Chương 39: Cậu nhìn xem! Lùi về phía sau nhìn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 39: Cậu nhìn xem! Lùi về phía sau nhìn!

Sắp tới phải vẽ lại bảng tin, chuyện này Từ Diêu Quang biết rõ, bây giờ anh ta vẫn còn thuộc hội học sinh, học kỳ sau mới đến hết nhiệm kỳ chức vụ, buổi sáng ngày mai là anh ta và mấy người trong hội học sinh chấm điểm.

Từ Diêu Quang nhìn đường nét phấn đơn giản trên bảng đen, đơn giản trôi chảy, vẽ hình nhân vật hoạt hình, miêu tả sinh động, giống y như đúc.

Từ Diêu Quang cảm thấy nhân vật hoạt hình kia nhìn có chút quen thuộc, chỉ là tạm thời không nghĩ ra là ai.

Đối phương vẽ rất nhanh, hạ bút thành văn, một nhân vật dường như chỉ trong khoảnh khắc đã hình thành.

Tô màu cũng hết sức mạnh dạn.

Đây là người có bản lĩnh hội họa.

Tới bây giờ Từ Diêu Quang cũng không nghĩ tới, lại có thể nhìn thấy được cấp bậc hội họa này trên bảng tin.

Người vẽ quay lưng về phía anh ta, nghiêng người, trên tai còn đang đeo một chiếc tai nghe màu đen, dây tai nghe theo động tác của cô hơi vung lên.

Cô lùi về sau một bước, dường như đang quan sát nhân vật cô vừa vẽ xong.

Từ Diêu Quang đứng yên ở cửa phòng học rất lâu, đúng lúc lùi về sau một bước, anh ta thấy cô nghiêng mặt sang.

Đối phương thờ ơ, một tay vuốt dây tai nghe, một tay cầm phấn, nghiêng đầu thưởng thức tác phẩm của mình, dáng vẻ có chút bất cần đời.

Hơi hơi híp mắt, vừa nhẹ lại vừa chậm.

Trái tim Từ Diêu Quang cũng run lên một cái nhẹ.

Đó là Tần Nhiễm.

Hiểu biết của anh ta với Tần Nhiễm đại đa số dừng lại ở việc thành tích của đối phương không tốt, cũng không tập trung học cho giỏi, chữ viết giống như học sinh tiểu học, thời gian đi học không phải nằm sấp trên bàn, chính là cầm một quyển sách nước ngoài đọc.

Cái gì cô cũng đọc, tiểu thuyết, truyện nước ngoài, tạp chí đều được.

Đây là điều mà mọi người trong lớp 9 đều biết.

Từ Diêu Quang lùi về sau một bước, mím mím môi, nhìn Tần Nhiễm dường như đang quay người tìm phấn viết, anh ta không đi vào lấy áo khoác, chỉ nhìn thoáng qua Tần Nhiễm, không nói tiếng nào quay người xuống tầng.

"Sao giờ mới đến." Từ Diêu Quang thấy một chiếc xe màu đen ở trên đường cạnh trường học, ngồi lên, lại đến khách sạn Ân Ngự, hiệu trưởng Từ nghiêng đầu nhìn anh ta.

Từ Diêu Quang lấy lại tinh thần, nhỏ giọng mở miệng: "Về lớp lấy một số đồ."

Hiệu trưởng Từ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Anh ta không ngồi xuống trước, mà là nhìn Trình Tuyển và Lục Chiếu Ảnh ngồi bên hiệu trưởng Từ, biểu cảm ngạc nhiên, một lát sau mới hỏi: "Tuyển gia? Cậu Lục?"

Trong tay Trình Tuyển cầm chén trà, ngón tay thon dài nắm vuốt cạnh chén, lười biếng tùy ý.

Lục Chiếu Ảnh không thích uống trà, cũng hơi ngạc nhiên: "Cậu Từ cũng ở thành phố Vân à."

Tuổi Trình Tuyển không lớn lắm, nhưng anh là đứa con về già ông cụ Trình mới có được, bối phận ở Kinh Thành rất cao, quen biết anh đều phải gọi một tiếng Tuyển gia.

"Tôi gọi nó đến." Hiệu trưởng Từ để cho người ta mang thức ăn lên, cười khẽ.

Trong chuyện này còn ẩn chứa cái gì đó, Trình Tuyển gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều về chuyện riêng của người ta.

Cơm ăn được một nửa, Trình Tuyển hợi tựa vào thành ghế, tay dựng trên bàn, "Lão Từ, tôi nghe lời đồn trong trường học, nói ngài viết thư đề cử cho một cô gái nhỏ."

"Đúng vậy" Từ hiệu trưởng cười, ánh mắt xa xăm, "Không chỉ một."

"Không chỉ một?" Trình Tuyển vuốt vuốt cái chén, nhướn mi.

"Chuyện này không nói vội." Hiệu trưởng Từ lắc đầu, hiển nhiên là không muốn nhiều lời.

Trình Tuyển không hỏi lại, nhưng Lục Chiếu Ảnh không nhịn được, anh ta uống một hớp rượu, "Vậy thì lão Từ, lần trước ông nói đã tìm kiếm được người nối nghiệp, rốt cuộc đó là ai?"

Lão Từ phiền muộn lắc đầu, không nói nhiều.

Lục Chiếu Ảnh lúc này tò mò, bứt rứt như bị mèo cào vậy, có điều Từ lão không hé miệng, anh ta cũng không thể ép buộc ông ta.

Từ Diêu Quang vẫn luôn ăn cơm, cuộc hội thoại của mấy người này anh ta không tham dự.

Chỉ đến lúc Lục Chiếu Ảnh nói đến chuyện người thừa kế, anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn lão Từ, mím mím môi, có chút không dám tin, ngón tay xiết chặt, khớp xương cũng trở nên trắng.

Một bữa cơm trôi qua, hai người lão Từ đi trước.

Lục Chiếu Ảnh và Trình Tuyển ở lại thêm một lát.

Quản lý Vương cầm một cái hộp cơm đến, Lục Chiếu Ảnh cầm lấy, rồi hai người mới đi thang máy xuống dưới.

Cửa ra vào, Lâm Cẩm Hiên và Phong Từ vào cửa, hai người đang bàn một ít chuyện, đúng lúc Lâm Uyển và Lâm Kỳ cũng muốn mời Phong Từ ăn cơm.

Xem như không phải người đầu tư cùng Lâm Cẩm Hiên, chỉ là con trai thị trưởng Phong, cũng đã đủ để cho Lâm Uyển và Lâm Kỳ thận trọng.

Tác phong của thị trưởng Phong luôn luôn chính trực, không dễ tham gia các bữa tiệc, người nhà họ Phong cũng không dễ liên hệ, có cơ hội lần này, Lâm Uyển và Lâm Kỳ đều coi trọng.

Phong Từ nhìn hai người Trình Tuyển cũng có chút kinh ngạc, bước chân dừng một lát, "Lục tiên sinh."

Giọng điệu rất cung kính.

Về phần xưng hô "Lục thiếu" và "Tuyển gia", anh ta không thuộc hội người trong Kinh Thành, không dám gọi.

Trình Tuyển ở Kinh Thành làm mưa làm gió quen, lúc này cũng không nói chuyện, chỉ có Lục Chiếu Ảnh cười đáp lại Phong Từ một câu.

Cũng không quen thuộc như vậy, người hai bên chào hỏi xong liền đi.

Đám người đi rồi, Lâm Cẩm Hiên mới mở miệng, "Hai người vừa rồi..."

"Kinh Thành Trình gia và Lục gia." Phong Từ nhỏ giọng.

Lâm Cẩm Hiên hít sâu một hơi, thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra, ra vẻ đã hiểu.

Đi qua Kinh Thành, mới biết được Kinh Thành rồng cuộn hổ ngồi, tiện tay kéo lại một người trên đường cũng có khả năng là nhân vật không thể trêu vào, nhà họ Lâm đặt ở Kinh Thành thật sự không có giá trị gì đặc biệt.

Đây cũng là một trong số những nguyên nhân Lâm Cẩm Hiên khăng khăng lập nghiệp.

"Anh, anh Phong." Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, Tần Ngữ chờ ở trên tầng đã nóng vội, xuống tầng kéo tay Lâm Cẩm Hiên, như có điều suy nghĩ mà nhìn ra ngoài cửa, "Hai người vừa nói chuyện với ai vậy."

Cô ta vừa xuống thang máy, cách rất xa, chỉ thấy hai bóng lưng.

Phong Từ còn hơi cong lưng, rất cung kính.

Đây chính là Phong Từ, con trai thị trưởng Phong, một người mà đến cả Lâm Cẩm Hiên đều phải nhún nhường.

"Hai người quen." Đối với Tần Ngữ, Phong Từ không nói nhiều, chỉ hơi mỉm cười.

Tần Ngữ đi theo hai người vào thang máy, lại không nhịn được mà ngoái đầu.

Trên tầng, nhìn thấy bà Phong ngồi ở bên người Lâm Uyển, Phong Từ ngẩn người: "Mẹ?"

Bà Phong lườm anh ta một cái, sau đó cười nhìn về phía Tần Ngữ: "Ngữ nhi, mau đến đây, đến cạnh bác ngồi nào."

Rất hiển nhiên, bà ta rất thích Tần Ngữ.

Lâm Uyển và Lâm Kỳ liếc nhau, có chút vui mừng ngoài ý muốn.

**

Hôm sau trời vừa sáng, Nhất Trung.

Vừa mới vào lớp 9 đã nghe được tiếng ồn như nổ tung, cho dù thời gian còn sớm, nhưng cửa sổ và cạnh cửa lớp học đều đã có không ít người vây xem, phần lớn là nữ sinh.

Kiều Thanh nhíu nhíu mày, đá tung cửa ra, bực bội: "Ồn ào quá."

"Cmn, cmn, cậu chủ Kiều, rốt cuộc cậu cũng đến rồi!" Nam sinh ngồi cùng bàn thò đầu ra, vô cùng hưng phấn.

"Cái gì?" Kiều Thanh liếc qua một cái, sờ sờ đầu đinh của mình.

Trong khi nói chuyện, người tụ tập trước cửa ngày càng nhiều.

Nam sinh kia chỉ về bảng kính phía sau, sắc mặt đỏ bừng, trông hệt như bán hàng đa cấp: "Cậu lùi về phía sau nhìn đi, lùi lại mà nhìn!"

Cùng lúc đó, thành viên hội học sinh cầm sổ đi từng lớp một chấm điểm.

Bắt đầu từ lớp 12.

"Hội trưởng, lớp cậu có chuyện gì vậy?" Có người nhỏ giọng hỏi Từ Diêu Quang.

Tâm trạng Tần Ngữ có vẻ rất tốt, khóe môi mím mím, cầm sổ đi theo đằng sau Từ Diêu Quang, nhìn thấy lớp 9 đang rất rầm rộ, hơi xoay người mà cười: "Chắc là bảng tin rất đẹp đó."

Vừa nói, cô ta cầm sổ đi đầu, tách đám người ra thành một con đường đi vào lớp 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net