Chương 91-100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91:Hiểu lầm
Editor:HamNguyet

Tần Lạc Y bị ôm chặt thắt lưng trong lòng ngẩn ra, lập tức tựa tiếu phi tiếu nhìn tuấn nhan yêu nghiệt của hắn: "Đại sư huynh, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"

Phượng Phi Ly cong môi cười, cúi đầu xuống ấn trên trán nàng một cái hôn như cánh hồ điệp lướt nhẹ qua, sau đó buông bàn tay ra, chỉ một bên vách tường bò đầy dây đằng:"Phía trên kia có một toà động phủ bế quan do tiền bối Phiêu Miểu Tông tạo ra."

Tần Lạc Y theo phương hướng ngón tay hắn nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh xanh tươi, không thấy động phủ nào, thả thần thức ra nhìn kỹ, ở sau dây đằng quả nhiên phát hiện một sơn động, cửa động không lớn, lại bị dây đằng che kín mít, trách không được thời điểm lần trước đi vào, nàng không phát hiện khác thường.

Hoàn hảo nàng không có thói quen loã thể, tuy rằng ăn mặc không nhiều lắm, nhưng có mặc, hơn nữa người ở bên trong là Phượng Phi Ly, nếu là đệ tử khác hoặc tiền bối tông ở bên trong...Nàng nhất định khóc không ra nước mắt.

Ngay cả như vậy, sắc mặt Tần Lạc Y cũng không dễ nhìn lắm, lần này là Phượng Phi Ly, vậy thời điểm lần trước ở trong này, không biết có người hay không?

Nhìn trong mắt nàng hiện lên ảo não, Phượng Phi Ly cười khẽ, trên mặt trắng nõn như ngọc bởi vì bơi vài vòng, mang theo đỏ ửng nhàn nhạt, làm cho khuôn mặt nàng tuyệt mỹ, có vẻ càng thêm quyến rũ mê người.

Nhẹ nhàng nhéo hai má nàng. Vào tay nhẵn nhụi nõn nà, làm cho hắn có chút luyến tiếc buông tay. Bàn tay ôm thắt lưng nàng cảm thấy vô cùng ôn nhuyễn, hắn tận lực đem ánh mắt dừng trên mặt nàng, không hướng tới đường cong lả lướt, nếu không chỉ sợ chính mình sẽ nhịn không được xúc động, trực tiếp đem nàng đặt dưới thân hung hăng trìu mến một phen.

Tần Lạc Y liếc mắt nhìn hắn, một chưởng đem bàn tay hắn đang quấy rối trên mặt chính mình xuống, bàn tay hắn đặt trên thắt lưng cũng phất xuống, sau đó xoay người nhảy lên cự thạch trong hồ, lấy ra kiện váy áo khô mát mặc lên người, sau đó đem mái tóc ướt đẫm thả xuống, dùng cái khăn đặc thù màu trắng lau nhẹ.

Cảnh xuân bị che khuất, trong mắt Phượng Phi Ly tối sầm lại, thầm nghĩ một tiếng đáng tiếc. Rầm một tiếng, tiêu sái từ trong nước phóng ra, dừng bên cạnh Tần Lạc Y, y phục ướt đẫm dán trên người hắn, buộc vòng quanh thân thể hắn hoàn mỹ mạnh mẽ.

Bàn tay Tần Lạc Y xoa mái tóc dừng một chút, chỉ liếc mắt nhìn một cái, nhanh chóng lơ đãng dời đi, bộ dáng Phượng Phi Ly vốn đủ mê người, lúc này bộ dáng yêu nghiệt mang theo vô hạn gợi cảm, nàng thật đúng là sợ chính mình nhìn thêm vài lần, Hỗn Nguyên Thiên Châu trong linh đài huyệt sẽ tác quái.

Một làn khói nhẹ nhàn nhạt từ trên người Phượng Phi Ly bốc lên, thời gian trong nháy mắt, vừa rồi trên người còn ướt sũng, nháy mắt trở nên sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Tần Lạc Y, khóe môi mỉm cười, trong mắt hoa đào ôn nhu mị hoặc mang theo mấy phần cực nóng ngóng nhìn.

Chỉ cảm thấy khuôn mặt nàng tuyệt mỹ nghiên lệ dưới ánh trăng sáng tỏ càng thêm trong suốt, hai đồng tử như viên hắc diệu thạch rực rỡ, chân mày cong cong, hơi nhíu lại, có vẻ phong tình vạn chủng, ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng lau nhẹ mái tóc đen nhánh, sợi tóc rung động, tâm hắn cũng rung động theo sợi tóc không ngừng phiêu đãng.

Mắt hoa đào dần dần trở nên thâm trầm, nghiêng người qua, hắn vươn tay lấy khăn trên tay Tần Lạc Y, ôn nhu nói: "Để ta giúp nàng đi."

Tần Lạc Y ước gì cách xa hắn, vẫn luôn cùng hắn duy trì khoảng cách an toàn, sao có thể để hắn lau tóc cho chính mình? Như vậy cũng quá thân mật.

"Không cần." Đưa tay muốn đoạt lấy khăn trong tay hắn.

Phượng Phi Ly rất dễ dàng tránh ra, Tần Lạc Y có chút buồn bực, lại đưa tay đoạt, trải qua tranh chấp, y phục nàng tùy ý mặc trên người dần trượt xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, còn có nửa bả vai như ẩn như hiện, thậm chí ngay cả cái yếm cũng ẩn ẩn thấy được.

Mắt hoa đào của Phượng Phi Ly phút chốc trở nên cực nóng, mặc Tần Lạc Y đem khăn đoạt lại, cúi người xuống, liền đem dáng người nàng lả lướt mạn diệu đặt dưới thân, ôn nhu hôn lên môi đỏ mọng của nàng.

Tần Lạc Y giật mình. Sau khi lấy lại tinh thần liền trầm mặt, khẽ kêu nói: "Đại sư huynh, ngươi làm cái gì, nhanh buông ra!"

Phượng Phi Ly sớm bị nàng trong lúc vô tình phát ra quyến rũ phong tình khiêu khích tâm ngứa khó nhịn, từ khi nhìn đến nàng cùng Đoan Mộc Trường Anh ở bên nhau, tâm hắn luôn vô cùng lo lắng, chỉ sợ nàng thật sự thích tên Đoan Mộc Trường Anh bụng dạ khó lường kia.

Hôm nay chân tướng rõ ràng, hắn dẫn theo tâm rốt cục buông xuống, nguyên bản hắn tu luyện trong động phủ trên vách đá, nhìn nàng tiến vào trong nước bơi lội vui sướng, cũng không muốn làm gì, thầm nghĩ xuống dưới cùng nàng trò chuyện, nhưng thời điểm này thật sự có chút không nhịn được, muốn hung hăng hôn nàng, giải trừ lo lắng cùng tương tư trong khoảng thời gian này.

Nghe xong lời Tần Lạc Y nói, không chỉ không buông ra, ngược lại hôn càng sâu, trằn trọc mút, nửa điểm ý tứ buông nàng ra cũng không có.

Hô hấp Tần Lạc Y bắt đầu dồn dập, ngực phập phồng kịch liệt, phượng mâu sương mù hàm chứa thuỷ quang liễm diễm, Hỗn Nguyên Thiên Châu trong linh đài huyệt làm sao chịu được một phen khiêu khích này?

Sớm đã bắt đầu dị động, một loại cảm giác nóng rực ấm áp thẩm thấu tiến vào tứ chi bách hải của nàng, khiến nàng thầm nghĩ đón ý hùa hắn hôn, cùng hắn dây dưa, muốn càng nhiều.

Như vậy là không đúng. Loại hoan hảo bị Hỗn Nguyên Thiên Châu quản chế, tuy rằng dễ dàng có được tinh thần lực tấn giai, làm cho nàng có loại cảm giác không nỡ. Còn có Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh...Nàng không thể cứ mặc kệ chính mình cùng bọn họ dây dưa.

Mở to ánh mắt mê ly, nàng nhìn trâm dương chi bạch ngọc trên đỉnh đầu Phượng Phi Ly, dùng sức cắn đầu lưỡi. Đau đớn đánh úp lại, làm cho thần trí nàng mê ly thanh tỉnh một lát, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói: "Đại sư huynh, ngươi thích ta sao?"

"Thật ngốc." Phượng Phi Ly rốt cục ngẩng đầu lên, mắt hoa đào xinh đẹp sáng quắc nhìn nàng: "Ta đương nhiên thích nàng."

"Vậy ngươi thích ta ở điểm gì?" Tần Lạc Y cứ như vậy nằm dưới thân hắn, khóe môi tràn ra tươi cười hoa mắt, cùng ánh mắt nàng thoáng có vẻ mê ly, càng thêm phong tình vạn chủng, vô cùng mê người.

Phượng Phi Ly vươn ngón tay, ở trên mặt nàng vuốt ve, mâu quang thâm thúy. Thích nàng ở điểm gì? Thời điểm ban đầu, hắn tò mò. Một nữ tử mười bảy tuổi tu vi tôn giả, sẽ phá lệ được sư phụ cực kỳ nghiêm khắc trong việc nhận đồ đệ thu làm đệ tử quan môn...Hắn tiếp cận nàng, muốn biết nàng đến tột cùng có chỗ nào đặc biệt. Sau đó hắn phát hiện nàng quả thật rất đặc biệt.

Đương nhiên, đặc biệt kia không phải trong tu luyện, ở dưới huyền phủ, Phiêu Miểu Tông có hàn đàm thủy, nàng lấy băng linh châu của Nhị sư đệ, tu vi tiến triển cực nhanh là điều tất nhiên.

Đặc biệt hắn phát hiện ra nàng cùng nữ tu sĩ hắn nhận thức trước kia bất đồng, thời điểm nàng nhìn hắn, trong mắt có kinh diễm, nhưng không vì tiếp cận mà thụ sủng nhược kinh, sẽ co quắp, bất quá không hơn, nàng tuân thủ đúng mực sư huynh muội, đối đãi với hắn chân thành nhiệt tình, nhưng không quá mức nóng bỏng lấy lòng, thân thiết lại không cố ý thân cận.

Tiểu sư muội như vậy, không bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc, làm cho hắn dần dần phát ra hảo cảm khác thường, sau lại, hắn dần dần thích nhìn bộ dáng nàng bởi vì chính mình tới gần mà co quắp bối rối lại cố giữ vững trấn tĩnh, thích nàng cho dù tu vi không cao, mỗi ngày đều mang bộ dáng tràn đầy tự tin, thích trong mắt nàng tùy thời phát ra giảo hoạt...

Kiên định tu đạo không dao động, cười xem thế gian lại bởi vì nàng mà bận tâm, đặc biệt nàng tu luyện, trong một năm rưỡi hắn trở lại Huyền Thiên đại lục, thường thường lơ đãng, thân ảnh nàng liền hiện lên trước mắt hắn như vậy.

Nhìn hắn lâm vào trầm tư, xoa nhẹ mặt mình thật lâu không nói gì, Tần Lạc Y hiểu sai, trong mắt có ảm đạm. Bên môi hiện lên tươi cười tự giễu, nàng có phải nên cảm thấy vinh hạnh hay không, bộ dáng chính mình, có thể vào được mắt Đại sư huynh yêu nghiệt?

Phượng Phi Ly từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, nhìn đến tiếu nhan Tần Lạc Y tươi cười khác thường, rất nhanh hiểu được. Không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Lạc Y..." Sống đến trăm tuổi, hắn chưa từng đối với một nữ tử để tâm như vậy, thậm chí muốn cùng nàng kết thành song tu, hắn không phủ nhận, chính mình yêu thân thể nàng, nhưng hắn càng thích con người nàng? Bởi vì thích nàng, nên yêu tất cả những gì thuộc về nàng.

Đang muốn hảo hảo cùng nàng giải thích một phen, đột nhiên nhìn đến bên môi nàng trào ra một tia máu tươi, không khỏi hơi ngẩn ra, lập tức trở nên dị thường phẫn nộ, thân thể như rơi vào hầm băng, trong lòng đau đớn, nhịn không được dùng hai tay gắt gao giữ chặt mặt nàng, lớn tiếng quát: "Tần Lạc Y, nàng đang làm cái gì?"

Tần Lạc Y mím môi đỏ mọng không nói gì, máu tươi trên khóe môi chảy càng nhiều, vừa rồi tinh thần hoảng hốt, vì bảo trì thanh tỉnh, thời điểm cắn thật mạnh xuống, lực đạo không nắm chắc.

"Lạc Y, không cần thương tổn chính mình, vĩnh viễn không cần thương tổn chính mình..." Phượng Phi Ly mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng, sau đó rất nhanh buông ra, đứng dậy cách xa nàng, trong mắt hoa đào yêu nghiệt là đau lòng chưa từng có.

Nguyên lai...Y nhi vẫn không thích hắn. Trước mắt hiện lên thân ảnh Nhị sư đệ Đoan Mộc Trường Thanh, khóe môi hiện ra cười khổ. Chưa từng nghĩ đến hai sư huynh đệ bọn họ, có một ngày sẽ yêu thích cùng một nữ tử.

Lần này gặp lại, hắn nhìn ra Nhị sư đệ đối với Lạc Y hữu tình, Nhị sư đệ cũng đã nhận ra hắn khác thường, nhưng hai người bọn họ đều không vạch trần, loại tình cảm sư huynh đệ hơn mười năm, chỉ cần một ánh mắt, một động tác, bọn họ cũng biết suy nghĩ trong lòng lẫn nhau. Chờ Y nhi lựa chọn. Sau đó người còn lại sẽ yên lặng rời khỏi. Như vậy sẽ không làm tổn hại tình cảm mọi người.

Buổi tối hôm nay là hắn lỗ mãng, không khắc chế trụ xúc động, khiến cho Lạc Y tự mình hại mình đến ngăn cản hắn! Càng nghĩ càng đau lòng, nhắm mắt lại. Trong lòng Y nhi tất nhiên cực hận chính mình đi.

Nghĩ đến chính mình ở trong lòng nàng, là người tồi tệ như vậy...Chỉ cần nàng không muốn, sao hắn có thể ép buộc nàng. Mà nàng hiện tại kháng cự chính mình như thế, không tiếc tự mình hại thân thể mình, lựa chọn của nàng, không cần nói cũng biết.

Mắt hoa đào ảm đạm, thân ảnh cao lớn dưới ánh trăng mang theo cô đơn trước nay chưa từng có, nhìn Tần Lạc Y đã ngồi dậy cúi đầu sửa sang lại y phục, có chút đau đớn nói: "Tiểu sư muội, tuy rằng thủy đàm này thực bí ẩn, người biết đến không ít, đơn giản là ta cùng Nhị sư đệ thường xuyên ở trong này tu luyện, người khác sẽ không tới nơi này, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nàng về sau xuống nước, vẫn nên xem xét kĩ bốn phía trước."

Ngón tay Tần Lạc Y có chút run rẩy sửa sang lại y phục, trong nháy mắt thanh minh kia, tinh thần nàng hoảng hốt lần nữa, Hỗn Nguyên Thiên Châu vô cùng nóng rực, thân thể nàng mềm mại ôn nhuyễn, mà tâm thần nàng đang tập trung khống chế chính mình không nhìn về phía Phượng Phi Ly, không hướng trên người hắn nhìn tới, căn bản không nghe rõ lúc này hắn đang nói cái gì, mặc y phục xong, nàng có chút lay động tiến vào trong nước. Đàm thủy mát lạnh, cũng không thể giảm bớt khô nóng trong cơ thể nàng, nàng dứt khoát đem bả vai, đầu vùi vào trong nước.

Phượng Phi Ly yên lặng nhìn nàng một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài, biến mất khỏi sơn cốc.

"Nóng" Tần Lạc Y than nhẹ ra tiếng, làn da như bị cỗ hoả diễm không thể khống chế được nướng chín, màu da từ lúc ban đầu trắng nõn như ngọc, dần dần trở nên đỏ ửng, bịt kín một tầng ánh sáng hoa đào, nhan sắc dần nồng đậm.

Ở trong nước ngâm thật lâu, thần trí nàng càng thêm mê ly, máu toàn thân sôi trào lên, niệm thanh tâm kinh cũng vô dụng. Tần Lạc Y có một loại cảm giác vô cùng không ổn.
......
Phượng Phi Ly từ trong động đá vôi đi ra ngoài, một thân ảnh cao lớn đứng trên bờ, đúng là Đoan Mộc Trường Thanh.

Không cần nghĩ cũng biết Đoan Mộc Trường Thanh nhất định đi theo sau Tần Lạc Y tới đây, chỉ là làm cho hắn ngoài ý muốn là, Đoan Mộc Trường Thanh không đi vào, yên lặng canh giữ bên ngoài. Đây là nguyên nhân Y nhi thích Đoan Mộc Trường Thanh sao? Ánh mắt Phượng Phi Ly ám trầm.

Đoan Mộc Trường Thanh nhìn Phượng Phi Ly, đáy mắt có sóng gió quay cuồng mãnh liệt, sau đó đem ánh mắt dời đi, nhìn phía trong thủy đàm.

Phượng Phi Ly biết Đoan Mộc Trường Thanh chờ mong cái gì, thản nhiên nói: "Nàng ở trong bơi lội, chơi đến cao hứng, sợ là một chốc sẽ không đi ra."

Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, Tần Lạc Y cũng không từ bên trong đi ra, trên mặt Đoan Mộc Trường Thanh hiện ra một chút vô cùng lo lắng:"Đàm thuỷ bên trong rất sâu, có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?"

"Hẳn là không thể nào?" Phượng Phi Ly nao nao, nghĩ đến tư thế nàng bơi lội thành thục, trực giác phủ nhận, nhưng đã qua vài canh giờ, quả thật hơi lâu, hắn có chút tâm thần không yên.

Lại đợi một lát, cuối cùng Đoan Mộc Trường Thanh không nhịn được, mím chặt bạc môi: "Không được, ta phải đi vào nhìn một cái." Tiếng nói vừa dứt, bùm một tiếng kích động tiến vào trong nước.

Phượng Phi Ly đứng dậy, hơi do dự một chút, cũng nhảy xuống nước. Toàn bộ đàm thủy bị núi vây quanh, từ nơi này đi vào, phải xuyên qua một vách núi, chừng mấy chục thước, nhưng chút khoảng cách đấy đối với Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly mà nói, căn bản không đáng nhắc tới, rất nhanh bơi qua, tiến vào trong thủy đàm.

Ánh mặt trời màu vàng chiếu trên mặt nước, gợn nước lăn tăn, trong suốt yên tĩnh, ở trên mặt nước xanh biếc trong suốt, một đạo thân ảnh tây hồ lục sắc, vẫn không nhúc nhích, mái tóc đen nhánh tản ra, từng đợt nhè nhẹ nổi trên mặt nước.

Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh hai mặt nhìn nhau, tâm đột nhiên kinh hoàng lên.

"Tiểu sư muội?" Phượng Phi Ly thử thăm dò kêu một tiếng.

Bóng người trên mặt nước vẫn không nhúc nhích di động, không mở miệng. Trong lòng hai người đồng thời có dự cảm không tốt, không màng lúc này y phục trên người nàng có chút hỗn độn không sạch sẽ, tật như tia chớp vọt qua.

Hai mắt Tần Lạc Y nhắm chặt, sắc mặt hồng dọa người, trên trán có vết máu nhìn thấy ghê người, trên môi đỏ mọng cũng có vết máu tràn ra.
_____________________

Chương 92:Lựa chọn
Editor:HamNguyet

Chỉ liếc mắt một cái, tâm Phượng Phi Ly liền như tro tàn, kinh ngạc đứng nơi đó, ngón tay nhẹ nhàng rung động.

"Y nhi!" Đoan Mộc Trường Thanh tiến đến mạnh mẽ ôm nàng lên, gắt gao ôm chặt, giọng nói khàn khàn: "Y nhi, nàng làm sao vậy, nàng làm sao vậy?"

Vào tay nóng bỏng, hắn giống như đang bế một đan lô, cảm giác nóng rực kia, làm cho hắn đột nhiên mừng rỡ như điên. Thân thể vẫn nóng, trong nháy mắt vừa rồi kia, hắn sợ nhất người mà bản thân đang ôm là một khối thi thể lạnh băng.

Vươn một ngón tay, đặt trước mũi Tần Lạc Y, cỗ hơi thở cực mỏng manh phất trên ngón tay hắn, Đoan Mộc Trường Thanh không khỏi đem người trong lòng ôm chặt hơn nữa.

Mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt phẫn nộ trừng Phượng Phi Ly: "Đại sư huynh, tiểu sư muội vì sao lại như vậy? Ngươi làm gì với nàng!"

Hắn cùng Phượng Phi Ly là sư huynh đệ vài thập niên, đối với Đại sư huynh làm người, không ai so với hắn rõ ràng hơn, Đại sư huynh nhìn như phong lưu đa tình, kì thực vô tình, lại càng không tiếc sử dụng thủ đoạn hạ lưu gì, nhưng lúc này Tần Lạc Y khác thường, làm cho hắn như thế nào cũng không áp chế được ngọn lửa hoài nghi đang bùng lên trong lòng.

Hắn nhìn Tần Lạc Y tiến vào đàm thủy, sau đó Đại sư huynh đi ra, hắn vẫn không rời đi, trong thời gian đấy không có ai tiến vào, trên người Y nhi tựa như muốn bốc cháy, còn có vết máu trên trán, trên khóe môi, không trách được hắn suy nghĩ quá nhiều.

Hơn nữa vết máu trên trán đã khô đọng lại, từ điểm này có thể nhìn ra, nàng bị thương thời gian khá lâu, trên môi cũng vậy...Trong mắt hoài nghi càng ngày càng sâu.

"Ngươi vì sao muốn làm như vậy! Đại sư huynh...Ngươi vì sao muốn làm như vậy!" Hắn rống giận, như một con dã thú bị thương, ánh mắt hung ác nham hiểm lãnh khốc.

"Nàng làm sao vậy?" Phượng Phi Ly rốt cục mở miệng, thanh âm khàn khàn lợi hại, vừa rồi tâm khiếp sợ không cảm giác hơi thở Tần Lạc Y, hắn còn tưởng rằng Tần Lạc Y...Nhưng sau đó bị thần sắc Đoan Mộc Trường Thanh trong bi giận lại mang theo mừng như điên, làm cho cả người hắn đột nhiên thả lỏng. Y nhi, hẳn là không có chuyện gì.

Đoan Mộc Trường Thanh trừng mắt Phượng Phi Ly, trong lòng vừa vội vừa giận lại mất mát, mặt lạnh lùng đem Tần Lạc Y đặt trên cự thạch trong đàm thuỷ, hắn xoay người liền đánh một quyền về phía Phượng Phi Ly.

Phượng Phi Ly đi theo sau Đoan Mộc Trường Thanh, một lòng niệm Tần Lạc Y, như thế nào cũng không nghĩ đến Đoan Mộc Trường Thanh sẽ xoay người cho hắn một quyền, không hề phòng bị, một quyền kia đánh vào mắt hắn, thoáng chốc liền biến thành mắt gấu trúc.

"Chuyện tốt ngươi làm...Còn hỏi ta làm sao vậy!" Đoan Mộc Trường Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Đưa giải dược đây!"

Tần Lạc Y như bây giờ, thấy thế nào cũng giống như trúng xuân dược, không nghĩ tới Đại sư huynh ngay cả phương pháp ti bỉ như vậy đều lấy ra dùng.

Càng nghĩ càng tức giận, lại đánh một quyền qua, Phượng Phi Ly vừa rồi tâm thần không yên, đương nhiên bị Đoan Mộc Trường Thanh đánh trúng, lần này sớm có chuẩn bị, sẽ không để Đoan Mộc Trường Thanh thực hiện được, nhẹ nhàng dịch người tránh ra, bay xuống bên cạnh Tần Lạc Y, vươn tay đụng vào khuôn mặt nàng đỏ ửng cực không bình thường. Vào tay nóng bỏng.

"Ngươi đừng chạm vào nàng!" Đoan Mộc Trường Thanh quát khẽ, sắc mặt âm trầm lợi hại, nếu người trước mặt không phải Đại sư huynh chính mình luôn kính trọng, tâm muốn giết Phượng Phi Ly đều có.

Lần này không đợi Đoan Mộc Trường Thanh phất tay lần nữa, Phượng Phi Ly liền yên lặng buông tay ra, bay tới một bên, cách xa người Tần Lạc Y chừng mấy thước mới trầm giọng nói: "Ta không có giải dược, mặc kệ ngươi tin hay không tin, ta không hạ dược cho nàng."

Đoan Mộc Trường Thanh nhìn Phượng Phi Ly thật sâu một cái, lại nhìn về phía Tần Lạc Y vẫn không nhúc nhích chỉ dư lại một hơi, thanh âm khàn khàn nói: "Không phải ngươi...Vậy là ai?"

Ánh mắt Phượng Phi Ly ám trầm nhìn chung quanh một vòng, mắt hoa đào sắc bén mang theo sát khí muốn hủy thiên diệt địa, người hại Y nhi hắn nhất định sẽ tìm được, sau đó đem hắn ta bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro! Nếu không phải bọn họ phát hiện không thích hợp tiến vào, qua hôm nay, Lạc Y nhất định lành ít dữ nhiều.

Chung quanh một người cũng không có. Phượng Phi Ly thu hồi ánh mắt, nhìn Tần Lạc Y nằm trên cự thạch, y phục hỗn độn, trong mắt là đau lòng thương tiếc không giấu được: "Hiện tại cứu Y nhi quan trọng hơn, đem người cứu tỉnh lại trước, là ai hại nàng, hỏi rõ sẽ biết."

Đoan Mộc Trường Thanh im lặng, cằm căng thẳng. Hắn biết Đại sư huynh nói có lý, nhưng cứu người...Cứu như thế nào, ai đi cứu?
Người Y nhi thích đến tột cùng là ai.

Tay Phượng Phi Ly rũ trong tay áo nắm chặt, khớp xương nổi lên, sau một lát mở miệng nói: "Sư đệ, ngươi mang theo nàng lên toà động phủ phía trên kia đi...Cẩn thận một chút, đừng để nàng bị thương."

Đoan Mộc Trường Thanh không thể tin nhìn Phượng Phi Ly, trong mắt hiện lên mừng như điên, còn có một tia nghi hoặc thật sâu, bằng trực giác hắn biết, Đại sư huynh yêu thích Y nhi, không ít hơn so với hắn.

"Như thế nào, ngươi không muốn? Nếu ngươi không muốn liền nói ra...Ta đây mang nàng đi lên tốt lắm." Nhìn Đoan Mộc Trường Thanh sững sờ ở nơi đó, Phượng Phi Ly nhếch môi một cái, trên mặt toát ra ý cười thản nhiên, trong lòng lại chua xót đến cực điểm.

Đoan Mộc Trường Thanh khom người ôm lấy Tần Lạc Y, tuy rằng hắn không biết vì nguyên nhân gì khiến Đại sư huynh đưa ra quyết định như vậy...Trong lòng lại tràn ngập một cỗ cảm kích khác thường, cảm kích Đại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net