Chương 74:Bái sư thành công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 74:Bái sư thành công
Editor:HamNguyet

Có thể luyện chế thập giai đan dược! Thập nhất giai đan dược cũng có hai phần thành đan! Tiếng nói Tần Lạc Y vừa dứt, hai vị Thanh Phong cùng Thanh Vân đại sư nháy mắt hoá đá, giật mìnn tại chỗ, không thể tin trừng mắt nhìn nàng, đều đổ rút một ngụm khí lạnh.

Nàng mới mười sáu tuổi đi? Mười sáu tuổi có thể luyện chế thập nhất giai đan dược, nàng vẫn là người sao?Luyện đan sư trong thiên hạ thấy nàng, sợ là ngay cả khe đất cũng muốn chui vào.

Tuyệt Trần cung cùng Thần Y cốc ở Thánh Long đại lục, coi như là thuỷ tổ chế đan, trong hai phái bọn họ, mấy trăm năm đến hơn một nghìn năm qua, kỳ tài luyện đan ùn ùn không dứt, chỉ là không gặp qua người biến thái như Tần Lạc Y vậy!

Thanh Vân đại sư nhìn về phía sư huynh nhà mình, Cung chủ Tuyệt Trần cung, khi sư huynh ba mươi tuổi, luyện ra thất giai đan dược, thiên phú này, năm đó ở Thánh Long đại lục, có thể nói là chấn động một thời, sư tổ trực tiếp hướng sư phụ nói rõ, để sư phụ trăm năm về sau, đem cung vị Tuyệt Trần cung, truyền cho sư huynh!

Chính là Cát chưởng môn Phiêu Miểu tông, đối với thiên phú của sư huynh, cũng từng gật đầu khen hay, nói trên Thánh Long đại lục, hắn tuổi này, luyện đan thuật có thể lấy được thành tích như vậy, là cực không sai.

Tần Lạc Y gặp hai người thật lâu không nói lời nào, chỉ mở to mắt trừng mắt nhìn chính mình, còn tưởng rằng bọn họ không tin lời mình nói, bàn tay mềm vừa động, dứt khoát từ trong vòng tay không gian xuất ra một bình đan màu trắng.

Mở nắp ra, thoáng chốc, một cỗ hương thơm kỳ dị tràn ra, linh lực nồng đậm đến cực điểm, làm cho người ta tinh thần nháy mắt lâm vào rung lên.

Thanh Vân đại sư cùng Thanh Phong đại sư, hai người một người quý vì cung chủ Tuyệt Trần cung, một người quý vì trưởng lão Tuyệt Trần cung, nhìn Tần Lạc Y đan dược ra, đều không khỏi âm thầm nuốt một ngụm nước miếng. Thanh Phong đại sư đưa tay tiếp nhận bình đan, từ bên trong đổ ra một viên đan dược phẩm chất vô cùng tốt.

"Đây là thập giai phá chướng đan, nếu tu luyện đụng tới bình cảnh không thể vượt qua, phá chướng đan có thể làm cho thời điểm tấn giai nắm chắc hơn năm phần." Tần Lạc Y ở một bên giải thích nói.

Lại xuất một bình đan màu xanh, đổ một viên đan dược màu vàng ra, hương khí linh lực càng thêm nồng đậm: "Đây là cửu âm hoàng tuyền đan thập nhất giai mấy ngày hôm trước ta mới luyện chế ra, là kỳ dược chữa thương, có thể sinh tử nhân, nhục bạch cốt."

Thanh Vân đại sư cùng Thanh Phong đại sư hoàn toàn bị rung động.Cửu âm hoàng tuyền đan, đây chính là thánh đan chữa thương trong truyền thuyết!

Ở trên Thánh Long đại lục, chỉ sợ không có người biết tên loại đan dược này, nếu không phải bọn họ từng đi qua Bồng Lai Tiên đảo, sẽ không nhận biết được loại đan dược này. Không nghĩ tới trên tay Tần Lạc Y có!

Tinh tế nhìn một lát, Thanh Phong đại sư đem hai viên đan dược trả lại cho Tần Lạc Y, thở dài một tiếng, hắn tự cao thiên phú luyện đan không sai, sợ là kiếp này không thể luyện ra đan dược cao giai như thế.

Ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Lạc Y: "Tần cô nương, đan dược thập nhất giai, cho dù Bồng Lai đệ nhất tiên môn, Phiêu Miểu tông, cũng không có người có thể luyện chế, thể chất tu luyện của ngươi không được, nhưng có luyện đan thuật này, có lẽ Cát chưởng môn sẽ đổi chủ ý."

Tần Lạc Y nghe vậy, tâm tình bất ổn treo cao cuối cùng hạ xuống, bộc lộ vui mừng ra ngoài, trên mặt tươi cười trong suốt như ngọc: "Hai vị đại sư, còn thỉnh các ngươi vì Lạc Y tiếp tục dẫn tiến một phen."

Thanh Phong đại sư ha ha cười: "Đây tự nhiên là đạo nghĩa không thể chối từ."

Hai người không lập tức rời đi, ngược lại thân thiết nói cho Tần Lạc Y biết chuyện tình Phiêu Miểu tông.

Tần Lạc Y càng nghe càng hưng phấn, hiểu biết càng nhiều, đối với việc nàng gia nhập Phiêu Miểu tông càng nắm chắc hơn nữa.

Minh Nguyệt Các.

"Thiếu chủ, ngài đã tới!"

Giản Ngọc Diễn một thân cẩm bào lam sắc, phong thần như ngọc mang theo Hùng Sát vừa mới bước vào Minh Nguyệt các, Phương chưởng quầy Minh Nguyệt các lập tức đi lên đón, cười hướng hắn thi lễ.

Lúc này đúng là buổi sáng, khách nhân trong Minh Nguyệt các không ít, nhưng phần lớn mọi người đều đang nhìn phù chú cùng nhi giai, tam giai đan dược, chỉ có một thanh y nam tử thân hình cao lớn, khoanh tay đứng trước quầy bày ngũ giai, lục giai phù, thần thái nhàn nhã nhìn, không giống bộ dáng muốn mua.

Giản Ngọc Diễn nhìn chung quanh Các một vòng, không để tâm, người đến trong Các xem phù chú cao giai không ít, nhưng người thực sự chân chính có tài lực hùng hậu mua được không nhiều. Hắn cười cùng chưởng quầy nói mấy câu, sau đó liền hướng hậu viện Minh Nguyệt các bước vào.

"Trừ bỏ lục giai phù này, trong Minh Nguyệt Các các ngươi, có phù chú phẩm giai cao hơn không?" Còn không đợi Giản Ngọc Diễn đi vào hậu viện, đột nhiên một đạo thanh âm không lớn không nhỏ vang lên trong Các.

Giản Ngọc Diễn dừng cước bộ lại, nghiêng đầu nhìn. Người nói chuyện đúng là thanh y nam tử đứng trước quầy bán lục giai phù, thanh âm hắn không lớn, nhưng giống như có thể xâm nhập lòng người, làm cho người ta không thể bỏ qua.

Trừ bỏ hắn, những người khác trong Minh Nguyệt các cũng quay đầu đến, tò mò nhìn thanh y nam tư. Mỗi người đều muốn biết, muốn nghe được cao nhân thần thánh phương nào có phù chú cao hơn lục giai phù . Phải biết rằng lấy lục giai phù ra, có giá hơn mười vạn lượng bạc, cao hơn lục giai phù, vậy không phải là mấy chục vạn lượng sao?

"Không có, trong Minh Nguyệt các, phù chú có phẩm giai cao nhất là lục giai." Dưới chân Giản Ngọc Diễn vừa chuyển, đi đến trước mặt thanh y nam tử, cười nói.

Thanh y nam tử quay đầu nhìn Giản Ngọc Diễn. Đó là nam tử trung niên, hình dung tuấn mỹ, một đầu tóc đen nhánh cẩn thận tỉ mỉ búi trên đỉnh đầu, hai mắt sáng ngời có vẻ sắc bén. Bị cặp mắt của hắn nhìn qua, nhất thời có một loại cảm giác trên người có bí mật gì đều không thể nào che giấu.

Giản Ngọc Diễn âm thầm kinh hãi, trên mặt vẫn duy trì tươi cười thản nhiên, tao nhã đứng thẳng.

"Người trẻ tuổi, trong kinh thành Sở quốc, ngươi có biết nơi nào bán thất giai phù không?" Ánh mắt thanh y nam tử đảo qua trên người Giản Ngọc Diễn, mở miệng hỏi.

Giản Ngọc Diễn nhíu mày trầm ngâm, lập tức nói: "Không có, mấy cửa hàng bán phù chú, bán phù chú phẩm giai cao nhất, chính là lục giai."

Thanh y nam tử nghe vậy, nhíu chặt mi tâm, kinh ngạc lẩm bẩm nói:"Không có sao? Vậy ngày hôm qua ta nhìn đến thất giai phù trên tay tiểu nha đầu kia, là lấy tới từ nơi nào?"

Trong lòng Giản Ngọc Diễn chấn động .Hắn ta nhìn đến người sử dụng thất giai phù? Hắn ta nhìn đến ở nơi nào? Đang muốn thỉnh thanh y nam tử tiến vào hậu viện Minh Nguyệt các hảo hảo hỏi một chút, thanh y nam tử đã đi qua bên người hắ, hướng bên ngoài Minh Nguyệt các đi đến.

Một đạo thân ảnh kim sắc diễm lệ, đột nhiên từ bên ngoài đi đến, đúng là Tần Lạc Y nhắc hắn hôm nay đến Minh Nguyệt các sớm một chút. Giản Ngọc Diễn đem thanh y nam tử ném ra sau đầu, khóe môi mỉm cười nghênh đón.

"Cát chưởng môn?" Tần Lạc Y nhìn đến thanh y nam tử, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức cười mở nhan, có chút cung kính hướng hắn thi lễ: "Vãn bối gặp qua Cát chưởng môn."

"Y nhi, thì ra nàng nhận thức vị tiền bối này?" Giản Ngọc Diễn đứng yên bên cạnh nàng, cười nói.

Tần Lạc Y nhìn Giản Ngọc Diễn một cái, thanh thuý nói: "May mắn từng gặp mặt tiền bối một lần."

Giản Ngọc Diễn không biết thân phânn Cát chưởng môn, bởi vì hắn phái Dịch Cô Vân đi Tuyệt Trần cung còn chưa trở về. Hai vị Thanh Vân cùng Thanh Phong đại sư, theo Cát chưởng môn đến kinh thành.

"Tiểu nha đầu, ngươi nói cho ta biết, thất giai phù ngươi dùng ngày hôm qua, lấy đến từ đâu?" Thanh y nam tử híp mắt, không để ý đến lời nói của bọn họ, lập tức hỏi ra điều chính mình muốn biết.

Kỳ thật, hắn đối với thất giai phù không cảm thấy hứng thú, trong Phiêu Miểu tông, cũng có người có thể luyện chế ra thất phù, chẳng qua hắn đối với người luyện chế ra thất giai phù cảm thấy thập phần hứng thú. Hơn nữa phù chú kia còn có chút kỳ quái, uy lực so với thất giai phù bình thường, lớn hơn gấp mấy lần!

Mâu quang Tần Lạc Y chợt lóe, nhìn đến mọi người chung quanh sau khi nghe được lời nói của Cát chưởng môn, đều đem ánh mắt dừng trên người nàng, không khỏi cười nói:"Tiền bối muốn biết, Lạc Y tự nhiên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, chẳng qua nơi này không phải địa phương để nói chuyện, tiền bối, chúng ta đi vào nói." Nâng ngón tay chỉ hậu viện phía sau.

Cát chưởng môn gật đầu, thập phần sảng khoái tiêu sái đi vào.

Tuy rằng Giản Ngọc Diễn không biết Cát chưởng môn này có thân phận gì, nhưng theo thái độ Tần Lạc Y, mẫn cảm nhận thấy thân phận thanh y nam tử này khẳng định không đơn giản, xuất trà ngon cực phẩm trong trữ vật giới của chính mình ra, tự mình phân phó Hùng Sát đi pha trà.

Cát chưởng môn không uống trà, hắn khoanh tay đứng trước mặt Tần Lạc Y, chỉ muốn biết thất giai phù trên tay nàng như thế nào: "Nha đầu, nói đi."

Tần Lạc Y cong môi, trên mặt mang ý cười nhợt nhạt: "Không dối gạt Cát chưởng môn, thất giai phù kia, là do ta tự mình luyện ra." Bộ dáng vân đạm phong khinh, giống như lời nàng nói không phải là luyện chế ra thất giai phù, mà là sự tình ăn cơm đơn giản vậy.

"Phốc!" Giản Ngọc Diễn bên cạnh một tay cầm chung trà, phun luôn ngụm nước trà trong miệng ra, ống tay áo che môi ho nhẹ.

Tần Lạc Y liếc mắt nhìn hắn, trong mắt hàm chứa giận dữ, tựa như đang ám chỉ hắn kinh ngạc quá lớn rồi.

Giản Ngọc Diễn ho càng lớn.Vừa rồi may mắn hắn tuỳ thời nhanh tay, bằng không một ngụm nước trà kia tất cả đều phun lên người Cát chưởng môn. Nghĩ đến Giản Ngọc Diễn hắn sống hai mươi năm, coi như gặp qua không ít sóng to gió lớn, kỳ nhân, việc hiếm thấy biết đến không ít. Hắn càng nhìn không thấu Tần Lạc Y, mới mười mấy tuổi, nàng có thể luyện chế thất giai đan dược, hơn nữa xác suất luyện đan thành công cao đến dọa người!

Lúc trước, biết được đan dược giải độc cho chính mình, thật sự do nàng luyện chế...Hắn liền chấn kinh. Hiện tại nàng có năng lực luyện chế ra thất giai phù...Nghĩ đến mấy tháng trước, thời điểm bọn họ vừa mới quen biết, thậm chí ngay cả nhập môn luyện chế phù chú nàng đều không biết, như thế nào có thể làm cho hắn không khiếp sợ a!

Ngay cả Giản gia bọn họ, người có thể luyện chế ra thất giai phù, cũng chỉ có một mình lão tổ tông mà thôi.

Tuy rằng Cát chưởng môn không khiến sợ như Giản Ngọc Diễn, nhưng cũng thập phần kinh ngạc: "Ngươi còn có thể chế phù?"

Tần Lạc Y gật đầu cười nói: "Ngài cũng biết, bây giờ ta còn không thể tu luyện, chỉ biết luyện đan, nghĩ đến trên người phải có một chút đồ vật phòng thân a, nên ta đã nghĩ đến luyện chế phù chú."

Giản Ngọc Diễn đem chung trà trên tay buông xuống, không dám tiếp tục uống, sợ Tần Lạc Y nói ra chuyện gì, hắn lại bị kích thích làm ra chuyện tình mất mặt.

"Ngươi bắt đầu luyện chế phù chú từ khi nào?" Cát chưởng môn nhíu mày trầm ngâm, mở miệng lần nữa.

"Đại khái nửa năm trước đi." Tần Lạc Y cúi đầu nghĩ, sau đó đáp.

"Đúng vậy, lúc trước Tần cô nương ở trên tay ta mua luyện chế phù chú bách khoa toàn thư." Hùng Sát cuối cùng từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, thở dài một tiếng nói.

Cát chưởng môn nghe vậy, trong con ngươi đen sáng ngời lóng lánh nhiều điểm sáng nhạt, lại mang theo vài phần phiền muộn. Đáng tiếc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net