trong tộc làm ra loại chuyện này.

Buổi tối trước hôm thành thân, Diệp gia bị diệt cả nhà, chỉ có Diệp Hàn Sơn trốn thoát, còn bị trọng thương, hao tổn tâm cơ, Diệp Hàn Sơn mới tránh thoát người đuổi giết, đi vào Chu gia, phát hiện Chu gia cũng là một mảnh tinh phong huyết vũ.
*(tinh phong huyết vũ:Gió tanh mưa máu)*

Hai thân lão Chu gia bị giết chết, nha đầu gã sai vặt không một người chạy thoát, duy nhất không thấy thân ảnh Chu Mai. May mắn còn tồn tại trong tâm Diệp Hàn Sơn đang bi phẫn muốn điên cuồng, trong lòng minh bạch, hung thủ diệt hai nhà, khẳng định là Lôi gia. Chu Mai khẳng định bị tên Lôi Báo háo sắc thành tính kia chiếm đoạt đến Lôi gia, làm thị nữ Lôi gia .

Diệp Hàn Sơn là một bá tánh bình thường, đọc qua không ít sách, nhưng trước nay lại chưa từng tu luyện, ngay cả giết gà cũng chưa giết qua một con, vì báo thù cho hai nhà, đoạt lại thê tử chính mình, thề nhất định phải trở lên cường đại.

Rời khỏi Chu Sơn trước, hắn đến một nơi bí mật mà hắn cùng Chu mai thường xuyên vụng trộm đi vào, muốn nhìn lại nơi đó...Không nghĩ tới lại ở nơi đó gặp được Chu Mai cả người máu tươi.

Chu Mai không bị thương, máu kia là máu trên người hai lão thân Chu gia, hai người ngoài ý muốn gặp lại, sống sót sau tai nạn, tự nhiên vui mừng quá đỗi, dùng bột đen thoa mặt, muốn chạy trốn khỏi địa bàn Lôi gia, sau này sẽ bàn mưu tính kế.

Nào biết Lôi Báo không có được Chu Mai, vẫn luôn không buông tay, thề muốn bắt nàng trở lại, một đường không buông tha đuổi theo bọn họ không rời.

Đối với hai người bình thường không có tu vi, Lôi Báo muốn bắt bọn họ kỳ thật thập phần dễ dàng, nhưng hắn ta vẫn như mèo vờn chuột, trêu đùa bọn họ, nhìn bọn họ chật vật chạy trốn, nhìn bọn họ đi đến từng bước tuyệt vọng....Ở trong quá trình này, hắn chiếm được một loại biến thái thỏa mãn.

Diệp Hàn Sơn vốn bị trọng thương, nhịn hai tháng, mắt thấy không được, Chu Mai thương tâm muốn chết, đến lúc này, nàng có tâm tư cá chết lưới rách, dù sao sẽ chết,btrước khi chết, nàng muốn kéo Lôi gia chôn cùng.

Chạy thoát hai tháng, bọn họ đã chạy trốn tới Phượng Hoàng cốc ở Triệu quốc, Vương gia Phượng Hoàng cốc, cũng là thế gia tu luyện, trưởng tôn Vương gia, là một nhân vật phong lưu đệ nhất, diện mạo tuấn tú, yêu thích bênh vực kẻ yếu, làm ra sự tình anh hùng cứu mỹ nhân.
*(Vương gia:Đây là thế gia tu luyện họ Vương nhé...không phải Vương gia trong hoàng thất đâu)*

Chu Mai nguyên bản xinh đẹp, cố ý trang điểm một phen, càng có vẻ thập phần tư sắc, nàng cố ý đem chuyện Lôi gia đuổi giết nàng cho Vương công tử biết, quả nhiên Vương công tử cắn câu. Một phen uốn mình xuống theo người, Vương công tử đối với nàng rễ tình đâm sâu, đối với Lôi gia giết chết phụ mẫu nàng hận thấu xương, còn vì nàng tự mình giết Lôi Báo.

Lúc này Lôi gia tự nhiên không thuận theo, phái cao thủ trong tộc ra, muốn lấy tính mạng Vương công tử, tuy rằng Vương công tử kinh tài tuyệt diễm, đáng tiếc dù sao tuổi trẻ, bị người chém chết tại chỗ, mất đi tính mạng.

Vương gia Phượng Hoàng cốc tức giận, diệt Lôi gia ở Chu Sơn, lại nói Chu Mai là hồng nhan họa thủy, muốn giết nàng, may mắn Chu Mai tuỳ thời biết được, mang theo Diệp Hàn Sơn trốn thoát.

Diệp Hàn Sơn bị thương nặng, vì chữa bệnh cho hắn, nàng cơ hồ cầm hết đồ vật đáng giá trên người đi mua thuốc cho hắn, ngay tại thời điểm thương thế Diệp Hàn Sơn tốt lên không sai biệt lắm, bọn họ gặp hồng thuỷ trăm năm khó gặp ở Triệu Quốc, Chu Mai trơ mắt nhìn Diệp Hàn Sơn bị hồng thủy cuốn đi.

"Ta vẫn luôn cho rằng Diệp biểu ca đã chết, trên đời này không còn thân nhân, cả đời đều phải lẻ loi hiu quạnh, vì thế nản lòng thoái chí, mấy lần muốn đuổi theo biểu ca mà đi, chỉ là...Cuối cùng ta vẫn không chết, vẫn luôn đần độn còn sống, sau lại gặp được Vương gia..." Nói xong lời cuối cùng, Chu Mai đã khóc không thành tiếng: "Năm ấy ở sơn cốc, Vương gia ngài bế quan, có một lần ngẫu nhiên ta ra ngoài, đụng phải biểu ca, biểu ca không chết, ta rất cao hứng,thỉnh biểu ca đến trong cốc, buổi tối ngày đó, chúng ta đều uống quá nhiều, cho nên...Cho nên mới làm ra loại sự tình hồ đồ này..."

Chu Mai ngẩng đầu, si ngốc nhìn khuôn mặt tuấn dật của Trấn Nam Vương, ánh mắt sầu triền miên: "Ngày hôm sau ta tỉnh lại, liền hối hận, sau lại...Sau ta phát hiện chính mình hoài thai, may mắn lần đó ngài bế quan không lâu, ta thực sợ hãi, ta sợ sau khi Vương gia biết, sẽ không muốn ta nữa, nên ta luôn không dám nói, nghĩ đến thời gian chỉ kém một tháng mà thôi, chỉ cần ta cẩn thận một chút, nhất định sẽ không bị phát hiện. Ngài nói ta mỗi ngày đều cao hứng ngóng trông sinh hài tử ra...Ta làm sao dám không cao hứng a, ta sợ chính mình biểu hiện ra ngoài một chút khổ sở nào, sẽ bị ngài phát hiện, lại không nghĩ rằng ngài đã sớm nhìn thấu."

Nàng đứng lên, hướng tới Trấn Nam Vương đi đến, dùng đôi mắt khắc hoạ dung nhan hắn, khóe miệng mang theo tự giễu: "Vì không để ngài nghi ngời, thậm chí ta không dám ăn quá nhiều, sợ bụng quá lớn, cùng thời gian chính mình mang thai không khớp..."

Biểu tình Trấn Nam Vương phức tạp nhìn Chu Mai, thật lâu mới nói: "Vì sao ngươi không nói sớm? Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ thành toàn cho ngươi cùng biểu ca ngươi." Những lời này, Chu Mai chưa từng nói qua với hắn, thậm chí thân thế nàng, chỉ nói phụ mẫu chính mình song vong.

"Thành toàn?" Chu Mai lắc đầu, vẻ mặt bi thương: "Vương gia, ta chỉ sợ ngài thành toàn, hiểu lầm biểu ca sau khi chết, ta vẫn luôn coi ngài trở thành chỗ dựa duy nhất, sớm đã bất tri bất giác yêu thích ngài, biểu ca nói ta cùng hắn rời đi, ta luyến tiếc, cự tuyệt hắn, bởi vì ta biết người trong lòng ta yêu không phải hắn, ta muốn lưu lại bên người Vương gia ngài."

Nàng cam tâm tình nguyện vứt bỏ tình yêu của biểu ca, lưu lại bên người hắn. Chỉ là Vương gia ở bên nàng sinh sản không lâu, mang theo Tần Thiên rời đi, lưu nàng trong đại trạch kinh thành, mỗi ngày vọng nguyệt tương tư.

Thật vất vả người nàng mong ngóng đã trở lại, bên người hắn, có thêm một nữ nhân khác, thậm chí cả hài tử. Từ đây, không hề bước vào cửa phòng nàng. Từ đây ghen ghét ở trong lòng nàng mọc rễ nẩy mầm, hận ý như cuồng phong tứ tán, càng không thể vãn hồi.

Vẻ mặt Trấn Nam Vương khiếp sợ nhìn Chu Mai, nàng thích chính mình? Sao có thể? Nhìn nàng sủng ái Tần Lạc Hàn, về sau hắn luôn cho rằng người nàng thích chính là nam tử đánh cắp bí cập năm đó xâm nhập vào nơi ẩn cư của bọn họ!

Nàng đối với Thiên nhi thật sự rất tốt, thậm chí sau này đối với Lạc Y, cũng thập phần yêu thích, nên hắn mới yên tâm để Lạc Y cùng Lạc Hàn ở chung. Vì sợ thân phụ Hàn nhi đột nhiên xuất hiện, nguy hại đến Y Nhi, thậm chí mấy năm đầu, hắn phái không ít người ngày đêm giám thị.

Theo thời gian đi qua, tâm hắn dần dần thả xuống, lấy tu vi cừu nhân chỉ ở đại tông sư, nói vậy ca ca hắn ta cũng yếu không thể chạy đi đâu, nhiều năm không xuất hiện như vậy, khả năng duy nhất, bởi vì tu luyện bản bí cập kia, đã khí huyết đảo ngược mà chết. Thẳng đến khi Diệp Hàn Sơn xuất hiện, Chu Mai nói đó là biểu ca nàng, hắn mới ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp.

Khi Diệp Hàn Sơn nghe được biểu muội nói không hề yêu hắn, mà yêu người nam nhân trước mắt này,bthân ảnh thon dài trở nên dị thường tiêu điều, biểu tình ảm đạm, tuy rằng sớm đã minh bạch.

"Nói bậy, ta là hài tử phụ vương, mới không phải hài tử hắn, nương, vì sao người lại nói hươu nói vượn! Vì sao người lại nói hươu nói vượn như vậy a!" Tần Lạc Hàn tránh trong xe ngựa được hầu hạ ăn mặc chỉnh tề, một thân y phục cẩm lam đang bị hai bà tử áp chế, từ trong xe ngựa chạy ra tới, biểu tình dữ tợn tuyệt vọng.

Chu Mai run rẩy đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt Tần Lạc Hàn xanh tím ,áy náy, hối hận, đau lòng...Đủ loại cảm xúc phức tạp ở trong mắt nàng xẹt qua, cuối cùng nàng mở miệng: "Hàn nhi, nương thực xin lỗi con, Vương gia không phải phụ thân con, hắn mới phải." Nàng đem ngón tay hướng tới Diệp Hàn Sơn đang ở một bên.

Tần Lạc Hàn không nhìn Diệp Hàn Sơn một cái, dùng sức lắc đầu, nàng là nữ nhi Trấn Nam Vương, tuy rằng không phải đích nữ, nhưng nàng trước sau vẫn là nữ nhi Trấn Nam Vương, là nam nhân cường đại nhất Thánh Long đại lục, nữ nhi Tần Lăng Vân, điều này làm cho nàng lấy làm tự hào...Diệp Hàn Sơn là phụ thân nàng? Nàng căn bản vô pháp tiếp thu!

Chu Mai nhìn bộ dáng Tần Lạc Hàn kích động điên cuồng, càng thêm đau lòng, gắt gao ôm Tần Lạc Hàn vào trong ngực, không nhịn được khóc thút thít, luôn miệng nói: "Thực xin lỗi".

Tần Lạc Hàn không muốn nghe, đột nhiên đẩy Chu Mai ra, vô cùng căm ghét nhìn Chu Mai, gào rống nói: "Từ nhỏ ngươi liền nói cho ta, phụ thân ta lợi hại cỡ nào, nguyên bản hắn yêu ta cỡ nào, đều bởi vì các nàng..." Ngón tay nàng tay hung hăng chỉ hướng Tần Lạc Y cùng Tạ Như Yên: "Đều bởi vì bọn họ đến nhà chúng ta, cướp đi phụ thân ta, nên phụ thân mới không hề yêu ta. Ta hẳn nên đem sủng ái thuộc về ta đoạt lại, thì ra, căn bản không phải như vậy, ta hận ngươi! Ta hận ngươi chết đi được!"

Cả người Chu Mai run rẩy, mềm mại ngã xuống trên mặt đất, hận ý trong mắt nữ nhi, xé rách tâm can nàng. Trong mắt Vương gia khiếp sợ tức giận, càng làm cho nàng xấu hổ không ngừng, người sai là chính mình.

Vương gia bởi vì nàng hoài thai hài tử người khác, còn vui mừng chờ sinh hạ, mới vắng vẻ nàng, mà không phải do mẫu-nữ Tạ Như Yên nàng vẫn nghĩ tới. Hạnh phúc của nàng, lại hủy trên tay chính mình.Mà nàng, hiện tại lại đem nữ nhi làm hỏng.

"Hàn nhi..." Nàng cắn môi kêu tên Tần Lạc Hàn.

Tần Lạc Hàn cười: "Ngươi đừng gọi tên ta, bởi vì ngươi không xứng!" Là Chu Mai làm cho chính mình trở thành kẻ tư sinh bị mọi người nhạo báng khinh bỉ, nàng hận nàng Chu Mai, hận Chu Mai giống như hận Tần Lạc Y vậy.

Trấn Nam Vương nhíu mi tâm, vì thái độ Tần Lạc Hàn đối với Chu Mai, càng khiếp sợ Chu Mai đã từng nói qua với Tần Lạc Hàn như vậy, các nàng oán hận mẫu-nữ Lạc Y. Nghĩ đến Y Nhi vẫn luôn tự ti, thẳng đến lần này sau khi đụng phải đầu, mới chuyển biến không thể tưởng tượng được, trong lòng hắn chua chát.

Đang muốn mở miệng, Tần Lạc Hàn đột nhiên nhanh chóng hướng về phía Cổ Nhân sắc mặt tái nhợt, mất máu đến mức tuỳ thời đều té xỉu một bên vọt qua, trên tay có hàn quang chợt lóe rồi biến mất.

"A!" Cổ Nhân kêu thảm thiết một tiếng, thống khổ ngã xuống, Tần Lạc Hàn hướng trên người hắn đâm một đao, ở giữa ngực.

Trấn Nam Vương giật giật chân, muốn tiến lên một bước, cuối cùng hạ xuống, âm thầm thở dài một tiếng, không ngăn cản.

Tần Lạc Hàn đâm Cổ Nhân một đao, tựa hồ còn chưa hết giận, đem đao nhỏ rút ra tới, lần thứ hai điên cuồng đâm vào. Thời gian chớp mắt, trên người Cổ Nhân đã bị đâm không ít lỗ thủng, Cổ Nhân run rẩy vài cái, không còn hơi thở.

Mặt Thái tử lạnh lùng không ngăn cản, Tam hoàng tử khoanh tay đứng thẳng, Trấn Nam Vương cũng trơ mắt nhìn Cổ Nhân bị giết chết, những người khác, tự nhiên đứng tại chỗ chưa động.

Sau khi giết chết Cổ Nhân, Tần Lạc Hàn nở nụ cười khanh khách, biểu tình dữ tợn đến dọa người. Nàng một bên vừa cười vừa đi đến trước mặt Diệp Hàn Sơn, khẽ nhếch cằm, nhìn hắn nói: "Ngươi là phụ thân của ta?"

Diệp Hàn Sơn trầm mặc nhìn Tần Lạc Hàn.

Tần Lạc Hàn không phải thật sự muốn hắn trả lời, vẻ mặt hèn mọn khinh thường nói: "Ngươi dựa vào cái gì làm phụ thân ta? Hừ, phụ thân ta là Trấn Nam Vương, ngươi cùng nữ nhân kia sau lưng phụ thân ta cẩu thả, hiện tại ta liền thay phụ thân ta giết ngươi!"

Nói xong, giơ đao liền hướng tới bụng Diệp Hàn Sơ hung hăng đâm vào. Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Tần Lạc Hàn giết Cổ Nhân xong, còn muốn giết Diệp Hàn Sơn! Mặc kệ nàng có thừa nhận hay không, Diệp Hàn Sơn xác thật là phụ thân nàng, lấy tử sát phụ, đó là đại nghịch bất đạo nào!

Tình thế Diệp Hàn Sơn cấp bách muốn thối lui bên trong, Chu Mai đột nhiên vọt ra, chắn trước mặt Diệp Hàn Sơn, đao trong tay Tần Lạc Hàn, cứ như vậy thẳng tắp đâm vào người Chu Mai. Tần Lạc Hàn ngây ngẩn cả người, buông tay ra, nhìn đao trên bụng Chu Mai, lại giơ tay chính mình lên nhìn nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net